Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 135 : Đàn ông ấy à, loài động vật đáng hổ thẹn
Dịch: Bùm Bùm
Tay Phượng Hoàng giật một cái, lời của ông chủ Uông như tia sét vậy đánh thẳng vào tim nàng.
Vương nói đừng động vào ả ta? Vì sao? Là sắp xếp đã tính toán sẵn, hay là vì ――
Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng nghe thấy tim nàng vang lên một tiếng “rắc”, như là có gì đó vừa bị nứt ra vậy.
Là niềm tin sâu sắc của một khoảnh khắc trước đang dần dần trở thành hư vô sao? Niềm tin đó hình thành từ ám chỉ nhiều năm nay của nàng, là địa vị của nàng trong trái tim Vương, nó không thể bị tiêu hủy và sụp đổ được.
Một chút hoảng hốt dâng lên ngay cả nàng cũng không nhận ra, nó làm nàng vội vàng dùng lý trí và quy luật của nhiều năm nay làm nước vôi để lừa dối mình mà bôi trát lên vết nứt, cho đến khi niềm tin lại lần nữa trở nên tốt đẹp hoàn mỹ.
Nàng thầm thở hắt ra, khôi phục lại tâm trạng bình tĩnh, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện nàng cố gắng xem nhẹ đi kiêm dồn chúng xuống đáy lòng đang được câu dậy.
Nàng có nghe qua thủ hạ của riêng nàng nói, tháp Thông Thiên ở núi Vô
Cùng bị hủy trong tay của nữ đệ tử thứ bảy trong đệ tử bát kiếm, nhưng
Vương chẳng hề giết ả, song còn cứu ả một mạng nữa.
Nàng từng sinh lòng nghi ngờ vì chuyện này, nhưng lại hiểu biết sâu sắc về tính cách băng lạnh hờ hững, chưa từng động lòng vì bất kỳ nữ nhân nào của Ma Vương, bởi nên dẫu cho bất an, nhưng nàng vẫn thuyết phục bản thân mình, ra lệnh cho mình không được nghĩ tới nữa.
Trước đó nữa, còn nghe nói Ma Vương cũng tha mạng cho một nữ nhân, mặc cho ả ta đại náo Nhã Tiên Cư, còn mang một món bảo vật trên núi Tiêu Dao đi nữa.
Lúc ở bến thuyền, đám người của ông chủ Uông bởi do Vương lệnh không được tổn hại đến nữ nhân này mà bị Tiên đạo dắt mũi một phen.
Lẽ nào hai nữ nhân trước đó và kẻ trước mắt đây là cùng một người?
Mà nghe bọn chúng nói chuyện, ả thật sự là thấy đệ tử của Bạch Trầm
Hương, tên Diêu Trùng Trùng gì đó. Vì sao Ma Vương phải đối xử đặc biệt với ả như vậy?
Nhìn dáng vẻ của ả ta, cũng chỉ xếp vào hạng trung, tính cách dịu dàng chẳng đâu vào đâu, hơn nữa còn nhiều chuyện,
Vương sao lại thích chứ?
Bình thường tuy Vương không gần nữ sắc, nhưng trong tuổi đời dài ngàn năm qua, Vương có không ít nữ nhân.
Mỗi một người không ai là không dịu dàng ít lời, cho dù là vậy, Vương cũng không hề chọn lấy một người nào tới lần thứ hai, điều này chứng minh rằng ngài chỉ ngẫu nhiên “muốn” nữ nhân, chứ không phải là “thích” sao?
Vương đổi khẩu vị từ bao giờ? Hay là nữ nhân tên Diêu
Trùng Trùng này vốn không phải người Vương thích, mà chỉ là vì nguyên nhân nào đó nên mới tha cho mạng chó của ả?
Đúng rồi, đúng rồi.
Nếu Vương đã không thích ả, vậy thì chắc chắn là vì con sâu này là đệ tử bát kiếm, kiếm của ả lại là Khước Tà Kiếm chuyên chém yêu trừ ma, có lẽ là nó đe dọa tới Ma đạo, cho nên Vương mới sắp xếp như vậy.
Trong chuyện này chắc chắn có ẩn ý khác, vậy mà nàng còn nghĩ ngợi lung tung, đúng là buồn cười.
Phượng Hoàng nghĩ như vậy là do tiềm thức nàng tự động trốn tránh những đáp án đáng sợ, chỉ tiếp nhận đáp án mà bản thân mình chấp nhận.
Một nữ quân sư thông minh tự lập, giỏi bày mưu lập kế lại ở vào khoảnh khắc này mà che đậy tâm hồn của mình, có lẽ là bởi vì hoảng sợ chăng.
Mà nữ nhân ở bên kia thì trong đầu lại hiện đầy cảnh XXOO của một nam một nữ, nhưng nàng không hề nhiệt huyết sôi trào hay là đỏ mặt tim đập mạnh, mà là thấy lạnh lẽo cả người, bởi vì nam nhân đó đang điên loan đảo phượng[*] mà vẫn thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn ống kính tươi cười.
[*] Điên loan đảo phượng: từ ngữ thời xưa dùng để chỉ nam nữ đang hành chuyện giường chiếu.
Người đó rõ ràng là Hoa Tứ Hải mà! Và nữ nhân đó là Phượng Hoàng.
Không được không được, làm lại! Phải tưởng tượng ra được cảnh nàng là nữ chính và Hoa Tứ Hải là nam chính trong đoạn AV đó. (AV = Aldult video)
Lúc nàng còn ở hiện đại, có một anh đẹp trai từng nói rằng: Căn cứ theo định lý về vật lý lượng tử, chỉ cần ham muốn đủ lớn thì tất cả mọi tưởng tượng đều biến thành hiện thực.
Nàng phải gắng sức nghĩ: Nhìn thấy Hoa Tứ Hải, bổ nhào lên, xé, cắn, chiếm lấy, run rẩy, cuối cùng ngửa mặt lên cười điên cuồng, la to một cách ngạo mạn rằng: Ha ha ha, đại ma đầu là người của ta rồi!
Ừ, phải nhớ kỹ rằng, nhất định phải going down (Tác giả: dịch ra là đủ d*m đãng), nhất định phải tăng cường ham muốn, như vậy mới có khả năng thành công được.
Hai nữ nhân ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng người ngoài cuộc nhìn vào lại thấy hai nữ nhân này đang hung dữ trừng nhau.
Nhưng tất thảy đều chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, Tây Bối
Liễu Ty nhắm chuẩn thời cơ, vội vàng ném ánh mắt ra hiệu cho Bạch Trầm
Hương, sau đó đi lên chắn giữa hai nữ nhân rồi nói: “Nếu như vậy thì tại hạ cáo từ trước đây. Bạch chưởng môn, các đạo huynh phái Thiên Môn, tạm biệt tại đây, hẹn ngày gặp lại.”
“Đứng lại, đưa tiền, bồi thường, mua vé!”
Trùng Trùng đang cố gắng tưởng tượng, cầu mong ham muốn thành hiện thực, đương lúc sắp xé được áo của Hoa Tứ Hải rồi lại bị đạo diễn Tây
Bối hô “cắt”, nàng tức tối bỗng nhớ lại chút ít “chuyện nhỏ”.
Tây Bối Liễu Ty đứng có chút bối rối, nụ cười mỉm bình tĩnh vẫn luôn treo trên môi giờ đây có hơi co giật: “Có thể ―― ghi nợ không?”
Đúng là chuyện trước đây chưa từng có, hắn mà lại không có tiền.
Hắn là ai? Người giàu nhất mười châu ba đảo, tiền bạc còn nhiều hơn cả quốc khố của Bắc Sơn Vương, vậy mà bây giờ lại phải ghi nợ.
Chuyện này phải trách tên Tiểu Hoa chết tiệt kia rồi, truyền lệnh bảo hắn và Phượng Hoàng cấp tốc đến Lưu châu, còn cái gì mà “không được chậm trễ”, làm hắn cả quần áo cũng chưa thay, trực tiếp bị Phượng Hoàng kéo ra khỏi sòng bạc có tiếng nhất Tụ Quật châu, một đường đi thẳng đến bên
Biển Chết.
Vừa khéo hôm ấy hắn thấy một món bạc chơi rất vui, trong lúc vui vẻ đã thua hết tiền, mà công lực của Phượng Hoàng lại không đủ để bay qua Biển Chết, nên chỉ đành đợi thuyền của Người Vượt
Biển.
Hắn sớm đã nghe nói có một vị đại tiểu thư buôn bán dưới chân núi Loạn Thạch, còn mở một quán trọ bên Biển Chết, nhưng hắn không đi điều tra. Bởi vì hắn biết người có thể làm ra được loại chuyện náo loạn khác người này, ngoại trừ Diêu Trùng Trùng của phái Thiên Môn ra thì chẳng còn ai khác.
Tuy hắn không rõ Trùng Trùng làm vậy vì mục đích gì, nhưng đã sớm biết họ sẽ gặp lại nhau tại đây.
Trước đây hắn rất chờ mong lần gặp lại này, nhưng lại không muốn vô duyên vô cớ mà chạy đến đây, chỉ vì hắn phát hiện mình vậy mà lại có chút nhớ nàng.
Nhưng đến lúc màn gặp lại không hẹn mà ập tới, hắn phát hiện mình tính sót một chuyện, đó là đại tiểu thư đây rất cố chấp trong phương diện tiền bạc, dẫn đến kết quả ngượng ngập của mình như bây giờ.
Trùng Trùng nhướng mày, còn chưa lên tiếng, Bạch Trầm Hương đã bước lên một bước, ngăn Trùng Trùng lại.
“Tây Bối đại nhân xin cứ đi, tiền tài là chuyện phàm tục, không có cũng chẳng sao. Mã Nghị, mang vé thuyền ra đây.”
Bạch Trầm Hương nhìn Trùng Trùng bằng ánh mắt uy hiếp, ông ta nhìn thấy tia phản kháng và tức giận rất rõ ràng trong đôi mắt liệt đồ này, sợ nàng không xem sư phụ của mình ra gì mà trở mặt ngay tại trận, nên vội vàng tăng thêm một câu không hề có chút sức dọa dẫm nào: “Không được bướng bỉnh làm bậy!”
Trước khi hai nữ nhân đạo bất đồng bất tương vi mưu này bắt đầu cuộc tranh cãi dai dẳng thì ông ta đã không chút do dự mà lựa chọn cách Tiên Ma chung tay, còn dứt khoát và quyết tuyệt hơn lúc ở núi Vô Cùng, huống chi ánh mắt ra hiệu của Tây Bối Liễu
Ty đã không còn gì rõ ràng hơn nữa rồi.
Nhưng Trùng Trùng lại tức tối vô cùng, ánh mắt như thanh đao chém hết chín chín tám mươi mốt đao lên người sư phụ, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn lấy hai tấm vé bên quầy ra, đi qua đặt vào tay Tây Bối Liễu Ty.
Đàn ông ấy à, loài động vật đáng hổ thẹn! Mặc cho là có hình dáng thế nào, địa vị ra sao, khi đứng trước đám đông cũng phải cho họ chút mặt mũi, và mặt mũi của chưởng môn một phái tu luyện đã ngàn năm này càng là ngoài mặt gắng gượng, bên trong lại yếu đuối.
Cửa của nàng, sàn nhà của nàng, cầu thang của nàng, bàn Bát Tiên của nàng và những món điểm tâm đổ đầy đất của nàng ơi!
Tiền không phải ông ta làm ra, vậy mà lúc này còn không biết thẹn mà hất hàm sai khiến nàng. Suy cho cùng ông ta cũng không đau lòng, nhưng nàng lại tim như bị dao cắt vậy, không thể không trả giá bằng tiền bạc cho cảnh tượng môn quy nghiêm khắc, đệ tử nghe lời hư ảo của Bạch Trầm
Hương chết tiệt.
Bỏ đi, dù sao ông ta cũng là sư phụ, nếu thật sự không cho ông ta bậc thang đi xuống, làm bộ xương già cỗi của ông ta tức tới chết chôn tại đây thì tiền làm hậu sự càng phải chi nhiều hơn.
“Yên tâm nhé cô nương mê tiền nhỏ bé, ta sẽ đền bù gấp đôi số tiền nợ nàng ngày hôm nay.”
Tây Bối Liễu Ty một tay lấy vé thuyền, tay còn lại kéo dải băng buộc tóc trên đầu xuống, “Đây là tín vật của ta, nó có một không hai trên thế gian này, nàng cầm lấy.”
Trùng Trùng theo bản năng cầm lấy, thấy nó là một dải băng buộc tóc bện bằng tre lá, có màu xanh lục sẫm, hình dáng được bện rất kỳ lạ, hương thơm lạnh lẽo thần bí ấy lần nữa xông lên, sau đó lại lần nữa tiêu tan.
Nhưng lần này, nàng cảm nhận rõ ràng hơn. Nốt hương đầu của nó thì thoang thoảng nhàn nhạt như hoa sen, nốt hương giữa lại đậm đà mê người như hoa hồng, nốt hương cuối thì hòa vào nhau trùng điệp, mang đến cảm giác muốn nói lại thôi, hương thơm kéo dài không dứt, như là loại nước hoa cao quý nhất vậy, phức tạp lại khiến con người ta trầm mê vào nó.
“Có cái gì to tát chứ, trên núi Vân Mộng của bọn ta cũng có loại cây cỏ này.” Lấy cọng tre tồi tàn để lừa nàng sao, kẻ có tiền đều gian trá như nhau.
“Cô nương mê tiền nhỏ bé, đây không phải là loại cây cỏ bình thường, chỉ ta mới trồng được nó thôi, trước đây ta chưa từng tặng cho ai đâu.” Tây Bối Liễu Ty khẽ cười, “Cầm lấy nó, nàng không cần phải sợ ta quỵt nợ rồi.”
“Cứ chờ xem, có nhiều người chỉ nói cho hay mà thôi.”
Trùng Trùng nói với vẻ không tin tưởng, theo bản năng ngửi ngửi dải băng, lần theo hương thơm kia, nhưng lại không tìm thấy được nó, chỉ đành nhét đại nó vào trong túi tiền, “Nhưng mà hương thơm này vẫn rất được.”
Nụ cười của Tây Bối Liễu Ty cứng lại, trông có hơi ngạc nhiên, nhưng sau lưng truyền đến tiếng thúc giục cẩn thận của ông chủ
Uông và tiếng dậm chân sốt ruột khẽ khàng của Phượng Hoàng, cuối cùng hắn không nói gì cả, sải bước to đi ra ngoài.
______
Lời của tác giả:
1. Nguyên hình của bại Liễu, cũng chính là Tây Bối Liễu Ty đại nhân, đã đặc biệt viết một ngoại truyện, tên là “Trọn kiếp bi thảm của Tây Bối”, Tây Bối đại nhân là một đại tài tử, ngoại truyện này viết rất là hài hước, tự tôi cũng cười tới đau cả bụng.
Nó dạy cho tôi ba chân lý về cuộc sống: Thứ nhất, trai đẹp không phải ai cũng ngu ngốc, những người tài sắc vẹn toàn, sắc nghệ đầy đủ có đầy rẫy. Thứ hai, phải e dè những người có tài, từ xưa đến nay có rất nhiều những nhân vật to tát đều bị ép từ trong hoàn cảnh khó khăn hết. Thứ ba, tôi – một kẻ e dè và các người đọc đại nhân, rất là vĩ đại.
2. Spoil: Ngoại trừ việc trò Hoa Tứ Hải sắp xuất hiện thì Thương Khung sư thúc cũng hứa hẹn sẽ có ngoại truyện, qua vài ngày tôi sẽ dâng lên cho các bạn.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
68 chương
108 chương
34 chương
22 chương
17 chương