Thần Quân, Mời Vào Rọ
Chương 73 : Hỏa vượng, ngồi dậy uống thuốc mau (2)
Đương nhiên, huyền băng hàn đao sáng loáng này không dùng để cắt hắn mà cắt chính ta.
Ta giơ đầu ngón tay, thổi thổi, sau đó lấy huyền băng hàn đao cắt đầu ngón tay một chút, thoáng chốc, máu chảy ra. Ta lập tức nhỏ máu vào lưỡi huyền băng hàn đao.
Một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, lưỡi đao dần dần từ mũi đến chuôi mất đi vẻ sáng loáng, không còn lóe ánh hàn quang vừa nhìn đã thấy cực sắc bén như lúc trước nữa.
Chờ đến khi vẻ bóng loáng rút đến chuôi đao, một luồng ánh sáng trắng giống như đồ vật này nọ lóe lên.
Ngay khi nó chưa kịp chui ra, ta lanh tay lẹ mắt bắt lấy, lôi nó ra.
Đó là một viên bọt nước màu trắng, hẳn là thứ gọi là Băng Phách. Cầm nó trong lòng bàn tay, ngay cả ta cũng cảm thấy hơi lạnh, xem ra thủy tính băng hàn cực mạnh. Phụ tôn thế mà lại luyện ra một viên bọt nước lợi hại như vậy làm hồn đao đưa cho ta.
Đây không phải là phụ tôn rất tốt với ta. Ta nghĩ chủ yếu là ông sợ khi ta báo thù cho mẫu thân, lấy hàn đao bình thường thì không thể đâm chết kẻ thù nên mới cho ta cái lợi hại như vậy.
Ta cũng không nghĩ nhiều, một tay cầm Băng Phách, tay kia kéo tay Hỏa Tịch để Băng Pháchthông qua cơ thể của ta hấp thụ thuộc tính thủy trong người Hỏa Tịch.
Làm như thế có phần an toàn hơn.
Nếu ta để Băng Phách trực tiếp thay Hỏa Tịch trừ bỏ thuộc tính thủy không chừng ngay cả Hỏa Tịch cũng chịu không nổi, ngay cả khói trong thanh đăng cũng không trụ nổi.
Ta nhắm mắt lại, niệm chú, để ý thức lẻn vào bên trong nguyên thần Hỏa
Tịch, tìm kiếm thuộc tính thủy. Băng Phách quả thực lợi hại, không đến một lát đã dẫn ta tìm thấy, ta vui vẻ, vội vàng mở tay áo đem một luồng khí băng hàn lạnh thấu xương hút vào trong. Ngay khi ta định chủ động rời khỏi, đột nhiên một luồng khí nóng đánh tới, suýt nữa khiến ta lôi luôn nguyên thần hắn ra.
Khi ta mở mắt, Hỏa Tịch vẫn nằm không nhúc nhích như cũ.
Ta nghiêng đầu, mở lòng bàn tay ra xem xét, thấy Băng Phách trong tay có thêm hai khe nứt.
Rốt cuộc nhịn không được, ta nghiêng đầu, lấy tay che miệng, nôn ra một ngụm máu.
Ta vừa lấy tay áo lau khóe miệng vừa tức giận nói: “Coi như ngươi lợi hại! Ông đây cứu ngươi, ngươi cũng không quên nổi lửa nướng ta một trận!” Ta thuận tay bóp cổ hắn, chỉ để hả giận.
Cơ thể hắn đã trừ đi thuộc tính thủy, dĩ nhiên không lạnh như trước nữa.
Ta bò xuống giường, ôm lấy viên bọt nướcBăng Phách của ta, rơi nước mắt.
Nó nứt hai đường.
Nhất định là bị lửa trong nguyên thần Hỏa Tịch nướng.
Ta ngồi trên bàn, niệm mấy quyết cũng không thể khôi phục nó. Sau đó, ta lấy huyền băng hàn đao ra, phong ấn nó trở lại nó mới miễn cưỡng quay về bên trong lưỡi đao.
Ta nghĩ, ta không thể trả huyền băng hàn đao cho phụ tôn. Nếu để phụ tôn biết Băng Phách do ông luyện ra đã bị ta phá hỏng chắc chắn ông ấy sẽ muốn giết ta.
Cũng không biết sau này đao này còn có thể đâm chết kẻ thù giết mẫu thân ta hay không nữa.
Ty Y Thần Quân nói, trước hết dùng Băng Phách trừ bỏ thuộc tính thủy trong người Hỏa Tịch, chờ hai canh giờ sau mới cho hắn ăn cỏ Ngưng Lộ. Trong hai canh giờ này, tính hình Hỏa Tịch khá lên nhiều, tiếng có tiếng không nói mê mấy lời vô nghĩa.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
27 chương
15 chương
22 chương
58 chương
10 chương
60 chương