Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 140 : Thời gian thủ thỉ đã tới

Trong bóng tối, một tia chớp xẹt qua, phảng phất cả ngọn núi đồ sộ bị nứt ra một đường, ánh trăng trắng bạc chiếu xuyên vào qua vách núi. Đám Địa Sát này bị ép phải trốn xuống lòng đất đã lâu ngày, nên hoàn toàn không thích ứng được với ánh trăng đột ngột chiếu vào, chúng gần như là rối rít nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi bóng tối lại lần nữa bao phủ, những tên Địa Sát đứng gần Hoa Tứ Hải đều cảm thấy mỗi một bộ phận trên cơ thể mình đều trở nên mát lạnh, cảm giác như là bị cành cây đọng sương quệt vào da thịt khi đang đi trong rừng rậm vào buổi đêm tối vậy. Hơi hơi đau, lại hơi hơi ngứa, cơn mát lạnh ấy khẽ quét qua, sau đó từ từ tiêu tan đi trong hơi ấm của da thịt. Nhưng lần này, luồng mát lạnh ấy không tiêu tan, ngược lại nó càng cấp tốc lan tràn vào sâu hơn nữa. Kế đó, thân người đổ ập xuống, đứt lìa, tách rời, như món đồ sứ bị vỡ toang không cách cứu vãn. Độ ấm vẫn còn, nó xuất phát từ máu. Nhưng do đao khí của Băng Ma Đao quá nhanh, nên máu không bắn ra, chỉ chảy tràn một cách không tiếng động.    Đây là cách chết cực đoan nhất, da thịt không cảm nhận được nỗi đau, nhưng linh hồn lại bị cột băng sắc nhọn đóng chặt không rời. Tiếng kêu thảm thiết khiếp sợ vang lên khắp nơi, chỉ một chiêu đã khiến cho hai mươi mốt Địa Sát không chịu hàng phục biết được uy lực của Ma Vương và Ma đao. Nhưng trong giây phút sống chết giao nhau, thú tính của con người bộc phát dữ dội, bỏ chạy và phản kích là bản năng duy nhất. Tất cả mọi xung đột đều tiến hành trong bóng tối, chỉ có một luồng sát khí duy nhất là ánh bạc phát ra từ Băng Ma Đao.    Ánh bạc này vẫy vùng ngang dọc trong hang động, phát ra tiếng xé gió lạnh lẽo, nó chiếu rọi đến đâu thì nơi đó lập tức biến thành cõi chết.    Đám Địa Sát không kịp phản ứng lại, mọi sự chống cự đều như lấy trứng chọi đá. Mà Hoa Tứ Hải vững bước tiến về trước, vẻ mặt không hề thương xót gì cho đám người ập đến lại rút về như con sóng này. Hắn cho chúng rất nhiều cơ hội, nhưng chúng lại không biết quý trọng. Trái ý hắn thì chỉ có chết.    Con đường hắn phải đi vốn đã đầy rẫy bóng tối, kẻ chắn đường hắn chỉ có hai lựa chọn, một là phục tùng hắn, hai là dùng mạng sống làm cái giá để phục tùng hắn! Băng Ma Đao trong tay rung lên một cách phấn khích, hắn biết nó đang sung sướng trong bữa tiệc máu của mình, giết càng nhiều thì sức mạnh của nó sẽ càng lớn, giờ phút này hắn đã không phân biệt được là do bản thân hắn muốn giết, hay là Băng Ma Đao muốn giết nữa rồi. Hai mươi mốt Địa Sát biến thành đủ loại hình dáng, nào là tảng đá quái dị, thạch nhũ trên đỉnh hang, chiếc bóng phủ dưới đất, rồi đến động vật bò sát, rong rêu, càng có kẻ biến thành một đám khói. Bọn chúng đang ẩn nấp, đang mai phục, đang chờ thời cơ ám sát. Nhưng cho dù có tài tình đến đâu đi nữa thì sự lanh trí và lòng dũng cảm cũng đều nhanh chóng hóa thành bụi phấn dưới điệu vũ tung hoành của đao khí từ Băng Ma Đao. Trong trận chiến một địch tất này, số lượng đã không còn tác dụng gì, sự điên cuồng của thực lực đã quyết định tất thảy.    Trong tiếng rên than, đủ loại pháp bảo yếu kém còn chưa phát ra ánh sáng thì đã ảm đạm lũ lượt rơi xuống. Một đám Địa Sát đã từng xưng bá, giờ phút này hệt như đám hoa màu bị cuồng phong cuốn qua, từng hàng từng hàng đổ xuống, cuối cùng chúng cũng đã hiểu ra, bọn chúng chẳng qua chỉ là cỏ cây dưới cơn lôi đình mà thôi, giữ mạng là lựa chọn duy nhất mà bọn chúng có thể có. Lòng đất nhiều hang động nhưng nay đã không còn tổ chức, càng không còn kết nối với nhau nữa, bọn chúng ai chạy đường nấy, mà Ma Vương thì như một chiến thần tắm máu, một Diêm La đoạt mệnh, từng bước một theo sát phía sau, mặc bọn chúng có chạy nhanh đến đâu cũng không thoát được. Bốn mươi bảy cửa hang, đâu đâu cũng có Ma khí của Ma Vương. Đó là hơi thở mà bọn chúng sợ hãi khiếp đảm nhất, từ xa cảm nhận thấy đã phải quay người bỏ chạy, cho dù có hoảng hốt xông bừa ra ngoài thì cũng sẽ bị thủ hạ của Ma Vương đánh lùi. Dần dần, những con đường vốn rất quen thuộc trở nên lộn xộn, bọn chúng chỉ còn biết chạy -chạy - chạy!    Đã từng tưởng rằng những lối đi thông nhau khắp nơi này là trận địa mà chúng sẽ không bao giờ thua, nào ngờ đâu đây lại chính là phần mộ của chúng, mà tiếng bước chân đáng sợ đó vẫn cứ cất lên một cách vững vàng, như là đang dẫm lên cổ họng của chúng, khiến chúng khó lòng hít thở vậy.    Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cũng không biết đã sáng từ bao giờ. Chạy, đã trở thành động tác máy móc của đám Địa Sát, mà tiếng hô hào trong động cũng đã vơi dần, xác chết dưới chân lại càng ngày càng nhiều, thân thể chúng chưa kịp ngã chạm mặt đất thì đã bị đánh chết rồi.    Trên không trôi lơ lửng các hạt nguyên đan đang phát ra đủ loại màu sắc, đó là cội nguồn cho kẻ tu Ma có thể chuyển thế tu lại hoặc hợp thể với Ma khí, nhưng ánh sáng của chúng cũng đại diện cho sự chống cự của mình, trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi, mãi mãi tiêu tan dưới cơn gió hiu hiu thổi trong hang động. “Vương, xin tha mạng, Địa Sát đầu hàng!” Một người đổ gục xuống đất, tay giương đao, miệng hô to. Trong chớp mắt, tất cả đều lũ lượt đổ người xuống như đê vỡ, trên mặt đất rậm rạp những thân thể phủ phục đang run rẩy.    Đám tàn dư Ma đạo này đã sức cùng lực kiệt rồi, bị thủ hạ của Ma đạo tiến vào từ bốn mươi bảy cửa hang ép vào trong một hang đá, cả ngàn người bọn chúng chen chúc đông đúc trong một mảnh đất trống ở giữa hang, đám Tây Bối Liễu Ty tay cầm đuốc, rọi sáng cả hang đá. Cả người Hoa Tứ Hải dính đầy máu của kẻ địch, Băng Ma Đao từ màu đen đã chuyển sang đỏ thẫm, tản phát ra mùi máu tanh nồng nặc, mặt hắn không cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh một cách đáng sợ, cả khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đuốc, trông như thần Chết đang giáng lâm vậy. Tây Bối Liễu Ty đi lên trước, nhưng lại dừng chân, mày nhíu lại.    Sớm biết có hôm nay thì ban đầu cớ gì phải thế! Lúc này đầu hàng chẳng phải đã trễ rồi sao? Ma Vương chẳng bao giờ cần những thủ hạ có lòng dạ không ổn định, nếu đã chọn đánh, thì phải đánh đến khi tử trận, giữa đường đầu hàng là đồ bỏ, không đáng làm người của Ma đạo. Không thể không nói, hành vi của Hoa Tứ Hải đúng là ngang ngạnh, hắn muốn chinh phục cái gì thì sẽ không bao giờ dành đường lui cho người khác, một là hàng phục, hai là phản kháng đến khi chết, không hề có hai chữ “giữa đường”. Hoa Tứ Hải không nói một lời, vươn tay thu lại những chiếc vòng rời của Tỏa Lân Long trên tay truy binh từ bốn mươi bảy cửa hang. Trên cánh tay đang vẫy, nhưng chiếc vòng rời lần nữa nối lại thành một chuỗi xích bạc uốn lượn quanh thân hắn, ánh bạc sáng tỏa bao bọc lấy hắn. Trong ánh mắt đắm đuối mê muội của Phượng Hoàng, hắn vươn hai ngón tay ra vẽ quyết, ánh sáng của Tỏa Lân Long quét qua mặt đất, tựa như bình minh đang lên vậy nhuộm dần lên người đám Địa Sát đầu hàng, mà bọn người mới ngày hôm qua thôi vẫn còn ra vẻ ta đây, lúc này đây lại như cá nằm trên thớt, bị sát khí ép đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, chỉ có thể chờ chết. Tây Bối Liễu Ty khẽ lắc đầu nhìn đám Địa Sát đã quá muộn để đầu hàng này bằng ánh mắt thương hại.    Sát ý trong lòng Ma Vương tựa như sóng thần vậy, khi nó được tập trung lại thành sức mạnh thì không còn gì ngăn cản được nó nữa. Phượng Hoàng nói rất đúng, hắn là người có thể hủy thiên diệt địa, một khi đã nhóm lên ngọn lửa giận thì sẽ chỉ có tàn sát và chết chóc mới có thể bình ổn được nó. Người mà Phượng Hoàng say mê, tôn sùng và yêu mến chính là sức mạnh, sự ngang ngạnh và khí thế xem thường thiên hạ của Ma Vương. Nhưng bản thân hắn vẫn luôn lo lắng, bởi hắn biết sát ý đó là người bạn duy nhất của mình ―― bóng tối đáng sợ nhất dưới đáy lòng của một Tiểu Hoa được xưng là Ma Vương ấy, nếu như có một ngày hắn vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, trở thành Ma trung chi Ma (Ma trong Ma, Ma của Ma), đến lúc đó thì ai cứu hắn? Ai cứu thiên hạ? Sức mạnh tuyệt đối của trời đất, nếu tồn tại trong một cơ thể người cô độc mà nhạy cảm, và nếu như người đó không vì bất cứ người nào, vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, thì sức mạnh đó chính là sự tồn tại đáng sợ nhất. Mà bây giờ, hắn chỉ đành bất lực trơ mắt nhìn Tiểu Hoa đuổi tận giết cùng, chẳng chừa một ai.    “Đại ma đầu, thời gian thủ thỉ đã tới rồi, nhào tới hôn một cái trước nào.” Một giọng nói bỗng cất lên từ lồng ngực của Hoa Tứ Hải, bởi do những người khác đều cách rất xa, lại bị Ma khí ngăn lại, nên chỉ có Tây Bối Liễu Ty đứng khá gần nghe được chút ít. Tây Bối Liễu Ty ngẩn ra, bởi vì giọng nói không rõ, nên trong phút chốc hắn không nhận ra là giọng nói của ai, chỉ biết là có một nữ nhân đang gọi Tiểu Hoa, mà vẻ mặt của tiểu Hoa bỗng chốc thay đổi, sự nghiêm nghị hệt như Thần Ma đã trở lại vẻ bình tĩnh. Là hắn hoa mắt sao? Sao trên mặt của Tiểu Hoa còn có thêm chút phiền não vậy? Hoa Tứ Hải cũng rất ngạc nhiên, trong lúc chần chừ, ánh sáng từ Băng Ma Đao và Tỏa Lân Long đã ảm đạm đi. Bất tri bất giác, đã đuổi giết một ngày một đêm rồi sao? Hắn đang giết tới hăng máu, không ngờ nha đầu đáng ghét đó lại đến phá đám.    Nhưng không biết vì sao, nàng vừa cất lời đã có thể làm nguội ngọn lửa đang hừng hực cháy trong tim hắn, khiến sát ý lập tức tiêu tan. “Giao cho ngươi xử lý.” Hoa Tứ Hải ném một câu cho Tây Bối Liễu Ty rồi lập tức ẩn người vào trong đám sương đen và biến mất.    Để lại đám người ngơ ngác nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, cuộc tàn sát vốn không hề chừa lại nửa mạng sống nào đột ngột ngừng lại mà trước đó không hề có dấu hiệu báo trước nào. Chỉ có Tây Bối Liễu Ty thấp thoáng biết được gì đó, nhưng cũng không quá rõ, chỉ biết đám Địa Sát gần ngàn người này chỉ bởi một nữ nhân mà giữ được mạng sống của mình.