Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 90 : “… nàng thắng rồi, là ta không có văn hóa.”

(Một) Cái gọi là thần phẩm, chính là phẩm cách của thần tiên. Ta nghe vậy nên quay đầu lại, đưa mắt đánh giá hắn một lúc, càng thêm cô đơn hỏi: “Xin hỏi ngươi có cái gì có thể lấy thần phẩm ra cầm trong tay không?” Hỏa Tịch cố gắng ấn gân xanh đang giật giật trên thái dương xuống, hòa nhã ôn tồn nói với ta: “Ta nói không ức hiếp nàng thì sẽ không ức hiếp nàng, còn không mau tháo tóc ra cho ta.” Hắn không nói ta còn không thấy, mái tóc dài kia bị ta buộc kết vào chân giường vốn là một cái nút buộc rất chắc chắn, vừa nãy tên này tháo tháo kéo kéo, cái nút buộc giờ càng thắt chặt hơn thành nút chết. Ta đi qua, Hỏa Tịch hóa ra một cây kéo đưa cho ta, nói: “Cắt bỏ phần tóc bị buộc cho ta đi.” Ta dùng cây kéo khoa tay múa chân vài cái trước mặt hắn, nói: “Sau khi ta cắt tóc cho ngươi, ngươi sẽ không ức hiếp ta nữa à?” “Là thật.” Ta liền đưa cây kéo về phía lọn tóc quấn vào chân giường kia, cắt một phát. Trong phút chốc cái nút buộc rơi xuống, Hỏa Tịch khẽ vuốt mái tóc dài, đoạn tóc bị cắt kia cũng bay trở về lòng bàn tay hắn. Hắn thoáng suy tư trong chốc lát, quấn lọn tóc giữa kẽ ngón tay, cuối cùng buộc thành một cái nút kết rất đẹp. Sao đó dùng hai ngón tay xe lại, xe thành hình dạng một hạt ngọc lưu ly cực kỳ khéo léo trong sáng tại đuôi tóc, thoạt nhìn rất là đáng yêu. Hỏa Tịch hỏi: “Đẹp không?” Ta gật đầu. Thật sự rất đẹp. Hắn đặt đoạn tóc được thắt nút kết hình dạng viên ngọc lưu ly vào trong lòng bàn tay ta, nói: “Nhất định phải giữ cho kỹ, nếu không thấy nó, ta sẽ chọc thủng một lỗ trên đầu tóc của nàng.” Ta nhìn hắn, thấy đáy mắt của hắn lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt rất âm trầm, nhìn không giống như đang nói đùa. Ta nhìn chằm chằm hạt châu nhỏ trên tóc, nhất thời có chút sợ hãi, không biết lúc đó Hỏa Tịch chọc thủng một lỗ trên trán ta hay là ngực ta. Vì thế ta thật cẩn thận nhận lấy, thật cẩn thận nhét vào trong vạt áo trước ngực. Đêm càng sâu hơn, ta ngủ gật trên chiếc giường trong thư phòng của Hỏa Tịch, nửa đêm khi mơ mơ màng màng tỉnh lại thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, không biết từ khi nào trên người đã được phủ một tấm áo khoác. Tấm áo khoác màu đen thêu áng mây lửa đỏ, ta vô cùng quen thuộc. Ta ngồi dậy, dụi dụi mắt, thấy Hỏa Tịch đang ngồi ở trước bàn, bút cầm trong tay hình như đang viết viết cái gì đó. Trên người hắn còn mặc một bộ trung y màu đen giống thế, gương mặt in nghiêng mang nét nhu hòa. Ta cầm lấy áo khoác của hắn đi qua đó, phủ áo khoác lên ghế ngồi của hắn, tiến gần hơn lén đưa mắt nhìn, hắn đang vẽ một bức họa trên sách, trên cuốn sách đó cũng có những ký tự mà ta không hiểu được. Giọng nói của Hỏa Tịch mang theo chút khàn khàn, rất nhẹ nhàng: “Tỉnh ngủ rồi à?” Ta nói: “Ngươi đang viết cái gì mà chăm chú thế, bỏ luôn cả giấc ngủ. Đèn trong thư phòng ngươi rất sáng, ta ngủ không yên.” Hỏa Tịch buông bút xuống, véo mũi ta, nói: “Phật Tổ ở Tây Phương cứ cách năm nghìn năm sẽ giảng Phật pháp một lần, kỳ hạn năm nghìn năm đã đến gần, Thiên Đế lệnh cho ta chú giải một ít kinh Phật.” Khó trách dạo gần đây trên tay của tên này không rời được quyển sách. Ta trầm ngâm một lúc, hỏi một vấn đề có trình độ tương đương: “Vậy ngươi chú giải mấy thứ kinh Phật đó có thu được giác ngộ to lớn gì không?” (Hai) Khóe môi Hỏa Tịch nhẹ cong lên im lặng cười khẽ, tựa như đóa hoa sen nở rộ giữa màn đêm, nói: “Phật có thể tĩnh tâm, dập tắt được Tâm hoả. Ờ, lời Phập giảng quả thật có ý nghĩa.” “Một khi đã như vậy, hai ngày nữa còn bảo Ti Y thần điện đưa thuốc hạ Tâm hỏa đến nữa không?” Ta chân thành nói chuyện với hắn, “Lời Phật giảng ta hiểu được vài câu, không bằng chúng ta cùng trao đổi trao đổi.” Hỏa Tịch vốn không tin ta có chiều sâu Phật tính như thế, tựa cười mà không cười nói: “Lưu Cẩm cũng hiểu lời Phật giảng, không biết đó là những câu gì?” Ta thuận miệng nói ra: “Ví dụ như ‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc’, câu này rất nổi danh. Hỏa Tịch ngươi hiểu câu này như thế nào, xem kinh Phật lâu như thế có dự định khi nào xuất gia quy y Phật Tổ không?” Hỏa Tịch cũng vô cùng bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Nếu sắc tức thị không không tức thị sắc, ta đây sắc hay không sắc đều là không, vì sao ta lại nhất định phải quy y Phật môn.” Ta tức thì thổn thức: “Không ngờ trình độ của ngươi lại đến nông nỗi thế này, thật là đáng mừng. Vậy ngươi cảm thấy có chuyện hạnh phúc hơn chuyện ngươi lấy vị hôn thê chim chóc kia và chuyện xuất gia à?” Dù sao ta cũng phải nói là, ta càng ưu ái vế sau hơn. “Đương nhiên là có.” Hỏa Tịch mỉm cười. Ta hỏi: “Là chuyện gì.” Hỏa Tịch nhìn ta, thần sắc của hắn khiến ta có cảm giác kỳ lạ, nói: “Cưới vợ vốn là một chuyện tốt đẹp, chỉ có thể cưới người mình yêu.” Đạo lý này ta hiểu được, cũng như ta và Lan Hưu, Lan Hưu cưới ta bởi vì ta là người hắn yêu, mà ta gả cho Lan Hưu bởi vì hắn là người ta yêu. Bởi vậy, con chim đó là vị hôn thê của tên kia, lẽ ra chính là người hắn yêu. Ta nhân tiện nói: “Ngươi đã nói như vậy, mặc dù ta rất không ưa con chim kia, nhưng ta sẽ không nói lời nào không tốt với nàng ta nữa. Giống như ngươi thích uống trà mà ta thích ăn thịt, khẩu vị không giống nhau, nhưng ta không thể nói với ngươi kỳ thật trà rất khó uống. Mặc dù quả thật nó rất khó uống.” Hỏa Tịch ngẩn người, lập tức bắt đầu đỡ trán. Ta liếc nhìn hắn, ta cảm thấy hắn có chút phản ứng đối với khẩu vị của ta, lại nói: “Chẳng lẽ là hôm nay mới phát hiện ta có văn hóa như vậy? Chỉ trách ta không thể hiện ra ngoài, chuyện này không phải lỗi của ngươi.” Thấy một lúc lâu sau Hỏa Tịch cũng không nói gì, ta lại nói: “Ta đồng ý là ta và ngươi không có tiếng nói chung, nhưng ngươi cũng có thể tùy tiện nói ra quan điểm của mình.” Hỏa Tịch thở ra một hơi, chán nản nói: “… Nàng thắng rồi. Là ta không có văn hóa.” Sau đó, Hỏa Tịch vẫn rất chán chường và hổ thẹn chính mình không có văn hóa. Đọc sách cũng tỏ ra mệt mỏi không vực dậy nổi được tinh thần. Đương nhiên nhìn sắc trời bên ngoài đã khuya, hắn không vực dậy nổi tinh thần cũng là chuyện phải lẽ. Ta ngồi ở bên cạnh hắn ngáp một cái, Hỏa Tịch lại bắt đầu đề bút muốn chú giải trên sách. Khi ngọn bút lông phết lên nghiên mực mới phát hiện, mực trong nghiên đã khô cạn. “Lưu Cẩm, giúp ta mài mực.” Hắn nâng mi mắt lên, nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy ta đang ngáp, liền nói lại, “Quên đi, để tự ta làm. Nàng đi ngủ đi.” Ta đứng lên, duỗi thân người. Quả thật Hỏa Tịch tự nhặt khối mực lên, bắt đầu thong thả nhàn nhã mài mực. Ta nói: “Sao ngươi không ngủ một chút, đợi ngày mai tịnh dưỡng tốt tinh thần rồi lại xem sách?” “Không thể.” “Vì sao không thể.” Ta nhìn hắn tiếp tục không nhanh không chậm mài mực. Nửa ngày hắn mới nói một câu: “Đêm nay ta cảm giác tâm trạng khá tốt. Nếu nàng còn không chịu đi ngủ vậy thay ta mài mực cả đêm, chắc chắn không chỉ tâm trạng của ta tốt mà hiệu suất làm việc còn cao nữa.” (Ba) Ta sờ sờ cái mũi, kéo áo khoác ngoài của Hỏa Tịch đi về phía giường, nói: “Ngươi nói cái gì ta đều chẳng nghe thấy, ngươi có tâm trạng tốt thì ngươi cứ tiếp tục đi, ta rất buồn ngủ. Không phải buồn ngủ bình thường.” Nghiêng người nằm xuống, mắt còn chưa khép lại phãn chiếu vào trong đó gương mặt in nghiêng của Hỏa Tịch, vừa khoan thai vén tay áo dài mài mực, bờ môi vừa khẽ cong tạo ra một nụ cười nhàn nhạt. Dường như biết được ta đang nhìn hắn, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta. Nụ cười bên khóe môi còn chưa kịp thu lại. Ta vội vàng nhắm mắt lại, chỉ sợ ta nhắm mắt chậm một chút hắn sẽ bắt ta giúp hắn mài mực. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta ngửi thấy một mùi hương thanh u, ta cố gắng kéo mí mắt lên, thấy trước mắt có một bóng đen đang đứng bên cạnh ta, khom người nhẹ nhàng đặt lư hương lên bàn trà. Làn khói nhè nhẹ từ lư hương bay ra khiến cho người ta an tâm. Hắn thì thầm bên tai ta: “Đến Cửu Trùng Thiên lâu như vậy rồi, nàng chưa từng đi ngắm dải Thiên Hà vào ban đêm.Trong Thiên Hà có những ngôi sao nhỏ rất đẹp, có thể nhặt về, vả lại còn có cá, rất là xinh đẹp. Lưu Cẩm muốn đi xem không?” Ta thuận miệng đáp: “Muốn.” “Vậy nàng ngoan ngoãn ngủ đi, đợi đến lúc đêm dần về sáng, ta dẫn nàng đi.” Ta lại thuận miệng đáp: “Được.” Mí mắt muôn phần nặng nề, một khi nhắm lại sẽ không mở ra nổi. Ta ngửi mùi thơm kia, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vốn dĩ ta nghĩ, giấc ngủ này vô cùng thoải mái, đợi đến lúc thức dậy trời bên ngoài cũng gần sáng rồi. Nhưng lúc mở mắt ra lại thấy sắc trời vẫn mênh mông một màu đen như cũ. Nhưng mà cảm giác lúc này quả thật là ngủ đến đầu óc tỉnh táo rất nhiều. Ta ngồi dậy, mùi hương trong lư hương bên cạnh sớm đã tiêu tán, nâng mí mắt nhìn lên thấy Hỏa Tịch vẫn ngồi trước bàn, dáng vẻ không biết mệt mỏi. Ta không khỏi hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi, ngươi cũng không nghỉ một lát sao?” “Hiện tại vừa vào nửa đêm về sáng”, Hỏa Tịch khép sách trong tay lại, đứng dậy, vén tay áo đi về hướng ta. Mái tóc dài của hắn phủ xuống bờ vai, dáng người chỉ mặt trung y thoạt nhìn vô cùng cao lớn, một đôi mắt phượng rạng rỡ sáng chói không biết mệt mỏi. Hỏa Tịch đi đến trước mặt ta, đưa tay cầm lấy áo khoác ngoài của mình, rất thanh nhã khoát lên người, tiện tay nắm lấy ta. Ta lui vào trong: “Đêm gió không trăng, đúng lúc làm chuyện ác. Ngươi đi một mình thì đi, chớ để liên lụy tới ta.” Hỏa Tịch nheo mắt cười: “Không phải nói muốn cùng đi Thiên Hà sao, sao trong nước nhìn rất đẹp. A, cá cũng béo mập, đem nướng lên mùi vị cũng không tệ.” Lời này nghe có vài phần quen thuộc. Ta liền vội vàng chủ động kéo tay hắn, xuống giường, nói: “Vậy còn không mau đi.” Một tiếng thanh lãnh vang lên, ta cùng với Hỏa Tịch đều ngẩn người, theo tiếng cúi đầu. Vòng tay trên cổ tay ta lỏng ra rơi xuống đất, sau đó không đợi ta kịp phản ứng, cả người biến trở về dáng vẻ ban đầu. Hỏa Tịch cúi người xuống phía trước ta nhặt vòng tay của ta lên, đầu ngón tay lau lau nhẹ qua miếng ngọc nhỏ trên chiếc vòng, giọng nói thanh nhiên: “Như vậy cũng tốt.” “Cái gì cũng tốt”, ta vừa định nhận lại, Hỏa Tịch lại đưa tay dời đi, “Không phải muốn đi Thiên Hà sao, ngươi mau trả lại cho ta, để ta đeo vào tay, chúng ta nhanh chóng đi Thiên Hà đi.” Hỏa Tịch đơn giản thấu hiểu, lập tức cất vòng tay vào trong lồng ngực, nói: “Đêm nay sẽ không đeo.” Nói xong hắn liền dắt ta ra khỏi Diễm Thải Cung. Ta ngẩn ra, dùng sức rất mạnh cũng không thoát khỏi tay hắn, kinh hoảng nói: “Điều này sao được, ngươi không sợ như thế sẽ bị người ta thấy cảnh ngươi lôi kéo ta ra ngoài? Như vậy không tốt lắm.” Tay áo gấm rộng rãi của Hỏa Tịch phất phơ trong gió, che khuất bàn tay ta đang bị tay hắn nắm chặt, hắn khẽ nheo mắt nhìn về phía trước, không nhanh không chậm cất bước, như có như không mỉm cười, nói: “Không sợ, chúng ta muốn đi Thiên Hà thì cứ dắt nhau đi thôi.”