Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 171 : Mao Lư Đầu Mục
Dịch: Bùm Bùm
Nhịn xuống cơn đau như xé nơi lồng ngực, Hoa Tứ Hải tập trung toàn bộ
Ma khí vào cơ thể, Băng Ma Đao được Ma khí tưới tắm mà rung lên mãnh liệt, Tỏa Lân Long bao bọc cả người Trùng Trùng cũng tản ra ánh sáng dịu dàng màu ngọc trai.
Hắn nhìn giếng nước chằm chằm, nếu không phải cơn gió nhẹ được Ma khí khuấy động lướt qua thổi bay mái tóc dài của hắn thì người khác sẽ tưởng rằng hắn là bức tượng đá mất.
Ào! Một đóa hoa bằng nước bỗng trồi ra khỏi mặt nước giếng lặng yên, nó ngừng giữa bầu trời, sau đó bắn ra tứ phía.
Hoa Tứ Hải quát khẽ, hai tay cầm Băng Ma Đao bất chợt vung xuống dưới, đi kèm với tiếng nổ long trời lở đất là cả trấn Thù Du bắt đầu chấn động. Đao khí mạnh mẽ quyết liệt không những san thành giếng thành đất bằng mà còn làm nứt ra một đường rãnh sâu dài ngoằng dưới đất như sắp bổ đôi mặt đất vậy, ánh đao hình vòng cung càng là thâm nhập sâu dưới đáy giếng hơn.
Cùng lúc đó, một con giao long màu bạc vằn đen mảnh khắp cơ thể chui ra khỏi lồng ngực hắn, dữ dằn lượn vờn quanh người hắn làm dấy lên cơn gió lốc cuốn bay tất cả đá vụn, vật thể, xác chết ở xung quanh, trừ Trùng Trùng đang được Tỏa Lân Long bảo vệ ra thì mặt đất trong phạm vi cách miệng giếng mấy trượng đều trở nên sạch sẽ như mặt kính.
Ngay sau đó, con rồng bạc chui vào trong giếng theo ánh đao, một làn hơi đen tản ra từ Hoa Tứ Hải, từ từ lan rộng khắp cả thị trấn. Mặt đất thì rung động không ngừng nghỉ, ngay cả những người đứng trên đỉnh núi cũng cảm nhận được, gần như là đứng không còn vững nữa.
“Không nhìn thấy nữa!” Ôn Đạo Ất trừng chậu nước.
Mặt nước vốn trong veo bây giờ đen thùi như bị nhuốm phải mực, không còn thấy được cảnh tượng bên trong trận nữa.
Cửu Mạng kéo tay áo của Ôn Đạo Ất, ý bảo hai người đi tới vách núi xem sao, nhưng khi họ vừa quay người thì trông thấy một cột sáng màu bạc từ bên trong trận xông thẳng lên trời, khí thế táo bạo mạnh mẽ như muốn đâm thủng cả bầu trời.
Ầm!
Một tia sét dữ dội giáng xuống bầu trời đêm quang đãng, nó đánh thẳng xuống đất, mây từ khắp nơi bị gió lốc cấp tốc cuốn tập trung vào nhau, chỉ trong chốc lát đã mây mù che phủ, bạt ngàn sơn dã mưa như trút nước.
“Tinh Nguyệt trận, sinh trong nước. Có liên quan đến nước, tụ lại nhờ nước, ẩn hình bằng nước.” Tây Bối Liễu Ty phất vài sợi tóc ướt sũng dính trên má ra, mỉm cười nói: “Thì ra trận pháp này có quan hệ tương xứng với hiện tượng thiên văn, không hổ là bảo bối giữ đạo của Yêu đạo, tiếc rằng gặp phải
Ma Vương, đến cuối cùng vẫn phải lay chuyển đất trời, nước mất ắt tan thành mây khói. Ha ha, Ma Vương điện hạ à, người khác không phục ngài, nhưng ta phục ngài rồi đó!” Ở trước mặt người ngoài, hắn không dám quá càn rỡ.
“Nghĩa là sao, trận bị phá rồi sao?” Ôn Đạo Ất vội hỏi, y ngẩng đầu nhìn cơn mưa như trút nước mặc cho hạt mưa to như hạt đậu đập vào mặt, tuy đau nhưng y lại thấy mừng vui khó hiểu. Y cũng hiểu được ý trong những câu khẩu quyết để phá trận mà nam quân sư của Ma đạo đọc, nhưng không dám xác định cuối cùng sư muội đã thoát khỏi trận chưa?
Tây Bối không lên tiếng, đáp lời y là một bóng đen phóng người ra khỏi trận, hắn đứng vững trên đỉnh núi, trong ngực còn bế một nữ tử đang ngủ say.
“Thất sư muội!” Ôn Đạo Ất vừa mừng vừa sợ kêu lên, nhưng không đến gần được.
Bởi vì động tác của y chậm mất nửa nhịp, bị Cửu Mạng, A Đẩu và con lừa nhỏ đẩy sang một bên, suýt nữa ngã lên người Tây Bối Liễu Ty đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh. Nhưng ba kẻ kia cũng không đến gần Trùng Trùng được, bởi vì Ma Vương cao lớn với chiếc áo đen tung bay vẫn đang bế
Trùng Trùng như che chở cho bảo bối ấy chỉ một chưởng đã ngăn lại tất cả mọi người, đồng thời còn che mưa chắn gió giúp Trùng Trùng nữa.
“Dừng bước!” Hắn bật ra hai từ lạnh lẽo, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm không ai được phép khước từ.
“Ma Vương điện hạ, không phải là ngài lại muốn trao Ma Nguyên cho Trùng cô nương chứ?” Tây Bối Liễu Ty hỏi một cách sợ hãi.
Lúc nãy hắn có nói rõ với Tiểu Hoa rằng Long lão đại đã bắt Phượng
Hoàng bỏ chạy rồi, với tính cách trước nay của Tiểu Hoa thì chắc chắn sẽ lập tức đuổi theo, cho đến khi giết sạch yêu phụ đó và vây cánh của bà ta mới thôi. Nhưng bây giờ hắn tỏ rõ là phải cứu Trùng Trùng trước, bởi vì không còn cách nào khác nên chỉ đành trao lại Ma Nguyên cho nàng. Tuy Trùng Trùng vẫn đang hôn mê, độc tính lan chậm, nhưng kéo dài cũng sẽ gây hại đến tính mạng, mà bây giờ đi đâu để tìm thần y giải độc cho nàng đây?
“Ta là đại phu, để ta xem xem!” Một giọng nói bỗng chen vào làm mọi người giật nảy mình.
Bởi vì “hắn” không phải người mà là con lừa nhỏ đó! Chỉ cần có tu Yêu thì biết nói tiếng người cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nó im lặng khá lâu, làm người ta cứ tưởng nó là yêu thú, lúc này bỗng nhiên lên tiếng, còn tự xưng là đại phu, quả thật khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa lạ kỳ.
Nó đi cộc cộc cộc mấy bước về trước, nhưng bị Hoa Tứ Hải ngăn lại.
“Báo tên.”
“Tên ta chính là Mao Lư (con lừa).” Mao Lư vẩy thân mình ướt đẫm nước mưa, lời nói có chút kiêu căng, “Hoặc ngươi có thể gọi tên đầy đủ của ta là Mao Lư Đầu Mục. Nhưng ngươi phải mau chóng quyết định, gương mặt người đó đã biến sang tím, nếu không cứu thì sẽ không còn kịp nữa. Ôi chà, ngươi yên tâm, ai dám giở trò chứ, đó chẳng phải là đi nộp mạng hay sao!”
Hoa Tứ Hải còn chưa trả lời thì Cửu Mạng đã xông lên trước, một tay ấn lên đầu của Mao Lư, một tay chỉ Trùng Trùng đang được
Hoa Tứ Hải bế, y không biết nói chuyện, chỉ ra sức gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng vào Mao Lư này, y vội đến phát ra âm thanh như nấc nghẹn, sự tiếc thương và sốt ruốt đều hiện rõ hết lên mặt. Hoa Tứ Hải thu kết giới về để Mao Lư đến gần, không phải vì hắn tin con lừa này mà bởi hắn tin tưởng Cửu Mạng. Hắn hiểu được ánh mắt của Cửu Mạng, đó là sự khổ đau khi người mình yêu bị thương và sự quả quyết hy sinh tất cả vì nàng, con mèo yêu này không giỏi che đậy, nhưng hắn không rõ một điều, một con mèo yêu nhỏ bé nảy sinh tình cảm mãnh liệt đến vậy với
Trùng Trùng từ khi nào?
Mỗi đêm hắn đều nghe Trùng Trùng nói rất nhiều chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, tất nhiên nàng cũng có nhắc đến một con mèo yêu tên Cửu Mạng. Trùng Trùng không biết Thủy Tâm Bán có thể truyền âm thanh đến nơi hắn, nên nàng nói mà không kiêng kỵ gì.
Nghe giọng điệu của nàng thì nàng rất thích con mèo yêu này, nhưng lại vừa thương yêu vừa bắt nạt, vừa áp bức vừa cho đi như tỷ tỷ với đệ đệ vậy.
Nha đầu xấu xa cẩu thả này không biết rằng mình đã làm cho mèo yêu Cửu Mạng ngây thơ cảm mến mình, còn xem tất cả như là chuyện tự nhiên vậy, nếu cả đời tên tiểu tử không biết nói chuyện này không mở miệng nói thì cả đời nàng sẽ không biết chuyện này. Vậy, Tây Bối thì sao?
Đến lúc nào thì nàng mới không còn gây chuyện, yên ổn sống cho tốt đây. Nhưng bây giờ nàng đã yên ổn rồi, vì sao hắn lại cảm thấy tất cả đều đã thay đổi, biến thành không còn sức sống nào cả vậy.
Nhìn Mao Lư Đầu Mục đi lên trước, đưa vó trước bên trái ra.
Đại phu xem bệnh phải dùng ngón tay trái, một chiếc vó tròn vo thì có thể làm được gì?
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hoa Tứ Hải, Mao Lư lại đắc ý vẩy nước mưa trên đôi tai dài, chiếc vó đen vừa chạm vào cổ tay Trùng Trùng đã lập tức hóa thành bàn tay năm ngón, tuy vừa ngắn vừa thô như củ cà rốt, nhưng xác thật đó chính là ngón tay.
“Yên tâm đi, ta là kỳ tài giải độc đấy, đặc biệt là độc của Yêu đạo bọn ta.” Nó nói rồi khẽ nhắm mắt lại.
Rất nhiều Ma binh đứng tản ra khắp núi, mấy nhân vật to lớn thì vây xung quanh một nữ tử trúng độc, nhưng ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một con lừa đang đắc ý dào dạt mà nhắm mắt suy nghĩ, trong miệng còn đang lẩm bẩm nữa.
“Thế nào?” Ma Vương trước nay luôn bình tĩnh lại là người đầu tiên mất kiên nhẫn.
“Nguy cấp.” Mao Lư Đầu Mục rút vó trước về, “Người này ngoại tức vẫn còn, nhưng nội tức mất sạch, linh hồn mất tích.”
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
68 chương
108 chương
34 chương
22 chương
17 chương