Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 137 : Tình cờ gặp ở bắc thương (1)

Editor: linglink Chu Vương Thủy Dật do lão phu nhân một tay nuôi nấng, hắn rất kính trọng lão phu nhân, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn đều làm theo lời của lão phu nhân, nhưng hắn không muốn Nam Cung Đệ rời khỏi phủ nên mới đồng ý hôn sự. Lão phu nhân thu xếp mấy ngày, mặc dù đằng gái lớn tuổi hơn Thủy Dật, nhưng mệnh của Dật Nhi vốn không dài, cho dù có thân phận cao quý, cũng không có dòng chính nữ thế gia đồng ý gả tới làm quả phụ, mà nữ tử thứ nữ hoặc là gia thế kém hơn rất nhiều lại không thể lọt vào con mắt cao quý của lão phu nhân. Cũng may mấy năm trước, một thế gia cao quý từ Vương Đô tới, thân phận không thể chê, chỉ có điều tuổi tác hơi cao, nhưng có thể sinh ra trưởng tử huyết thống cao quý, như vậy cũng không có vấn đề gì, ít nhất còn có nhà ngoại hỗ trợ. Nhiệt tình liên lạc xong xuôi, hẹn hôm nay sẽ tới thăm hỏi, lão phu nhân rời giường từ rất sớm, bà ngồi ở đại đường trông mòn con mắt. "Hừ, không phải là nữ tử thế gia, có thể so sánh với chủ tử sao?" Hồng Tiêu khẽ hừ lạnh, trông thấy sự ân cần chu đáo với người ngoài và thái độ đối xử với chủ tử của lão phu nhân, nàng rất xem thường lão phu nhân. Năm xưa lão Chu Vương được cấp đất phong, chẳng phải đã cưới lão phu nhân là một nữ tử thế gia nghèo túng hay sao, bà ta tự cho rằng mình có thân phận cao quý bao nhiêu chứ? Chân mày của Nam Cung Đệ nhíu lại, nàng không thích thuộc hạ khua môi múa mép, cho dù là bất bình thay cho nàng. "Hồng Tiêu, họa từ miệng mà ra." Nàng đã không còn là công chúa có thân phận cao quý năm đó, mà là một nữ nhân nghèo túng bị tàn tật, lão phu nhân xem thường, cũng là hợp tình hợp lý. Ngay từ lúc tới vương phủ Bắc Nguyên, nàng đã tìm hiểu rõ ràng, lão phụ có thể một vai gánh cả vương phủ Bắc Nguyên, há có thể là một trưởng bối tầm thường? "Chủ tử dạy phải." Hồng Tiêu cũng ý thức được rằng mình đã thất lễ, nhưng giọng điệu vẫn tức giận như trước. [Diendan-Le-Quy-Don]. Nàng không thể nhìn nổi bộ dạng bề trên của lão phu nhân, tính ra, bà ta và chủ tử vẫn là một nhà người, nói về xuất thân thì bà ta cũng thua kém chủ tử, dựa vào cái gì mà bà ta bày ra dáng vẻ bố thí của Bồ Tát cứu thế chứ? Nam Cung Đệ bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách của Hồng Tiêu không thận trọng như những người khác, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho nàng. "Quả thực bây giờ chúng ta không còn cái gì, hơn nữa chân của ta cũng không thể đi lại, lão phu nhân ghét cũng đúng, nếu như sau này Hi Nhi cưới một cô nương như vậy, ta cũng sẽ không đồng ý." Nam Cung Đệ khẽ cười nói, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại trong hoàn cảnh khác, nàng cũng hi vọng nhi tử được hạnh phúc, cưới được một người thật lòng, chỉ cần nhi tử thích, cho dù trên người có bệnh không tiện nói ra, nàng cũng sẽ không làm khó. "Chủ tử không nỡ." Tử Tâm cười nói, không ai có thể hiểu tình thương yêu của chủ tử dành cho tiểu chủ tử rõ hơn nàng, chỉ cần không phạm sai lầm, hoặc là làm trái với đạo đức làm người, chủ tử đều không muốn để tiểu chủ tử phải chịu uất ức. Nam Cung Đệ cười thầm, nàng ăn bận đơn giản, rồi đi tới tiền sảnh. Vén rèm che cửa lên, nhìn thấy nữ nhân ăn mặc lộng lẫy mà lão phu nhân đang nhiệt tình kéo tay, làm cho Nam Cung Đệ thật sự kinh ngạc. Mộ Vân —— Chu Vương phi mà lão phu nhân chọn, lại là Mộ Vân. Mộ Vân là tiểu di của Hách Liên Tầm, năm nay khoảng ba mươi lăm tuổi, lớn hơn Thủy Dật bảy tuổi. "Chủ tử, ba năm trước, bởi vì chuyện Linh Lung Các bán đấu giá Thanh Y, Mộ tiểu thư đã bị người chỉnh đốn một trận, sau đó được Mộ Hải đưa đến nhà ngoại tổ mẫu. Tuổi của nàng ta đã lớn, nhưng không muốn làm kế thất của người ta, nên vẫn ở vậy, lần này nghe nói lão phu nhân chọn Vương phi, bèn chủ động lấy lòng." Tử Tâm giải thích rõ ràng hôn ước này từ đâu mà ra. Nam Cung Đệ gật đầu, trong lòng nàng đã hiểu. Nghĩ đến chuyện lén lút sau lưng của Mộ Hải và Mộ Vân lúc trước, nàng nắm chặt lòng bàn tay, ‘cái chết’ của nàng ít nhiều cũng liên quan đến Mộ Vân. "Lão phu nhân bình an." Cho dù trong lòng Nam Cung Đệ không muốn gặp lão phu nhân, nhưng một ngày nàng vẫn còn ở trong phủ, thì không thể làm cho Thủy Dật khó xử. Nàng đã đồng ý với hắn, cho đến khi. . . Hắn chết thì nàng mới rời khỏi phủ Chu Vương, đất phong Bắc Nguyên. Gương mặt vốn đang mỉm cười của lão phu nhân lập tức dài ra, sĩ diện bưng chén trà nóng lên uống một ngụm, không đáp lời. Mộ Vân có hơi lúng túng, quay đầu nhìn nữ nhân ngồi trên xe lăn, tướng mạo thanh lệ, đặt ở Vương Đô, cũng không phải là diện mạo xuất sắc, nhưng ở Bắc Nguyên, thì cũng là một giai nhân đoan trang, đáng tiếc là một người tàn tật. Mộ Vân nghĩ vậy, bèn thu lại nụ cười trong đáy mắt, có một chút khinh miệt, nàng phải hầu hạ chung phu quân với nữ nhân ti tiện này? Coi Mộ Vân nàng là loại người nào? Nhìn lão phu nhân, nàng cũng cảm thấy cực kỳ chướng mắt, cố kiềm chế tính khí nóng nảy, mỉm cười hỏi: "Vị này là?" "Tiện tỳ thôi, không cần để ý tới." Lão phu nhân thấy sắc mặt của Mộ Vân thay đổi, trong lòng cảm thấy hối hận, bà không nên để Nam Cung Đệ ra ngoài, chỉ sợ Mộ Vân sẽ đổi ý, bà vội vàng mở miệng giải thích: "Là một người không an phận, muốn phất lên làm phượng hoàng, năm đó quyến rũ Dật Nhi, đã bị đuổi ra ngoài, nhưng ai biết lại mang theo tiện chủng không biết phụ thân là ai trở về phủ." Đáy mắt Nam Cung Đệ lóe lên ánh sáng lạnh, nàng có thể chịu được việc lão phu nhân đối xử không tử tế với nàng, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc nhục mạ nhi tử của bà ấy. "Lão phu nhân đừng quên trên người Chu Vương chảy dòng máu của ngài." Nam Cung Đệ châm chọc nói. Nghe vậy, sắc mặt của lão phu nhân trở nên khó coi, tức giận mắng trong lòng: Tiện nhân, dám nói bóng nói gió, đợi đến khi người ta đi rồi, xem bà có lột da của nàng ta xuống không. Mộ Vân không hiểu được hàm ý trong câu nói, nàng tiếp lời: "Chu Vương là tôn tử dòng chính của lão phu nhân, đương nhiên có chảy dòng máu của lão phu nhân." Sắc mặt Lão phu nhân trở nên kì lạ, bà liếc nhìn Mộ Vân, mím môi không nói gì. Trái lại, Nam Cung Đệ cười nhạt, lão phu nhân mắng Hi Nhi là tiện chủng chết tiệt, mà Hi Nhi lấy huyết mạch Chu Vương này mới bước vào phủ, rõ ràng là cũng có máu của lão phu nhân, mắng Hi Nhi, vậy chẳng phải cũng mắng chính bà ta sao? Mặc dù Hi Nhi không phải con của Chu Vương, nhưng nàng rất thích làm lão phu nhân bực bội. "Vị đại tỷ này thật thông minh." Con ngươi của Nam Cung Đệ trong suốt, không có một chút châm chọc nào. Nhưng chính vì bộ dạng này, khiến cho lão phu nhân suýt nữa nổi giận tại chỗ, nữ nhân này đang giả bộ; đúng, chính vì như thế, Dật Nhi mới bị nàng ta lừa! Mộ Vân đang ngờ nghệch cũng hiểu được rằng không phải Nam Cung Đệ đang khen mình, mà đang châm chọc mình, câu đại tỷ kia đã đâm mạnh vào trái tim Mộ Vân, số tuổi là tử huyệt của nàng, nam tử mà nàng ưng ý, đều cự tuyệt bởi vì tuổi của nàng; còn những người nhìn trúng nàng, không phải là kẻ có bộ dạng xấu xí, thì cũng là người có thể làm phụ thân của nàng. "Mộ Vân, đừng chấp nhặt với nàng ta, nói chuyện với nàng ta sẽ làm hạ thấp nhân phẩm." Lão phu nhân ném ánh mắt dao găm về phía Nam Cung Đệ, ẩn chưa lời cảnh cáo. "Chính là người Mộ gia ở Vương Đô?" Nam Cung Đệ làm ra vẻ kinh ngạc, đáy mắt sáng lấp lánh. Mộ Vân thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Nam Cung Đệ, trong mắt có vẻ hài lòng, cao ngạo nói: "Dĩ nhiên, bản tiểu thư chỉ tới Bắc Nguyên tu dưỡng, không ngờ nô tỳ này cũng biết Mộ gia ta, có phải ngươi đã từng đi qua Vương Đô không? So với đất Bắc Nguyên nghèo khổ này của các ngươi, có phải tốt hơn rất nhiều hay không?" Mộ Vân không nhận thấy được sắc mặt của lão phu nhân thay đổi bởi vì câu đất nghèo khổ, vẻ mặt bà đau khổ hình dung tới sự chênh lệch giữa hai nơi, "So sánh với Vương Đô, Bắc Nguyên giống như là một xóm nghèo của Vương Đô." Nam Cung Đệ suýt chút nữa bật cười, Mộ Vân muốn khoe khoang với nàng, nhưng nàng ta hoàn toàn quên mất lão phu nhân. Nhìn sắc mặt của lão phu nhân trở nên xám xịt khi nghe thấy từ ‘xóm nghèo’, nàng phụ họa gật đầu: "Bắc Nguyên có hơi kém hơn một chút so với những nơi giàu có và đông đúc khác, nhưng cũng không khoa trương như Mộ tiểu thư nói như thế." Nàng ngừng lại một chút, thực sự giống như không hề phát hiện ra ánh mắt dao găm của lão phu nhân, nàng nói tiếp: "Nhưng thứ Bắc Nguyên có, thì Vương Đô lại không có, rất nhiều vật phẩm của Vương Đô đều vận chuyển từ Bắc Nguyên tới." Nghe vậy, sắc mặt của lão phu nhân hơi hòa hoãn, bà vẫn không nhìn Nam Cung Đệ bằng con mắt khác, nếu nàng ta không nhắc tới, làm sao Mộ Vân có thể nói ra những lời không biết chừng mực như vậy? "Tuổi của Mộ Vân hơi lớn hơn so với các ngươi, xử sự cũng thận trọng và chín chắn hơn các ngươi, hơn nữa, Mộ gia là đệ nhất thế gia Vương Đô, giáo dục ra một nữ nhi xuất sắc hơn nữ tử bình thường rất nhiều." Lão phu nhân không muốn nhìn thấy Nam Cung Đệ vui vẻ, bà cố ý khen ngợi Mộ Vân tốt bằng mọi cách. Mắt phượng của Nam Cung Đệ nheo lại, Mộ phủ không được coi là thế gia, phần lớn thế gia đều có lịch sử hàng trăm năm, có nền tảng vững chắc, trong nhà có người làm quan, mà từ trước đến nay Mộ phủ chỉ buôn bán, chỉ được xem là đệ nhất phú hộ Vương Đô mà thôi. Thế gia ư? Đã quá lời rồi! "Qua lời nhắc của lão phu nhân, trước đó ta còn tưởng đã nhận lầm người, thì ra thật sự là Mộ tiểu thư đó." Nam Cung Đệ gật đầu, nói sâu xa: "Dĩ nhiên ‘tốt hơn’ rất nhiều so với nữ tử nhà bình thường, đại danh của Mộ tiểu thư vang dội Vương Đô, nào có nữ tử nhà ai có thể ném hàng vạn kim vì một nhạc công của Linh Lung Các cơ chứ?" Linh Lung Các là ‘chuỗi cửa hiệu’, đương nhiên cũng có chi nhánh ở Bắc Nguyên, làm sao lão phu nhân lại không biết Linh Lung Các là gì? Bà có chút bất ngờ, ngước đôi mắt sắc bén nhìn về phía Mộ Vân, thấy vẻ mặt của nàng ta không bình thường, trong lòng bà tin năm phần, nghi ngờ hỏi: "Nói bậy, ngươi ở Bắc Nguyên thì làm sao biết được chuyện này?" "Năm đó bị đuổi khỏi phủ, ta đã đi thẳng tới Vương Đô, đó là chuyện cách đây ba năm rồi, náo nhiệt ồn ào, không lâu sau, Mộ gia tiểu thư cũng không xuất hiện ở Vương Đô nữa, thì ra là đến Bắc Nguyên ‘tu dưỡng’!" DDLêquýĐôn. Nam Cung Đệ khẳng định chắc chắn nhà ngoại của Mộ Vân đã nói với lão phu nhân là nàng ta tới để dưỡng bệnh. Quả thực nàng đã đoán không sai, ý của bên kia là thân thể khó chịu nên tới dưỡng bệnh, rồi sau đó mang suy nghĩ muốn tìm hiền tế. Trong lòng lão phu nhân giống như bị gai đâm, bà tỏ vẻ cực kỳ chán ghét, nữ nhân không đứng đắn như vậy, đương nhiên bà sẽ không cần. "Khụ khụ. . ." Lão phu nhân đột nhiên che miệng ho, một lát sau mới ngừng lại, bà thở hổn hển nói: "Ôi, lớn tuổi rồi, thân thể không như trước, các ngươi hãy quay về trước đi." Sau đó, bà sai nha hoàn bên cạnh dẫn người đi. Cho đến khi ra khỏi phủ, Mộ Vân cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, luôn nghĩ tới việc tại sao tiện nhân kia biết được chuyện ba năm trước? Còn ở tiền sảnh của vương phủ, không khí có chút kỳ lạ, lão phu nhân uống trà để ổn định lại sự khó chịu trong lòng, bà lạnh lùng nói: "Ngươi cố ý? Đừng tưởng rằng đuổi được nàng ta đi, là ta sẽ không thú thê cho Dật Nhi." Nam Cung Đệ khẽ thở dài, Thủy Dật là ân nhân của nàng, nàng không thể nhìn hắn nhảy vào chỗ chết. "Nếu lão phu nhân để Vương gia cưới một nữ tử hiền lương thục đức, ta nhất định sẽ tự mình tới quý phủ nghênh đón." Dứt lời, nàng không đợi lão phu nhân đáp lời, lập tức bảo Hồng Tiêu đẩy mình về hậu viện. "Choang ——" Lão phu nhân vô cùng tức giận, vung tay ném chén trà xuống bàn, tức giận nói: "Các ngươi xem xem, trong mắt tiện nhân kia có tôn ti hay không? Nàng ta muốn ta chết đây mà!" Mấy nha hoàn phục vụ lão phu nhân, tất cả đều cúi đầu, trong lòng họ rõ như gương, phu nhân hoàn toàn không gây khó khăn hay cản trở gì, tất cả đều do lão phu nhân tự chuốc bực bội vào người, hơn nữa, tất cả bọn họ đều không thích tân vương phi được chọn, vừa nhìn đã biết không phải là người dễ sống chung, đám người hầu như bọn họ, đi theo sẽ phải chịu tội, nào có hòa nhã như phu nhân? Tất cả đều thở dài, ai bảo phu nhân không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa chứ? Truyện được linglink edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. . . . . . . Nam Cung Đệ không nói với Thủy Dật về màn kịch này, vốn tưởng rằng sẽ chấm dứt, nhưng không ngờ lão phu nhân rất biết gây chuyện, bà tự tay viết một lá thư cho nhà mẹ đẻ của lão đệ, mấy ngày nữa, bà sẽ tự mình cho người đi đón khách. Nam Cung Đệ chán nản chờ ở tiền sảnh, đúng lúc đang ngáp dài thì thấy lão phu nhân mặt mày hớn hở đứng dậy, đích thân đi tới cửa nghênh đón. "Chủ tử, chúng ta có phải đi không?" Hồng Tiêu bĩu môi về phía bóng lưng của lão phu nhân, có mắt không biết đồ quý, bên cạnh có một người thân phận tôn quý thì không kính trọng, lại không có mắt đối xử nhiệt tình với người khác. "Không cần." Chân của nàng bất tiện. Trán Nam Cung Đệ giãn ra, mặc dù đi đứng không tiện, nhưng rất có ích. Một hồi lâu sau, Nam Cung Đệ nhìn thấy nữ tử đi cùng lão phu nhân, cằm như sắp rớt xuống, chuyện này. . . Đây là đại hội gặp mặt người quen sao? Một cuộc hôn sự, tất cả đều quy tụ lại một chỗ. Lúc trước lão phu nhân ngậm bồ hòn, để tránh Nam Cung Đệ gây chuyện, bà đã chủ động giới thiệu: "Đây là Quản Lạc, nữ nhi của thành chủ Mân thành, đây là Nam Cung Đệ, nha hoàn trong phủ." Vị này chính là nữ tử mà nhà cữu cữu của bà đã chọn, về tài sản hay bối cảnh đều đã điều tra rõ ràng, là một người hiền lành giỏi giang. Đặc biệt là thân phận xứng với Dật Nhi, điều không được hoàn mỹ duy nhất chính là đã từng có hôn ước. Nam Cung Đệ quan sát Quản Lạc, so với mấy năm trước thì nàng ta trầm ổn hơn nhiều, vóc dáng càng mảnh mai hơn. "Nghe nói Quản tiểu thư là nữ nhi đại gia, không làm xấu mặt Vương gia, đúng là xứng đôi." Nam Cung Đệ tán thưởng, nàng không hiểu tại sao Quản Lạc ái mộ Bắc Viên Trần lại đồng ý gả cho Thủy Dật, chỉ có điều, nếu như nàng ta đồng ý, tất nhiên sẽ biết chừng mực, nàng cũng có thể yên tâm. Trong mắt lão phu nhân có vẻ hài lòng, nhưng nghe thấy Nam Cung Đệ tán dương, trong lòng lại có chút mất hứng. Chẳng phải nàng ta nên cảm thấy xấu hổ mà cút đi sao? Tại sao vẫn mặt dày ngồi ở đây? "Nam Cung tiểu thư quá khiêm tốn." Quản Lạc nhã nhặn nói, đột nhiên nàng có một ảo giác, dáng vẻ thản nhiên thuần khiết của nữ tử trước mắt, lại khiến cho nàng liên tưởng đến việc nàng ta với nữ tử giống như lửa kia là một, đáng tiếc. . . Hồng nhan bạc mệnh. Nàng cũng đã hỏi han về cái chết của Thủy Khanh Y, nàng đã hoàn toàn hết hi vọng với Bắc Viên Trần, nếu nữ tử kia còn sống, có lẽ nàng vẫn còn hi vọng, nhưng nữ tử kia đã chết, làm sao nàng có thể tranh giành với người đã mất? Hơn nữa, Bắc Viên Trần vẫn tự trách là lỗi của hắn, tự cô lập bản thân, hận cả phụ vương của hắn. Nếu đã biết rõ rằng không thể có được, vậy thì nàng sẽ giữ lại lòng tự trọng cuối cùng để thoát khỏi, ít nhất, thua cũng phải thua cho đẹp. "Nam Cung Đệ, ngươi có nhớ lời hứa lúc trước của ngươi không, hôm nay, ngươi luôn miệng khen ngợi, phải chăng nên bắt đầu chuẩn bị hôn sự rồi hay không?" Trong lòng Lão phu nhân nóng vội, có lẽ lần này đã hoàn toàn vừa mắt, Quản Lạc ở trong mắt bà, chính là một tằng tôn trắng nõn nà. "Tất nhiên." Nàng cũng muốn nhìn thấy Thủy Dật cưới Quản Lạc, hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi. Nam Cung Đệ nghĩ đến bệnh tình của Thủy Dật, vui mừng trong đáy mắt dần dần trở nên ảm đạm, lão phu nhân trông thấy, còn tưởng rằng Nam Cung Đệ bị nếm mùi thất bại, nụ cười trên mặt bà càng sâu hơn, thầm nghĩ Quản Lạc vào cửa, phải dạy dỗ cho tốt, hai người sẽ liên thủ đuổi tiện nhân kia đi.