Thần Quân, Mời Vào Rọ
Chương 67 : Nam cực tiên quân không mặt không da (2)
Người cứu ta … chẳng phải là nam thần tiên lúc trước ta gặp trên thiên đình sao?!
Nam thần tiên không hề chần chừ, thấy chúng ta sắp trôi lên mặt nước, lập tức niệm quyết, nhất thời ta và hắn lao ra khỏi nước, lập tức bay vào không trung, nhảy lên đám mây lành, rời khỏi thần đảo thượng cổ Cùng
Châu.
Ta vốn mặc xiêm y nhạt màu mà nay vết máu loang lổ khắp người, nhìn rất nhếch nhác. Nam thân tiên giục mây lành bay nhanh hơn rồi quay sang hỏi ta: “Ngươi bị thương nặng lắm không?”
Ta nhếch miệng cười thân thiên với hắn: “Bình thường, bình thường, nếu không ngươi cũng chọc mấy lỗ trên người thử xem?”
Nam thần tiên giục mây lành bay nhanh hơn chút nữa, sau đó thấy dưới chân có một hòn đảo liền ngừng lại, đặt ta dựa vào một gốc cây.
Hắn dùng tiên quang cầm máu chảy ra từ những lỗ thủng trên người ta, vừa làm vừa nói: “Không thể tưởng tượng được một cô gái như ngươi lại đến chốn Cùng Châu hiểm ác. Nếu không phải ta tình cờ đi ngang qua, thấy nước quanh Cùng Châu chuyển động khác thường thì ngươi sớm đã vùi thân trong bụng nhện vương rồi.”
Ta vội vàng sờ sờ ngực, lấy ra một bó hoa cỏ to, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy cây cỏ nhỏ lá vừa tròn vừa nhọn, đưa tới trước mặt nam thần tiên, nói: “Ta hỏi ngươi, đây có phải là cỏ Ngưng Lộ không?”
Nam thần tiên do dự một chút, hỏi: “Ngươi hái nó ở đâu?”
Ta nói: “Ở cạnh nước.”
“Vậy thì chắc là phải.” Hắn nói, “Cỏ Ngưng Lộ được mãnh thú Cùng Kỳ bảo hộ, con nhện vương vàng kia là một trong số chúng, coi như ngươi may mắn.
Nhưng mãnh thú Cùng Kỳ sợ tối, nếu là ở trong rừng u ám thì cũng không có sức uy hiếp mấy. Nhưng một khi đã ra khỏi rừng, tới cạnh nước rồi thì khó mà thoát thân được.”
Chẳng trách lúc nãy nam thần tiên lại dùng mực vây khốn con nhện kia, con nhện lại sợ tối sao. Thật là một con mãnh thú chỉ sợ cô đơn!
Ta nghĩ nghĩ, hỏi: “Làm sao ngươi biết được điều đó?”
Nam thần tiên cười cười, nói: “Ở Nam Cực này, chẳng có ngọn núi tiên nào mà bản Tiên Quân không hiểu cả, bản Tiên Quân là người quản lý Nam Cực.”
Khi nói những lời này, bộ dạng hắn thật vênh váo.
Thì ra hắn là Nam Cực Tiên Quân.
Ta suy tính một chút, đem cỏ Ngưng Lộ tới trước mặt Nam Cực Tiên Quân, nói: “Một khi đã như vậy, ngươi mau giúp ta đem cái này đến Ty Y thần điện trên Cửu Trọng Thiên đi. Ta còn phải đi tìm tiên dược khác.”
Nếu vậy ta không cần phải đi một chuyến, có thể lập tức quay về Ma giới tìm kiếm chí bảo Băng Phách.
Không nghĩ tới cố tình lúc này, Nam Cực Tiên Quân lại rối rắm. Cực kỳ rối rắm.
Hắn nhìn cỏ Ngưng Lộ trong tay ta một cách chán ghét, bĩu môi nói: “Ngươi là ai, bộ dạng lại không nhỏ xinh, dựa vào đâu bản Tiên Quân phải giúp ngươi đưa nó đến Ty Y thần điện? Huống hồ bản Tiên Quân vừa mới trở về từ Cửu Trọng Thiên, giờ lại đi lên chẳng phải quá phiền phức sao?”
Tay ta run lên: “Ngươi không biết ta là ai, sao lại cứu ta?”
Nam Cực Tiên Quân nói: “Trước hết ta cứ cứu lên xem có nhỏ xinh, đáng yêu hay không, nếu không bản Tiên Quân lại ném xuống.”
Ta suýt hộc máu: “Vậy sao ngươi không ném ta trở lại đi?”
Nam Cực Tiên Quân kiêu ngạo liếc ta: “Thật may trên người ngươi có nhiều lỗ thủng, bản Tiên Quân mới nhân từ như vậy.”
Ta nhét lung tung cỏ Ngưng Lộ vào vạt áo trước ngực Nam Cực Tiên Quân, trừng hắn nói: “Đây là để cứu mạng Hỏa thần, rốt cuộc ngươi đưa hay không?!”
Nam Cực Tiên Quân đắn đo, nói: “Bản Tiên Quân có thể suy nghĩ một chút về việc phái người mời Ty Y Thần Quân xuống, tất cả đều là vì ta xem xét mặt mũi của Hỏa Thần.”
“Ngươi đi lên!” Ta nổi giận.
“Dựa vào đâu mà ngươi bảo bản Tiên Quân đi thì bản Tiên Quân phải đi? Bộ dạng ngươi rất đáng yêu sao?”
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
27 chương
15 chương
22 chương
58 chương
10 chương
60 chương