Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 97 : Nghe nói Hỏa Tịch có nhân tình?

Ngày đó, ta thử thăm dò nên hỏi Hỏa Tịch, nếu có một ngày ta đột nhiên im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi này thì hắn có đau khổ hay không. Chuyện này không thể trách ta kích động hỏi như thế, thật sự ta rất lo lắng ngộ nhỡ Hỏa Tịch hắn rất thích ta; nhưng sớm muộn gì thì ta cũng phải quay về Ma giới, trên cơ bản cũng phải làm sao cho hắn không đau lòng. Hỏa Tịch nói, hắn sẽ không đau khổ. Nhưng hắn sẽ khiến cho ta sống trong đau khổ. Hắn nói sẽ đến tìm ta, biến ta về nguyên hình sau đó dùng một sợi dây tơ hồng treo ta vào thắt lưng của hắn, hắn đi đến chỗ nào thì ta phải theo đến nơi ấy. Vì thế ta cảm thấy Hỏa Tịch không chỉ lòng dạ độc ác mà còn có chút biến thái. Nhưng trước khi ta tìm được cơ hội rời khỏi Cửu Trùng Thiên, ta vẫn quyết định án binh bất động. Chờ ta thành công thoát khỏi Diễm Thải Cung trở về Ma giới, để xem hắn làm cách nào xâm nhập vào Ma giới để bắt ta. Nhưng mà, ngày hôm sau khi ta và Hỏa Tịch trở lại Diễm Thải Cung, Diễm Thải Cung đã chẳng còn yên bình như xưa. Dường như ở Cửu Trùng Thiên cuộn lên một làn sóng bát quái. Khiến cho mỗi ngày đều có một đám lớn tiên tử mang tâm trạng ấm ức không yên chạy đến Diễm Thải Cung hỏi đương sự kể lại tỉ mỉ sự việc xảy ra. Đương sự này không ai khác chính là Hỏa Tịch. Nghe nói Hỏa Thần có niềm vui mới. Nghe nói vào một đêm không trăng không sao Hỏa Thần đang cùng với “niềm vui mới” của mình, hai người ở một vách tường ngoài cung hôn nhau. Hỏa Thần chưa từng có tai tiếng gì về mặt tình cảm với vị tiên tử nào, càng chưa từng dịu dàng quan tâm ôm ấp vị tiên tử nào, lại càng chưa từng trắng trợn hôn vị tiên tử nào ở bên ngoài Diễm Thải Cung! Khi đó trùng hợp không thể trùng hợp hơn có một vị tiên binh thay ca trực đêm tình cờ đi ngang qua nhìn thấy cảnh ấy. Nhất thời cả kinh hoa dung thất sắc che mặt chạy mất. Vì thế ngày hôm sau, dĩ nhiên chuyện này đã trở thành đề tài hấp dẫn những người đam mê ‘tám’. Trong câu chuyện bát quái hấp dẫn ấy, người ở thế bất lợi nhất chính là vị hôn thê đoan trang cao quý của Hỏa Thần. Vị hôn thê hấp tấp đến Diễm Thải Cung gây ầm ĩ vài lần, kiên quyết muốn Hỏa Thần nói cho nàng ta biết ‘niềm vui mới’ của hắn là ai. Có lẽ vị hôn thê của Hỏa Thần hận không thể diệt trừ tận gốc ‘niềm vui mới’ ấy Đáng tiếc, mỗi lần vị hôn thê đó đều nổi giận đùng đùng đến Diễm Thải Cung, lại khóc hu hu rời đi. Khi đó nàng ta cũng từng vênh mặt hất hàm sai khiến chất vấn ta, đại khái là chỉ trích ta thân là đồng tử cận thân của Hỏa Thần lại không thể quản lý tốt cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Hỏa Thần, không đúng lúc khuyên can Hỏa Thần, để cho Hỏa Thần làm ra chuyện sai lầm. Kết quả đúng lúc đó Hỏa Tịch đã đứng trước mặt ta, lạnh nhạt nói với vị hôn thê: “Họa Liễm tiên tử và bản quân còn chưa tiên hôn, bản quân muốn đối xử tốt với ai thì sẽ đối tốt với người đó. Nếu Họa Liễm tiên tử thấy không vừa mắt, có thể không cần làm vị hôn thê của bản quân nữa.” Đột nhiên ta chợt hiểu ra một chuyện, ta cảm thấy Hỏa Tịch là một kẻ bạc tình cũng là một người có sức mạnh có sự quyết đoán. Họa Liễm tiên tử đi rồi, ta hỏi Hỏa Tịch: “Rốt cuộc đó là chuyện xấu của ngươi với người nào, có phải thật sự đã vụng trôm sau lưng ta nửa đêm ra ngoài hẹn hò?” Hỏa Tịch nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nếu nói là hẹn hò, thì cứ coi như là hẹn hò. Chỉ tiếc buổi tối ngày hôm đó trên đường từ phủ Thực Thần về, nàng đã mê man, chẳng nhìn thấy được trò gì hay.” Hắn nói như vậy, dường như đêm đó ta mơ mơ màng màng mất đi tri giác. Ước chừng chắc là lúc ấy bởi vì ta cảm thấy có chút hụt hơi lại quên hô hấp. Ta u oán mà nhìn thấy hắn: “Vậy vì sao ngươi không gọi ta thức dậy. Tiên tử tình nhân của ngươi có đẹp không.” Bờ môi Hỏa Tịch ung dung khẽ cười: “Tiên tử tình nhân rất đẹp.” Ta lại hỏi: “Vậy ngươi không cần vị hôn thê đoan trang cao quý của mình nữa à?” Hỏa Tịch lạnh nhạt nói: “Qua mấy ngày nữa là ngày Phật Tổ Tây Cực giảng Phật pháp, đợi sau khi đi Tây Cực trở về ta sẽ giải trừ hôn ước với Họa Liễm tiên tử.” (Hai) Khi Hỏa Tịch nói muốn giải trừ hôn ước với Họa Liễm tiên tử, thật sự ta rất hoảng sợ. Hắn nói mà sắc mặt chẳng hề thay đổi, tựa như đang nói một chuyện chẳng can hệ gì đến mình. Thật không biết khi Hỏa Tịch giải trừ hôn ước với Họa Liễm tiên tử, Họa Liễm tiên tử có thể đánh mất dáng vẻ đoan trang cao quý thường ngày mà dùng tuyệt chiêu một khóc hai làm loạn ba treo cổ tự tử không. Nhưng ta trộm nghĩ tính khả thi giữ chân Hỏa Tịch của phương pháp này rất thấp. Nói chung thì mấy chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta. Chuyện duy nhất có quan hệ với ta có lẽ cũng chỉ có chuyện Phật Tổ Tây Cực sắp giảng Phật pháp. Nghe Hỏa Tịch nói vậy, ta vội hỏi: “Mấy ngày nữa ngươi sẽ đi Tây Cực nghe Phật Tổ giảng Phật pháp?” Hỏa Tịch chậm rãi nói: “Cứ năm nghìn năm Phật Tổ Tây Cực mới giảng Phật pháp một lần, tam Phật bát Bồ Tát mời hầu hết các tiên tôn ở tứ hải bát hoang. Lần này đúng lúc Thiên Đế đang bế tu nên ta được cử đi thay Thiên Đế.” Ta trắc lưỡi thở dài: “Thật không ngờ một Hỏa Thần nho nhỏ như ngươi lại có mặt mũi như vậy.” Hỏa Tịch nở nụ cười, cười đến phong tình vạn chủng, khẽ nhướng mày: “Một Hỏa Thần nho nhỏ?” Ta không thể lĩnh ngộ hết sự quyến rũ trong giọng nói của hắn, khoát tay nói: “Như thế xem ra tiền đồ sau này của ngươi rất rộng mở. Nếu Phật Tổ giảng Phật pháp, ngươi lại đi thay Thiên Đế, vậy ngươi cứ thả lỏng tâm trạng đi, cứ ở trước mặt Phật Tổ biểu diễn cho tốt thành quả mà ngươi đã cố gắng nghiên cứu trong thời gian này. Ta ở Diễm Thải Cung chờ ngươi chiến thắng trở về.” Ta chưa từng đi Tây Cực, không biết Tây Cực có phong cảnh như thế nào. Nhưng một nơi được tiếp thu Phật pháp năm năm tháng tháng thì chắc cũng rất thú vị. Tuy muốn lén đi tham quan một chút, nhưng so với việc thừa cơ hội này trốn khỏi Cửu Trùng Thiên trở về Ma giới thì ta thấy mình nên trốn đi thì thỏa đáng hơn. Từ sau khi Hành Xanh không đến Diễm Thải Cung nữa, ta càng có cảm nhận sâu sắc Diễm Thải Cung là một nơi thị phi, quả thật không phải là nơi có thể ở lâu. Hỏa Tịch nói: “Đó là đương nhiên.” Vì thế vài ngày trước khi Hỏa Tịch đi Tây Cực, ta ăn ngon ngủ kỹ, rỗi rãnh thì đi trộm mấy phần điểm tâm gói lại, rồi giấu đi. Đợi Hỏa Tịch vừa đi, ta liền một mình rời khỏi Cửu Trùng Thiên. Tuy nói ở Diễm Thải Cung này phần lớn thời gian Hỏa Tịch đối xử với ta cũng rất tốt, nhưng ta cũng không thể cứ mãi ở nơi này. Nhất là khi nghĩ đến ở Ma giới Lan Hưu vẫn chờ ta trở về lấy hắn, trong lòng lại tăng thêm hai phần vướng bận. Không biết xà nhi xinh đẹp Lan Hưu khi thấy ta đi lâu chưa về, có phải sẽ đa sầu đa cảm cả ngày lo sợ lấy nước mắt rửa mặt hay không. Như thế, lỗi lầm của ta rất lớn rồi. Lần này kế sách của ta rất thỏa đáng, ngay cả thực đơn ở phòng bếp của Diễm Thải Cung ta cũng lén lấy đi luôn. Vốn tưởng chuyện rời khỏi Cửu Trùng Thiên là việc chắc chắn không thể sai sót, nhưng làm sao có thể dự đoán được, thật vất vả mới đợi đến ngày Phật Tổ Tây Cực giảng Phật pháp, cuối cùng kế hoạch của ta lại bị tên Hảa Tịch phá đám. Sáng sớm hôm nay, Hỏa Tịch thức dậy, cũng đánh thức ta mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng mông lung tỉnh dậy. Bảo ta giúp hắn thay y phục. Đang ngủ bị người khác đánh thức là một chuyện rất bực bội, nhưng nghĩ dù sao đây cũng là lần cuối cùng ta hầu hạ Hỏa Tịch, lòng ta cố gắng nhẫn nhịn chống đỡ cơn buồn ngủ giúp hắn thay y phục. Dáng người Hỏa Tịch cao gầy cân đối, ta cần phải biến lại hình dáng ban đầu của mình mới có thể với tới hắn. Hắn chỉ mặc áo trong thản nhiên đứng trước mặt ta, dang hai tay ra, khoảng gian mày vẫn còn nét uể oải chưa tiêu tán,. Tóc dài vẫn mềm mại như trước, nhưng hôm nay có chút rối loạn. Lần mặc xiêm y này tuy rằng vẫn như cũ, trong ngoài ba lớp, nhưng cũng không giống trước. Màu sắc vẫn là màu đen như cũ, thân áo dài, ống tay áo rộng, nhưng lớp áo trong cùng lại có thêm một đai lưng, trung y cùng áo khoác tầng tầng phủ lên người hắn, không còn dáng vẻ lão luyện giỏi giang như trước kia, lại thêm một phần ung dung khoan thai. (Ba) Hỏa Tịch dường như nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật, ta thích thú ngắm nhìn hắn trong chốc lát mới nhắc nhở: “Xong rồi.” Hỏa Tịch khẽ mở đôi mắt phượng, rủ mắt nhìn ta, cười nhạt, bỗng nhiên tiến lại gần môi chạm nhẹ lên môi ta, nói: “Cám ơn Lưu Cẩm của ta.” Ta sờ sờ môi, nhếch miệng cười gượng nói: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo.” Cái tên này hào phóng thái quá rồi, lễ tạ ơn cũng chẳng ai làm kiểu như vậy. Sau đó Hỏa Tịch lại dùng một bữa sáng thanh đạm. Ăn xong, hắn ngồi nhàn nhã lau khóe miệng, không hề có dáng vẻ vội vã, ngược lại rất thong dong. Ta nhịn không được thúc giục hắn nói: “Không phải hôm nay người còn phải đi Tây Cực nghe Phật Tổ giảng Phật pháp à, sao bây giờ còn chưa khởi hành? Nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ bất kính với Phật Tổ, làm tổn hại uy nghiêm của Cửu Trùng Thiên các ngươi.” Hỏa Tịch chống cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm ta chẳng rời đi, tựa cười mà không cười nói: “Ừ ta đang suy nghĩ nên giấu nàng ở chỗ nào để Phật Tổ không phát hiện.” Ta theo lý thường nói: “Đương nhiên là cho ta ở Diễm Thải Cung. Xa như vậy Phật Tổ làm sao phát hiện ra được.” Hỏa Tịch nheo mắt nói: “Tất cả nhân quả tuần hoàn thiện ác báo ứng trên thế gian đều nằm trong lòng bàn tay của Phật Tổ, nếu Phật Tổ có tâm tự nhiên có thể phát hiện nàng.” Ta vô cùng khinh thường cười nhạo một tiếng, tài nói dối của tên Hỏa Tịch này càng ngày càng cao. Hắn cho rằng ta dễ bị lừa như vậy sao, thế gian này trời cao đất rộng, Cửu Trùng Thiên và Tây Cực cách xa nhau không chỉ một vạn tám nghìn dặm. Nếu Phật tổ thật sự phát hiện ra ta đang ở Diễm Thải Cung, vậy lão nhân gia người cũng chẳng rãnh hao tổn tâm tư vì chuyện vặt vảnh này. Nhưng hiếm khi ta hảo tâm không có vạch trần hắn, mà lại hỏi theo: “Vậy ngươi nói nên làm thế nào bây giờ.” Hỏa Tịch trầm ngâm một lúc rồi nói: “Xưa nay Phật và ngọc lưu ly rất hữu duyên, nàng ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng biến trở về một viên ngọc lưu ly, nếu không…” Hắn nói còn chưa nói xong, ta ‘hừ’ bằng mũi một tiếng, nhanh chóng biến hóa thành một viên ngọc lưu ly nằm trên bàn, dùng sức ưỡn ngực nói: “Nếu không thì như thế nào, xem Phật Tổ làm sao bắt được ta?” Ta xem hắn còn có thể tiếp tục bịa ra trò gì hay nữa không. Hỏa Tịch từ từ nhếch khóe môi, ánh mắt tràn đầy ấm áp, nói: “Nếu không… Ta tiện tay mang theo nàng đến Tây Cực.” Lời vừa nói ra, ta còn chưa phản ứng kịp thì trước mắt bỗng dưng tối sầm, bỗng chốc đã bị Hỏa Tịch bắt lấy đặt vào trong tay áo! Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Hỏa Tịch, hắn chẳng giải thích gì đã mang ta rời khỏi Diễm Thải Cung. Lúc này ta mới hiểu ra, ta đã trúng kế của hắn, thật khóc không ra nước mắt, nổi giận mắng: “Hỏa Tịch tên lừa gạt ngu ngốc! Ngươi dám lừa cả lão tử! Lão tử không đi Tây Thiên, cho dù chết lão tử cũng không đi!” Ta đã đóng gói xong điểm tâm, ta đã lén lấy thực đơn, còn quyết tâm muốn lén trốn của ta nữa… Trong phút chốc hóa thành bọt nước. Ngẫm lại đều khiến cho người ta tức giận mà. Hỏa Tịch trả lời rất thoải mái: “Ta lừa nàng sao, ta không nhớ rõ.” Ta càng tức giận: “Rõ ràng ngươi nói không biết giấu ta ở chỗ nào để Phật Tổ không phát hiện ra ta!” Hỏa Tịch nói: “Là ta đang do dự nên giấu nàng ở trong tay áo hay trong vạt áo thì tốt hơn, ta chưa từng nói muốn để nàng ở lại Diễm Thải Cung.” Ta càng tức giận dữ dội: “Ngươi gạt ta biến thành viên ngọc lưu ly!” Hỏa Tịch nói: “Ta nhớ rõ là mình đã bảo nàng ngàn vạn lần đừng biến thành viên ngọc lưu ly.” “…” Ta đã hoàn toàn không còn lời nói nào để hình dùng sự phẫn nộ của mình, cuối cùng kêu khóc một tiếng nói, “Kẻ lừa đảo! Cả nhà ngươi đều là lừa đảo!”