Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 154 : Ta lạnh, cần sưởi ấm
Dịch: Bùm Bùm
Lén quay người lại nhìn, Hoa Tứ Hải đang múa Băng Ma Đao rất uy vũ oai phong, mặc dù cũng là vung vào không khí như nàng, song động tác lại đơn giản mà mạnh mẽ, chỉ vài động tác thôi mà cũng đẹp đến lóa mắt như vậy.
Đang lúc nàng muốn mở miệng hỏi thì âm thanh như muỗi kêu đó lại xuất hiện, hơn nữa nghe còn giống như là con muỗi rất to, đang tiến hành đánh gọng kìm trước sau nàng vậy.
Nàng vội vã tập trung tinh thần đối phó, nhưng đã trễ rồi, yêu tiễn vừa nhanh vừa mạnh, nàng còn chưa kịp chớp mắt thì cơn gió lạnh đã cuốn bay lọn tóc nàng lên rồi.
Nàng cả kinh, nhưng đây chỉ là bản năng khi bị tấn công mà thôi, chứ trong lòng không hề thấy sợ. Bởi Hoa Tứ Hải từng nói, hắn chịu trách nhiệm với sự an toàn của nàng, vậy nên cho dù hắn có bảo nàng đối phó với chút ít vấn đề nhỏ nhặt thì cũng sẽ không lơ là sự an toàn của nàng.
Hắn chính là loại nam nhân đó, một là không nói, đã nói rồi thì chính là lời hứa hẹn, chắc chắn sẽ làm được.
Nàng cắn răng nhắm mắt lại, nghe thấy hai tiếng keng keng, khi mở mắt ra thì trông thấy mặt đất ở trước mặt và sau lưng mình có hai chiếc hố không nhỏ, có thể thấy chúng được tạo thành bởi sự va chạm của yêu tiễn.
Trùng Trùng rốt cuộc cũng giận quá làm ác lên.
Yêu tiễn do yêu khí hóa thành, nó không có hình hài, nhưng sức công phá rất lớn, nàng là thân phàm xác thịt, cũng không tạo vòng bảo hộ, có cần độc ác như vậy không?
Nếu hai con yêu tiễn này đánh trúng nàng thì chắc chắn nàng sẽ biến thành con sâu bùn. Chỉ là giết người thôi mà, làm gì phải tàn nhẫn như vậy?
“Vẫn là đứng qua đây đi.” Hoa Tứ Hải vẫn không ngừng tay, trong giọng nói không có độ ấm mang một chút xem thường.
“Hừ, ta sẽ không mất tập trung đâu, kẻ nào chắn đường ta đều sẽ chết!”
Trùng Trùng tức giận, luồng chân khí trong cơ thể bị kích thích khiến
Khước Tà Song Kiếm lóe lên ánh sáng tím xanh, luồng sáng xuyên thấu yêu lửa, dấy lên một tràng tiếng kêu thét ở bên ngoài, chứng tỏ uy lực của nó rất lớn mạnh.
Trùng Trùng đắc ý hất cằm, lại tiếp tục múa may loạn xạ.
Trong trận hơi lạnh, tuy làm vậy sẽ mệt, nhưng có thể bảo vệ được mình, còn có thể cứu vớt được một chút, đỡ cho đại ma đầu lại xem thường nàng, và chút nữa nàng lại mất tập trung, để Long lão đại nắm bắt được cơ hội thì tính mạng của một Tiên một Ma này đều phải chịu sự uy hiếp mất.
Nàng không phải là công chúa chỉ biết trông chờ hoàng tử tới cứu, nàng là một nữ nhân tự do độc lập, tự mình giúp mình được. Được rồi, có lúc chỉ cần người khác giúp một chút, nhưng nàng vẫn là người có năng lực đấy. Đặc biệt là xét về khả năng chạy thoát mạng thì nàng là một người cao tay.
Hơn nữa, lý thuyết vẫn là lý thuyết, quả nhiên mạng sống vẫn được hành động quyết định.
Mà lần nào nàng chủ động dẫn dắt chân khí cũng không quá thành công, ngược lại khi bản năng dẫn gọi thì nó lại tự động bộc phát.
Lại nhìn Khước Tà Song Kiếm của nàng, có chân khí khuấy động thì ánh sáng phát ra đẹp đẽ biết bao! Còn mạnh hơn cả thanh kiếm ánh sáng Lightsaber trong Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao gấp một chục linh một lần.
Thanh kiếm Nhật nhỏ xíu đó phát sáng lên trông như chiếc đèn pin bảy màu bốn mươi oát ấy, xí, làm gì sánh được với thần kiếm của nàng chứ!
Người Mỹ đúng là quê mùa, không có tầm nhìn, không có văn hóa!
Kiếm chủ và thần kiếm có tâm ý tương thông, nhưng từ trước đến nay
Trùng Trùng không muốn tu luyện, cho nên nàng không dành tình yêu gì cho hai thanh kiếm này, nàng không hề yêu thương thần kiếm không tiếc tay, không lúc nào cũng chu đáo lau chùi, chỉ mong sao vừa ôm vừa hôn, đêm đêm ôm thần kiếm ngủ giống như những sư huynh đệ khác.
Với
Khước Tà Song Kiếm, về cơ bản nàng đều tiện tay vứt lung tung, và bởi do thân kiếm khá ngắn nên nàng còn dùng thần kiếm để cắt trái cây ăn nữa.
Những việc ác điển hình như vậy nàng làm quá nhiều rồi, bây giờ lại bỗng xúc động, tình yêu dành cho thần kiếm như nước ao chảy ào ào, mà thần kiếm ngày thường bị ngược đãi thì rất u buồn, bây giờ cảm nhận được tình yêu của nàng, tuy nó ít đến đáng thương, nhưng vì chúng đã lâu không được coi trọng nên bây giờ đột nhiên được hoan nghênh thì lập tức phấn khởi, ánh sáng bùng phát, chuôi kiếm rung lên.
Nhìn thấy phản ứng nhiệt tình như vậy, Trùng Trùng cũng rất vui.
“Quyết định rồi, về sau chúng ta là bạn tốt nhé, Há!” Nàng hét lên một tiếng, lòng thầm bổ sung một câu: Chỉ cần bọn mi không trách ta đã làm gãy bọn mi.
Ánh sáng tím xanh như hai chú tiên điểu vui vẻ bay lượn, chúng bay lượn bừa bãi trên bầu trời, làm cuộn lên từng đợt chân khí Tiên đạo, trong phút chốc làm đám yêu tiễn không dám tấn công, cũng làm Long lão đại đang thi pháp ở bên ngoài rất hãi hùng.
“Nhìn tầng ánh sáng màu vàng kim trên người cô ta xem.” Thỏ yêu dưới hình dạng một mỹ nữ kinh ngạc thốt lên.
Long lão đại lật tay cho một chưởng đánh bay thỏ yêu.
Bà ta có mắt, tự nhìn thấy được, tầng ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt đó di động và bao lấy Diêu Trùng Trùng, làm cô ta nhìn càng xinh đẹp hơn, hai thanh thần kiếm càng là lấp lánh sắc màu, mặc dù đẹp thật, nhưng lực sát thương lại rất lớn, quả nhiên là thanh kiếm chuyên chém
Yêu trừ Ma, là khắc tinh của bọn chúng, ngay cả Tinh Nguyệt trận cũng bắt đầu không ổn rồi.
Bà ta một lòng muốn đối phó với Hoa Tứ
Hải, thấy Trùng Trùng ngay cả đá cũng biến không xong nên bà ta chưa từng bận tâm đến nàng, cứ tưởng rằng giết nàng sẽ dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy, nàng chỉ có tác dụng làm con mồi dụ Hoa Tứ Hải vào bẫy mà thôi.
Thật ra cho dù là như vậy thì Long lão đại cũng có chút khinh thường, không hiểu vì sao một Ma Vương lạnh lùng chưa từng để tâm đến bất kỳ một người đẹp nào lại say mê một nữ tử nhan sắc hơn bình thường một chút, hành động lại tùy tiện như vậy? Còn tưởng là Ma Vương chỉ là một phút bị ma ám, nào ngờ đâu tiểu kiếm tiên phái Thiên Môn này lại có tài mà giấu, và là một cao thủ Tiên đạo.
(Tác giả: Bà ta không hề biết rằng tiên thuật và thần quang hộ thể của Trùng Trùng lúc linh lúc không linh, chứ không phải là cố tình giấu giếm thực lực. Mà nói cũng phải, thực lực của Trùng Trùng lúc này lúc kia, quả thật là lừa được không ít người.)
Nếu như Tiên Ma hợp sức, vậy thì Tinh
Nguyệt Trận còn nhốt được họ sao? Nếu như ván cược được ăn cả ngã về không này bị thua, vậy thì Ma Vương ――
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, ả thỏ yêu lúc nãy đã bò về lại, nịnh nọt lau đi giúp Long lão đại, sau đó cẩn thận thu tay về, không biết lão đại vui buồn thất thường này có đánh ả nữa hay không.
Bà ta thở dài rồi nói: “Xem ra yêu lửa sắp bị phá rồi, mau đi xem xem Phượng Hoàng tới chưa, vị trí thứ năm phải được trấn giữ trong thời gian một nén hương nữa, nếu không thì ――”
Bà ta quay đầu nhìn gã hùng yêu – kẻ đã bày yêu lửa. (hùng: gấu)
Gương mặt đen của gã đỏ rực, cả người run rẩy, đã hiện nguyên hình, biết được đây là dấu hiệu cho việc sắp chết.
Hoa Tứ Hải tiêu diệt yêu lửa, nhưng hắn không muốn tha cho kẻ thi thuật, Ma khí và Yêu khí như hình với bóng, lúc lửa bị diệt, Ma khí sẽ phản đòn Yêu khí, đạo hạnh ngàn năm của gã hùng yêu trong một chốc mất đi hết, cả mạng cũng không giữ nổi rồi.
Ma Vương đúng là ngang ngược đáng sợ!
Hắn từng nói, không phải bạn của hắn thì chính là kẻ thù của hắn. Hắn luôn vô tình lạnh nhạt với kẻ thù của mình, cả mười châu ba đảo không ai là không biết điều này.
Bà ta chọn sai phe, đã quá đề cao sức mạnh của Yêu đạo, là bà ta quá tham lam sao? Nhưng đã đến nước này, có đổi ý cũng đã không kịp rồi. Bây giờ có sợ cũng không có ích gì, chỉ đành cố chống đỡ đến cùng.
“Bịch” một tiếng, hùng yêu ngã quỵ xuống, đau đớn co giật thân mình, nhưng không một ai giúp được gì.
Long lão đại cắn răng, quay đầu nhìn thỏ yêu, ả sợ tới vội vã nhận lệnh đi, nhưng trước khi đi vẫn quay đầu nhìn trong trận pháp rồi ngạc nhiên tán thưởng, ả không ngăn được cảm giác tôn sùng và mến mộ bất chợt ập đến dành cho người nam nhân đã giết cả tộc của ả, nhưng cuối cùng ả vẫn không dám chậm trễ, vội vàng đi đến trấn Thanh La.
Lúc này, trong trận, Trùng Trùng cũng ngạc nhiên ớ lên một tiếng, dừng lại động tác mua may trên tay, bởi vì nàng nhìn thấy rất nhiều đốm trắng trên mặt đất.
Ngẩng đầu lên, từng mảng hoa tuyết lũ lượt rơi rải xuống, nam tử áo đen phấp phới kia đang lặng lẽ đứng trong khung cảnh tuyết bay đầy trời, hắn đã ngừng múa đao, tuyết phủ trắng cả vai.
Trong trận bị tách biệt với bên ngoài, nên chắc chắn đây không phải là trời cho tuyết rơi, mà là những hạt băng ngưng tụ từ Băng Ma Đao hóa tuyết rơi xuống, từ từ bao phủ bên trên yêu lửa. Ngọn lửa phát ra tiếng xì xì, như là đang kêu rên trước khi bị dập tắt vậy, sau đó lửa ngày càng nhỏ đi, Ma khí bên trong những hạt tuyết đã hoàn toàn áp chế được
Yêu khí trong ngọn lửa, khiến nó không còn tạo thành lửa mới được nữa, chỉ đành chờ đợi bị dập tắt.
Mà Trùng Trùng không còn phân biệt được hiện thực và ảo giác nữa, bông tuyết nhẹ như lông hồng tung bay khắp trời, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy mặt đất, cả thế giới không còn đáng sợ nữa mà đẹp như trong chiếc cầu thủy tinh.
Người nam nhân bị gọi là ác ma nọ đang đứng ở nơi cách nàng không xa, nơi đó phủ đầy sắc bạc trắng, tròng mắt đen ấy còn hắc ám hơn cả màn đêm.
Hắn là thần Chết, nhưng lại rất quyến rũ.
“Ta lạnh.” Trùng Trùng nói trái với lương tâm.
Ý của nàng đã không còn gì rõ ràng hơn rồi, nàng muốn ôm đại ma đầu.
Mà nói đi phải nói lại, yêu đương với Ma Vương điện hạ đúng là tốt, hoa gió tuyết trăng, chỉ cần hắn vung tay thì đều có thể cho nàng, đúng là lãng mạn quá đi!
Hoa Tứ Hải chỉ nhìn nàng mà không nói gì.
“À, đây là mồ hôi lạnh do sợ.” Trùng Trùng lau trán, nhẫn tâm giẫm đạp lương tâm của mình dưới chân.
Một luồng lực lớn mạnh hút nàng qua, Trùng Trùng khá là bất lực, sao hắn cứ không chịu đi qua đây, hay là đợi nàng nhào qua đó chứ? Cứ luôn xem nàng như quả bóng đàn hồi mà hút qua hút lại! Nhưng thôi bỏ đi, được ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Trùng Trùng giang rộng cánh tay ôm lấy eo Hoa Tứ Hải, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu mình: “Buông bổn Vương ra, yêu tiễn đã không còn!”
Thì ra hắn hút nàng qua là để giúp nàng tránh đám yêu tiễn thỉnh thoảng đánh lén, nhưng mục đích không quan trọng, quan trọng là hiện thực.
“Không buông, ta lạnh, cần sưởi ấm.” Lương tâm là cái gì? Không quen.
Hoa Tứ Hải đành chịu.
Rõ ràng là nàng múa kiếm rồi chảy mồ hôi, thân thể lại mềm mại ấm áp, còn tản ra hương thơm ngọt ngào của một loại quả, vậy mà còn dám mở to mắt nói dối!
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
68 chương
108 chương
34 chương
22 chương
17 chương