Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 137 : Mê tình lãnh hương

“Tây Bối, không phải là ngươi thích nữ nhân đó rồi đấy chứ?”    Ngồi trên thuyền, Phượng Hoàng thấy Tây Bối cứ mãi nhìn lăm lăm dòng nước đen kịt mà không nói gì, nàng bất giác nghi ngờ nên hỏi. “À, ngươi nói xem?” Tây Bối Liễu Ty trả lời một cách mất hồn. Phượng Hoàng chìm vào suy tư, không biết nên trả lời ra sao.    Tây Bối có tiếng là có nhiều nữ nhân, cũng có tiếng là rộng rãi dịu dàng với nữ nhân, tuy hắn không phải người tốt, nhưng lại là một người nam nhân tốt. Mà với nữ nhân nào hắn cũng đối xử tốt như vậy, ngược lại trở thành chẳng một nữ nhân nào được hắn đối xử tốt một cách đặc biệt. Nhưng lần này nàng đứng ngoài cuộc nhìn, cứ cảm thấy Tây Bối có hứng thú cực kỳ đặc biệt với Diêu Trùng Trùng. Thê thiếp trong nhà Tây Bối rất đông, nội phủ còn rộng lớn hơn hậu cung của Bắc Sơn Vương, người ngoài đều tưởng rằng hắn cực kỳ háo sắc, hàng đêm sa đọa, nhưng thật ra hắn cũng như Vương, chưa từng yêu thật một ai, uống rượu mua vui tuy rất hay có, nhưng không hề phô trương như một đêm nhiều nữ nhân mà dân gian vẫn hay đồn thổi. Hắn mang những nữ nhân đó về nhà, cũng giống như là trồng đủ mọi loại hoa trong khu vườn nhà mình vậy, hơn nữa hắn chưa từng ép buộc một ai, tất cả những nữ nhân đó đều là tự nguyện. Hắn là Ma, người của năm đạo khác còn gọi hắn là sắc ma, nhưng người hiểu hắn thì đều biết, hắn chưa từng lỗ mãng, những nữ nhân đó đều là chủ động tiếp cận hắn. Trong số đó có người xinh đẹp tuyệt sắc, cũng có người dung mạo bình thường, nhưng chỉ cần có tình yêu chân thành với hắn, thì hắn sẽ dành cho họ sự đãi ngộ bình đẳng như nhau. Hắn thường nói: Mỗi một nữ nhân, mặc cho tướng mạo, tính tình thế nào, thì họ vẫn luôn có chỗ đáng để yêu. Loại nam nhân như vậy rốt cuộc là có sắc hay là không nàng đã không còn rõ ràng nữa.    Mà nàng, Tây Bối và Vương đều quen biết từ bé và cùng nhau lớn lên, nàng tự cho rằng mình hiểu hai nam nhân này, cho nên nàng mới bất an, hình như hai nam nhân xuất sắc nhất Ma đạo bọn họ đều đang vì Diêu Trùng Trùng mà thay đổi. Ý nghĩ này lướt qua rồi thôi, lý trí nàng không chịu tin vào nó, nhưng trong tim lại để lại một vết tích nhàn nhạt. “Ngươi ăn sơn hào hải vị quen rồi, có lẽ là muốn ăn chút món ăn thôn quê để giảm béo chăng.”    Nàng nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới nói, nhưng càng giống thuyết phục bản thân mình hơn, “Nhưng nữ nhân này nói năng tục tằng, thái độ xấu xa, khẩu vị của ngươi đúng là càng ngày càng đặc biệt.” Tây Bối mỉm cười đẹp đẽ, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt bay đến nơi xa, cũng không biết là đang nghĩ gì.    Đợi đến khi thuyền cập bến hắn mới khẽ nói như vô ý: “Nàng ấy ―― nha đầu này ―― ta đang nói Trùng Trùng, ngửi được Mê Tình Lãnh Hương của ta.” “Không thể nào!” Phượng Hoàng bật thốt ra, thay vì nói là kiên quyết, chẳng thà nói là khiếp đảm.    Chưa từng có ai ngửi được Mê Tình Lãnh Hương của Tây Bối, đó là hương thơm bổn mạng của hắn, trừ hắn ra thì chắc không một ai ngửi được, vì sao nữ nhân đó lại ngửi được? Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là trong đó phát sinh vấn đề nào đó! Chắc chắn là có kẻ bịa đặt! “Tây Bối, ngươi lầm rồi!” “Ta cũng mong là vậy.”    Tây Bối Liễu Ty lẩm bẩm, cũng không biết là nói cho ai nghe, giọng điệu ấy mang ba phần kinh ngạc, bảy phần hoang mang, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh khó hiểu, sau đó hắn không nói gì nữa, niệm pháp chú bay đi. Phượng Hoàng không có thời gian để nghĩ ngợi, trong lòng tuy bất an, nhưng cũng chỉ đành đi theo sát hắn.    Qua Biển Chết rồi, quãng đường non xa nước thẳm chẳng qua chỉ tốn thời gian vài ngày mà thôi, khi hai người đến được Lưu châu thì vừa đúng nửa đêm. Ánh trăng vẫn sáng trong như vậy, bóng đêm vẫn thăm thẳm như vậy, nhưng trong ánh sáng trong trẻo đó, một luồng Ma khí chọc trời màu bạc đang tản dần ra, trông như một đám mây bạc lóe lên ánh sáng thần thánh diệu kì đang bao phủ cả đỉnh núi cao nhất, bén nhọn nhất Lưu châu vậy, trong đó có vài luồng khí đen mảnh bao quanh, giống như những con rồng đang ngạo mạn nhìn xuống dân gian. Đó là hào quang của Ma Vương, đẹp quá!    Phượng Hoàng vừa cảm thán vừa cùng Tây Bối Liễu Ty bước khỏi đụn mây, đứng trên mặt đất nhìn lên bóng dáng cao lớn đang cô độc ngạo nghễ, lặng yên đứng trên đỉnh cao nơi trời đất giao nhau nọ. Vương, sự tồn tại vĩ đại mà tuyệt đối, chính bởi vì ngài có sức mạnh hủy thiên diệt địa, chính bởi vì ngài có thể làm người khác bất giác sinh lòng sợ hãi từ đáy lòng, chính bởi vì ngài khó gần như vậy, từ chối tất thảy như vậy, có một không hai trong lòng nàng như vậy, mới có thể khiến nàng – một nữ nhân cao ngao, không xem nam nhân trong thiên hạ ra gì – thần phục. Mà ngay lúc này, Vương đứng tại đó lâm vào trầm tư, mặc cho nàng là người cùng lớn lên với Vương và Tây Bối, mặc cho bọn họ là nam nữ quân sư mà Vương nể trọng, nhưng chỉ cần Vương không có dấu hiệu cho gọi, thì hai người họ vẫn chỉ đành đợi tại nơi này. Nhưng cứ như vậy ngóng nhìn ngài, với nàng mà nói cũng đủ rồi.    Nàng là người thân cận với Vương nhất! Nàng là người thân cận với Vương nhất! Không một ai có thể bì được với địa vị của nàng trong lòng ngài! Nàng tin chắc vào điều này! Nhưng Ma Vương của nàng, vị thần trong tim nàng, sự tồn tại còn quan trọng hơn cả trời đất, dù đang rất anh tuấn, rất lạnh lùng mà đứng quay lưng lại trên đỉnh núi, cả ánh trăng cũng phải tránh ngài, sợ làm phiền đến sự yên tĩnh của ngài, cả gió núi cũng không chạm được vào ngài, sợ làm kinh động đến sự trầm lặng của ngài, nhưng thật ra ngài chẳng hề lâm vào trầm tư. Hơn nữa, cũng không phải đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện Ma khí, không phải đang suy nghĩ chuyện lật đổ thiên hạ, càng không phải đang ngộ đạo, mà là đang nhìn nửa cái Thủy Tâm Bán trong lòng bàn tay, trên gương mặt, hàng mày và khóe mắt chưa từng để lộ bí mật trước mặt ai đều đang hiện lên vẻ phiền não và bất lực. Nha đầu này, sao lại thích nói chuyện đến như vậy, đêm nào cũng phải nói chuyện với Thủy Tâm Bán một canh giờ, có lúc còn nói quá hơn! Chắc chắn là nàng không biết gì về tác dụng của Thủy Tâm Bán, cho nên chỉ muốn mình vui, mà hoàn toàn không lo nghĩ gì về người đang ở xa vạn dặm là hắn đây, đang bị “ép” phải nghe những bí mật nhỏ nhoi nhàm chán của nàng.    Những chuyện vụn vặt xảy ra xung quanh nàng, chuyện vui chuyện bực của nàng, chuyện nàng giày vò Bạch Trầm Hương và Uông tiểu nhị ra sao, nỗi lo lắng không yên của nàng, và cả ―― nỗi nhớ của nàng dành cho hắn.    Mỗi lần nàng sắp giải bày tâm sự thì đều khẽ khàng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, và hắn đều có một cảm giác rất kỳ lạ, trong tim như có ngọn sóng vỗ vào bờ cát vậy, vỗ vào lại rút về, rút về rồi lại vỗ vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy, rửa trôi hết thảy sự yên bình của hắn.    Có lúc hắn gặp phải chuyện phiền não, sẽ không muốn nghe nàng nói tiếp, không muốn nàng tiếp tục làm phiền đến mình, nhưng hắn không phong ấn được giọng nói truyền ra từ món thần vật này, lại không vứt nó đi được, bởi vì nó là thứ đã có từ lúc hắn có ký ức, có lẽ về sau nó sẽ phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng nào đó. Vậy nên hắn chỉ đành nhẫn nại, lúc Thủy Tâm Bán nóng lên, hắn sẽ tìm đến nơi xung quanh không một bóng người, dùng Ma khí đuổi hết tất cả sinh vật đi, ngay cả cỏ cây và sương cũng bị hắn phong lại thính giác, khắp nơi chỉ có mình hắn lặng lẽ lắng nghe. Phảng phất những lời hắn nghe trong mấy ngàn năm nay cộng lại cũng không nhiều bằng những lời nàng nói trong vỏn vẹn mấy ngày nay. Có lúc cảm giác này sẽ giống như là cảm giác hắn và một nữ tử lén lút gặp gỡ giữa đêm khuya vậy, bởi vì đây là bí mật nên nó ngọt ngào, bởi vì chỉ có hai người cùng sẻ chia với nhau nên nó mang chút ướt át và kích thích. Trong những lời nói của nàng, hắn biết được Bắc Sơn Vương lại dám đến Tiên đạo thu thuế đất phong gì đó, không biết loài người đáng thương này có dám đến núi Loạn Thạch một chuyến cho việc này hay không? Hắn biết được kế hoạch mở tiệm vớ vẩn nhưng cũng mới lạ của nàng, cảm thấy nàng thật rất lắm chuyện, lại làm phiền hắn sau khi về tới tổng đàn lại phải nghĩ xem làm sao xử lý cho hành vi gây hấn này với thân phận là đệ tử bát kiếm của nàng.    Có lúc sẽ nghe thấy nàng nói Cửu Mạng lại làm món ngon nào đó cho nàng ăn, nàng sẽ cười hi hi ha ha mà miêu tả chi tiết, niềm vui đến từ việc thưởng thức mỹ thực này đã lây nhiễm hắn. Có lúc nàng sẽ nói Bạch Trầm Hương lại ép nàng luyện công nữa, than ngắn thở dài vô cùng đáng thương, hắn cứ không kiềm được mà nghĩ rằng, nếu nàng là đồ đệ của mình, hắn quyết sẽ không để nàng mặt chau mày ủ chỉ vì loại chuyện luyện công cỏn con này. Vài ngày trước, hắn còn biết được Tây Bối và Phượng Hoàng đã vượt Biển Chết, hẳn là vài ngày nữa sẽ đến đây. Vậy thì, chuyện thu phục tàn dư Ma đạo chỉ còn sót lại trận chiến cuối cùng này thôi. Nhưng mà, những ngày này nàng thường hỏi hắn một câu hỏi, dù biết hắn sẽ không trả lời, nhưng nàng vẫn hỏi.    Nàng nói: Chàng có nhiều nữ nhân lắm sao? Trong số họ có ai là người chàng yêu thật lòng không? Hay là thích cũng được, người đó là Phượng Hoàng phải không? Sau đó hắn biết được nàng muốn đến tìm hắn, làm hắn bỗng muốn trốn tránh, rồi lại dở khóc dở cười. Hắn là ai? Vì sao phải trốn một đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn chứ! Nhưng hắn vẫn không muốn gặp nàng, như là muốn tránh để xảy ra chuyện gì đó vậy. Nghe nàng nói chuyện đã là cực hạn mà hắn có thể chấp nhận rồi. “Hoa Tứ Hải! Hoa Tứ Hải! Hoa Tứ Hải!” Nàng lại khẽ khàng gọi tên hắn nữa rồi, đây là dấu hiệu cho việc chấm dứt cuộc trò chuyện giữa đêm khuya.    Mỗi lần nàng nói như vậy, không biết là vì sao mà hắn cứ luôn cảm thấy giọng nói dịu dàng đó như là vang lên ngay bên tai hắn vậy. “Yêu một người cần có lý do sao?”    Nàng khẽ hỏi, sau đó ngừng lại hồi lâu, như là đang tìm câu trả lời cho mình, sau đó nàng tạo ra âm thanh của nụ hôn, “Chúc ngủ ngon, người yêu của ta. Muah!”