Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Chương 118 : Tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha
Mà ngay lúc Trùng Trùng bận rộn cho doanh nghiệp Trùng thị, núi Vân Mộng lại rối loạn cả lên.
Nhánh của lão họ Dương tuy không nằm trong Ngũ Thiên (chi tiết Ngũ Thiên xin quay về chương 4), nhưng cũng là một nhánh của phái Thiên Môn, Dương sư bá và bốn đại sư thúc có địa vị ngang bằng nhau, ông ta bị thất đệ tử của Trung Quân Thiên một kiếm giết chết, cả phái Thiên Môn đều bận rộn lo tang sự.
Chuyện đáng sợ chính là ông ta chết dưới thần kiếm, hồn phách không được giữ lại trọn vẹn, muốn vào Quỷ đạo tu chỉnh lại là chuyện không thể, chỉ đành đi vào luân hồi, cho nên họa mà Trùng Trùng gây ra càng trở nên nghiêm trọng hơn, đợi đầu thất[*] mới qua, đại đệ tử của Dương sư bá là Vương Bình đã đến tìm Bạch Trầm Hương đòi thuyết giảng.
[*] Đầu thất: là bảy ngày tính từ ngày chôn cất người đã chết. Việt Nam cũng có phong tục này.
Nhìn cả mặt đất quỳ đầy đệ tử của Dương sư bá, còn có đệ tử của vài nhánh lẻ tẻ mà bình thường có quan hệ khá tốt với ông ta, Bạch Trầm Hương nhất thời câm lặng.
Lần này Mã Nghị gây họa lớn, ông ta chính là một lòng muốn bênh vực cho nàng, mà sao lại nói không ra lời, làm không được?
Đệ tử bát kiếm, ông ta đã tốn rất nhiều công sức mới tập trung đủ, tuy thất đệ tử này rơi từ trên trời xuống, làm việc lại ương bướng xấu xa, nhưng tập trung được đủ bát kiếm, trong lòng ông ta cũng rất vui. Đây là hy vọng cho phái Thiên Môn lần nữa trở nên hùng thịnh, nhưng phép tắc và gốc rễ lập phái, nếu không thể xử lý công bằng thì chúng nhân làm sao mà phục được, làm sao mà quản lý cả môn phái to như vậy chứ?
Mã Nghị là một người chuyên gây họa, nhưng cũng là một phúc tướng, thật sự ông ta không nỡ lấy đi mạng nhỏ của nàng, huống chi người không phải cỏ rác, tuy nàng thường xuyên chọc ông ta tức tới hận không thể đâm đầu vào tường chết đi cho rãnh nợ, nhưng trên núi Vô Cùng, nàng thật sự là có lo lắng cho sống chết của ông ta, kẻ làm sư phụ như ông ta cũng rất vui mừng.
“Chưởng môn sư thúc, nhất định phải nghiêm trị hung thủ, lấy lại công bằng cho sư phụ chúng con, nếu không thì môn quy sẽ đặt ở đâu, thiên lý đặt ở đâu?” Vương Bình quỳ phục dưới đất gào khóc.
Bạch Trầm Hương cau mày, giọng điệu uy nghiêm: “Chớ cao giọng, đỡ cho sư phụ các con đi cũng hồn thiêng bất an.”
“Chưởng môn dạy dỗ chí phải, đệ tử đã quá mức.” Vương Bình không dám ép quá, chỉ thổn thức nói: “Nhưng sư phụ con một đời tông sư, lần này đi quá oan ức, đệ tử bi phẫn quá độ, nên mới ――”
“Cũng không trách con được. Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý công bằng.” Bạch Trầm Hương an ủi vài câu, nhưng trong lòng lại thầm than, liếc nhìn các sư đệ.
Chuyện này không thể kéo nữa, mà ông ta suy nghĩ liên tục mấy ngày, hiểu rằng cho dù có tha chết cho Mã Nghị thì tội sống của nàng cũng khó tránh khỏi, dựa vào pháp lực của nàng, nếu bị nghiêm phạt, chẳng thà một đao giết luôn cho sảng khoái, đỡ cho nàng phải chịu đau đớn.
Nhưng mà, có lẽ nàng có vận lớn thì sao!
“Nhắc tới xử lý công bằng, vậy thì không thể nghe lời nói từ một phía rồi?” Thương Khung dưới sự ra hiệu của Bạch Trầm Hương chen lời nói.
“Tây sư thúc, đệ tử đây không phải lời nói từ một phía. Tình huống lúc ấy, người của cả phái Thiên Môn đều trông thấy, xác thật là Mã Nghị ra tay đánh người, dám dùng Khước Tà Kiếm chém yêu trừ ma ra tay với sư phụ con.”
“Cũng phải.” Thương Khung không hề phản bác, gãi đầu nói: “Nhưng mà mọi chuyện đều có nhân quả, Mã Nghị lại không bị bệnh, làm sao lại vô duyên vô cớ ra tay với Dương sư huynh?”
“Rõ ràng là sư phụ con vạch trần gian tình giữa yêu nữ với Ma Vương Ma đạo, ả thẹn quá hóa giận, mới phạm phải tội khinh sư diệt tổ tày trời.” Một đệ tử của Dương sư bá kêu lên.
Thương Khung cười lạnh, “Nhìn xem, nhìn xem, rốt cuộc Mã Nghị có quan hệ gì với Ma đạo vẫn không ai biết, các con đã sớm định tội cho người ta, lúc ấy Dương sư huynh cũng vậy, đây là công bằng sao? Lẽ nào sư trưởng của phái Thiên Môn thì có thể có được công bằng, còn đệ tử thì không có quyền lợi đó?”
“Có thể là sư phụ con có hơi nóng vội, nhưng lão nhân gia người cũng là vì muốn tốt cho phái Thiên Môn. Tội không đáng chết, huống chi còn là bị ra tay từ sau lưng.”
Lời của Vương Bình vừa dứt, mày của Bạch Trầm Hương cau càng chặt hơn, không ngờ lời lẽ của đệ tử tầm thường này lại sắc bén như vậy, lòng lại ác độc như vậy, đây không phải rõ rành rành xác định Trùng Trùng là bởi tức giận nên giở trò đánh lén sao? Người bị đánh lại là trưởng bối của bổn phái.
“Ra tay từ sau lưng? Ha ha, Lúc ấy lại là Dương sư huynh muốn ra tay dạy dỗ Mã Nghị trước, khi đó Mã Nghị đang đi ra ngoài cơ mà!”
“Sư phụ con dù cho có ngàn vạn cái không đúng, suy cho cùng vẫn là trưởng bối, sư bá dạy dỗ sư điệt một chút có cái gì không đúng? Hơn nữa sư phụ con chưa trút toàn lực, cả phòng ngự cũng không có, bằng không thì sao có thể bị thương trong tay Mã Nghị võ công và pháp lực thấp nhất phái Thiên Môn được, điều này đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.”
Nhưng câu nói này của Vương Bình lại làm cả điện Tát Tinh lâm vào trầm mặc.
Ngày ấy là bốn đại sư thúc dưới tình thế nguy cấp sợ Mã Nghị bị thương, đã thiên vị cho nàng, mới làm Dương sư bá không cách nào tự vệ, cả vòng bảo hộ cũng không tạo được. Nhưng những lời này không thể nói thẳng ra tại đây, bằng không bốn đại sư thúc cũng sẽ bị liên lụy.
Đao Lãng tính tình bình tĩnh nhất, thấy Thương Khung lại sắp lên tiếng, vội vàng ra hiệu cho Thương Khung đừng nói, tiếp đó để tự mình hắn nói. Hắn tính cách trầm lắng, lại tao nhã lịch sự, rất được chúng đệ tử ngợi khen, lời nói ra e là càng có sức thuyết phục.
“Vương Bình nói rất có lý, Mã Nghị là có lỗi. Cô bé này làm việc nông nổi, không tôn trọng sư trưởng, không biết lễ nghi, chỉ biết nói những câu phạm thượng, chưởng môn sư huynh dạy dỗ đệ tử Quân Thiên không nghiêm là có lỗi. Đệ nói như vậy, kính mong chưởng môn sư huynh tha thứ.”
Hắn phong độ cúi thấp người, biểu đạt ý xin lỗi vì đã ăn nói phạm thượng với Bạch Trầm Hương, “Nhưng mà nói câu công bằng, ngày ấy khi Dương sư huynh dạy dỗ Mã Nghị thì hành động có hơi nóng vội, mọi người cũng trông thấy đấy, cho nên Mã Nghị có khả năng là tưởng mình bị xử quyết ngay tại chỗ, xuất phát từ bản năng tự vệ mới ra tay phản kích. Dương sư huynh với tấm lòng yêu thương sư điệt, tất nhiên sẽ không ngờ Mã Nghị lại ra tay không phân nặng nhẹ, mà vừa rồi Vương Bình nói rất hay, Mã Nghị là đệ tử có pháp lực thấp nhất phái Thiên Môn, thời gian nhập môn lại ngắn, căn bản không điều khiển được thần kiếm, thế nên mới gây ra thảm họa như bây giờ.
Theo lý, xuất phát từ tự vệ hoặc là hiểu lầm gây chết người, cho dù có dựa theo luật lệ của Bắc Sơn Vương thì tội cũng không đáng chết, mà giờ đây Dương sư huynh đã quy tiên, để Mã Nghị đền mạng e là cũng không có ích gì, song theo lý theo luật cũng không hợp, nhưng lại không thể tha tội cho cô bé, ta thấy vẫn là bàn bạc kỹ hơn mới được.”
Hắn nói có lý có cứ, làm nhánh của Dương sư bá không còn lời nào để nói, mà tình huống ngày ấy quả thật là như thế. Hơn nữa, người tinh mắt đều nhìn ra, Bạch chưởng môn tuy vẻ ngoài là công chính, nhưng bốn đại sư thúc này lại nghiêng về phía Mã Nghị, e là muốn gán tội chết cho nàng là chuyện không có khả năng rồi.
Dương sư bá đã chết, nhánh này của ông ta lại ít đệ tử, sau này vẫn phải sinh sống tại phái Thiên Môn, làm sao dám đắc tội bốn đại sư thúc. Hôm nay bọn họ dám yêu cầu trị tội Mã Nghị như vậy, hoàn toàn là vì biết Bạch chưởng môn là một người công chính, sẽ không lấy công trả thù tư.
“Đông sư đệ nói có chút có lý.” Một vị sư bá nói, “Nhưng mà Mã Nghị gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, có câu tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, nếu như không nghiêm trị thì chúng nhân sẽ khó mà phục được, sau này các sư thúc bá nói vài câu, đệ tử bát kiếm ỷ có thần kiếm trong tay, chúng ta còn có đường sống sao?”
Ông ấy nói rất nghiêm trọng, cả Thương Khung cũng không thể đáp lời.
Vương Bình cúi thấp đầu, nhìn như khiêm nhường, mà thật ra lại đang cười thầm. Bọn họ đã bàn bạc đâu vào đấy rồi, sớm biết là không gán được tội chết cho Mã Nghị đó rồi, đợi đến lúc ép buộc chưởng môn, phán Mã Nghị vào tầng chín động Côn Ngô Liên Thiên, đó chẳng phải là giống hệt tội chết sao, hơn nữa chết càng đau khổ hơn.
“Còn nữa, nó còn dám nhân lúc loạn mà bỏ chạy, quả thật là tội càng thêm tội.” Lại một sư thúc nói.
Mày của Bạch Trầm Hương cau đến không giãn ra được.
Thất đệ tử của ông ta đắc tội nhiều người như vậy sao? Nàng hình như ngoại trừ chọc ông ta tức ra thì không làm gì khác, vì sao có nhiều người chĩa mũi nhọn vào nàng như vậy? Là bởi vì nàng là con cưng của trời, hay là nàng ngày thường cẩu thả hồ đồ, đắc tội người ta? Không thì chính là phái Thiên Môn không hề bền chắc tựa thép như ông ta đã tưởng? Có người muốn mượn nha đầu này để đối phó với ông ta?
Đang lúc không để ý, bỗng nhiên có một đệ tử chạy từ bên ngoài vào, lớn tiếng nói: “Chưởng môn, không xong rồi, Bắc Sơn Vương cho người tới!”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
14 chương
169 chương
62 chương
19 chương
6 chương