Trong Điện Xuất Vân, vu sư nhìn bên ngoài song cửa sổ, bây giờ đã đến giờ tý, trăng lên tới đỉnh đầu, đáy mắt hung ác nham hiểm của hắn chợt lóe sáng.
Vu sư lấy một bình sứ từ trong tay áo ra, hít sâu một hơi, mùi thuốc nồng đậm vương trong hơi thở, vẻ mặt hưởng thụ nhắm mắt lại. Hắn đổ ra rồi đặt trên bàn nhỏ bên cạnh mà chưa bỏ vào trong miệng.
Hắn lấy một cái bát khác, dùng dao găm cắt ngón trỏ, nặn ra vài giọt máu, sau đó cắt một đường bằng móng tay ngón út trên viên thuốc rồi bỏ vào trong máu. Tay hắn sờ thắt lưng, thấy trống không, thoáng chốc mặt hắn tối sầm lại, quanh thân tràn ngập hắc khí, hắn đá văng chiếc bàn nhỏ, hàm răng nặn ra mấy chữ: "Nam Cung Đệ!"
Vu sư phi thân đuổi theo, đuổi đến tường cung điện thì chỉ còn nhìn thấy mông ngựa, hắn thở hổn hển nắm chặt cổ thị vệ bên cạnh, coi gã là Nam Cung Đệ, rắc rắc một tiếng, cổ thị vệ bị vặn gãy!
"Sai người đuổi theo!" Ánh mắt vu sư âm u lạnh lẽo liếc xéo Sở Mộ Khoảnh, hắn thầm mắng một câu ‘phế vật’.
"Rầm rầm - -" Tường cung điện rung chuyển, mặt đất chật hẹp bên cửa Huyền Vũ bị sụp đổ, mặt vu sư chuyển từ màu đen sang tím, nắm chặt nắm đấm tay, thấy Sở Mộ Khoảnh vẫn không nhúc nhích, vu sư phẫn nộ gầm nhẹ: "Phế vật, còn không mau đuổi theo, nếu như không bắt trở lại được, thì vinh hoa của ngươi đến lúc kết thúc rồi!" Trong lòng vu sư lại đang nhỏ máu, đó là tuyết liên trăm năm, thuốc tiên giải độc!
Sở Mộ Khoảnh thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn vu sư phất tay áo rời đi, hừ lạnh nói: "Dư công công, truyền khẩu lệnh của Trẫm, lệnh cho Tướng quân Quý Vân bắt lấy mật thám, không bắt được thì mang đầu tới gặp Trẫm!"
Dư công công lắc mông rời đi, nhớ lại giọng điệu không vui mà Hoàng thượng nói với hắn, trong lòng cảm thấy càng ghét Nam Cung Đệ hơn.
- -
Nam Cung Đệ nghĩ đến bộ dạng tức giận khi phát hiện đồ vật bị mất của vu sư, trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.
Một nhóm người lẩn trốn, né tránh một nhóm người đang truy tìm, nhưng lại luôn có cảm giác giống như có một sợi dây dẫn dắt Quý Vân, cho dù bọn họ trốn rất xa, đường đi phức tạp ra sao thì Quý Vân đều có thể tìm được điểm dừng chân của bọn họ.
Nam Cung Đệ đưa mắt nhìn Quý Tương Hồng, người cùng đồng hành với mình, đối diện với ánh mắt mơ màng của nàng ta, nàng nhíu mày nói với Lãnh Vụ: "Ngươi âm thầm quan sát xem trong chúng ta có nội gián hay không."
Lãnh Vụ cũng hiểu được rằng có điều bất thường, đối tượng tình nghi đầu tiên là Quý Tương Hồng, mấy người khác đều là những người cùng nhau lớn lên, cùng huấn luyện, không thể phản bội chủ tử.
"Trước tiên không cần bứt dây động rừng." Dường như Nam Cung Đệ đọc được suy nghĩ của Lãnh Vụ, mặt lạnh liền trầm xuống, ánh mắt đảo qua từng người, tầm mắt dừng lại một chút trên người Lãnh Ngôn, nàng thản nhiên đánh giá, nói sâu xa: "Lòng người khó dò, cho dù là ta, ngươi cũng đừng nên tin tưởng quá." Trong lúc nguy hiểm, con người sẽ luôn hy sinh người bên cạnh để bảo toàn cho chính mình.
Lãnh Vụ gật đầu nhưng không để tâm, nàng vốn sống vì chủ tử, chết thay chủ tử cũng chỉ là chuyện bình thường.
Đi đường mấy ngày liền, đến biên giới Tuyết Lâm, Nam Cung Đệ trông thấy Quân Mặc U đã chờ ở đây từ lâu, nàng nắm tay hắn nhảy xuống ngựa: "Có mấy nhóm người?"
"Ba nhóm người, Đông Lăng, bộ lạc, Nam Cương." Đôi mắt hẹp dài của Quân Mặc U chứa đầy ánh sáng lạnh, lúc đối diện với ánh mắt của Nam Cung Đệ thì thoáng chốc nó trở nên nhu hòa, hắn dịu dàng hỏi: "Đi đường mệt rồi, có thể vứt cái đuôi đi chưa?"
"Hừ, nếu không phải vì không nỡ bỏ quân cờ này, thì ta thật sự muốn đại khai sát giới, làm cho bọn họ đến mà không về được." Nói xong, Nam Cung Đệ vờ như đảo mắt qua Quý Tương Hồng, thấy nàng ta không có biểu cảm gì, nàng quay người chỉ vào đứa bé trong tay Lục Y: "Ta muốn nuôi dưỡng nó để làm bạn với Hi Nhi."
Quân Mặc U liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là ai, trong lòng hắn không muốn, nhưng cũng không muốn trái ý nàng, hắn rất không bằng lòng mà nói: "Cái chết của mẫu hậu nó không liên quan gì đến nàng, nếu nàng không dẫn nó theo, thì Trần Linh Nhi với nó đều khó thoát khỏi cái chết."
Nam Cung Đệ hiểu điều đó, thời gian nàng ở trong hoàng cung Tuyết Lâm không hề nhàn rỗi, nàng đã tìm hiểu rõ ràng, nếu không phải trong triều có người nghi ngờ đứa bé này là con của Tiên đế Sở Mộ Cẩn thì Trần Linh Nhi sẽ không liều mạng đặt cược lên nàng!
"Ta biết, chung quy là nàng ấy có tình với ta, ta nuôi dưỡng con của nàng ấy, nếu như trên người nó có di truyền tính vô lại của Sở thị, ta cứ dựa theo lời của Trần Linh Nhi đưa nó đến một gia đình nông dân, bảo đảm cho nó không phải lo cơm áo." Nam Cung Đệ thấy sắc mặt của Quân Mặc U hơi dịu đi, nàng cười hì hì nâng mặt hắn: "Trong lòng ta, huynh và nhi tử mới là quan trọng nhất."
Quân Mặc U bóp mũi nàng, nhíu mày nói: "Thật không? Phụ hoàng và mẫu hậu thì sao?"
"Trong lòng phụ hoàng và mẫu hậu đều có nhau, ta không chen vào được." Nam Cung Đệ ôm chặt eo Quân Mặc U, hít không khí có mùi của hắn, nàng lười biếng nói: "Cho nên không tham gia cuộc vui nữa, nuôi cho huynh và nhi tử trắng trẻo mập mạp là nhiệm vụ kế tiếp của ta."
Quân Mặc U bất đắc dĩ thở dài: "Phong thủy Tuyết Lâm không thích hợp để con người tu dưỡng, khó khăn lắm mới uốn nắn được nàng, nhưng đi một lần tư tưởng lại bị sai lệch rồi." Hắn than một câu: Lươn lẹo.
Nam Cung Đệ hừ hừ: "Kiểu của ta được gọi là lời ngon tiếng ngọt."
Quân Mặc U chăm chú nhìn đôi má hồng phấn của nàng, đôi mắt phượng lấp lánh gợn lên sóng nước mênh mông, đôi môi đỏ mọng ướt át màu hoa tường vi quyến rũ mỉm cười. Ánh mắt của Quân Mặc U đột nhiên trở nên sâu thẳm, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu của nàng, hắn kéo đầu nàng dụi mạnh vào trong ngực mình, yết hầu chuyển động, hắn nói: "Trở về rồi từ từ nói."
Nam Cung Đệ lẩm bẩm vài câu, đột nhiên hoảng sợ kêu lên một tiếng, nàng bị Quân Mặc U ôm cả eo kéo lên ngồi trên lưng ngựa, nàng đấm vai hắn, gắt giọng: "Huynh làm gì vậy, làm ta sợ muốn chết!"
Quân Mặc U ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, mỉm cười: "Nàng muốn… liếc mắt đưa tình ở trước mặt bọn họ sao?" Mấy câu sau cùng hắn kề sát mang tai Nam Cung Đệ, hơi thở nóng ẩm phả vào tai, Nam Cung Đệ co rụt cổ lại, lưng cứng đờ: "Bắc Viên Trần nói huynh không muốn, là vì nuôi vợ bé ở bên ngoài, không còn sinh lực để ứng phó ta."
Quân Mặc U trầm mặt xuống, trong chớp mắt hắn thở gấp, siết chặt cánh tay. "Cần ta phải xử lý ngay tại chỗ để thể hiện sự trong sạch của chính mình không?"
Nhìn bộ dạng không đứng đắn của Quân Mặc U, mặt mo của Nam Cung Đệ đỏ lên, khua tay với đám người đang cúi đầu: "Các ngươi mau lên đường, ra khỏi biên giới Tuyết Lâm, đi vào Nam Chiếu, chúng ta sẽ vào một nhà trọ ở gần đây." Nói xong, nàng sờ sờ Long Hổ Lệnh trong lồng ngực, khóe môi cong lên nở nụ cười xấu xa: "Tối nay có thể làm lớn một mẻ!"
Quân Mặc U sờ cánh tay trắng mịn của nàng, cười sâu xa: "Tối nay có thể chiến đấu một trận kịch liệt!"
Nói xong, hai người nhìn nhau, cùng cười gian!
- -
Khi Quý Vân đuổi tới nơi, ông phải trơ mắt nhìn đoàn người Nam Cung Đệ đi vào đất Nam Chiếu, bọn họ bị cản ở bên ngoài, ông nổi giận quăng một cây roi, trên mặt đất khô cằn liền xuất hiện một vết nứt.
Phó tướng ở bên cạnh trông thấy thì nuốt khan ngụm nước bọt, thầm nghĩ rằng Quý Tướng quân này quá trung thành, có vẻ lạnh lùng vô tình. Hắn cũng không nhìn sai, trong đoàn người kia có một người là hòn ngọc quý trong tay Quý Tướng quân, phi tử hậu cung Tương Quý phi, nếu như thực sự bắt được, e rằng Tương Quý phi cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Tướng quân, người đã ra khỏi Tuyết Lâm quốc, đã ngoài tầm tay với của chúng ta, có cần quay về báo cáo hay không?"
Đôi mắt đỏ như đao của Quý Vân liếc Phó tướng, nói lạnh lùng: "Hoàng thượng có lệnh, không bắt được người thì mang đầu về, nếu đã như vậy, bản Tướng quân sẽ cắt đầu các ngươi ở đây, không cần trở về tạ tội!"
Ánh mắt nhìn tường thành, Quý Vân nắm chặt dây cương ở trong tay, vẻ mặt phức tạp nhìn đoàn thương nhân đang bị điều tra, đáy mắt chợt lóe lên.
"Rút lui!" Quý Vân thẳng thắn hô lên một tiếng rồi chạy về.
Còn Nam Cung Đệ sau khi vào thành, nghe xong lời bẩm báo của Lãnh Vụ, nàng quay đầu hỏi Quý Tương Hồng. "Phụ thân ngươi đã quay về rồi, nói không chừng đã bị Sở Mộ Khoảnh hành hình."
Quý Tương Hồng mặc y phục tầm thường màu vàng, trên mặt cũng bớt trang điểm đậm, dung nhan đơn thuần trắng nõn giống như thiếu nữ nhà bên, trong đôi mắt to chợt hiện ra vẻ lo lắng: "Là do ta quá tùy hứng, ta thực sự có lỗi với phụ thân, có thể việc ra đi của ta là chuyện tốt đối với phụ thân. Từ nhỏ ta đã không thông minh, còn thích tranh giành háo thắng, không chịu thua ai hay chuyện không đấu lại người khác. Nếu như tiếp tục sống ở trong cung, chung quy rồi cũng có một ngày, ta sẽ làm liên lụy phụ thân."
Nam Cung Đệ cười dịu dàng, khiến Quý Tương Hồng hốt hoảng, thấy Nam Cung Đệ cầm khăn gấm lau vụn bánh ngọt trên tay, hai má Quý Tương Hồng hơi đỏ lên. Cảm giác tê dại bên hông vẫn còn lưu lại trong người, nàng vụng trộm ngước mắt nhìn Nam Cung Đệ, rồi ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
Trán Nam Cung Đệ chảy vạch đen, không phải là một cái nhéo kia khiến cho nàng ta thay lòng đổi dạ rồi chứ?
Nàng giơ tay kéo góc áo của Quân Mặc U, kề sát tai hắn nói: "Nếu như có nữ nhân ái mộ ta, huynh sẽ làm thế nào?"
Quân Mặc U ngẩn ra, tựa như không dự đoán được Nam Cung Đệ có thể nói ra lời này, nhưng trông thấy bộ dạng kỳ lạ của Quý Tương Hồng, trong lòng Quân Mặc U cảm thấy khó chịu: "Nàng làm gì nàng ta rồi hả?"
Nam Cung Đệ nhéo một cái vào eo Quân Mặc U, cảm thấy thân thể của hắn đột nhiên căng thẳng, nàng hít vào một hơi, cười xấu xa: "Ta làm như thế này với nàng ta."
Quân Mặc U cảm thấy cuộc sống của hắn không được như ý, quá khổ quá mệt mỏi. Khó khăn lắm mới tìm được người yêu thương, có chút cản trở mà cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, nhưng lại luôn có thử thách khiến cho bọn họ chịu đủ nổi khổ ly biệt. Không dễ dàng gì mới gặp nhau được, nhưng lại phải đề phòng tình địch, tình địch thì cũng chẳng sao, không phải chỉ là mấy nam nhân thôi sao? Nhưng hôm nay, bỗng nhiên nói cho hắn, trong số tình địch của hắn còn có nữ nhân, bảo hắn làm sao chấp nhận được?
"Ta sẽ nhốt nàng lại." Quân Mặc U nói giọng khàn khàn cảnh cáo, "Không được có hành động thân mật cùng nam nhân làm cho người ta hiểu lầm. . . Nữ nhân cũng không được!"
Nam Cung Đệ cảm nhận được giấm chua của nam nhân này, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào.
"Vậy huynh phải trông cho kỹ." Đôi mắt phượng của Nam Cung Đệ cong lên thành hình trăng rằm, đỡ gương mặt của Quân Mặc U, đặt lên một nụ hôn. Nàng liếc mắt sang thấy ánh mắt u oán của Quý Tương Hồng, Nam Cung Đệ giật mình, nàng cảm thấy sau này phải giữ khoảng cách với Quý Tương Hồng: "Sau này ngươi có dự định gì không?"
"Hả?" Quý Tương Hồng nắm làn váy, bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi của Nam Cung Đệ, bèn kích động trả lời: "Ta. . . Ta chưa ra khỏi nhà bao giờ, có thể đi theo ngươi được không?"
"Không được!"
"Không được!"
Nam Cung Đệ và Quân Mặc U nói ra cùng một lúc, Nam Cung Đệ ấn mu bàn tay của Quân Mặc U, nhìn thẳng vào Quý Tương Hồng đang tủi thân khiến mắt đỏ lên: "Quá nguy hiểm, để ngươi ở bên cạnh thì bọn ta không có thời gian bảo vệ ngươi."
Quý Tương Hồng nghe xong lời giải thích, trong lòng thoáng dễ chịu hơn một chút, nàng tha thiết kéo cánh tay Nam Cung Đệ: "Ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân cẩn thận. Phụ thân là người ngu trung, trong lòng cũng trọng tình trọng nghĩa, mặc dù dòng nhánh Thái thị có địch ý với bọn ta, nhưng trong lòng phụ thân có mẫu thân, có cảm tình khác đối với Thái thị. Hiện giờ Thái Lã đã thay ngươi gánh tội chết, chắc hẳn sẽ không bỏ qua, sẽ tìm cơ hội tố khổ với phụ thân, ngươi cẩn thận một chút."
Nghe vậy, trong lòng Nam Cung Đệ bất an, đột nhiên nàng nghĩ tới Thái Thụy, Quý Vân với hắn là người trọng tình cảm!
Vậy thì, ông ta sẽ hay không lựa chọn Thái thị mà phản bội nàng chứ?
"Ta biết rồi." Nam Cung Đệ mệt mỏi phất tay, nhìn Quý Tương Hồng rời đi, nàng tiến sát vào trong lòng Quân Mặc U, mùi cơ thể của nam tử và hương hoa sen vương đầy trong hơi thở, Nam Cung Đệ hít sâu, tâm dần dần bình tĩnh lại. "Mặc U, huynh sẽ cùng ta nắm tay nhau đến già chứ?"
"Ta sẽ." Ngón tay Quân Mặc U đan lại, mười ngón của hai người nắm chặt, ánh sáng mờ nhạt từ trong khe hở chiếu lên bàn tay nắm chặt của hai người, giống như có một sợi dây trong suốt trói chặt, từ đây vĩnh viễn không xa cách.
- -
Ban đêm Lãnh Vụ truyền tin đến, người có vấn đề là Lam Diễm, mà người thân thiết với Lam Diễm lại là Lãnh Ngôn.
Nam Cung Đệ ôm đầu khó xử, Lãnh Ngôn là người đi theo nàng từ khi nàng tới dị thế, người khác đều ở bên cạnh hầu hạ, chỉ riêng Lam Diễm, nàng ta vẫn luôn ở Đông Lăng, việc này có liên quan tới Tông Chính Liệt hay không?
"Ngươi đưa chứng cứ cho Lãnh Ngôn, nếu như hắn có dị nghị thì ném hắn với Lam Diễm đến Ác Nhân Cốc, để cho A Hận trông chừng thay ta." Đáy mắt Nam Cung Đệ có mất mác, rốt cuộc là nàng luyến tiếc Lãnh Ngôn!
Dường như Lãnh Vụ nhìn ra tâm tư của Nam Cung Đệ, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì, nàng xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Quân Mặc U lấp lánh, kéo bàn tay nàng nói: "Lòng người khó dò, ngủ một giấc rồi nói tiếp."
Hai người mặc nguyên y phục trên người mà ngủ, căn phòng yên tĩnh, toát lên một chút lạ thường.
Nam Cung Đệ nắm thật chặt tay Quân Mặc U, bởi vì căng thẳng nên lòng bàn tay ẩm ướt đổ mồ hôi lạnh, tiếng tim đập của hai người vô cùng rõ ràng, từng tiếng thình thịch nhảy lên.
"Quân Mặc U, huynh nóng à?" Nam Cung Đệ kìm nén hồi lâu, không nhịn được mà phát ra tiếng, nàng thò cái đầu xù từ trong chăn ra, đôi mắt phượng long lanh chớp chớp nhìn dung nhan tuấn mỹ kia.
Quân Mặc U động đậy người, thò tay vòng qua gáy của Nam Cung Đệ, nắm chặt cổ nàng, hai má của nàng gần sát ngực hắn, nhiệt độ nóng bỏng khiến Nam Cung Đệ giật mình, nhìn Quân Mặc U với vẻ đề phòng.
"Nóng sao?" Đáy mắt Quân Mặc U tràn ngập ý cười, hắn nghiêng người, một tay chống đầu, vui vẻ nhìn Nam Cung Đệ phồng má tức giận, tay phải chọc chọc, "Giận rồi?"
Nam Cung Đệ cảm thấy mình trở thành tượng gỗ trên tay hắn, vui buồn theo từng hành động cử chỉ của hắn. Nhìn nụ cười đẹp mắt của hắn, trong lòng nàng vô cùng phẫn nộ, trợn mắt nói: "Lần sau huynh động thủ thì phải nói một tiếng."
Quân Mặc U cười như không cười: "Xin hỏi mỹ nhân, có thể cởi áo không?"
"Chết cũng không thể đứng đắn!" Nam Cung Đệ đen mặt, hai tay giống như bạch tuộc tám chân quấn lên eo Quân Mặc U, hai chân ôm lấy hai chân cường tráng của hắn, nép cả người vào hắn, nàng ngước mắt lên ngắm nhìn dung nhan như ngọc của hắn. Thấy nụ cười nơi đáy mắt hắn, trong mắt Nam Cung Đệ hiện lên ánh sao, lè lưỡi vẽ theo hình môi Quân Mặc U, thấy mắt hắn căng ra, kinh ngạc mà mở miệng, nàng thừa dịp trượt vào trong miệng hắn quấy nhiễu.
Quân Mặc U tỉnh táo lại, ý cười tràn đầy trong đáy mắt như sắp tràn ra ngoài, biến bị động thành chủ động thì vị ngọt trong miệng đột nhiên biết mất.
Vẫn chưa được thỏa mãn, hắn trợn mắt nhìn đáy mắt Nam Cung Đệ hiện lên vẻ giảo hoạt, bàn tay hắn đỡ gáy nàng, cười một tiếng, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia một cách chuẩn xác.
"Ưm. . ." Hai tay của Nam Cung Đệ chống ở trước ngực Quân Mặc U, nàng đẩy rồi vùng vẫy, Quân Mặc U càng ép chặt. Nam Cung Đệ tiếp nhận nụ hôi cuồng dã của hắn, khoang miệng tê dại khiến nàng khẽ than ra tiếng, hai tay vòng chặt cổ hắn, làm nụ hôn nóng bòng hơn.
Quân Mặc U thấy nàng đắm chìm vào, hắn từ từ nhẹ nhàng hơn, cánh tay ôm chặt vòng eo của nàng, giống như bảo vật trân quý, nhẹ nhàng hít hà, nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi khẽ liếm trên môi nàng, cùng chơi đùa triền miên, quấn quýt với đầu lưỡi của nàng, hấp thu vị ngọt ngào trong miệng nàng. . .
Sau một lúc lâu, Nam Cung Đệ cảm thấy nàng sắp không thở nổi, Quân Mặc U mới thoả mãn buông ra, môi sưng đỏ của hai người được sợi chất lỏng trong suốt nối với nhau.
Quân Mặc U khẽ cười ra tiếng, giơ tay lau nước rơi trên khóe môi Nam Cung Đệ, đôi môi mị hoặc cong lên, hắn liếm sạch sợi chất lỏng trong suốt kia, hôn đôi môi đỏ mọng của nàng. Hắn nhìn vào đôi mắt quyến rũ của nàng, trên mặt dính son phấn hồng, yết hầu di chuyển, tầm mắt nóng bỏng nhìn theo chiếc cổ trắng nõn của nàng xuống phía dưới, hắn lười biếng nói khêu gợi: "Tiếp tục."
Nam Cung Đệ vội vàng giơ tay che đôi môi khêu gợi của hắn, vì xúc động mà giọng nói khàn khàn: "Người sắp đến rồi."
"Trước tiên cứ tiếp tục." Quân Mặc U dùng lực, lật người đè Nam Cung Đệ ở dưới thân, vùi đầu xuống trước ngực nàng, nói qua loa: "Bên ngoài đã có người canh giữ."
Nam Cung Đệ nhíu mày, không kịp mở miệng thì cảm giác nóng bỏng ngứa ngáy trước ngực khiến nàng vặn vẹo thân thể, cười ‘khanh khách’.
Quân Mặc U bất mãn nắm chặt vòng eo uốn éo của nàng, con ngươi đỏ thẫm bùng cháy, một tay chống bên cạnh người nàng, một tay khác hơi lành lạnh dễ dàng xé bỏ y phục duy nhất trên người Nam Cung Đệ, dải lụa trắng mịn biến thành mảnh vụn trong nháy mắt, rơi xuống theo đầu ngón tay của Quân Mặc U. Trong không khí vang vọng tiếng xé lụa, Nam Cung Đệ trần trụi ở trước mắt hắn.
Đôi mắt sâu thẳm xảo quyệt của Quân Mặc U nhìn dáng người hoàn mỹ không tỳ vết đang chờ hắn hái kia, hắn liền động lòng. Mặc dù bọn họ đã nhiều lần thân thiết da thịt, nhưng trông thấy vẻ đẹp của nàng, mỗi lần trong lòng hắn càng rung động mạnh mẽ hơn. Đối diện với đôi mắt dịu dàng gợn nước của nàng, toàn bộ dục vọng trong thân thể bị đánh thức. Đầu lưỡi ấm nóng hôn lên vành tai Nam Cung Đệ, liếm láp qua lại ở bên trong.
Cùng với động tác thở ra của Quân Mặc U, hơi thở nóng bỏng phả trên mặt Nam Cung Đệ, gương mặt trắng như ngọc như phủ một tầng mây đỏ mỏng, cực kỳ mê người, làm cho hắn không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm xúc muốn chinh phục.
"Ưm. . ." Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Đệ hé mở, Quân Mặc U hôn lên gương mặt nàng, ngậm chặt đôi môi phát ra tiếng êm tai của nàng, triền miên một lát rồi dừng lại, cắn gặm thẳng xuống dưới cằm, cổ, ngực, hai viên trân châu hồng mềm. . .
Nam Cung Đệ ôm chặt lấy đầu của hắn, toàn thân giống như có vô số con kiến đang bò, gần như không chịu nổi lửa tình của hắn, cái vuốt ve lần này kích động hơn so với bất kỳ lần nào khác. Hai chân nàng quấn chặt eo hắn theo bản năng, cong người nghênh đón hắn.
Quân Mặc U bị khiêu khích làm cho thân thể bùng cháy, thấy nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn cuồng dã mà dịu dàng tiến vào ngõ hẻm, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống ngực nàng, ủi nóng linh hồn nàng, mang theo linh hồn hắn cùng nhảy múa. . .
- -
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Bên trong dây dưa triền miên, bên ngoài từng cơn gió lạnh thổi, toát ra sát khí.
Cùng với một tiếng hét nhỏ, ánh sáng lưỡi kiếm dày đặc xuyên qua song cửa sổ, sau đó mấy bóng đen phá cửa sổ mà vào.
"Đinh!" Trường kiếm đâm vào chăn gấm trên giường lớn thì bị văng ra, trường kiếm bị gãy thành hai đoạn.
Người áo đen nhìn đoạn kiếm gãy trong tay, đồng tử co rút lại, gã ra hiệu về phía sau, ba người tách ra tiến sát ba phía của chiếc giường, cẩn thận quan sát trên giường mà chưa vội ra tay.
Ở trong chăn gấm, Nam Cung Đệ nằm ở trên vai Quân Mặc U thở hổn hển, để mặc cho hắn thay y phục cho nàng ở trên giường, không thèm để ý đến mấy người bên ngoài, nàng than thở: "Đã nói có người sắp tới, huynh không chịu nghe." Lần này toi rồi!
"Đây là vận động, giãn gân cốt cho nóng người." Quân Mặc U mỉm cười, chỉnh xong vạt áo cho nàng, hắn xốc chăn gấm lên, giống như rèm sân khấu che phủ lên đỉnh đầu ba người áo đen.
Quân Mặc U dựng thẳng người, mặc y phục vào rất nhanh, kéo Hồng Lăng mà Nam Cung Đệ mang theo người phóng về phía ba người kia.
"Phập - -" Tiếng đầu nhọn sắc bén của Hồng Lăng đâm vào da thịt, Quân Mặc U tạo gió đẩy đi, lưỡi dao nhọn đâm sâu vào da thịt ba phần, người áo đen đau đớn đến nỗi mặt nhăn nhó, cắn chặt răng rút lưỡi dao ra, tay không thể tự chủ mà nắm lưỡi dao đâm vào ngực đồng bọn bên cạnh.
Người áo đen đứng giữa không kịp phòng bị, lưỡi dao cắt qua cánh tay, gã hung ác trừng mắt nhìn hai người trên giường, thấy hai người ăn mặc chỉnh tề, bèn lùi lại mấy bước, đánh mắt với đồng bọn, sau đó tất cả cùng phá cửa sổ mà thoát ra ngoài.
"Đuổi theo." Quân Mặc U và Nam Cung Đệ đuổi theo sát, lọt vào trong đình viện của nhà trọ, nhìn thấy ba người áo đen bị sáu đại hộ pháp vây quanh, mặt Nam Cung Đệ hất lên, nói thầm: "Bọn họ cố ý đưa mấy người này vào sao?"
Quân Mặc U mím môi không nói, chỉ liếc mắt nhìn phòng khách phía nam.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
44 chương
59 chương
10 chương
10 chương