Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 191 : Đảo chủ kỳ lạ

Dịch: Bùm Bùm ”Trùng sư đệ, nếu đệ còn không quay về thì đừng trách ta ra tay vô tình nhé!” Thảo Thảo tiếp tục uy hiếp.    Trùng Trùng sao có thể để ý đến Thảo Thảo được, còn cố ý quay người lại làm mặt xấu nữa. Bạch Trầm Hương không ở đây, nàng cứ mãi không tìm được cơ hội chọc tức người khác, vẫn là Thảo Thảo sư tỷ thiện lượng đã tạo cơ hội cho nàng phát tiết bản tính xấu xa của mình. Nhưng nàng không đắc ý được lâu, đang muốn nói nhảm thì bỗng thấy sau lưng Thảo Thảo xuất hiện một thiếu nữ đẹp tuyệt trần khoác bộ váy áo màu vàng nhạt, trên môi treo một nụ cười tươi tắn, tuổi tác xấp xỉ với nàng mà pháp lực lại rất cao, chỉ tùy ý vươn tay thì đã hút nàng qua, túm lấy cổ áo của nàng. Trước nay chỉ có đại ma đầu mới cứ thích đem nàng hút qua hút lại như vậy, vừa nghĩ đến đây thì Trùng Trùng lại tê tái, cuối cùng nỗi nhung nhớ nhiều ngày qua cũng đã hóa thành nước mắt.    Thiếu nữ áo vàng giật mình vội hỏi: ‘Sao vậy sao vậy, tổn hại đến ngươi sao? Thật tội lỗi mà, chắc chắn Bạch sư huynh sẽ giận cho xem.”    Bạch —— sư huynh? Có nghĩa là mỹ nữ này là người cùng một đời với Bạch Trầm Hương, cũng chính là sư cô của nàng sao? Cũng tại cái thế giới này kỳ lạ, người tu hành đều sống rất thọ, pháp lực đạt đến một mức độ nào đó thì quá trình già đi của con người sẽ trở nên rất chậm, làm hại những người mấy chục, mấy trăm thậm chí là mấy ngàn tuổi ở cùng với nhau cũng không biết ai lớn ai nhỏ. Giống nàng và Hoa Tứ Hải vậy, vốn là một ma đầu ngàn năm và một người mới giả lolita, rõ ràng là trâu già gặm cỏ non, nhưng xét ngoại hình thì cứ như chênh nhau không tới năm tuổi vậy, xứng đôi chết đi được. ”Kéo ta qua đây làm gì, lẽ nào đây là đạo tiếp đãi khách của Ẩn Lưu hay sao, dùng võ lực tiếp khách?” Trùng Trùng giãy vài cái nhưng vô dụng, biết pháp lực của mình và mỹ nhân áo vàng này chênh lệch quá xa bèn mở miệng sỉ nhục người ta, để bảo vệ an toàn cho mình. ”Không phải mà, suối Miên Diên không phải là nơi có thể đến gần, nếu bất cẩn ngã xuống thì sẽ gây ra sai lầm to lớn đấy, ta rất tốt bụng mà.” Mỹ nhân áo vàng gật đầu nói rất chân thành. Trùng Trùng còn chưa trả lời thì Thảo Thảo đã giằng lên trước hai bước, làm một động tác chắp tay hành lễ rất tao nhã và nói: “Đảo chủ, Thảo Thảo có tội, để người ngoài bước vào cấm địa suối Miên Diên, xin đảo chủ trách phạt.” Đảo —— đảo chủ? Mỹ nữ trẻ tuổi này sao? Không phải là một nữ nhân trung niên giống Bạch Trầm Hương vậy ư? Vì sao nhìn còn giống sư muội của Thảo Thảo hơn vậy? Hay là Ẩn Lưu đổi đảo chủ rồi? Không phải nha, chuyện lớn như vậy phái Thiên Môn phải biết chứ, nhưng họ chưa từng nghe qua chuyện này. Trùng Trùng dại ra, Yến Tiểu Ất và Tiểu Bát cũng dại ra.    Hình như mỹ nhân áo vàng rất hài lòng với hiệu quả này, giọng nói mang theo ý cười: “Xem ra ta bế quan mang lại thành quả không tệ, thuật Trú Nhan xem như được chút thành tựu rồi. Quả nhiên công phu không phụ người có lòng, chỉ cần cố gắng thì không gì là không làm được cả.” Nàng nói rất vui vẻ, gần như đã ném chuyện người ngoài xâm nhập cấm địa ra đằng sau rồi.    Trùng Trùng đứng ngay cạnh nàng, nghe nói đảo chủ bế quan nghiên cứu thuật Trú Nhan, không phải để tu đạo thăng thiên thì lập tức ghé lại gần, mũi cũng sắp dán lên mặt người ta rồi, thấy làn da mịn màng nhẵn nhụi thì bất giác tán thưởng: “Thì ra đây chính là làn da hoàn mỹ nhất, trông như trẻ con vậy, đảo chủ “Trụ Tử” (cây cột) dạy ta đi, bí quyết làm đẹp nên chia sẻ chứ.” ”Trụ Tử? Tên không tệ, nghe rất phúc hậu.” Lan Trúc cười nói mà không hề bận tâm việc Trùng Trùng ăn nói hàm hồ, “Ngươi muốn học thuật Trú Nhan sao? Ta có thể dạy ngươi.” Trùng Trùng sinh lòng thiện cảm với Lan Trúc đảo chủ, trong mắt nàng thì Lan Trúc đảo chủ với Bạch Trầm Hương là cùng một loại người, đều thận trọng nghiêm khắc, đi đến đâu cũng trưng dáng vẻ chủ của một phái, nói năng thận trọng, ngày ngày lo cho dân lo cho nước, không ngờ rằng nhân vật xếp ngang hàng với Bạch Trầm Hương này lại khả ái hồn nhiên, cởi mở rộng rãi như vậy, hoàn toàn không giống như một đảo chủ mà ngược lại giống như một thiếu nữ võ lâm lang bạt trong giang hồ, mang đến cho người khác cảm giác thân thiết, thoải mái. ”Dạy cả Lưu Tinh Thiểm Mã nhé.” Trùng Trùng thốt ra. Lan Trúc ngẩn ra, sau đó thì đỏ mặt hỏi: “Bạch sư huynh bảo ngươi đến đây học sao?” ”Sư phụ không có nói với ta những điều này, chẳng qua là ta ngưỡng mộ đạo thuật của quý phái nên muốn học thôi.”    Vừa dứt lời thì Trùng Trùng bỗng cảm thấy yêu cầu của mình có hơi được voi đòi tiên, vì dù sao đây cũng là kỹ năng độc môn của người ta, yêu cầu trực tiếp quả thật đường đột quá rồi. Nghe nói người cổ đại đều giấu nghề, sao lại dạy cho người khác một cách dễ dàng được? Không ngờ Lan Trúc lại khẽ lắc đầu rồi nói: “Tuy ta là đảo chủ, nhưng Ẩn Lưu được chia làm ba đường là thượng, trung, hạ, mỗi đường có những tuyệt kỹ riêng biệt, Lưu Tinh Thiểm Mã là kỹ năng của trung đường, nếu ngươi muốn học thì nhờ Thảo Thảo dạy cho. Sư phụ của nó là sư tỷ của ta, tu vi mạnh hơn ta rất nhiều.” Trùng Trùng nghe rồi mừng rỡ liếc nhìn Thảo Thảo và Yến Tiểu Ất đang rũ mắt đứng ở một bên, hô hô, nếu Thảo Thảo sư tỷ đã mến mộ nhị sư huynh, vậy thì nàng muốn học cái gì thì cũng tiện hơn rất nhiều rồi. Không vội không vội, từ từ chờ cá cắn câu.    ”Đảo chủ, chuyện so tài đạo thuật có thể nói sau, ba vị đạo huynh của phái Thiên Môn xâm nhập suối Miên Diên, chuyện này —— nên xử trí thế nào ạ?” Thảo Thảo chen lời. Trùng Trùng tức chết mất thôi, nghĩ thầm Thảo Thảo sư tỷ ngay thẳng quá rồi, đảo chủ đã không quan tâm, mọi người cũng vờ như không biết thì xem như bỏ qua đi, nàng cứ thích năm lần bảy lượt nhắc lại chuyện này, đúng là rỗi việc mà! Lan Trúc gãi đầu một cách khó xử, chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy mọi người đến Minh Nguyệt lâu xem nên xử trí chuyện này ra sao nhé.” Nếu Lan Trúc đã lên tiếng, vậy thì còn ai dám phản đối nữa, một nhóm người đi rẽ bên này ngoặt bên kia, cuối cùng đến được một lầu các rộng rãi, vừa bước chân vào cửa thì đã trông thấy một mỹ phụ ước chừng trên ba mươi đang dặn dò các nữ đệ tử. Mỹ phụ ấy là mẫu thân của Dung Thành sư tỷ, ba người nhóm Trùng Trùng đã thấy qua lúc vừa đến đảo, người trên đảo ai ai cũng gọi bà ấy là quản sự Dung Thành. Mà trong nhóm nữ đệ tử này có cả Tiểu Vũ và Lam Thiên, thấy họ bước vào thì Tiểu Vũ liếc nhìn Trùng Trùng một cái rồi vội vã cúi đầu, mặt mày kiêm cả tai đều ửng đỏ.    Trùng Trùng ngầm run rẩy, bỗng chốc thấy cảnh giác và sợ hãi, không biết vì sao các tỷ muội của Ẩn Lưu ai ai cũng như đang tơ tưởng chuyện tình yêu vậy, năm sư huynh đệ họ vừa đến đảo thì đã bị để ý, huống chi Tiểu Vũ còn nhắm trúng nàng nữa, sau này phải làm sao mới được đây! Sói nhiều mà thịt thì ít, bị cả bọn lao vào xâu xé e rằng không quá dễ chịu, càng huống chi nàng còn là một người không giỏi giả mạo nữa.    ”Đảo chủ.” Mỹ phụ ấy hành lễ, thấy Lan Trúc ném ánh mắt ra hiệu bèn vội vã đuổi khéo những người bên trong ra, chỉ giữ lại Thảo Thảo và ba “tội phạm” của phái Thiên Môn. ”Xảy ra chuyện gì?” Quản sự Dung Thành hỏi. Lan Trúc không lên tiếng mà ngồi lên chiếc ghế bành ở giữa, sau đó gật đầu với Thảo Thảo, khí thế đảo chủ đều để lộ ra hết.    Thảo Thảo kể hết mọi chuyện ra, ngay cả chuyện nàng yêu cầu sinh con với Yến Tiểu Ất cũng không bỏ sót. Nàng nói một cách quang minh chính đại, không một chút ngượng ngùng, ngược lại là Yến Tiểu Ất ở một bên nghe mà mặt tai đều đỏ cả lên. Lan Trúc thở dài, “Thảo Thảo, chuyện này con không làm ầm lên, không để cuối cùng nó trở thành chuyện không còn đường quay về là đúng lắm, nhưng con cũng thật là, ta biết con là muốn tốt cho Ẩn Lưu, nhưng mà —— người ta là người ngoài, sẽ bị con dọa phải đó.” Thảo Thảo đứng thẳng lưng, “Nam nữ yêu nhau, sinh con đẻ cái là lẽ tự nhiên, có gì mà không tiếp nhận được?” Nàng nói cũng có lý, lại nói rất hùng hồn khiến Lan Trúc và quản sự Dung Thành trong phút chốc không biết nói gì.    Thảo Thảo muốn XXOO, sinh con với nhị sư huynh, chuyện này có liên can gì đến Ẩn Lưu? Lẽ nào đã xảy ra chuyện động trời nào đó rồi, cần có nam sắc mới cứu được? Như vậy thì có thể lí giải được vì sao các tiên nữ đoan trang như chảy cả nước miếng khi trông thấy nam nhân rồi. Nhưng nguyên nhân nào đã dẫn đến tình trạng này? Quả thật là khó hiểu! Đang suy nghĩ thì trong đầu Trùng Trùng bỗng xẹt qua một tia sáng, bởi vì quá nhanh nên nàng không nắm bắt được, nhưng nó khiến nàng có cảm giác có chuyện gì đó không ổn ở đây.