Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 121 : Lấy công chuộc tội
Sóng mắt Bạch Trầm Hương chuyển động, nảy ra sáng kiến.
Mặc dù ông ta vô cùng vụng về trong việc đối phó với dân chúng, lại bởi do không có tiền để tăng lòng dũng cảm, nên khi gặp phải chuyện phàm tục thì chẳng biết làm gì, nhưng những chuyện như quản lý thủ hạ này thì vẫn rất có chừng mực.
“Cám ơn Mã đại nhân đã gia hạn cho một tháng, phái Thiên Môn chắc chắn sẽ giao ra tiền thuế trong thời hạn này. Sắc trời cũng đã tối, nếu Mã đại nhân tin tưởng Bạch mỗ, vậy xin mời ghé chân núi nghỉ ngơi trước, trên núi không có gì để tiếp đãi, quả thật là sơ sót.”
“Không dám không dám.” Mã Hữu Hỉ đứng dậy.
Đến núi Vân Mộng hồi lâu, hắn đã hiểu ra, những kiếm tiên này tuy lợi hại, nhưng tính cách rất thành thật, không biết lường gạt, ngược lại còn bị người khác lường gạt nữa.
Con người mà, không tiếp xúc với bá tánh một chút thì quả là không được, cho dù họ có tài trí đó, không biết vận dụng thì cũng uổng công.
Hơn nữa chuyến đi này của hắn không vơ được lợi ích gì, e là phí đi đường, phí ăn phí ở cũng phải tự mình bỏ tiền túi ra, nên phải lập tức xuống núi, quấy rối quan phủ Phụng Lân châu để bù vào chút đỉnh.
Nhìn Đao Lãng đích thân dẫn đệ tử Đông Thương Thiên tiễn Mã Hữu Hỉ và tùy tùng của hắn xuống núi, Bạch Trầm Hương giương mắt nhìn tất cả mọi người, nói vững vàng: “Thật đúng là họa vô đơn chí, bây giờ hai chuyện nan giải cùng nhau xảy đến, mọi người có ý kiến thế nào?”
Nhất thời không ai đáp lời, nhưng đều ngầm trao đổi ánh mắt, thấp giọng bàn luận.
Trong lòng Bạch Trầm Hương đã sớm tính sẵn, nhưng không cắt ngang, cũng không nói ra, chỉ đợi người thiếu bình tĩnh nhất mở miệng.
Quả nhiên, chưa tới thời gian nửa chén trà, lão Ngưu sư bá cố gắng muốn để Trùng Trùng chịu phạt nặng bất đắc dĩ mở miệng: “Tai bay vạ gió này, phái Thiên Môn chúng ta cũng có cách phá giải, rõ ràng là các sư tôn đã phù hộ. Nhưng sứ mạng kết thúc chuyện này lại nằm trong tay thất đệ tử của chưởng môn sư đệ đệ đây, mà cố tình nó lại là đầu sỏ tổn hại Dương sư huynh, hiện giờ ―― chậc chậc, quả thật nghĩ không ra cách nào tốt cả.”
Ông ta muốn dùng cách thả tép bắt tôm, nhưng Bạch Trầm Hương khẽ khép mắt, không nói tiếng nào.
Bạch Trầm Hương không lên tiếng, Thương Khung, Đào Hoa và Mặc Vũ cũng thông minh không mở miệng. Ép đến vị Ngưu sư bá này vô cùng ngượng nghịu, sau khi ho hai tiếng rồi thì không thể không tự mình tiếp lời.
“Lúc nãy Đao Lãng sư đệ nói rất đúng, người đã chết rồi, bắt Mã Nghị đền mạng cũng không được ích lợi gì, huống chi nó cũng chỉ ngộ thương vì kinh hãi, dẫn đến ra tay không biết phân nặng nhẹ. Hiện giờ phái
Thiên Môn chúng ta gặp nạn lớn, huynh thấy ―― để nó lấy công chuộc tội đi, các đệ thấy sao?” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Vương Bình.
Hoàn cảnh của hiện giờ không còn gì rõ ràng hơn, không có Mã Nghị thì không có tiền, không có tiền thì không có núi Vân Mộng, không có núi Vân Mộng thì không có phái Thiên Môn, không có phái Thiên Môn thì không có đám người bọn họ.
Sống trên ngọn núi tiên này không biết đã bao nhiêu năm tháng rồi, đây là nơi yên thân gởi phận, không bỏ được.
Còn về người đã chết ―― tuy rằng người chết là lớn, trên đạo nghĩa hẳn là nên nói vài câu cho người đó, nhưng người sống phải ưu tiên suy xét cho bản thân mới là sáng suốt, chẳng phải sao?
Đi gạt, hoặc là đi cướp tiền của Mã Nghị vượt qua nguy hiểm, chắc chắn chưởng môn sẽ không cho phép, hơn nữa thân là kiếm tiên, bọn họ phải giữ được tác phong và mặt mũi, không được trắng trợn làm những chuyện tổn hại đến đạo nghĩa, cho nên bây giờ không thể không thả Mã Nghị ra trước.
Thật ra, cho dù lần này nó dối gạt qua ải được, sau này cũng có cơ hội trừng trị nó, không cần phải ngay tức thời.
Việc gấp phải xem mà giải quyết, không thể phủ nhận rằng đây là một cách hay, nhưng tốt xấu gì cũng phải diễn một màn kịch, để Mã Nghị nếm chút khổ, chảy chút máu, không thì nhánh của họ cũng thiệt thòi quá rồi!
Những người này đều nghĩ như nhau, cho nên Ngưu sư bá vừa ra hiệu,
Vương Bình lập tức quỳ xuống đất, lớn tiếng ngăn cản, theo đó là gào khóc lên.
Thương Khung hiểu rõ bật cười: “Chưởng môn sư huynh, nếu Vương Bình đã khăng khăng muốn báo thù cho sư phụ, vậy nếu tha cho Mã Nghị, e là không hợp lý cho lắm, dứt khoát nhốt cô bé vào tầng chín động Côn Ngô Liên
Thiên chịu phạt đi. Phải biết rằng, chuyện có lớn đến đâu đi nữa thì cũng không vượt được môn quy.”
“Đúng rồi. Đáng tiếc Mã Nghị pháp lực thấp kém, e là chưa tới hai ngày đã giao nộp cái mạng nhỏ rồi.” Đào Hoa phối hợp tốt nhất với Thương
Khung, vội vàng trôi chảy đáp lời.
“Chết thì chết đi, dù sao cũng là đền mạng cho Dương sư huynh, nhất định phải trị nha đầu bất kính với trưởng bối này mới được!”
“Cô bé chết thì không sao, nhưng thuế ai trả? Nhưng cũng đúng, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn. Vì để báo thù cho Dương sư huynh, một cái núi Vân Mộng thì là cái gì chứ, cho dù trở thành tội nhân của phái Thiên Môn thì cũng là hợp lý thôi.”
“Lắm lời!” Bạch Trầm Hương thấy hai sư đệ nói cũng gần được rồi, giả vờ giả vịt giận dữ nói: “Chuyện này vốn đã là khó cả đôi đường, thả Mã
Nghị ra, là làm trái với quy tắc của tổ tông. Nhưng mà phạt nặng nó thì mất đi nguồn trợ giúp về tiền tài, cả phái Thiên Môn sẽ bị hủy. Huynh làm tội nhân thiên cổ thì không sao, nhưng mà hậu quả này không phải đầu của chúng ta cộng vào nhau là có thể gánh vác được. Ngưu sư huynh nói hay lắm, để Mã Nghị lấy công chuộc tội, nhưng cũng không được cứ vậy mà thả nó ra, đây há chẳng phải là làm sai rồi nộp chút tiền phạt là có thể thoát tội sao!”
“Vậy ý của sư huynh thế nào?” Mặc Vũ cướp lời hỏi, không cho Ngưu sư bá và Vương Bình có cơ hội lên tiếng.
Trong lòng Bạch Trầm Hương đã sớm nghĩ ra phải làm sao, nhưng lần nữa giả vờ cân nhắc một lúc rồi mới nói: “Nó trừ việc phụ trách nộp thuế, còn phải hoàn thành ba chuyện lớn cho bổn môn, vậy mới xem như kết thúc chịu phạt. Ba chuyện này bắt buộc phải là chuyện người khác không dễ gì làm được, hơn nữa bắt buộc phải thành công, nếu như bởi vì gặp nguy hiểm trong quá trình làm việc thì cũng là do định mệnh sắp đặt, không liên quan đến ai cả. Mọi người có đồng ý với quyết định của chưởng môn ta đây không?”
Hai kẻ lòng dạ xấu xa đó tất nhiên đã có bậc thang để xuống, vốn chúng chẳng qua chỉ là làm ra vẻ, tuy ghét Trùng Trùng, nhưng so với lợi ích bản thân thì một người đã chết có tác dụng bao nhiêu chứ?
Huống chi chúng chung tay diễn kịch còn kém xa so với mấy huynh đệ Bạch Trầm Hương, tiếp tục quấy cũng không có ích gì.
Ba đại sư thúc hơi lo Trùng Trùng làm nhiệm vụ sẽ nguy hiểm đến mạng nhỏ, nhưng thấy vẻ mặt ung dung của chưởng môn thì biết ông ta đã tính toán sẵn, thế nên cũng không lên tiếng.
Họ đã đồng ý, những người khác còn nói được gì nữa, hai tai họa nho nhỏ cứ thế trừ trừ thành cộng, biến mất chẳng còn gì.
Bạch Trầm Hương dặn dò mọi người quay về nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau đi đuổi bắt đứa bỏ trốn này.
Đợi mọi người tản đi hết, Ha đại thúc bị Bạch Trầm Hương giữ lại vội vàng lên tiếng: “Sư huynh à, huynh đặt ra quy tắc này, há chẳng phải là đẩy Trùng Trùng vào nguy hiểm sao? Huynh bảo đệ thả cô bé ra, còn dụ truy binh đi, chẳng phải đều là công cốc sao?”
Bạch Trầm Hương thở dài một tiếng.
Chỉ một mình liệt đồ này đã làm tổn hao quá nửa tâm tư và sức lực của
ông ta, có lúc quả thật khiến ông ta chẳng biết phải làm sao cho dành, nhưng càng tiếp xúc lâu, ông ta càng cảm thấy nha đầu này chất phác, nhiệt tình, ngoài mặt tuy rằng xấu xa, nhưng lòng dạ rất tốt, hơn nữa cũng ngày càng tin Mã Nghị được trời cao cử xuống giúp ông ta, làm sao nỡ để nàng gặp chuyện chứ?
Lúc ấy Dương sư bá sắp về trời, ông ta đã đoán chắc nhánh lão Dương sẽ không chịu bỏ qua, đến lúc đó thật sự phải trị tội nàng, sợ nàng chịu không nổi sẽ mất mạng, thế nên đã lén dặn lão Hắc thả nàng ra, để nàng rời khỏi núi rồi mới nói.
Nha đầu này e là vẫn đắc ý dào dạt, tưởng mình chạy nhanh. Hừ, nếu không phải vì ông ta cố tình đuổi không kịp nàng thì nàng chạy được khỏi Phụng Lân châu sao?
Hành động này của ông ta, e là trong lòng một số người cũng biết rõ, chỉ là không nắm được chứng cứ, không tiện nói ra thôi.
Bắc Sơn Vương đến thu thuế, hiển nhiên đã gia tăng thêm nguy cơ cho phái Thiên Môn, nhưng đây chưa chắc không phải là cách giải cứu cho liệt đồ đó.
Nàng là phúc tướng, đúng thật là phúc tướng trời sinh!
Con người nếu có vận may, vậy thì còn có cái gì cản trở được chứ!
“Lão Hắc, huynh biết đệ yêu thương nha đầu đó, nhưng ngọc không mài không sáng, nó tuy tinh nghịch, nhưng là kỳ tài đạo thuật, trong lúc vô ý đã vượt xa tu vi của các đệ tử khác mấy năm, thậm chí là đến mười năm.
Lần đầu tiên nhốt nàng lại, nàng rất nhanh đã học được thuật Truyền
Tâm, cử nàng đi lấy đá Chân Hỏa, nàng lại luyện được vòng chân khí, mang nàng đi chuyến núi Vô Cùng về, bây giờ cả bay cũng biết rồi, nhốt nàng lại bằng Liên Liên Khán, không quá sáu ngày, nàng đã thoát được lực cấm. Thử hỏi, trong bổn môn còn ai làm được?
“Vốn huynh muốn mang theo nó bên cạnh để dạy dỗ cho tốt, nào ngờ nó gây ra họa lớn thế này, không thể không đưa nó đi.”
“Nhưng sư huynh, chẳng phải Mã Nghị có thể dùng tiền thay tội sao? Hà cớ gì ―― phải tăng thêm những điều kiện ấy?”
_____
Tác giả trả lời bạn đọc: thích xem nam chính, thích xem nam nữ chính bên nhau, đây là chuyện bình thường của mọi người, nhưng trong một câu chuyện luôn luôn có vai chính và vai phụ, đều phải được miêu tả thích hợp. Các bạn đừng vội, Hoa Tứ Hải sắp xuất hiện rồi.
Bùm Bùm thông báo: Do tình trạng mang đi re-up mà không xin phép, càng không credit nguồn gì sất, càng ngày càng lỗ mãng, nên B đã quyết định bắt đầu từ chương
120 trở đi, cứ sau 10 chương sẽ có một chương đặt mật khẩu. Chương ấy nằm trong quyển mấy thì mật khẩu sẽ là nội dung của chính quyển ấy.
Xong, hết (bức xúc).
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
68 chương
108 chương
34 chương
22 chương
17 chương