Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 177 : Nàng không cử động được, nhưng đã tỉnh rồi
Dịch: Bùm Bùm
“Vương, ngài sao vậy?” Phượng Hoàng hoàn hồn chạy lên trước vài bước, nhưng vết thương mới trên đầu gối làm chân nàng nhũn đi, suýt nữa vấp ngã.
“Không sao, chỉ là vết thương nhẹ.” Hoa Tứ Hải đưa tay ngăn lại hành động muốn đến gần mình của Phượng Hoàng, sau đó cẩn thận nắm Huyền Hoàng Châu trong tay, hờ hững liếc nhìn xác của Long lão đại dưới đất rồi quay người rời khỏi.
Phượng Hoàng nhìn bóng dáng của hắn rồi do dự đi theo, trong lòng vừa mừng lại vừa lo, không rõ là cảm giác gì.
Nàng đã làm gì? Trước nay nàng chưa từng muốn tổn hại đến Vương, nàng yêu ngài hơn ngàn năm, chỉ muốn được tiếp tục ở lại bên cạnh ngài, chỉ muốn quét sạch những chướng ngại quấn lấy ngài mà thôi, vì sao kết quả lại thành như vậy!
Nhưng mà, cuối cùng ngài cũng cứu nàng!
Trong khoảnh khắc Vương vung đao chặt rắn, nàng bỗng chốc tỉnh táo lại và tận mắt chứng kiến một Ma Vương nổi danh lạnh lùng tuyệt tình vì cứu nàng mà đã sử dụng thuật Di Chuyển, cưỡng ép phá giải thuật nối kết mạng sống mà Long lão đại đã thêm vào cơ thể nàng, đồng thời chuyển nó lên chính cơ thể của mình.
Điều này đồng nghĩa với việc ngài đã tự chịu chính một đao của mình! Nếu không phải trong khoảnh khắc chặt xà yêu, ngài cho rồng bạc quấn người chắn giúp thì e rằng lúc này ngài cũng đã bị Băng Ma Đao chém thành hai nửa rồi.
Vương lớn mạnh vô song, trên thế gian này ngoại trừ chính ngài ra thì còn có ai giết được ngài? Mà Vương lại vì nàng mà không ngần ngại đưa ra một quyết định nguy hiểm như vậy, điều này không phải là đã chứng tỏ Vương đối xử đặc biệt với nàng hay sao? Ít nhiều gì cũng có chút tình cảm phải không?
Một đao đó gần như là chặt ngang cả eo lưng ngài, suýt nữa đã cắm sâu vào trong bụng rồi, là vết thương ngoài da vô cùng nghiêm trọng và đáng sợ. Mà trên thực tế, vết thương của ngài cũng không chỉ đơn giản là vết thương ngoài da, bởi lẽ rồng bạc được hóa thành từ Ma khí của ngài, mà nó đã bị chặt ra thành hai khúc, thét thảm quay trở về lồng ngực ngài, điều đó đồng nghĩa với việc nội tức của ngài cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Vương vì nàng mà bị thương! Vương thế mà lại có thể vì nàng mà bị thương!
Nàng đến gần vài bước muốn dìu ngài, song mặc dù ngài không lên tiếng, nhưng sự im lặng đó lại là sự từ chối rõ ràng nhất. Sao nàng lại quên mất chứ? Ở trước mặt bất kỳ một ai, trong bất kỳ tình huống nào, Vương đều sẽ không để lộ ra sự yếu đuối của mình, nàng không nên chạm vào tôn nghiêm của ngài, chỉ theo bên cạnh ngài là được rồi.
Từng bước một, hai người đến rìa đầm nước.
Mùi máu tươi nồng nặc thêm vào bữa sáng ngon lành trong buổi bình minh đã thu hút tất cả mọi sinh vật hung dữ và tử linh dưới đầm nước, bọn chúng rục rịch nổi lên trên mặt nước, nhưng lại lũ lượt né tránh, nhường đường cho nam nhân khắp người nhuốm máu nọ, đợi hắn bị làn sương đem hoàn toàn bao phủ, quay lại bờ bên kia đầm nước cùng với nữ nhân ủ dột cúi đầu nọ, bọn chúng mới bổ nhào vào đống máu thịt của xà yêu đã chết.
Ả xà yêu này luôn là bá vương dưới đầm nước, vạn vật ở đây đều là thức
ăn cho bà ta, kết quả lại quay về làm thức ăn cho vạn vật, Thiên đạo đúng là công bằng mà!
“Vương!” Thấy Hoa Tứ Hải xuất hiện, bốn thủ hạ Ma đạo kinh ngạc thốt lên, tất cả đều bỏ mặc cô nương đang say ngủ mà đến đứng cúi đầu xung quanh Hoa Tứ Hải, thỉnh thoảng lén nhìn vết thương đáng sợ trên bụng hắn.
“Hay là lập tức cho gọi con lừa ấy tới? Vết thương của ngài ――” Một thủ hạ nhỏ giọng hỏi.
“Không sao.” Vẫn là hai chữ ấy, sau đó hắn dặn dò: “Hai người các ngươi đi vào trong hang rắn bên bờ đầm bên kia lấy một lá cờ về đây cho ta.
Phải cẩn thận, trong hang có thể có bẫy.”
Hai người vâng một tiếng rồi quay người đi.
Hoa Tứ Hải lại nói với hai người còn lại: “Hai ngươi lập tức đưa Phượng Hoàng quân sư về Tu La Vi Mang.”
“Không, ta muốn ở bên Vương!” Hai thủ hạ còn chưa vâng thì Phượng Hoàng đã cướp lời, nhưng nàng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hàng mày nhíu lại và ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Tứ Hải thì khẽ chấn động, vội vàng giải thích: “Ý thuộc hạ là chúng ta cùng về Tu La Vi Mang với Vương. Vương bị thương, không có người chăm sóc ――” Nàng không nói tiếp được nữa, bởi vì đây quả thật không phải là một lý do hay ho gì, mà trước nay chưa từng có ai dám làm trái Ma Vương lệnh.
Vừa tới bờ đầm nước bên này, nàng đã nhìn thấy Diêu Trùng Trùng, trái tim nàng lạnh cả đi. Lẽ nào Vương bôn ba đến tận đây là vì nữ nhân ti tiện này sao? Vậy Vương cứu nàng chỉ là tiện tay, là nghĩa vụ mà Vương đối với thuộc hạ hay sao? Vậy với Diêu Trùng Trùng thì sao? Tình cảm Vương dành cho ả là thế nào?
Diêu Trùng Trùng có gì tốt mà có thể khiến Vương không tiếc thân mình đi mạo hiểm cứu mạng sống hèn hạ của ả? Vậy nàng thì sao? Những giày vò mà nàng phải chịu thì được xem là gì? Vì sao ả nữ nhân này cứ như con sâu đánh mãi không chết, cứ phải ở lại mười châu ba đảo làm chướng mắt nàng, có làm gì cũng không diệt trừ được?
Vì sao vì sao vì sao?
Từ lúc vui mừng và ngọt ngào khi biết Vương xả thân vì nàng cho đến lạnh lẽo thất vọng như rơi xuống hầm băng của hiện tại chỉ cách nhau một cái chớp mắt, nỗi căm hận như ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt trái tim, nàng thật sự rất muốn xông tới giết chết ả nữ nhân cướp đi vị trí mà có thể nàng sẽ được ngồi lên đó, nhưng nàng lại không dám manh động. (BB:
Không nhịn được, chỗ này phải nói một xíu, cái gì mà có thể nàng sẽ được ngồi lên đó, trước nay Tiểu Hoa chưa từng tỏ một chút ý nào rằng nàng sẽ được ngồi lên vị trí đó hết, toàn là ATSM mà cứ như đúng rồi, ta tức quá đi!)
Vương che chở cho ả, mà nàng lại không dám làm trái ý của Vương. Nàng yêu ngài, nhưng cũng sợ ngài.
“Mau chóng về Tu La Vi Mang.” Hoa Tứ Hải phá lệ giải thích cho nàng:
“Tây Bối bị thương nặng, một mình hắn không gánh nổi những chuyện nặng nề.”
“Tây Bối bị thương?” Phượng Hoàng trắng xanh cả mặt, “Hắn ―― hắn không sao chứ.”
“Chưa chết.” Hắn trả lời ngắn gọn, sau đó bổ sung thêm bốn chữ: Lập tức rời khỏi.
Cho dù có vô vàn cái không muốn nhưng Phượng Hoàng vẫn rời khỏi đầm Mạc Sân với hai thủ hạ nọ. Mà đồng thời với lúc nàng rời khỏi, hai thủ hạ khác đã nhanh chóng lấy được lá cờ nhỏ được cuộn lại trong hang rắn về.
Long lão đại không hề lừa hắn, Cờ Tụ Yêu thật sự tồn tại trên đời này, hơn nữa còn thật sự nằm trong tay bà ta. Theo những gì hai thủ hạ báo lại thì tuy trong hang có bẫy, nhưng không hề phức tạp, chứng tỏ Long lão đại không hề ngờ rằng sẽ có người đuổi theo được tới hang ổ của bà ta. Mà lúc trong hình rắn thì tất nhiên không thể mang theo lá cờ bên người được rồi, cho nên Hoa Tứ Hải mới bảo thủ hạ vào hang tìm.
Hắn không đến vì món bảo vật này, nhưng nếu đã thấy thì tất nhiên phải lấy, nếu thật sự gọi được vạn yêu thì sẽ rất có lợi cho việc đánh Thiên đạo sau này.
Lá cờ ấy chỉ dài một thước, được cuộn lại rất chặt, có màu ố vàng và làm bằng da, trên đó viết đầy những văn tự kỳ lạ màu đỏ thẫm, hơn nữa có ra sức thế nào cũng không mở ra được, xem ra phải cần có phương pháp đặc biệt mới mở được rồi.
Cất cờ vào,
Hoa Tứ Hải dặn dò hai thủ hạ đến thị trấn nhỏ bên ngoài đầm nước mua chút đồ người phàm cần phải có để tiện cho đệ tử thấp kém phái Thiên Môn lòng tu đạo không thành, nhuốm thế tục quá sâu này dùng khi tỉnh lại.
Sau đó hắn quan sát xung quanh, thấy có một mỏm núi chắc chắn ở phía xa, bởi vì địa thế cao, có thể cách xa hơi thở chết chóc, ẩm ướt và sự làm phiền của đám yêu quái trong đầm nước, bèn bế Trùng Trùng bay lên.
Mao Lư có nói Huyền Hoàng Châu phải lấy từ cơ thể sống, nửa nén nhang sau khi lấy được phải cho người bị thương dùng, kiêm lập tức vận công hòa nó vào trong cơ thể, nếu không sẽ có hại chứ không có lợi. Bây giờ vừa đúng lúc, hắn phải trị thương cho nàng.
Hành động này sẽ khiến vết thương của hắn nứt lại ra, nhưng hắn không có thời gian để lo cho mình, chỉ kết băng sơ sài để cầm máu rồi khẽ khàng đặt Trùng Trùng ngồi xếp bằng trên một bụi cỏ bằng phẳng mềm mại, còn hắn thì quỳ một gối trước mặt nàng, ngậm lấy Huyền Hoàng Châu, nhẹ tay mở miệng nàng ra, sau đó phủ người xuống.
Trùng Trùng luôn không biết gì về hoàn cảnh bên ngoài, những ngày này đều do hắn mớm thuốc cho nàng. Có lúc hắn sẽ mất kiềm chế mà quấn quít bờ môi nàng, sự im lặng của nàng khiến hắn cảm thấy nàng rất dịu dàng nghe lời, nhưng hắn vẫn nhớ nhung sự nhiệt tình tựa lửa của nàng.
Nha đầu này cứ mãi thử thách định lực của hắn, nhưng hình dáng ngoan ngoãn hiện nay của nàng lại khiến hắn đau lòng. Cho nên, hắn nhất định phải cứu được nàng, cho nàng quay về dáng vẻ vốn có của mình dẫu cho điều đó sẽ khiến hắn phiền não không thôi.
Huyền Hoàng Châu mang một hương vị mát lạnh ngọt ngào, bảo khí lan tràn, linh khí bức người, nó vừa xoay vòng trong miệng hắn vừa khẽ trượt vào trong bụng nàng. Nhưng hắn bỗng cảm thấy kỳ lạ, vì trên mặt có cảm giác ướt, bèn buông nàng ra nhìn xem, thấy Trùng Trùng đang trừng to đôi mắt phượng sáng trong nhìn hắn, trên mặt ràn rụa nước mắt.
Nàng vẫn không cử động được, nhưng đã tỉnh rồi.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
68 chương
108 chương
34 chương
22 chương
17 chương