Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 86 : Động đất
Nếu là kẻ địch trông thấy được, Trùng Trùng còn có thể nghĩ cách đối phó, bây giờ Rồng Đen đột nhiên chẳng thấy bóng dáng, nàng phải làm sao đây? Lẽ nào Rồng Đen độn thổ? Nàng bất giác cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất bùn có một chỗ lồi lên, hơn nữa chỗ lồi này còn đang di chuyển, đang mau chóng xông về phía nàng.
Con này làm gì mà là rồng, rõ ràng là Thổ Hành Tôn[*]! Rồng trước nay đều đi lại bằng mây, chui tới chui lui dưới đất quả thật có chút mất mặt! Hoặc có thể hắn là rồng đất, hay con giun chăng!
[*] Thổ Hành Tôn là một nhân vật trong Phong Thần Diễn Nghĩa (Phong trong phong ấn, không phải gió), vóc người thấp bé, nhưng bản lĩnh mạnh mẽ, chuyên về sử dụng thuật Độn Thổ.
Trùng Trùng sợ tới lui mạnh về sau, nhưng tốc độ của nàng không nhanh bằng tốc độ đi xuyên lòng đất của Rồng Đen, dưới tình thế nguy cấp, nàng ngay cả tạo vòng sáng bay lên cũng quên béng. Chỗ đất lồi lên kia càng ngày càng gần, thấy tới ngay dưới chân nàng, đang chuẩn bị lớn tiếng kêu lên, lại phát hiện Rồng Đen đi lệch mất.
Vốn Rồng Đen nhắm thẳng hướng Trùng Trùng, có lẽ bởi vì áy náy, vừa chui vào đất thì đã đi lệch một chút. Nói dưới góc độ của hình học, lúc nhấc chân tuy chỉ lệch đi một chút, khoảng cách mà dài ra thì sẽ lệch đi một góc rất lớn, bây giờ hắn không đụng được Trùng Trùng, mà là xông về tảng đá Liệt Địa ở góc Tây Nam.
Một tiếng vút và rắc cùng vang lên, như tiếng nhổ tận gốc một cành cây to vậy, tiếp đó là đất rung núi chuyển.
Trùng Trùng còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra thì đã cảm thấy dưới chân rung chuyển, đừng không vững, bình bịch lùi về sau mười mấy bước, cho đến khi lưng đụng phải một gốc cây to mới miễn cưỡng dừng bước chân lại được.
Bên đó, Khổng Tước cũng đứng không vững, dứt khoát bay lên trên không; Trước mắt, mảnh đất bùn đỏ vuông vuông bắt đầu vặn vẹo biến dạng, như là muốn sánh ra ngoài vậy, cả mảng bùn nhão lớn chảy ào về hướng tảng đá Liệt Địa Rồng Đen đã đụng; Trên đỉnh đầu, tiếng đá vận chuyển và tiếng hô hào, đấu đá vang dội.
Lớp sương màu tím nhạt kia như là một kết giới, lúc nãy khi cả đám người bay lên tháp đánh nhau, ở dưới này không nghe thấy một âm thanh nào, ngay cả tiếng xây dựng tháp xuyên thấu được kết giới cũng không có, bây giờ âm thanh lại xuất hiện, đã nói rõ sự biến đổi của mảnh đất Lạc Lối đã làm kết giới vỡ vụn, cũng nói rõ tháp Thông Thiên có thể đổ sập bất cứ lúc nào!
Hai tay Trùng Trùng nắm chặt Khước Tà Kiếm, chỉ dùng hai tay ôm chắc gốc cây, tuy thấy cứ tiếp tục như vậy, gốc cây nói không chừng sẽ bị đổ, nhưng dưới tình huống như là động đất cấp tám này, bản năng của con người cũng chỉ là vớ chặt lấy một thứ gì đó mà thôi.
“Vạn Sự Tri, mau bỏ chạy đi!” Nàng gọi to.
Không ai để ý tới nàng, chỉ có đủ thứ tiếng lạ của thiên nhiên. Nàng từng nghe ai nói qua, động đất nhỏ thì không cần chạy, động đất to thì chạy không thoát, vậy tình huống bây giờ là cái gì?
Nàng nhắm chặt mắt, chấn động từ lòng bàn chân truyền đi khắp người, nhưng mà dần dần, cảm giác trời đất quay cuồng biến mất, sau đó nàng cảm thấy tất cả đều yên ắng lại, như là trận động đất đã qua, chỉ có hơi thở căng thẳng dồn dập của nàng quanh quẩn trong không khí.
Không phải ảo giác chứ?
Nàng nhìn khắp bốn phía, thấy Khổng Tước vẫn còn ở đây, mà trong bụi cỏ có một chấm nhỏ màu vàng, chính là thân mình lông lá màu vàng đang trồi lên của Vạn Sự Tri. Vậy chứng minh đây không phải ảo giác, thế thì chuyện gì đã xảy ra?
A!
Tiếp theo một tiếng thét thảm thiết, một bóng dáng tròn vo bỗng chốc vọt từ dưới lòng đất ra, bùn đất theo đó văng khắp đầu khắp người Trùng Trùng, kế đó Rồng Đen nặng nề ngồi trên mặt đất, che đầu cao giọng la: “Sừng của ta gãy rồi! Chân của ta gãy rồi! Trên trán hắn có một lỗ máu không nhỏ, máu, nước mắt, mồ hồi hòa vào nhau. Nhìn thoáng qua, đôi mắt hắn đáng thương như là con chó con bị giẫm phải đuôi vậy.
Sống sót sau tai nạn, Trùng Trùng phá lên cười: “Đúng là trời gây họa còn có thể trốn, tự gây họa thì chẳng thể tránh, cho ngươi che giấu lương tâm mà đánh ta, ông trời trừng phạt ngươi rồi đó. Đáng đời, biết ta là ai không? Ta được ông trời che chở đó! Mang chiếc sừng gãy lại cho tỷ xem xem nào!”
Rồng Đen khóc nức nở, máy móc mở bàn tay ra, một chiếc sừng rồng đáng thương nằm ngay trong lòng bàn tay hắn, nhìn sao cũng giống nhung hươu.
“Khổng Tước, sừng của ta gãy một chiếc rồi!” Lúc này rồi mà hắn vẫn không quên làm nũng, mong được thương hại.
“Đáng đời!” Khổng Tước đáp đất, hung dữ nói: “Trong lòng ngươi cứ cảm thấy nha đầu này xinh đẹp, cho nên có ý nghĩ mờ ám, đương nhiên là sẽ đụng lệch, bây giờ còn trách ai chứ?”
“Ta không có!” Rồng Đen mặc kệ đau đớn, vội vàng giải thích.
Trùng Trùng không có tâm trạng nghe hai tên đó cãi cọ dài dòng, quay đầu nhìn hướng Vạn Sự Tri, nhưng không nhìn thấy con gà không nghĩa khí nào, chỉ thấy từng cái dấu chân nhỏ nhắn in trên đất bùn, lần lượt từ bụi cỏ chạy tới bên đá Liệt Địa bên kia.
Nàng nhích qua, còn chưa trách mắng lên tiếng, một giọng nói nhỏ đã truyền vào tai nàng: “Mang Hoa Tứ Hải ra dọa bọn chúng!”
Chà, ẩn thân rồi còn truyền âm được, nội công tốt thật! Trùng Trùng thầm khen một câu, cũng mặc kệ Vạn Sự Tri nói đúng không, quay người nói: “Các ngươi ồn ào thế đủ rồi, khéo chốc nữa làm phiền tới Hoa Tứ Hải thì cả bọn chẳng còn mạng mà sống.”
Hai con yêu kia quay đầu lại, chỉ một câu đã làm mặt chúng trắng bệch. Khổng Tước vốn cực xinh đẹp, lúc này mặt trắng tới trong suốt, càng làm nổi bật mái tóc đen bóng, bờ môi đỏ hồng, đôi mắt màu xanh kia càng là trong như nước hồ xuân, mang sẵn vẻ đẹp diêm dúa của yêu quái. Còn gương mặt đen của Rồng Đen lúc trắng lên ―― chắc mọi người đều biết hiệu quả phai màu sau khi gột rửa chất vải màu đen, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, cũ kỹ mà võ vàng.
Trùng Trùng cực kỳ kinh ngạc, Hoa Tứ Hải là Ma Vương của Ma đạo, môn đồ Ma đạo sợ hắn cũng đúng, mà vì sao người của Yêu đạo cũng sợ hắn? Trước đây hắn làm cái chuyện giết người phóng hỏa, cưỡng dâm cướp bóc gì sao? Tiếng xấu vang xa vậy?
Vì sao nàng chưa từng cảm thấy hắn rất đáng sợ nhỉ? Tuy hắn là núi băng ngàn năm, tuy nàng cũng thường sợ hắn giết nàng báo thù, muốn né tránh hắn, nhưng vì sao cứ gặp hắn là muốn sàm sỡ hắn, lẽ nào nàng đã đạt đến ngưỡng cửa chẳng ngại sống chết cao nhất của sắc nữ?
Vèo một tiếng, Khổng Tước chẳng báo chẳng rằng gì biến thành hình thú rồi bay đi. Rồng Đen ngớ ra, gọi to tên Khổng Tước muốn đuổi theo, nhưng lại bị con sâu tám chuyện nào đó ngăn lại.
“Sừng của ngươi, còn mọc trở lại không?”
“Không biết, hu hu hu, Long tộc bọn ta chưa từng có ai gãy qua sừng.” Đổi đối tượng làm nũng, một con vật tự cho mình là rồng, nhưng bị người nào đó nghiêm trọng nghi ngờ là lợn, là hươu, là giun vân vân bật khóc.
“Được rồi, đừng khóc đừng khóc, ta thấy thêm chút nữa sẽ mọc ra lại thôi.” Trùng Trùng an ủi đại vài câu, “Ta nói này Romeo, ngươi muốn con chim xanh kia chết cũng một lòng đi theo ngươi, ta có ý này. Ngươi làm ơn tìm một thứ gọi là bột bồ kết, một ngày ít nhất phải dùng chúng rửa mặt ít nhất ba ―― không, năm lần, chứ mặt ngươi nhiều dầu như vậy, người khác nhìn vào thật muốn nôn. Chúng ta không nhắc tới chuyện trông mặt bắt hình dong, nhưng sạch sẽ bắt buộc phải có. Thật ra ngũ quan của ngươi cũng không quá khó coi, sạch một chút thì được rồi, ngươi nhìn cái sừng trên đầu ngươi, ta cứ tưởng là hai nốt mụn biến dị ấy chứ.”
Nàng có chút thiện cảm với con rồng này, thấy hắn ra sức đến vậy để lấy lòng một con công yêu cái đẹp, nhất thời động lòng cảm thông. Nhưng mà nàng vừa bột bồ kết vừa mụn vừa Romeo, Rồng Đen phải liều mạng nhớ lại mới được.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
14 chương
169 chương
62 chương
19 chương
6 chương