Thần Quân, Mời Vào Rọ
Chương 94 : Hỏa tịch là tên đại lừa gạt
(Một)
“Chỉ là cái gì?” Theo trực giác của ta, trọng điểm đến rồi.
Đường cong khóe miệng Hỏa Tịch từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Chẳng qua Thiên Hậu bảo ta mau chóng cưới Họa Liễm, muốn ta nội trong ba tháng xác định ngày kết hôn.”
Đôi mày ta đựng thẳng lên: “Ngươi xác định ngày rồi?” Vì sao không sớm nói cho ta biết?
Hỏa Tịch nghiêng đầu nhìn ta, trong đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng, bỗng nhiên hắn nâng ngón trỏ lên chạm vào mày ta, cười: “Ta còn chưa đồng ý, nàng nhăn mày gì chứ.”
Ta sờ sờ vào chân mày nơi hắn chạm vào, thở dài: “Thật xin lỗi bởi vì diễn biến quá khẩn trương hồi hộp.”
Hỏa Tịch lại cười cười, nói: “Nàng cũng từng nói thay vì lấy con chim phượng tộc kia chẳng bằng xuất gia sẽ hạnh phúc hơn sao. Ta đương nhiên sẽ không đồng ý, vì thế Thiên Hậu lại nổi giận.”
Ta vừa đúng lúc đưa ra một nghi vấn: “Chuyện xuất gia, không phải là sau khi ngươi trở về cùng thảo luận kinh Phật mới nói tới sao?”
Hỏa Tịch cũng nghi ngờ hỏi ta: “Ý, sau khi trở về mới nói đến à?” Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn làm gì có nửa phần ngờ vực. Ngay tức khắc ta liền hoài nghi hắn, e rằng cái tên này lại đang bịa chuyện để lừa gạt ta.
Ta sắp phát cáu thì Hỏa Tịch liền nói: “Thiên Hậu lại tức giận, Lưu Cẩm nàng đoán xem kế tiếp đã xảy ra chuyện gì?”
Vì thế ta không thể không tạm thời ngừng cơn tức giận, rầu rĩ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Họa Liễm tiên tử thêu dệt thêm chuyện nàng mạo phạm nàng ta trước mặt
Thiên Hậu, vì thế Thiên Hậu đã sai võ tướng đến Diễm Thải Cung bắt nàng để đích thân nàng ta dạy dỗ.” Hỏa Tịch không nhanh không chậm nói.
“A?” Ta chẳng có chút phản ứng nào.
“Có ta ở đây, đương nhiên không ai có thể động đến nàng, dù chỉ một chút thôi”, nói xong Hỏa Tịch tiếp tục không tiếc mỉm cười rạng rỡ với ta,
“Ta liền nói với Thiên Hậu, ta bị bệnh, ở Diễm Thải Cung nàng phải phụ trách công việc sắc thuốc cho ta. Họa Liễm tiên tử không nên bắt nàng qua đó để giáo huấn.”
“Kết quả thế nào, kết quả thế nào?” Ta lo lắng nói. Ta thật sự không biết thì ra lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ngày ấy ở Diễm Thải Cung ta vẫn rất bình an, làm gì có ai tới bắt ta, nói vậy đều là do một mình
Hỏa Tịch đã giải quyết dùm ta.
“Kết quả ta nôn ra hai ngụm máu.” Hỏa Tịch kể lại rất bình tĩnh, “Cho nên Thiên Hậu bảo ta trở về uống thuốc. Ngày thành hôn của ta và Họa
Liễm tiên tử sau này bàn bạc lại.”
Ta khó có thể tin hỏi: “… Cứ như vậy?”
Hỏa Tịch hỏi ta: “Còn cái gì chứ, chẳng lẽ lúc trước nàng quan tâm không phải chuyện vì sao ta hộc máu hay sao?”
Ta hỏi: “À há, vậy vì sao ngươi lại hộc máu?”
Hắn nói: “Thuận miệng nôn ra.”
“…” Một mình ta thẩn thờ ngồi trên ghế đá một hồi lâu. Mãi đến khi tiểu
Trù Thần của Diễm Thải Cung đưa bữa tối lên. Hỏa Tịch khí định thần nhàn đi vào trong phòng dùng bữa, chỉ còn mình ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bát thuốc lẻ loi đặt trên mặt bàn đá.
Bữa tối rất thanh đạm, ta ăn chẳng biết mùi vị gì.
Kỳ thật cũng không tính là thanh đạm, vẫn như trước năm món mặn, ba món chay, hai món canh, nhưng vì tối hôm qua ăn món cá nướng của Hành Xanh nên ta có chút nhớ nhung tưởng niệm. Cảm giác này giống như lúc trước khi Hành Xanh xuống hạ giới thể nghiệm, khiến cho một hai ngày đầu ta vô cùng không quen đến mức cả ngày tinh thần mệt mỏi.
Ta thở dài một hơi. Lại thở dài một hơi.
Cái tên Hỏa Tịch này cũng không để ý đến ta, một thân một mình nhã nhặn ngồi ăn.
(Hai)
Ta nhịn không được buồn khổ nói: “Vì sao ngươi không hỏi tại sao ta tức giận?”
Hỏa Tịch lạnh nhạt nhướng mày: “Chẳng phải ta đang đợi nàng nói với ta sao.”
Ta buông chiếc đũa xuống, nói: “Bữa cơm này ta ăn chẳng có mùi vị gì.”
Hỏa Tịch im lặng: “… Vậy ăn ít một chút.”
Ta vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy đôi mắt phượng của tên kia khẽ nheo lại, bất mãn nói: “Là ngươi cố ý không cho Hành Xanh đến Diễm Thải
Cung nấu cơm có phải không? Có phải ngươi cố ý bỏ đói lão tử hay không?”
Hỏa Tịch suy nghĩ một lát, nói: “Ta nhớ rõ người chọc giận hắn không phải là ta.”
Ta cầm đũa lên, và hai miếng cơm, u oán liếc nhìn hắn, hỏi: “Ý của ngươi là Hành Xanh giận ta nên không muốn nấu cơm cho ta ăn?”
“Ừ nói chung là ý đó. Kỳ thật hắn không đến cũng tốt, ta còn nhớ trước đây khi chưa ăn mấy món do hắn nấu, nàng rất vừa lòng cơm canh của Diễm
Thải Cung mà, Thực Thần không thể cả đời nấu cơm cho nàng, nhưng Diễm
Thải Cung lại có thể nuôi dưỡng nàng cả đời.”
Câu nói này của hắn rất có sức nặng.
Ta nhân tiện nói: “Vì đã có món ăn của Thực Thần, ta còn ăn mấy món của Diễm Thải Cung làm chi.”
Sắc mặt của Hỏa Tịch trầm xuống: “Nàng muốn ăn mấy món ăn của Thực Thần cả đời à?”
Ta ăn ngay nói thật nói: “Muốn chứ.”
Kết quả Hỏa Tịch không nói hai lời, sai tiên tỳ dọn sạch cơm canh trên bàn, thật sự không chừa lại chút gì.
Sau đó Thực Thần không đến Diễm Thải Cung.
Ta đột nhiên cảm thấy ta ở lại Diễm Thải Cung này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Vừa nghĩ như vậy, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc không biết ta đã ở Cửu Trùng Thiên bao nhiêu ngày. Ta tỉ mỉ đếm trên đầu ngón tay, lại đếm không ra lý do ở lại.
Ta không khỏi càng suy nghĩ thêm, lúc trước là bị Hỏa Tịch bắt tới Diễm
Thải Cung, sau là vì cứu Hỏa Tịch mới nán lại Diễm Thải Cung, mà nay Hỏa Tịch đã tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, ta cứ ngây ngốc ở đây thì chẳng có ý nghĩa gì.
Vả lại ta bỗng nhiên nhớ tới ta đã đồng ý với Lan Hưu sẽ sớm quay về lấy hắn…
Nghĩ như thế, ta đột nhiên có cảm giác như nước sôi lửa bỏng, quả thật
ăn quá mất khôn, ăn quá mất khôn. Ta cảm nhận sâu sắc rằng không nên cứ ở đây nữa.
Đang lúc ta không biết dùng cách gì để thoát khỏi tai mắt của Hỏa Tịch, lén rời khỏi Cửu Trùng Thiên, khi đang phiền não nghĩ suy, Hỏa Tịch bỗng nhiên trở nên rất biết cách chăm sóc, có thể là thấy hai ngày này ta buồn bực không vui nên đề nghị buổi tối đi đến quý phủ của Thực Thần dùng bữa tối.
Cũng được thôi, cứ xem như đây là một bữa tiệc đưa tiễn trước khi ta rời khỏi Cửu Trùng Thiên. Điểm này Hỏa Tịch thật có kiến thức.
Chạng vạng, Hỏa Tịch dẫn ta đi đến phủ của Thực Thần. Nào ngờ vừa mới bước đến trước cửa phủ Thực Thần, đã có hai tiên tỳ khúm núm đi ra nghênh đón, nói là Thực Thần hắn đã đi xa, không có ở nhà.
Vừa nghe đã biết đây là lệnh tiễn khách.
Lúc này Hỏa Tịch tỏ vẻ vô cùng khí phách, chấp tay thản nhiên nói:
“Không sao, bản quân đi vào chờ hắn, đợi Thực Thần đã trở lại thì báo cho bản quân một tiếng là được.” Nói xong hắn liền nâng bước định đi vào.
Ta vội vàng theo sao, không quên mỉm cười nói với hai tiên tỳ: “Hôm nay
Thần Quân của chúng ta tâm huyết dâng trào cố ý đến thưởng thức tay nghề của Thực Thần, hai vị cô cô nhớ báo cho Thực Thần một tiếng, bảo ngài
ấy nhớ trổ hết tài năng sở trường.”
“Chuyện này…” Hai tiên tỳ xem ra có chút luống cuống tay chân, vội vàng lui xuống, chắc là muốn đi tìm Hành Xanh.
(Ba)
Khi vào trong phủ của Hành Xanh, trước mặt là một kiến trúc mang phong cách mộc mạc sạch sẽ gọn gàng mà rất đẹp. Ta không ngờ lại đến nơi ở của Hành Xanh, nếu không đến đây thì cũng không biết Hành Xanh lại có thưởng thức như thế.
Hỏa Tịch dẫn ta đi đến một chiếc cầu nhỏ thì dừng lại. Phía dưới cầu là một hồ nước, trong hồ có vài phiến lá đang nổi bập bềnh nở ra những đóa hoa sen màu trắng muốt.
Chỉ liếc nhìn qua thấy rất lộn xộn nhưng mọi sắp đặt đều có ý nghĩa, vô cùng cao nhã.
Hỏa Tịch dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Nghe đồn Thực Thần không thích hoa sen trong hồ nước này.”
Hoa sen đẹp như vậy theo lý thuyết thì người gặp người thích, sao lại có người không thích hoa sen chứ. Nhưng có lẽ Hành Xanh chỉ thích màu xanh hơn màu trắng.
Ta hỏi: “Hắn không thích hoa sen này, chẳng lẽ chỉ thích khói dầu trong phòng bếp sao?”
Hỏa Tịch cười nhạt: “Cũng có thể như thế. Nhưng mà nếu Lưu Cẩm có thể thay Thực Thần bẻ hết hoa sen trong hồ này để bày tỏ tình cảm hữu nghị nói không chừng Thực Thần sẽ cảm động, ngày mai lại đến Diễm Thải Cung chúng ta.”
Ta chỉ nghĩ sơ qua, cảm thấy được đây là một chuyện mua bán rất có lời.
Vì thế không hề đắn đo, thậm chí ngay cả khi nhìn thấy nụ cười mang ý vị thâm sâu bên bờ môi của Hỏa Tịch cũng cảm thấy rất đẹp mắt, lúc này liền niết quyết bay xuống đứng trên một phiến lá xanh nổi trên mặt nước, ta lại nhảy đến một phiến lá khác, bàn tay không ngừng rẽ nước tiến tới gần hoa sen, hái từng đóa từng đóa hoa sen trắng như tuyết…
Khi mặt Hành Xanh còn xanh hơn cả chiếc áo khoác ngoài của hắn hổn hển xuất hiện ở trước mặt ta, ta vừa mới thuận tay hái đóa hoa sen cuối cùng của hắn…
Cả hồ nước, đưa mắt nhìn lại… chỉ còn những phiến lá trơ trụi.
Hành Xanh run run kích động, vừa nhìn đã nhận ra tâm trạng của hắn không bình tĩnh. Ta đang cầm một bó hoa sen trắng đến trước mặt hắn, nói:
“Ngươi không thích mấy đóa hoa này nên ta thay ngươi hái hết chúng, ngươi không cần cảm kích ta…” Nhìn thấy sắc mặt hắn rất hung ác giống như muốn róc xương lóc thịt ta, ta cảm thấy được có chút không đúng, nhưng vẫn rất chân thành mời hắn, “Ngày mai ngươi còn đến Diễm Thải Cung nữa không?”
Hành Xanh không nói lời nào, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào hoa sen trắng trong tay ta. Ta lập tức hiểu ý, nói: “À, đúng rồi ngươi không thích chúng.” Vừa dứt lời ta đã ném cả bó hoa xuống hồ nước.
Lồng ngực Hành Xanh phập phòng kịch liệt hai cái, may nhờ Hỏa Tịch đến giữ chặt hắn nên hắn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh. Hắn vừa bị Hỏa Tịch lôi kéo cố gắng giãy giụa không được, vừa nghiến răng nghiến lợi hét to với ta: “Là kẻ nào nói cho ngươi biết ta không thích hoa sen trắng?!”
Ta thật sự bị tiếng hét của hắng khiến cho khó có thể khống chế cảm xúc xúc động, hoảng sợ, sững sờ, cố chấp nhìn Hỏa Tịch đang dứng phía sau hắn: “Là hắn nói đó.”
Thái dương Hành Xanh ẩn hiện gân xanh đang nổi nhịp, tiếp tục hét lớn:
“Có tin ta sẽ chặt ngươi thành từng khúc làm thịt kho tàu không! Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra lá gan lớn như thế, dám tự tiện hái hoa sen trắng mà ta yêu thích nhất!”
Ta kinh hãi nhìn về phía Hỏa Tịch, hỏi: “Không phải ngươi nói Hành Xanh ghét nhất là hoa sen sao?”
Hỏa Tịch mang vẻ mặt vô vị: “À, xem ra lời đồn không đáng tin, thì ra là giả.”
Hành Xanh ra sức đánh về phía ta, khóc lóc đến mức mặt đỏ bừng: “Hai người các ngươi đám đứng trước mặt ta kẻ xướng người họa, ta sẽ không để mình bị lừa đâu! Trả hoa sen trắng cho ta—— ”
Hỏa Tịch vội tranh thủ thời gian nói: “Lưu Cẩm nếu ta là nàng trước mắt nên co giò chạy đi.”
Ta tức giận trừng hắn một cái, lại nhìn tình trạng Hành Xanh càng ngày càng bất ổn, vội vàng chọn phương hướng nhanh chân bỏ chạy, kêu lên:
“Oan có đầu nợ có chủ, tất cả đều là chủ ý của Hỏa Tịch, là hắn sai ta làm! Ngươi muốn tìm thì tìm hắn đi!”
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
27 chương
15 chương
22 chương
58 chương
10 chương
60 chương