Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
Chương 169 : Âm thầm bị tính kế
‘Rầm’. Giá sách đổ xuống hàng loạt, đủ loại sách trượt ra rơi xuống đất, chồng chất lên nhau tạo thành một núi sách nhỏ.
A Hận không rảnh mà để ý đến suy nghĩ của người khác, một lòng muốn nhắc nhở Quân Mặc U đã bị người khác bám lấy, chớ có phá hủy đường quay về của hắn. Sau đó hắn lại nâng giá sách lên từng cái một, mọi người thấy thế cũng đi tới nâng giá sách lên. Tất cả đều đã dựng lên xong xuôi, trên giá sách trống không không có một quyển sách nào, ngay lập tức mọi người đều trợn tròn mắt.
“Sao lại như vậy được?” Mạch Đình Thường lẩm bẩm, có một quyển sách dùng ngọc thạch điêu khắc nên, khảm vào trong giá sách, nếu không phải cố ý dùng đồ gì đó cậy ra thì căn bản không thể rơi xuống được.
“Sẽ không phải là do Quân Mặc U đi lên đây rồi làm hỏng cơ quan chứ?” A Hận nói xen vào, đừng trách hắn lại nghĩ đến Quân Mặc U, ở chỗ này ngoài hắn ta ra thì căn bản chẳng có ai đi lên, nói không chừng là do hắn ta đề phòng Nam Cung Đệ chui vào khe hở mà đi mất.
Nam Cung Đệ không vui, nhất định Quân Mặc U biết thiên nhãn chính là đường quay về. Hơn nữa nàng cũng đã nói rất rõ ràng với Quân Mặc U nên hắn sẽ không thể nào hành động theo cảm tính, phá hủy con đường sống của Thủy Dật, làm thế sẽ khiến cho nàng sinh ra khoảng cách với hắn.
“Hắn không phải là người như vậy, ta chưa hề nói với hắn thiên nhãn có đường trở về, hắn phá hủy thiên nhãn đương nhiên là vì nguyên do khác.” Dứt lời, Nam Cung Đệ nhìn về phía Mạch Đình Thường, có lẽ Mạch Đình Thường sẽ biết nguyên do bên trong.
Mạch Đình Thường khó xử: “Thiên nhãn là mạch máu của bộ lạc, nếu hủy nó đi thì bộ lạc sẽ biến mất.”
A Hận hậm hực hờn dỗi nhìn vào mắt Nam Cung Đệ, biết mình hiểu lầm Quân Mặc U nên thấy hơi mất tự nhiên, gượng cười: “Thiên nhãn có liên quan gì đến bộ lạc?”
Mạch Đình Thường nhìn về phía mọi người, cánh môi khẽ động, không biết có nên nói ra hay không. Đây là bí mật của bộ lạc, mặc dù hắn không thích việc làm của bộ lạc nhưng dù sao đây cũng là nơi mà hắn sinh ra lớn lên, cho nên hắn không hề vui vẻ khi chứng kiến bộ lạc bị hủy ở trong tay hắn.
“Chúng ta sẽ không khiến ngươi khó xử.” Dường như Nam Cung Đệ biết được nỗi băn khoăn của Mạch Đình Thường, nàng vỗ vai hắn trấn an.
Thấy nàng như vậy, ngược lại Mạch Đình Thường lại hơi hẹp hòi, không tin tưởng bọn họ, gượng cười: “Các ngươi ổn định lại tinh thần rồi xem nghe thấy cái gì?”
Mọi người làm theo, nghe được tiếng sóng biển rì rào, ngước mắt lên nhìn Mạch Đình Thường: “Tiếng sóng biển.”
“Không sai, bộ lạc xây dựng trên một hòn đảo nhỏ bên cạnh bờ biển, thực ra khi các ngươi đi lên đó là ngồi thuyền vào. Ở lối vào có bày trận pháp, sau khi các ngươi tiến vào lại dùng thuật mê tâm, khiến các ngươi cứ nghĩ là đang đi trên đường bộ. Mà thiên nhãn này từ khi bộ lạc còn chưa hình thành đã có rồi, ngày đó tổ tiên đã vô tình mà suýt nữa hủy đi thiên nhãn, thoáng chốc đất rung núi chuyển, lúc đó mới giật mình tỉnh ngộ lại rằng. Nếu như thiên nhãn không còn nữa, Phổ Đà Phong sẽ sụp đổ ầm ầm, hòn đảo nhỏ này cũng sẽ chìm xuống.” Mạch Đình Thường cười khổ, ai mà biết được bộ lạc Lạc Khắc không gì không làm được trong mắt mọi người lại chỉ là một hòn đảo nhỏ thông thường, lấp đầy trận pháp, mê hoặc con mắt của người đời, biến thành một vị thần!
Nam Cung Đệ dở khóc dở cười, chẳng trách phải bịt mắt đi vào, là sợ bị vạch trần sao?
“Vậy vì sao thiên nhãn lại để ở trong tháp?” Lúc đó còn chưa có bộ lạc, lẽ ra thiên nhãn nên ở tại núi hoang mới đúng.
“Tổ tiên muốn định cư ở đây, nên tất nhiên sẽ bảo vệ thật tốt thứ có thể hủy diệt nơi tốt đẹp này. Nếu cứ để dưới trời nắng gắt mưa sa, nói không chừng một ngày nào đó không chú ý hủy đi mất thì phải làm sao?” Mạch Đình Thường liếc xéo Nam Cung Đệ một, thấy nàng có nhiều hứng thú lại thấy mình mơ hồ, không biết cái gì đã tạo nên hứng thú của nàng ta.
Nam Cung Đệ nhìn trong đống sách có một đồ vật màu xanh biếc hình lập phương, đang phát ra ánh hào quang lấp lánh. Nàng ngồi xuống định nhặt lên, nhưng nó giống như nặng tựa ngàn vàng, hai tay nàng ra sức nâng lên cũng không nhúc nhích được chút nào. Nàng bực mình dùng chân giẫm lên, khối vuông đó lại chuyển động về bên phải, ‘rắc rắc’ mấy tiếng, cửa trên bức tường đá mở ra, ánh mắt nàng đột nhiên mở ra ánh hào quang: “Mạch Đình Thường, cửa ngầm mở ra rồi, cuốn sách phỉ thúy kia cũng vô dụng rồi đúng không?”
“Lúc nào đi ra thì mang đi là được rồi.” A Hận nhìn vào mắt Nam Cung Đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiền rụng đầy trong mắt rồi.
Chặng đường lên mấy tầng phía trên đều thông suốt, đến lối vào tầng trên cùng, bên ngoài hơi lộn xộn, dễ nhận thấy có dấu vết đánh nhau, lòng Nam Cung Đệ trĩu nặng, nàng bước nhanh vọt vào bên trong. Quả nhiên nàng nhìn thấy một ông lão tóc bạc và Kiều Tâm đang đánh nhau với Quân Mặc U, mặc dù Quân Mặc U không bị dồn vào thế bất lợi nhưng cũng không hề chiếm được tiện nghi, có hơi lực bất tòng tâm.
Ông lão đối phó phía trước Quân Mặc U, còn Kiều Tâm ở phía sau lưng. Nam Cung Đệ ném ra một dải Hồng Lăng từ trong tay áo, bắn về phía sau lưng Kiều Tâm. Kiều Tâm không hề phòng bị nên bị lưỡi dao sắc bén ở cuối dải Hồng Lăng đâm vào bả vai ‘phập’ một tiếng, phá bỏ sức mạnh trong tay bà ta, khiến động tác của bà ta thoáng chốc bị khựng lại, để cho Quân Mặc U có thêm thời gian đối phó.
“Ta không đi tìm các ngươi, ngược lại đám người các ngươi lại tự tìm tới cửa.” Kiều Tâm nham hiểm nhìn Nam Cung Đệ, đưa tay sờ miệng vết thương ở phía sau lưng, lạnh lùng nhìn máu dính trên đầu ngón tay, lè lưỡi liếm một, đôi môi tím đen nở ra một nụ cười thâm độc: “Thiển Trang, có mẫu thân mới rồi nên đã quên đi mẫu thân đã nuôi lớn ngươi hả?”
Nam Cung Đệ cười lạnh, đưa tay lên vén sợi tóc dính trên môi ra phía sau tai, không nhanh không chậm mà nói: “Mẫu thân? Kiều Tâm, ngươi bị mất trí à? Quên mất rằng nữ nhi của ngươi đã bị ta kéo đến Hắc Phượng Lâu cho rắn ăn sao?”
“Ngươi…” Sắc mặt Kiều Tâm nhăn nhó, nghĩ đến nữ nhi của mình lại không thể do chính tay mình nuôi nấng, mà lại phải để ở dưới quê sống cuộc đời kham khổ, cuối cùng lại bị chết thê thảm. Tất cả đều do Nam Cung Đệ ban tặng, trong mắt Kiều Tâm liền lộ ra vẻ hung ác, vung tay đánh thẳng một chưởng vào ngực Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ nhạy bén né tránh được, nàng vung Hồng Lăng cuốn lấy eo Kiều Tâm, cuốn chặt như nhộng, chỉ còn lộ ra mỗi cái đầu.
“Ranh con.” Kiều Tâm cười nhạo khinh bỉ, Hồng Lăng lập tức bị cắt đứt tan tành, bay tán loạn trong không trung. Kiều Tâm nhìn về phía Nam Cung Đệ, một móng tay thật dài sắc nhọn hung ác chộp lên mặt Nam Cung Đệ. Nhưng nàng không trốn cũng không tránh, khẽ cười đưa tay nắm lấy bàn tay của Kiều Tâm, nhẹ nhàng vặn một khiến Kiều Tâm bị đau mà bật ra ngoài, vẻ mặt hung dữ nhìn xuống ngón tay, móng tay đã bị Nam Cung Đệ vặn đứt.
“Cái móng tay thối tha bốc mùi này, thế nhưng lại là cực phẩm hiếm gặp, ta cũng không tệ đến mức đoạt mất đồ yêu thích của người khác.” Dứt lời, ánh mắt Nam Cung Đệ trở nên u ám, nàng giơ tay lên, mấy tia sáng lạnh phóng đến mặt của Kiều Tâm. Bà ta vừa nhảy vọt lên né tránh thì A Hận đã cầm một thanh trường kiếm chém về phía cổ Kiều Tâm khiến bà ta chật vật né tránh, thế nhưng cần cổ vẫn bị Nam Cung Đệ túm được bóp chặt lấy. “Hóa ra trên tháp này là một nơi tốt, có thể trói buộc công lực của ngươi.” Chẳng trách Kiều Tâm không tàn nhẫn như hồi gặp ở Mân Thành.
“Xùy…” A Hận cười lạnh, khinh bỉ nói: “Công lực của bà ta đã bị phế đi mấy phần, nếu không thì làm sao Quân Mặc U có thể chống đỡ được đến bây giờ?”
Nam Cung Đệ hiểu rõ, có lẽ là do lần tranh giành Vạn cổ vương đã đả thương Kiều Tâm.
“Tự ngươi dùng đi.” Nam Cung Đệ nham hiểm dùng đoạn móng tay cắt lên mặt Kiều Tâm, cả hai bên trái phải đều có mấy đường cắt chảy máu, trông hệt như râu mèo. “Nhìn đi, thế này mới giống yêu tinh.”
Kiều Tâm oán hận đến cực điểm, lật tay định đánh về hướng bụng của Nam Cung Đệ, thế nhưng cổ tay bị siết chặt, do bị Mạch Đình Thường chế trụ lại. Kiều Tâm không cam lòng trợn mắt nhìn Mạch Đình Thường mấy cái, hung dữ quát lên: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi.”
“Xin lỗi, ta không có bản lĩnh, nên chỉ có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết thôi.” Nam Cung Đệ nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, nàng cầm vân vê một miếng móng tay mà Kiều Tâm tô đen, nhìn vào đôi mắt nham hiểm thâm độc của bà ta, cất giọng xấu xa: “Nhìn hai con mắt này của ngươi… quả thật cực kỳ khó chịu.” Dứt lời, nàng chọc móng tay vào trong con ngươi của Kiều Tâm.
“Á…” Kiều Tâm hét lớn, tiếng hét sắc nhọn xuyên thấu qua màng nhĩ của mọi người, the thé chói tai y như tiếng ma quỷ.
Mạch Đình Thường nhìn dòng máu tươi chảy xuống từ bên mắt trái của Kiều Tâm, cả người liền run rẩy, thầm nghĩ: Độc ác nhất chính là lòng dạ nữ nhân!
Tuy Kiều Tâm tội ác tày trời, nhưng cũng có công ơn nuôi dưỡng Nam Cung Đệ hơn mười năm, không đến nỗi phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, tự nhiên đáy lòng Mạch Đình Thường có ý nghĩ phải tôn trọng nhưng không được gần gũi với Nam Cung Đệ.
Dường như nhìn ra tâm tự của Mạch Đình Thường, Nam Cung Đệ chỉ cười cười, Kiều Tâm có công ơn nuôi dưỡng nàng hơn mười năm, nhưng cũng là bởi vì có dụng ý khác, hơn nữa nàng cũng chẳng nhận được bao nhiêu ân huệ từ Kiều Tâm. Dù sao sau khi thay đổi linh hồn, nàng không có cách nào hòa hợp được với ký ức về người mẫu thân dịu dàng hơn mười năm trước, huống hồ ngược lại bà ta lại càng đáng hận!
Nam Cung Đệ hận tận xương tủy đối với loại người lợi dụng tình cảm mẫu tử để đạt được mục đích, nếu Kiều Tâm chỉ là ‘người bình thường’ thì nàng cũng không đến mức phải hận như vậy!
“Thủy Khanh Y, ngươi không chết tử tế được, ngươi và cả tiện nhân kia cũng đều không được chết tử tế! Giết ta, tra tấn ta, ngươi có thanh thản không?” Kiều Tâm dùng một ánh mắt hoàn hảo mà trợn mắt nhìn Nam Cung Đệ, trong đáy mắt có sự hối hận vô hạn, đi sai một nước thôi đã thua cả ván cờ!
Bà hận vì ngày trước đã bị Thái gia vứt bỏ. Bà hối vì không nên nuôi dưỡng một đứa lòng lang dạ sói.
Ánh mắt Nam Cung Đệ lạnh lẽo, đừng trách nàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn, từ nhỏ nàng đã là kẻ địch của Kiều Tâm, chưa tính đến thù giết mẫu thân, mà ngay cả thù hận sau quá nhiều lần hãm hại nàng cũng không thể không báo.
“Trói bà ta lại rồi mang đi!” Nam Cung Đệ điểm huyệt khống chế Kiều Tâm rồi ném cho Mạch Đình Thường, nàng quay đầu nhìn Quân Mặc U đang đấu nội lực cùng với ông lão, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn mà không lên tiếng.
“Khụ khụ…khụ…” Thủy Dật tay trói gà không chặt, bị nội lực ảnh hưởng đến nên chịu không nổi mà che miệng ho khan.
Mí mắt Nam Cung Đệ giật giật, nàng đi đến bên cạnh Thủy Dật, vỗ lưng giúp Thủy Dật thuận khí, kéo bàn tay hắn đang che miệng ra, nhìn màu đỏ chói mắt bên trên khăn gấm thì nàng cất tiếng mềm mại như bông: “Huynh điều chỉnh hô hấp trước đã.”
Nàng nắm bàn tay Thủy Dật, âm thầm truyền nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, tránh cho đến lúc Quân Mặc U quyết đấu với ông lão thì hắn lại bị chấn thương.
Nhưng nàng không biết hành động đó của nàng lại khiến cho Quân Mặc U phân tâm, bị ông lão đánh một chưởng phải lùi lại mấy bước mới đứng được vững.
Nam Cung Đệ thấy vậy bèn tiến lên chắn trước người Quân Mặc U, rút nhuyễn kiếm bên hông ra cùng giao đấu với ông lão. Sau mấy trăm hiệp, thể lực của Nam Cung Đệ không chống đỡ nổi nữa, nàng vung tay áo ném ra một quả đạn khói về phía ông lão. Sương mù dày đặc che kín tầm mắt ông ta, Nam Cung Đệ nhắm thẳng hướng mà đâm một kiếm, nhưng trường kiếm bị chặn lại, Nam Cung Đệ vung tay lên phía trước theo bản năng, tóm được một vị trí nào đó trên người ông lão, nàng bèn dùng lực, kéo xuống được một nắm vải rách.
Nhưng đến khi cầm lấy giơ lên trước mặt, Nam Cung Đệ mới sững sờ, ông lão kia đang dịch dung.
Sương mù dần tan đi, gương mặt thực sự của ông lão xuất hiện trước mắt, cả đầu tóc bạc, vẻ mặt trắng bệch không bình thường, lông mày rậm mắt hẹp, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh, nhìn giống Quân Mặc U phải đến năm sáu phần. Mọi người cùng nhau nhìn về hướng Quân Mặc U, đã thấy Quân Mặc U cũng đang cực kỳ kinh ngạc, yết hầu chuyển động, rất lâu sau mới lên tiếng: “Vương thúc.”
Nam Cung Đệ không thể tin được nhìn người trước mặt, không ngờ được người đã chết nhiều năm rồi lại xông ra đây, với tình huống hiện tại, ngược lại ông ta lại giống với boss lớn ở phía sau màn.
“Ngươi vẫn còn nhớ được ta là Vương thúc của ngươi…” Trong lời nói của Quân An Diêu lộ ra vẻ chế nhạo sâu sắc, ánh mắt nhìn Quân Mặc U mang theo căm hận khoét vào tận xương tủy.
Quân Mặc U mấp máy khóe miệng, không ngờ được Vương thúc có ân tình với hắn lại chính là người điều khiển ở phía sau, cất giọng khàn đặc hỏi: “Vì sao?”
Quân An Diêu nhìn chằm chằm Quân Mặc U thần sắc như đang nhìn thấy quái vật, một lúc lâu sau mới cười lạnh mỉa mai: “Vì sao ư? Phụ vương ngươi không màng quyền thế, cũng không xem Linh Nhi vào trong mắt, giả mù sa mưa nói rằng tất cả đều tặng cho ta, mà trong lúc ta vui vẻ đi đến Nam Cương cầu thân thì hắn ta lại ngấm ngầm chiếm đoạt Linh Nhi, lại còn cưỡng bức đoạt đi Vương vị, chẳng lẽ còn muốn ta phải cười chúc mừng Quân An Triều? Trơ mắt nhìn hắn ta cưới nữ nhân trong lòng ta? Nhìn bọn họ ân ái chính là độc dược trong mắt ta, càng nhìn thì càng trúng độc nặng, ta không còn cách nào chịu đựng tiếp được nữa. Ngay từ đầu hắn đã bất nhân thì chuyện xảy ra sau này đừng trách ta bất nghĩa!”
Quân Mặc U không biết nên khóc hay nên cười, nhìn Vương thúc trong mắt vừa có dịu dàng, vừa có căm hận, có ghen tị, sắc mặt lại dần trở nên điên cuồng, tự giễu nói: “Uổng công thời niên thiếu thúc và phụ vương cùng xưng là hai người mưu trí nhất Bắc Thương, lại bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay. Người mà phụ vương yêu vẫn luôn là Trưởng công chúa Thủy Thiên Diên của Nam Chiếu, nhưng lại bị An Linh hạ dược để có danh phận phu thê với phụ vương.” Quân Mặc U dừng lại một chút, thấy thái độ ngập ngừng do dự của Quân An Diêu, hắn nói tiếp: “Vương thúc thấy An Linh không thích ta, có lẽ bà ta đã nói với thúc rằng ta không phải là do bà ta muốn sinh ra, nhìn thấy ta là nghĩ đến nỗi ô nhục năm xưa, nên bà ta mới hận ta như vậy?”
Đáy mắt Quân An Diêu lóe lên vẻ xảo quyệt, gật gật đầu.
“Không phải bà ta không yêu phụ vương, mà là ta là vết nhơ cả đời của phụ vương, khiến cho ông ấy mất tư cách theo đuổi nữ nhân mình yêu thích nên mới không thích ta. Mà An Linh thấy ta được sinh ra rồi vẫn không níu kéo được tình cảm của phụ vương, ngược lại khiến cho phụ vương càng ngày càng xa lánh bà ta, nên bà ta mới chuyển hết nỗi căm hận với phụ vương lên trên người ta.” Đáy lòng Quân Mặc U lạnh lẽo thê lương, ân ân oán oán của đời trước khiến cho hậu bối bọn hắn phải cực khổ thế này.
Quân An Diêu im lặng không nói lời nào, tựa như đang suy xét đến độ tin cậy trong lời nói của Quân Mặc U, nhớ lại những chuyện xảy ra năm xưa, cuối cùng cũng tìm được manh mối, khuôn mặt giật giật, thần sắc trở nên cực kỳ bi ai.
“Chẳng trách… chẳng trách lại như vậy…” Quân An Diêu tự lẩm bẩm, nhớ đến lúc thân mật An Linh đều gọi ông là ‘An’, ông muốn bà ta gọi ông là Diêu nhưng lại cắn môi không chịu gọi, lại thỉnh thoảng nhìn vào mặt ông nhìn đến mê mẩn, thậm chí còn hơi ngẩn ngơ. Có lẽ tất cả chỉ là do coi ông như thế thân của Quân An Triều.
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đột nhiên Quân An Diêu ngẩng đầu, ánh mắt hùng hổ hăm dọa nhìn thẳng về phía Quân Mặc U, lạnh lùng hỏi: “Kiêu Nhi đúng là do ngươi giết chết phải không? Nó cũng chưa hề đắc tội đến ngươi, thậm chí ngươi còn yêu thích nó. Nó còn nhỏ như vậy, yêu mến ngươi như vậy, sao ngươi lại dồn nó vào chỗ chết?”
Quân Mặc U ngẩn ra, sau đó bình tĩnh kiên định nói: “Không phải ta giết.”
Nam Cung Đệ nghe thấy vậy, trái tim như bị bóp chặt, Quân Trần Kiêu chết rồi? Nhưng nhìn đến vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Quân An Diêu, nàng lại cười lạnh: “Quân Trần Kiêu vô tội, còn Quân Mặc U lại không vô tội sao? Vì sao ngươi cũng muốn dồn hắn vào chỗ chết? Ta không có liên quan gì đến ân oán của các ngươi, thế sao cũng lại nhiều lần hãm hại ta? Vô tội… hai chữ này được nói ra từ trong miệng ngươi, không cảm thấy buồn cười sao?”
Sắc mặt Quân An Diêu thoáng chốc thay đổi, trong nháy mắt cứ như lại già thêm mười tuổi, uể oải cúi người xuống, nhìn Quân Mặc U bất mãn, ông lên tiếng: “U Nhi, Vương thúc xin lỗi các con.”
Nói xong, ông ta tha thiết nhìn Quân Mặc U, chậm rãi bước tới, trong khoảnh khắc tiếp cận với Quân Mặc U, một chuỗi ngọc trai rơi ra từ trong tay áo. Quân Mặc U cúi mắt nhìn xuống, đó đúng là xá lợi bảy màu, hắn còn chưa phản ứng kịp thì một trận gió to đã cuốn đến, hắn lùi lại phía sau mấy bước theo bản năng để ứng phó thì không ngờ thiên nhãn đã ở phía sau lưng. Xá lợi bảy màu bị Quân An Diêu đá đến đã mở thiên nhãn ra, Quân Mặc U liền ngã rơi xuống bên dưới.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
864 chương
188 chương
96 chương