Editor: linglink Trong Điện Tử Uyển, hai người Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc chiến tranh lạnh, bất kể Bách Lý Ngọc lấy lòng như thế nào, Thủy Khanh Y cũng không động lòng, "vù" ném ra ánh mắt dao găm. "Thực sự không muốn để ý đến ta sao?" Con ngươi hẹp dài của Bách Lý Ngọc dịu dàng nhìn chăm chú vào người đang cúi xuống bàn tô chữ, dường như trong con ngươi chuyên tâm xen lẫn một chút cáu kỉnh rất rõ ràng, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng, còn chưa kịp mở miệng, Thủy Khanh Y đã cúi đầu né tránh tay của Bách Lý Ngọc, làm đổ nghiên mực, nước mực bắn tung tóe. "Tránh ra chút." Cơn tức giận trong bụng Thủy Khanh Y còn chưa tiêu tan, lần này làm cho tay bị dính nước mực, tỏa ra một mùi gay mũi khó ngửi, dung nhan như vẽ thoáng chốc nhăn nhó. Bách Lý Ngọc khẽ thở dài một hơi: "Là ta không đúng, nên nhận lỗi thì cũng đã nhận lỗi, dỗ cũng đã dỗ rồi, nàng nói sẽ còn tức giận bao lâu, tóm lại cần có một thời hạn." Trong lòng không ngừng ân hận, sớm biết nàng để ý như thế, hắn sẽ không trêu chọc nàng. Thủy Khanh Y không vui, cười lạnh một tiếng: "Huynh định thế nào?" Mới nói hai ba câu đã muốn bỏ qua hiềm khích lúc trước, nghĩ hay nhỉ. "Nếu như vẫn cần một tháng, thì ta sẽ đi xa một chuyến, nếu chỉ có mấy ngày, vậy thì sẽ chịu đòn nhận tội." Đáy mắt của Bách Lý Ngọc hiện lên ánh sáng lung linh, trong lòng biết Thủy Khanh Y giận dỗi, không thể vứt bỏ thể diện, nên mới buồn bực, phân cao thấp với mình. "Nếu ta nói là cả đời thì sao?" Thủy Khanh Y hừ lạnh một tiếng, chịu đòn nhận tội? Nói thật dễ nghe, xem chừng chuyện hắn muốn rời đi là thật, bĩu môi, không để ý tới Bách Lý Ngọc nữa, tiếp tục buồn bực tô chữ. Bách Lý Ngọc khẽ cau mày, đứng dậy đi tới phía sau nàng, nhìn chữ nàng tô kích thước không đều, còn xiêu vẹo, không khỏi đỡ trán. Không để ý đến sự giãy giụa của nàng, bàn tay thon dài mát lạnh phủ lên trên mu bàn tay của Thủy Khanh Y: "Muốn tĩnh tâm, phải vứt bỏ tạp niệm, phải có kiên nhẫn." Bách Lý Ngọc nắm bàn tay mềm mại của Thủy Khanh Y, cầm bút phác hoạ. Thủy Khanh Y động đậy, thuận theo hắn, nhìn chữ được tô tinh tế xinh đẹp, đối lập với chữ nàng vẽ trước đó, có chút ngượng ngùng, sợ Bách Lý Ngọc giễu cợt, nàng ném bút xuống, nói: "Không luyện nữa." "Tại sao?" "Không nhìn thấy tay ta toàn nước mực sao?" Thủy Khanh Y vừa mới phát hiện nàng còn chưa rửa sạch nước mực trên tay, đến khi nhìn thấy từng vệt đen trên áo trắng không dính một hạt bụi của Bách Lý Ngọc, cực kỳ chói mắt, đáy lòng u sầu nhất thời trở thành hư không, hừ giọng đi rửa tay. Bách Lý Ngọc liếc mắt nhìn nước mực trên áo bào, lắc đầu một cái, cầm y phục ở trong tủ gỗ lên, đi vào bình phong thay đồ. "Chủ tử, đây là bái thiếp (1) của Phó phủ." Trong lúc Thủy Khanh Y đang hài lòng, Lãnh Vụ cầm bái thiếp màu hồng đi vào. (1) Bái thiếp: tấm thiếp dùng để thông báo khi đến thăm ai đó ở thời cổ đại. Chân mày của Thủy Khanh Y nhíu lại, đây là muốn làm trò gì vậy? Nàng cũng không nhìn bái thiếp một cái, lạnh nhạt nói: "Từ chối." Nghĩ tới ánh mắt nóng rực của Phó Thiển Hà nhìn Bách Lý Ngọc ngày đó, trong lòng không thoải mái. Lần trước ở Phó phủ xảy ra chuyện như vậy, nàng và Phó Thiển Hà cũng coi như là đã trở mặt, ngoài mặt ra vẻ thân thiết, đó cũng chỉ là diễn trò mà thôi. "Chủ tử, người đã chờ ở ngoài điện rồi." Lãnh Vụ trợn tròn mắt, nghiễm nhiên là nàng biết chủ tử không muốn nhìn thấy nàng ta, nên mới đến đây một chuyến, dò xét cẩn thận vẻ mặt của chủ tử, thấy chủ tử không tức giận, hơi kéo dài giọng. Thủy Khanh Y ngẩn ra, vậy thì nàng nhất định phải gặp sao? "Lãnh Vụ, ta muốn ngủ một lát, hôm đó bị tiếng đàn gây thương tích, cần nghỉ ngơi." Dứt lời, Thủy Khanh Y nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, thuận tay vuốt cuốn sách trông như cuốn dã sử ở bên giường. Lãnh Vụ mở miệng, nhưng liếc mắt nhìn thấy Đại chủ tử đứng ở phía sau, lập tức ngậm miệng, xoay người đi ra ngoài chuyển lời. "Nàng nên đi gặp một lần." Bách Lý Ngọc khom người ngồi ở bên cạnh Thủy Khanh Y, nghĩ đến tư liệu về Phó Thiển Hà, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh. Tay Thủy Khanh Y dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, đáy mắt lướt qua vẻ hung ác, chỉ vào cửa, nói: "Huynh muốn gặp nàng ta như thế, vậy thì huynh cứ đi đi, nói với ta làm gì?" Trong lòng giống như bị trải một lớp dầu, vừa dầu vừa ngấy. Ngay sau đó, Thủy Khanh Y tràn đầy uất ức, nghe theo nàng một chút thì sẽ chết à, cả ngày đối chọi với nàng. Mặc dù trong mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ bị tổn thương, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất, thản nhiên nói: "Phó Thiển Hà là đồ đệ mà Quỷ Dung lão nhân hài lòng nhất, không chỉ biết Kỳ môn Độn Giáp, còn biết Thuật nghịch thiên mà Quỷ Qua lão nhân tâm đắc nhất. Nàng tiếp xúc nhiều hơn với nàng ta, thì có thể hiểu rõ hơn, để đề phòng cho tốt." Thủy Khanh Y khẽ xùy, nàng đều biết những điều này, không người nào hiểu rõ mục đích tới đây của Phó Thiển Hà hơn nàng, đơn giản là đến thăm Bách Lý Ngọc, hay thực ra là để gặp nàng? Nghe lời khuyên giải của Bách Lý Ngọc, Thủy Khanh Y lật người không để ý tới hắn nữa. Bách Lý Ngọc nào biết suy nghĩ của Thủy Khanh Y, thấy nàng hơi không vui, cũng không nói thêm nữa, nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Tức giận đến mấy cũng nên tiêu tan, hai ngày nữa phải tế thần, chẳng lẽ vẫn muốn giận dỗi đến lúc đó?" Lỗ mũi Thủy Khanh Y cay cay, thầm mắng Bách Lý Ngọc là đồ ngốc, nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành không được sao? "Chúng ta quy định ba điều." Thủy Khanh Y nghiêm mặt lật người, cảm thấy nàng hờn dỗi Bách Lý Ngọc, quá là không sáng suốt, một là khiến cho Phó Thiển Hà có cơ hội đến gần Bách Lý Ngọc, hai là làm cho chính mình ức chết. Bách Lý Ngọc ngẩn ra, ngay sau đó ra hiệu cho Thủy Khanh Y nói. "Thứ nhất, không được tham ô bạc của ta." Thủy Khanh Y thầm nghĩ, dù sao nàng cũng đã sớm mất hết thể diện trước Bách Lý Ngọc, dứt khoát thoải mái nói ra, tránh kìm nén làm mình nghẹn chết. "Còn cái thứ hai?" Bách Lý Ngọc không lên tiếng đồng ý. "Thứ hai, không được ghét bỏ ta, nếu như huynh không vừa lòng với ta ở chỗ nào, xin lỗi, đó là trời sinh rồi, nếu không thể chấp nhận, chúng ta có thể hòa ly." Nói xong, trong lòng Thủy Khanh Y đau xót, cơ thể của mỗi nữ nhân đều là sự kiêu ngạo của bản thân họ, nhưng thấy nam nhân mình yêu thích lại khinh miệt, không kìm chế được tự ti, mặc dù da mặt dày, năng lực chịu đựng trong lòng mạnh mẽ như nàng, vẫn không có tự tin để đối mặt. Đáy mắt Bách Lý Ngọc tản ra màu mực, cố nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Thứ ba thì sao?" "Thứ ba, tạm thời chưa nghĩ ra." Thủy Khanh Y cười nhạt một tiếng, chứa đựng nỗi chua xót nhàn nhạt. "Đến khi quyết định xong điều thứ ba, hai cái trước, ta không đồng ý." Khóe môi Bách Lý Ngọc nhếch lên nụ cười lạnh thản nhiên, lật người đè Thủy Khanh Y ở phía dưới, đôi tay đặt lên chỗ mềm mại của nàng, con ngươi tối tăm nhìn chằm chằm Thủy Khanh Y, nói: "Làm sao nàng biết ta không vừa lòng?" Ngay từ lúc hắn nắm lấy, cả người Thủy Khanh Y run lên, nghe tiếng cười tà tứ của hắn, lại hơi mất hồn. "Không phải huynh nói của ta rất nhỏ sao?" "Có sao?" Bách Lý Ngọc trầm ngâm hồi tưởng, mơ hồ hỏi. Mặt Thủy Khanh Y tối sầm: "Hôm qua huynh ghét bỏ ta." "Ngốc nghếch!" Bách Lý Ngọc cắn nhẹ vành tai của Thủy Khanh Y, mập mờ nói: "Ta chỉ nói theo ý nàng." ". . . . . . ." Thủy Khanh Y khóc không ra nước mắt, không phải nữ nhân đều thích nói ngược sao? Sao tên ngốc này lại không hiểu? Huống chi, nàng nói nhỏ, là tuổi của nàng còn nhỏ. "Nói bậy, không phải huynh biết nữ nhân thích nói ngược sao?" "Hử?" Đáy mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ mờ mịt, ngay sau đó, trong suốt nhìn Thủy Khanh Y, nói: "Nàng đang khéo léo đồng ý. . . Động phòng với ta?" Thủy Khanh Y cảm thấy suy nghĩ của nàng và Bách Lý Ngọc không đồng nhất, nàng nói nhỏ thì ngược lại phải là lớn chứ? Tại sao lại nói tới động phòng hả? Nghĩ đến đây, trong lòng run lên, Thủy Khanh Y đẩy Bách Lý Ngọc ra, ra khỏi Điện Tử Uyển từ cửa hông, đến Cung Càn Thanh. Nhìn thấy chỉ có một mình Thủy Thiên Diên ở đây, Thủy Khanh Y thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ảm đạm, gọi: "Mẫu hậu. . ." "Y Nhi, có tâm sự sao?" Thủy Thiên Diên đặt vải thêu xuống, ngước mắt nhìn Thủy Khanh Y với dáng vẻ mang đầy tâm sự, có chút đau lòng, đứng dậy kéo Thủy Khanh Y ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu cho cung nữ hầu hạ lui xuống. "Nói cho mẫu thân nghe." Thủy Khanh Y nhìn vẻ mặt lo lắng của Thủy Thiên Diên, lời vừa tới miệng nhưng lại không nói ra được. "Mẫu tử hai chúng ta là thân thiết nhất trên đời, còn có điều gì không thể nói?" Thủy Thiên Diên thấy Thủy Khanh Y muốn nói lại thôi, thở dài, nắm tay của nàng, khích lệ. "Mẫu thân, con. . . Con còn chưa có quý thủy (2), nguyên nhân là vì cấm chế sao?" Vành tai của Thủy Khanh Y ửng đỏ, cắn môi hỏi. Từ sau khi tình cảm của hai người tương thông, vẫn luôn cùng giường chung gối, Bách Lý Ngọc ôm nàng ngủ, nàng có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của hắn, nhưng lo ngại nàng từ chối, một mình chịu đựng. (2) Quý thủy: Hay còn gọi là “Thiên quý”, nghĩa là kinh nguyệt. Ở dị thế này, nam nhân tuổi đời hai mươi, sẽ có nha đầu thông phòng, nhưng Bách Lý Ngọc vẫn thủ thân như ngọc, hắn là một nam nhân bình thường, nàng là thê tử của hắn, chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng là bình thường, mà bọn họ đã thành thân hơn nửa năm, nhưng vẫn chưa động phòng, coi như là không được bình thường phải không? Nếu không có tình cảm thì thôi, nhưng bọn họ có tình cảm, gắn bó keo sơn, không cẩn thận khơi gợi lửa dục của hắn, nhìn hắn cố kìm nén, trong lòng nàng rất đau, mặc dù thường xuyên khó chịu với hắn, nhưng chung quy cũng không nỡ không thuận theo hắn. Thủy Thiên Diên cũng hơi kinh ngạc, bật thốt lên: "Không thể nào, cấm chế của con đã được giải, sẽ có quý thủy, tại sao lại không có?" Nói xong, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, nôn nóng hỏi: "Con đã cùng U Nhi. . ." Vẻ mặt của Thủy Khanh Y ảm đạm, lắc đầu một cái. Thủy Thiên Diên im lặng, cũng biết rằng mình đã phản ứng thái quá, thấy vẻ mặt của nữ nhi ủ rũ, kéo ống tay áo của Thủy Khanh Y, nhìn thủ cung sa đỏ thẫm vốn phải lộ ra, vẫn không hề xuất hiện, mới ý thức được vấn đề ở chỗ nào. "Thánh nữ của bộ lạc Lạc Khắc không giống với những nữ tử khác, sinh ra đã có thủ cung sa, sẽ tỏa ra mùi thơm đặc biệt, dẫn dắt người của bộ lạc Lạc Khắc, cho nên mới hạ cấm chế, ta cũng đã giấu thủ cung sa của con đi, nhưng bây giờ nó vẫn chưa xuất hiện, vậy thì quý thủy của con sẽ không tới." Khuôn mặt Thủy Thiên Diên tràn đầy lo lắng, nàng hấp thụ linh khí của Xá Lợi bảy màu, tự chữa lành gân mạch bị đứt, cũng thừa hưởng không ít tu vi, nhưng vẫn không có năng lực giải trừ phong ấn của thủ cung sa. Thủy Khanh Y trợn tròn mắt, quý thủy hình thành là do hoóc môn estrogen và progestogene giảm bớt khiến cho tử cung chảy ra máu, bình thường trung bình đều là khoảng mười hai tuổi sẽ có kinh nguyệt lần đầu, ở cổ đại thì có rất sớm, chẳng lẽ loại chu kỳ sinh lý này cũng có thể bị phong ấn? Nghĩ như vậy, nàng lại im bặt, một khi thủ cung sa không xuất hiện, vậy thì nàng đừng nghĩ tới có quý thủy, nếu như cả đời không xuất hiện, vậy phải làm thế nào? "Có thể tìm phụ hoàng con và U Nhi giúp con phá bỏ cấm chế, thủ cung sa vừa xuất hiện, các ngươi nhất định phải viên phòng." Thủy Thiên Diên nghiêm túc dặn dò, nàng không muốn nữ nhi bị người của bộ lạc Lạc Khắc mang đi. Thủy Khanh Y đỏ mặt gật đầu, nếu như có thể, con bà nó, trở về nàng sẽ bổ nhào vào Bách Lý Ngọc. Bỗng nhiên, ý tưởng lóe lên, nàng kéo tay Thủy Thiên Diên nói: "Nếu tối nay con viên phòng, phong ấn của thủ cung sa có biến mất hay không?" "Có thể thử một lần." Đáy mắt Thủy Thiên Diên hiện lên ánh sáng, phương pháp này không tệ. Thủy Khanh Y lấy được đáp án, có chút không ngồi yên, nghĩ tới đáy mắt rực lửa của nam nhân kia, nói lời tạm biệt, nhanh chóng trở về cung điện. . . . . . . "Lãnh Vụ, Bách Lý Ngọc còn ở Điện Tử Uyển không?" Thủy Khanh Y vẫy Lãnh Vụ, hỏi. "Vẫn luôn ở đó." Lãnh Vụ khó hiểu nhìn Thủy Khanh Y, lặng lẽ cởi áo giúp Thủy Khanh Y, rắc cánh hoa ở trong bồn nước ấm, giúp Thủy Khanh Y tắm rửa. Thủy Khanh Y nhìn cơ thể của mình ở trong hơi nước lượn lờ, phiếm màu hồng nhạt như ánh sáng của ngọc trai, nghĩ đến lát nữa quyến rũ công trình khí thế của Bách Lý Ngọc, lỗ mũi kích động nóng lên, vội vàng dùng tay che, hắt nước cầm máu. Tắm rửa xong, thay áo yếm quây ngực, bên ngoài khoác một cái áo voan mỏng màu đỏ, sau đó, lấy nước hoa hồng Thủy Thiên Diên đưa cho, bôi lên cổ, hai mắt tràn đầy sức sống, đi vào nội điện. Lãnh Vụ phục vụ sau lưng, bị hành động của chủ tử làm cho choáng váng, chủ tử muốn. . . ? Thủy Khanh Y vừa hồi hộp vừa hưng phấn đi tới Điện Tử Uyển, nhưng không thấy bóng dáng của Bách Lý Ngọc, trong lòng tràn đầy vui vẻ và mong đợi, thoáng chốc bị tạt một thùng nước lạnh, dập tắt toàn bộ. Rõ ràng là nàng đã sai Lãnh Vụ phái người thông báo cho Bách Lý Ngọc đợi nàng, hắn đi đâu rồi? "Lãnh Vụ, Bách Lý Ngọc ở đâu?" Thủy Khanh Y gọi Lãnh Vụ đang canh giữ ở ngoài điện, giờ phút này, Bách Lý Ngọc phải đang nghỉ trưa mới đúng, hôm nay phá lệ đi ra ngoài là có chuyện, hay là. . . Nghĩ đến Phó Thiển Hà mà Lãnh Vụ nói vẫn luôn ở ngoài điện đợi nàng triệu kiến, vội vàng hỏi: "Phó Thiển Hà đâu?" "Chủ tử, thuộc hạ không biết Đại chủ tử đi đâu, Phó Thiển Hà đã đi khỏi vào nửa giờ trước." Lãnh Vụ cảm thấy hôm nay chủ tử quá lạ lùng, ăn bận xưa nay chưa từng thấy, nhưng lại hỏi tới Phó Thiển Hà, chẳng lẽ ăn mặc như vậy là để đi gặp Phó Thiển Hà? "Bách Lý Ngọc rời đi vào lúc nào?" Thủy Khanh Y hỏi ẩn vệ canh giữ ở góc tối. "Nửa giờ trước!" Sắc mặt Thủy Khanh Y hơi biến thành trắng bệch, nắm chặt nắm đấm tay, nghĩ đến hiện đại rất nhiều cuộc sống vợ chồng đều không hòa thuận, thói quen ngoại tình chỗ nào cũng có, chẳng lẽ Bách Lý Ngọc cũng động tâm với Phó Thiển Hà? Hôm đó ở cửa thành, nàng đã cảm thấy thái độ của Bách Lý Ngọc đối xử với Phó Thiển Hà rất kỳ lạ, nếu là một nữ tử bình thường, hắn đã sớm lạnh lùng bỏ đi, làm sao có thể đứng ở đó trò chuyện cùng Phó Thiển Hà? "Phó Thiển Hà đi hướng nào?" Thủy Khanh Y lập tức căng thẳng, nàng không muốn nghi ngờ, nhưng trong lòng hoảng sợ, không khống chế được suy nghĩ lung tung. "Vườn mai." Vẻ mặt của Thủy Khanh Y lạnh lẽo, đứng dậy đi về phía vườn mai, dọc theo đường đi, cung tỳ thị vệ nhìn y phục của Thủy Khanh Y, đỏ bừng cả mặt. Lãnh Vụ không yên lòng, đuổi theo ra ngoài, thấy chủ tử ngơ ngẩn đứng ở bên ngoài vườn mai, tò mò nhìn xuyên qua nguyệt môn (3), thì trông thấy một nữ tử áo trắng thẹn thùng ngả vào trong ngực của nam tử tuấn mỹ như thiên thần, hai người ôm nhau mà đứng, mai vàng ngạo tuyết làm nổi bật, nghiễm nhiên là một hình ảnh đẹp vô cùng. (3) Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn: là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản... đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí. (Theo Wikipedia) Nhìn gương mặt hơi trắng bệch của chủ tử, Lãnh Vụ mấp máy, không biết nên khuyên như thế nào. "Đi." Thủy Khanh Y hít sâu một hơi, xoay người bỏ đi. Nữ tử ở trong vườn mai sau lưng nhìn về phía bóng lưng của Thủy Khanh Y, nở nụ cười đắc ý. . . . . . . Thủy Khanh Y lặng lẽ đi đến Cung Càn Thanh, ép Thủy Triệt phải tới Ngự Thư Phòng ngủ qua đêm. Trong Điện Tử Uyển, lại là một màn áp suất thấp, Bách Lý Ngọc không thấy một bóng người ở nội điện, khuôn mặt mỉm cười dần dần lạnh đi. "Chủ mẫu đâu?" Nghĩ đến hắn kích động trở về, đối mặt là cung điện lạnh ngắt, không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa. Chẳng lẽ nàng thật sự định không để ý tới hắn? "Chủ mẫu ở lại Cung Càn Thanh." Mạc Vấn nhớ đến tin tức hắn điều tra được, đổ mồ hôi lạnh thay chủ tử, chủ mẫu còn chưa nguôi ngoai hận cũ, lại thêm thù mới. Bách Lý Ngọc hiểu được có điều bất thường, lạnh lùng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Cho dù nàng giận hắn như thế nào, đều không đến mức tách giường ngủ với hắn. "Chủ mẫu tắm rửa thay y phục ở Thái Dịch Trì rồi trở về tẩm điện, không tìm được chủ tử, nên hỏi thăm ám vệ, tới vườn mai, nhìn thấy người và tiểu thư Phó gia ôm nhau." Mạc Vấn thận trọng quan sát vẻ mặt của Bách Lý Ngọc, thấy sắc mặt của chủ tử bình tĩnh, thở phào một hơi. Vẻ mặt Bách Lý Ngọc cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, vẫy tay ra hiệu cho Mạc Vấn lui xuống, liền tắt đèn đi ngủ. Ở trong Cung Càn Thanh, Thủy Khanh Y nghe ám vệ bẩm báo tin tức của Điện Tử Uyển, tức giận làm rơi vỡ bình sứ thanh hoa thượng đẳng, dứt khoát nói lời đoạn tuyệt với Bách Lý Ngọc.