Editor: Phác Hồng Đây là lần thứ hai hắn chui vào mộ phần. Y Mặc vừa nghĩ vừa quen đường quen nẻo khai phá mộc quan. Quan tài được làm từ gỗ trầm ngàn năm, chất gỗ chắc mịn, thủy hỏa bất xâm. Người bình thường dẫu có tài lực cũng tìm không thấy, chỉ có Quý Cửu mới có thể dễ dàng được nằm vào mộc quan như vậy. Đến lúc rời xa nhân thế sẽ không biết nỗi khổ, dẫu khi còn sống tốt đẹp nhường mấy cũng chỉ đành buông bỏ. Y Mặc chạm đến y. Toàn thân phủ kín khôi giáp đen huyền, vẫn là lối ăn mặc của tướng quân, chạm không đến da thịt mà chỉ có giáp bào ô huyền băng lãnh, xúc cảm lạnh lẽo. Y Mặc nghiêng người bồi y nằm một lúc mới tháo viên huyết châu trên ngực y. Huyết hồng châu dán trên da thịt như đang say ngủ trên ngực y. Tựa như những năm tháng tài hoa, y ôm rắn lớn say xỉn rồi ban đêm lén lút đặt trên ngực chính mình. Như thể hoàn lại khoản nợ của kiếp trước càng như thể kể lại tình tự của kiếp này. Thế nhưng y chỉ có thể lặng lẽ. Y Mặc thi pháp phá vỡ huyết châu, thật sự gặp được một luồng u hồn. Một hồn một phách kỳ thật cũng chẳng tỉnh táo, ở trong mộ huyệt u ám khép kín ngây ngốc nhìn người trước mắt, dường như đang nói: Ngươi đã đến rồi. Y Mặc ngưng tụ hồn phách để tránh tiêu tan, nhìn y nói: “Ta dẫn ngươi trở về.” Nói xong vươn tay xoa nhẹ mặt y, xúc cảm trống rỗng, trong lòng thoáng run lên, Y Mặc nói: “Ta dẫn ngươi về nhà.” Hồn phách theo những lời hắn ngưng tụ thành một chùm sáng nhỏ bé ẩn vào lòng bàn tay hắn —— Ta cùng ngươi về nhà. Thiên địa bao la, chúng ta về nhà. Trở lại tiểu viện trong núi, lão tiên đang chờ tại đó, Hứa Minh Thế và Trầm Giác cũng ở đây. Y Mặc đứng tại cửa viện lẳng lặng quét mắt nhìn bọn họ, mấy năm nay dính dán với hắn cũng chỉ có vài người này mà thôi. Nhưng người hắn muốn trăm sông đổ về một biển cùng nhau, chỉ có một. Lão tiên thấy hắn đến thì thâu một hồn một phách vào chiếc bình sứ, lúc xoay người chuẩn bị vào phòng thi pháp, dằn không được nói. “Rắn nhỏ, nhân yêu thù đồ, hà tất cưỡng cầu.” Y Mặc nhìn bóng lưng của lão, nói: “Ta muốn có người bầu bạn.” Muốn có người để dắt tay sóng vai ngắm trời lặn trên đỉnh Thương Sơn, ngắm sao trời lúc sớm mai, nếm trải buồn vui nhân gian; mà không phải chỉ mỗi một người. Một mình hắn đi cùng thiên địa lâu lắm rồi. Cho đến khi gặp thư sinh gầy yếu, ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt căng thẳng, trang nghiêm nói một câu: Chúng ta trăm sông đổ về một biển, được không? Một câu khiến hắn hưởng qua sắc thái rực rỡ ấm áp nhất, làm sao có thể cam tâm quay lại cuộc đời chỉ hai màu trắng đen. Lão tiên khựng lại, không thèm nói nữa mà siết chặt bình sứ đi vào nhà. Trên giường, Liễu Diên bị thi pháp chìm vào giấc ngủ say. Dung nhan thanh tuyển, dáng vẻ an bình. Chỉ một phàm nhân bình thường mà khiến xà yêu ngàn năm say đắm thần trí, buông bỏ tiên đồ, không oán không hận. Lão tiên biết ngăn cản chỉ bằng thừa. Lúc nhìn thấy ánh mắt của Y Mặc lão đã biết không kịp ngăn cản. Đôi con ngươi ngàn năm băng lạnh đã nứt kẽ, dòng nước róc rách chảy dưới đã hòa tan sông băng. Có lẽ, ngay từ đầu vốn không nên khiến hắn thành yêu quái. Thời gian ngàn năm, có lẽ rắn nhỏ đã luân hồi thành người từ lâu, rồi cùng người này đầu ấp tay gối. Có vài người nên gặp sẽ gặp. Lão tiên thở dài, ngưng hạ tâm thần bắt đầu thi pháp. Y Mặc đứng ngoài phòng nhìn Trầm Giác. Trầm Giác từ Hứa Minh Thế biết được mọi chuyện, gương mặt hắn đầy đau thương. “Phụ thân…” Trầm Giác khẽ gọi. Y Mặc lên tiếng, chờ giây lát mới nói: “Sau này ngươi… tự giải quyết cho tốt.” “Phụ thân,” Hốc mắt đỏ lên, Trầm Giác quỳ gối dưới chân hắn: “Con, cũng sẽ không đi.” “Vì sao?” Y Mặc hỏi. “Bởi vì không bỏ được.” “Không bỏ được điều gì?” Y Mặc lại hỏi. “Người nhà của con.” Trầm Giác ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cha và phụ thân là người nhà của con, bất kể phải trả giá thế nào vẫn luôn đối tốt với con, không cần đền trả, không cần đạo lý. Cho nên, không bỏ được.” “Người là người nhà của con,” Trầm Giác gằn từng chữ: “Người bỏ lại con, con mới có thể đi. Người ở, con liền phụng dưỡng bên cạnh.” Người nhà. Y Mặc ngồi xổm xuống, phụ tử nhìn lẫn nhau, hồi lâu Y Mặc nói: “Con cũng là người nhà của ta.” Cũng là người bất kể tất cả mà đối tốt với ta. Y Mặc ôm hắn vào lòng hệt khi hắn còn bé nghịch mệt mỏi sẽ được ôm vào lòng, hệt một phụ thân làm hết trách nhiệm. Bọn họ đều là yêu quái không huyết thống, nhưng bởi vì một người mà khiến họ có cơ hội gặp nhau, quen biết, thân cận. Có thể tự tay nuôi dưỡng một đứa trẻ thành người, nhìn hắn từng ngày trưởng thành, nhận biết càng nhiều chữ, hiểu được càng nhiều đạo lý. Có thể hưởng thụ sự hiếu thuận của hắn, đón nhận sự phụng dưỡng của hắn như lẽ dĩ nhiên. Tựa như hết thảy đều bình thường. Nhưng kỳ thật, chẳng hề bình thường. Nếu không vì người đang nằm trong phòng kia, bọn họ sẽ không bao giờ quen biết, thậm chí tương lai có một ngày xà yêu thành tiên sẽ diệt trừ lang yêu làm ác, có lẽ. Nhưng bọn họ đã gặp được một người như vậy, may mắn bao nhiêu. Tự tay dạy bọn họ thế nào là tình thân, dẫu không hề huyết thống nhưng quyến luyến lẫn nhau tựa máu mủ thâm tình. Người ấy mất đi, bọn họ nương tựa lẫn nhau. Người ấy chuyển thế, bọn họ từng người tẫn trách. Chỉ vì người ấy không xem bọn họ như ngoại tộc, không trách móc bọn họ, chỉ xem bọn họ như người bình thường. Dẫu cho hai người bọn họ so với người ấy mạnh mẽ hơn nhiều lắm, nhưng y vẫn luôn trao tất cả thương yêu và trân trọng cho bọn họ. Bảo hộ, quý trọng, yêu thương. Dốc hết những gì có thể. Trầm Giác đè nén tiếng khóc, dường như hắn vẫn còn là đứa trẻ được cưng chiều, được tùy ý ngang ngược. Y Mặc vuốt ve gáy hắn, yên lặng dỗ dành. Trời nắng lang lảnh, gió thoảng qua mang theo hương hoa. Trong phòng, Liễu Diên đã tỉnh. Dường như trải qua một giấc mộng dài, trạng thái u mê lúc đất trời còn ban sơ, chuyện cũ trước kia chui từ một thực xác cứng rắn rồi ồ ạt đổ xuống đất bụi, xông thẳng vào linh hồn. Liễu Diên tỉnh. Y đã tỉnh nhưng không đứng dậy, chỉ nằm trên giường mở to đôi mắt đen láy như mực, kinh ngạc sững sờ. Lão tiên đứng bên cạnh cũng không nói gì. Hồi lâu, y chậm rãi đứng dậy, quay sang nhìn lão tiên, một đôi mắt ung dung điềm đạm. “Hắn ở đâu?” Ngoại trừ câu này, y không nói gì nữa. Dường như tất cả đã nằm sẵn trong lòng, tất cả mọi chuyện không cần nói nữa. Đến ngày hôm nay, thiên hạ quốc gia của hai kiếp đều thành một luồng gió âm u, biến mất. Ánh mắt và linh hồn chỉ khắc chạm lên một người mà thôi. Lão tiên chỉ hướng ngoài phòng. Liễu Diên đi đến kéo hai cánh cửa gỗ. “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa gỗ phát lên tiếng vang dài, nghiêng ngả kéo ra khoảng thời gian hai trăm năm. Trời trong veo, những tia nắng dịu nhẹ vây phủ lên người nam nhân áo bào đen thẫm, tựa như trời cao ban tặng một luồng ánh sáng. Dưới ánh sáng rực rỡ, Y Mặc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kia. Ánh mắt chạm vào nhau hệt như ngày đêm luân chuyển, ảo ảnh luân phiên, trằn trọc quyến luyến của hơn hai trăm năm đang lửng lơ trước mắt. Nhưng ánh mắt cả hai trong vắt như nước, không lẫn tạp chất, vừa nhìn đã thấy được lẫn nhau. Liễu Diên đứng tại bậc cửa, thật lâu sau mới từng bước đi đến trước người hắn. Y Mặc vươn tay ôm y vào lòng hệt như ôm sinh mạng của bản thân. Không ai nói chuyện, hoặc giả không cần nói chuyện. Chuyện đời chìm nổi, công danh lợi lộc, trằn trọc quyến luyến, mờ mịt u mê… tất cả những điều ấy trở nên thừa thãi. Chỉ ôm nhau như vậy để hơi thở đối phương quấn quít trên người, để tiếng tim đập vang lên khe khẽ và ánh mắt tỏ rõ mọi chuyện. —— Ta thích ngươi. Lời này không biết ai đã nói, chỉ ba chữ này đã có thể khiến từng hồi ác mộng rét căm chuyển dời thành xuân ấm. “Chúng ta thành thân.” Liễu Diên nói, ngón tay trượt xuống lưng nắm lấy tay chính mình. “Chúng ta thành thân.” Y Mặc nói: “Được.” Nắm chặt bàn tay, mười ngón đan xen, dường như chỉ cần như vậy là có thể đi đến cuối cùng. Nến đỏ hỉ đường đã chuẩn bị từ trước, lão tiên cũng lưu lại. Hứa Minh Thế che mắt, nghẹn ngào nói: “Ta đến chủ hôn.” Liễu Diên nắm tay hắn, quỳ xuống đệm mềm: “Trầm Thanh Hiên đã hóa bạch cốt, Quý Cửu an nghỉ trong mộc quan. Kiếp này, không có gia quốc thiên hạ.” Liễu Diên chậm rãi nói, tươi cười nhìn sang hắn. “Chỉ có Liễu Diên của ngươi thôi.” Y Mặc đáp: “Được.” Ánh mắt dịu dàng, trịnh trọng quỳ xuống bên cạnh y. Bất kính thiên địa, bất lí thần phật, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn sinh ra đến nay, hắn quỳ. Hứa Minh Thế ngăn hai mắt đẫm lệ, hô: “Nhất bái thiên địa…” Tiếng khóc chẳng cách nào dằn xuống, giọng vang lên run rẩy. Hai người đang quỳ nhìn nhau cười, khom người bái lễ với thiên địa, trịnh trọng dập đầu. Thiên địa minh chứng, bọn họ thành thân.