Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 120 : Thất sư muội có tiền!
Một tiếng “ầm” đánh gãy suy nghĩ của Thương Khung và dáng vẻ liến thoắng không ngớt của Mã Hữu Hỉ, là một chưởng vỗ lên bàn đá của Bạch Trầm Hương.
Mã Hữu Hỉ sợ tới run người, tưởng phái Thiên Môn muốn dùng bạo lực để chống thuế.
Hắn rất ít khi tiếp xúc với Tiên giới, vốn tưởng chẳng qua là mấy lão nông vùng núi tu luyện những món thuật đạo lường gạt mà thôi, đến núi Vân Mộng rồi mới biết phái Thiên Môn to lớn đến vậy, bay lên cao rồi mới biết pháp thuật là có thể giết chết người, đến trên đỉnh núi cao rồi, mắt chỉ nhìn thấy cả một môn phái quy định nghiêm mật, ngay ngắn trật tự, như một triều đình nhỏ trong núi sâu.
Hắn chỉ mang mười mấy quan sai tới, cứ luôn dùng cái gọi là uy quyền của quan lại để dọa nạt người khác, vốn đã miệng hùm gan sứa, lúc này Bạch Trầm Hương mặt trầm tựa nước, đột ngột vỗ bàn một cái, chân hắn liền nhũn đi, suýt nữa quỳ cả xuống đất, nửa chén nước nóng trong tay đổ đầy đất.
Mà Thương Khung, biết sư huynh đã hiểu được sát ý của mình, một chưởng này là cảnh cáo hắn, nên hắn vội vàng che dấu tâm trạng, cúi đầu im lặng.
“Mã đại nhân, phái Thiên Môn rốt cuộc phải nộp bao nhiêu tiền thuế?” Bạch Trầm Hương nhẫn nại hỏi.
“Một vạn ―― kim nguyên bảo.” Mã Hữu Hỉ thử giữ vững uy nghi của mệnh quan triều đình, nhưng làm gì làm được nữa.
Trong điện Tát Tinh đều là tiếng kêu kinh ngạc. Thật ra mọi người mấy trăm năm nay không nhập trần thế rồi, căn bản không có khái niệm đối với số tiền này, nhưng cảm giác thì tốt hơn nhiều, biết phái Thiên Môn tuyệt đối không gánh vác được.
Bạch Trầm Hương vuốt râu suy ngẫm, trông thâm sâu khó lường, nhưng thật ra ông ta cũng bị số tiền này dọa phải, cứ mãi không biết nên làm sao. Chẳng qua là trưng ra dáng vẻ thiên cơ bất khả lộ, đó vốn là sở trường của cái gọi là cao nhân, nhất thời không ai nhìn ra, đều cảm thấy ông ta đã dự liệu trước, mọi người dần dần yên lặng lại.
Yên lặng ―― Tiếp tục yên lặng ―― Vẫn là yên lặng ―― Mãi mãi yên lặng ――
Đơi hồi lâu sau, chưởng môn cũng không lên tiếng, chỉ máy móc vuốt râu mình, cũng sắp vuốt rụng cả rồi. Hơn nữa nhìn kỹ, mọi người đều thấy thật ra chưởng môn lúc này đây ánh mắt đờ đẫn, tuy tư thế vẫn vững vàng, nhưng chắc rằng dưới mông cũng đã như ngồi bàn chông rồi.
Thì ra chưởng môn cũng không có cách, thì ra thật sự là một đồng tiền làm khó anh hùng mà!
“Xin hỏi Mã đại nhân, số tiền thuế này là tính toán dựa theo cái gì?” Mặc Vũ là người hiền lành nhất, không nỡ nhìn sư huynh mình khó xử tiếp, đành chen lời.
Mã Hữu Hỉ vốn đã sợ, sợ Bạch Trầm Hương nảy sinh ý định giết người, cứ mãi nghĩ làm sao làm đám tiên đen[*] này yên lại để giữ lấy mạng sống, bây giờ thấy nam tử trung hậu này lên tiếng, vội vàng đáp: “Đương nhiên là dựa theo luật lệ của mười châu ba đảo. Ngọn núi tiên to như vậy, thuế phong đất là không thể thiếu rồi, Vương không có truy cứu tiền thuế của trước đây nữa, lần này cũng đã dùng tỉ lệ nhỏ nhất rồi, chỉ thu tiền thuế của trăm năm nay, Vương ta đúng là độ lượng.”
[*] Dân đen (điêu dân) thời cổ đại thường dùng để gọi dân chúng với ý xem thường, nhưng vì người của phái Thiên Môn là tiên, nên Mã Hữu Hỉ gọi là tiên đen (điêu tiên).
Mặc Vũ miễn cưỡng gật đầu, không lên tiếng, nhưng lòng lại có chút tức giận. Mười châu ba đảo yên bình, Tiên đạo cũng có công lao. Huống chi nhiều năm như vậy, bọn họ âm thầm góp sức cho dân, Bắc Sơn Vương mới có thể ngồi vững trên giang sơn hoa lệ này.
Sao nào? Bây giờ không biết vì vơ vét của cải gì mà ngay cả núi tiên cũng phải thu thuế rồi, còn đòi từ một trăm năm trước nữa!
“Mã đại nhân đến đột ngột, phái Thiên Môn nhất thời quay vòng không xong, chẳng hay có thể gia hạn chút ít thời gian không?” Cuối cùng Bạch Trầm Hương đã nói ra một câu.
“Gia hạn ――” Mã Hữu Hỉ xem gió bỏ buồm, “Vốn là không thể, nhưng hạ quan ngưỡng mộ các vị thần tiên, bạo gan kháng Vương mệnh một lần, mười ngày thế nào?”
“Mười ngày?” Sự tuyệt vọng trong lòng Bạch Trầm Hương lại sâu thêm một tầng.
Ông ta chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi thôi, số tiền nhiều như vậy, e là phải cho ba, năm trăm năm mới góp cho đủ, cnhưng mà những lời này làm sao nói ra miệng được?
“Vậy hai mươi ngày?” Mã Hữu Hỉ thăm dò, “Nhiều nhất một tháng đi, không kéo được nữa. Các vị thần tiên này, không phải Mã Hữu Hỉ ta không nể mặt, mà quả thật là đang nghe Vương mệnh, ta cũng chỉ là bị ép buộc mới phải đến làm phiền các vị thôi.”
Nói trước đã, đây là người Bắc Sơn Vương cử tới, nếu những kiếm tiên này muốn chống thuế thật, tìm Bắc Sơn Vương tính sổ là được. Bọn họ tự xưng là chính đạo, tất nhiên sẽ không làm khó một quan sai nho nhỏ. Nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một người nghe lệnh làm việc mà thôi.
“Nếu trong thời hạn này mà không giao ra được, sẽ thế nào?” Đào Hoa bỗng thốt ra một câu.
Mã Hữu Hỉ sặc nước miếng, đôi mắt nhỏ nhìn mọi người một lượt, khó khăn nói: “Chuyện đó e rằng ―― phải phiền các vị thần tiên tạm rời khỏi đây ―― đợi thánh chỉ của Vương rồi. Ài ài, đây cũng không phải là ý của ta, nếu như muốn ta nói, thì không nên quấy rầy sự thanh tịnh của thần tiên, nhưng mà phận ăn lộc vua, trung thành với vua, ta cũng không còn cách khác.”
Không ai quan tâm tới hắn, bởi vì mọi người lại rơi vào phiên lo âu một lần nữa.
Không có tiền là không có địa vị, không có tiền là không có tôn nghiêm, quả nhiên là vậy! Người của phái Thiên Môn vẫn luôn ẩn cư khổ cực tu luyện, lúc này mới biết lợi ích của tiền, những kẻ nông nổi nhẹ dạ, đạo tâm bất thành, ngày thường khuyên Bạch Trầm Hương nhập thế buôn bán như Dương sư bá cùng tay chân của lão, còn lộ ra chút ít vui sướng khi người khác gặp họa.
Nhưng mà nếu thật sự không còn núi Vân Mộng, người cả đại phái như vậy phải đi đâu để yên thân gửi phận đây? Giải tán? Nương nhờ người khác? Đổi một nơi núi hoang đất dã khác? Lẽ nào từ bỏ cơ nghiệp mấy ngàn năm nay?
Thương Khung nghĩ: Nếu chưởng môn sư huynh đã không cho giết những thứ cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân, vậy thì dứt khoát giải quyết bằng thuật đạo, hắn biết chạm đá hóa vàng, chắc rằng bọn phàm phu tục tử này cũng nhìn không ra, vậy chẳng phải là giải quyết rồi sao?
Đào Hoa nghĩ: Đến Bắc Sơn Vương Cung thả độc chướng, đến lúc ấy trên đời này không ai chữa được, hắn lấy thân phận y tiên đích thân đến chữa, giá phải cao thật cao, để Bắc Sơn Vương ngỗng ông lễ ông.
(Tác giả: Hai cách trên sẽ bị phủ định toàn bộ, bởi vì quy tắc đầu tiên của Tiên đạo chính là không được sử dụng pháp thuật với người phàm!)
Mặc Vũ nghĩ: Mọi người đều quay về nghĩ cách, xem có thể hóa duyên như nhà sư không. Phái Thiên Môn vẫn luôn phù hộ bình an cho Phụng Lân châu, bá tánh cực kỳ kính nể, chắc chắn sẽ có rất nhiều người giúp đỡ.
Đao Lãng nghĩ: Phái Thiên Môn có cái gì tốt để bán không? Hình như chưởng môn sư huynh có vài món pháp bảo, đặt đó cũng không dùng, hay là xem như châu báu mà bán đi, trên núi cũng có chút sản vật, chắc là có thể góp được chút ít, đuổi tên Mã Hữu Hỉ này đi trước đã.
(Tác giả: Hai cách này cũng không được, bởi vì rõ ràng hai vị sư thúc không hề có chút khái niệm gì về một vạn kim nguyên bảo, đó là lợi nhuận hai năm của quán ăn tốt nhất to nhất sang trọng nhất Phụng Lân châu đó!
Bạch Trầm Hương: Trước mắt sao lại đen thế này, vì sao lại mọc sao vàng? Vàng, vàng, ông ta phải đi đâu làm ra thứ tiền bạc tục tằng này đây! A, đau đầu quá, choáng đầu quá!
“Sư phụ, con có kế này!” Bỗng có người cao giọng gọi, mừng rỡ giơ cao tay lên, vừa nhún vừa nhảy trong đám người.
Đại điện yên ắng, giọng nói của y vừa to vừa đột ngột, tất cả mọi người đều giật cả mình. Bạch Trầm Hương ngước mắt nhìn, là nhị đệ tử nho nhã lễ độ nhất trong các đệ tử của mình, Yến Tiểu Ất.
“Con có kế gì?” Ông ta nhất thời kích động, cảm giác choáng váng càng gia tăng.
“Thất sư muội! Thất sư muội có tiền!” Yến Tiểu Ất vì kế sách có thể cứu được phái Thiên Môn do mình nghĩ ra mà phấn khích không thôi, đã sớm quên đi sự thận trọng và lễ nghĩa của ngày thường.
Mã Nghị! Cái đứa gây họa này có tiền?! Nó quả nhiên là phúc tướng! Nhưng mà sao nó lại có tiền được?
“Sư phụ, lần trước chúng con đi tìm đá Chân Hỏa, Thất sư muội bán bảo bối của mình đi, lúc ấy có rất nhiều người đấu giá, kết quả muội ấy lời được tới một vạn kim nguyên bảo.” Yến Tiểu Ất nhận ra nghi vấn của sư phụ cùng các sư thúc sư bá và các sư huynh đệ, giải thích: “Nhưng mà sau khi quay về, cứ mãi xảy ra nhiều chuyện, muôi ấy quên thưa rõ với sư phụ.”
Quên? Liệt đồ này chắc chắn là không chịu nộp làm của công!
Bạch Trầm Hương nghĩ, không hề tức giận chút nào, mà là vô cùng thả lỏng và vui vẻ. Ai bảo phái Thiên Môn nghe tới rớt mồng tơi nào, tiểu đồ này của ông ta rõ ràng rất biết cách kiếm tiền mà!
“Nếu đã như vậy, mọi người hòa thuận với nhau, ta cũng quay về báo cáo được rồi.” Mã Hữu Hỉ cũng thả lỏng ra, “Nhưng mà không biết vị Thất tiểu thư có tiền này đang ở đâu, làm xong những chuyện phàm tục này, bổn quan sẽ không quấy rầy nữa.”
Câu hỏi này lại làm người của phái Thiên Môn ngẩn ra.
Đúng rồi, Thất tiểu thư cứu khổ cứu nạn chạy đi đâu rồi? Còn nữa còn nữa, nàng còn là người chịu tội nặng, vậy phải giải quyết ra sao?
Mấy trăm đôi mắt lần nữa nhìn về phía Bạch Trầm Hương.
Mà Bạch đại chưởng môn đang suy nghĩ xem liệt ―― không phải, là ái đồ này của ông ta, rốt cuộc phải làm sao bắt ―― không phải, là mời quay về đây.
Đại tiểu thư nàng phải thanh toán nha!
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
68 chương
108 chương
34 chương
22 chương
17 chương