Thần Nobita

Chương 127 : Bài nghiên cứu khoa học

Đã là một tuần trôi qua kể từ sau khi Nobita và các bạn đánh bại tên trùm phản diện Kochi, nói đến lại thấy tên này hoàn toàn là tên trùm phản diện uất ức nhất trong lịch sử a. Nắm trong tay cả một đội quân không bao giờ phản bội, mạnh mẽ, độc ác, có thể đủ khả năng đoàn diệt nhóm Nobita trong nguyên tác đã đủ nói rõ lên mức độ nguy hiểm của hắn. Cơ mà hắn lại hoàn toàn không có chút xíu sức mạnh nào cả, nguyên tác cũng là bị Baki lao vào đâm chết, bây giờ thì lại là bị Nobita chưa cho hắn bất kì thời gian gọi tay chân đã xử nhanh diệt gọn. Qua đó Nobita lại càng phát hiện ra tầm quan trọng của cá nhân lực lượng, nếu như tên Kochi có thể phản kháng lại Nobita, thì hắn đã đầy đủ thời gian cho đám tay chân đoàn diệt dám Nobita n lần rồi. Dĩ nhiên đó là Nobita chưa mở ra Hack mà thôi, chứ nếu hắn mở hack thì có ra sao cũng là dãyy dụa trước khi chết mà thôi, tuy nhiên dãy dụa trước khi chết của hắn cũng có thể mang đến cho Nobita nhiều phiền phức. Bởi thế mà Nobita vẫn đang suy tính đến việc nâng cao chút xíu khả năng bảo mệnh cho đồng đội, nói thế chứ dẫu các lần Nobita và ccác bạn đều hữu kinh vô hiểm mà an toàn. Nhưng phần lớn đều là dựa trên may mắn hoặc sự hi sinh của ai đó để cho cả đám an toàn. Nobita còn nhớ nếu dựa theo nguyên tác thì lần này Baki sẽ là vật hi sinh, và nó không phải là vật hi sinh đầu tiên, cũng không phải là cuối cùng, trong suốt quá trình mạo hiểm phiêu lưu thì Nobita và các bạn để hoàn hảo kinh qua các nguy hiểm đó vẫn thường phải đánh đổi những điều quan trọng, những người bạn quan trọng. Nobita không thể nào chấp nhận bản thân để chuyện đó xảy ra được, ít nhất hắn cũng cần làm điều gì đó để nó không bị xảy ra, và việc đầu tiên hắn cố gắng sửa đổi chính là sức chiến đấu yếu bạo của cả bọn. Tiếc nỗi Nobita sức mạnh từ trước đến nay cũng phần đa dựa vào Thần Vị mở cho tiểu Hack mà ra, khí tức tu luyện ccái gì đâu phải ai cũng có thể học được đâu, và lại Nobita khó mà tìm lí do cho mọi người tu luyện cái gì á. Cũng không thể nói: “Các cậu gân cốt tinh kì, hai mắt hữu thần, là lương tài mĩ ngọc trong võ thuật, có trách nhiệm bảo vệ thế giới, hãy theo tớ đi luyện võ đi.” Được chứ? Đau đầu của Nobita cũng không kéo dài quá lâu, có chuyện nhanh chóng kéo Nobita về với thực tại: “Bài tập khoa học!” Đúng là bài tập mỗi học sinh đều phải làm mỗi khi hè về, đối với cái vấn đề khác Nobita sẽ không sao, nhưng đề tài hè này lại không thể không khiến hắn đau đầu. “Em biết gì về lịch sử hình thành và phát triển của thành phố này” Nhìn cái đề bài nhiên cứu mà đầu Nobita to lên, hắn vừa đến thế giới này bao lâu thời gian a? tính toán cũng mới chưa đầy hai năm a? Kiến thức khác học là có học, nhưng lịch sử cái gì hắn là ghét nhất á, bởi thế nên hắn nhìn cái đề bài này vẫn là chưa biết tại nơi nào hạ thủ. Nhìn qua đang thư thả ăn bánh rán đọc truyện Doraemon, Nobita sực nghĩ ra mà nói: “Doraemon! Tớ có chút chuyện nhờ cậu được không vậy?” Đang đọc đến đoạn gay cấn, Doraemon cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Có chuyện gì vậy Nobita-kun?” Nobita đối với Doraemon cũng là quen thuộc, nói chuyện cũng là không khách khí: “Cậu có cái bảo bối nào giúp cho tớ điều tra được lịch sử hình thành của thành phố này không vậy?” Gãi gãi đầu, Doraemon vừa đưa tay vào túi vừa nói: “Có thì cũng có đấy, nhưng dùng xong nhớ trả tớ đấy. Chiếc máy này không rẻ đâu.” Nhìn một mặt đau lòng rút ra bảo bối Doraemon, Nobita cũng bất lực không biết nói gì cho ngầu nữa á. Dẫu sao cậu ta cũng là Robot của gia tộc Nobi a, nghe nói gia tộc Nobi cũng là giàu có tiếng tại tương lai a? Thế quái nào vẫn là cái này đức hạnh? Nhưng bảo bối đưa ra lại cắt đứt suy nghĩ lung tung rối loạn của Nobita. “Máy ảnh xuyên thời gian! Nó có thể truy từng đoạn thời gian sau đó sẽ chụp hình lại. Có nó cậu có thể chụp lại tất cả các mốc lịch sử quan trọng của Thành phố này rồi.” Lại mang ra một chiếc máy nhìn tạo hình rất cổ nhưng cũng không đến nỗi cổ lỗ sỹ, Doraemon nói: “Đây là thứ tiếp tín hiệu của máy ảnh, nó sẽ in ra cho chúng ta những bức ảnh độ rõ nét cao vô cùng.” Thế là để chụp lại toàn cảnh thành phố Nobita và Doraemon quyết định chụp địa điểm là ngọn núi sau trường, sau một loạt thao tác đầy tính công nghệ, chiếc máy ảnh xuyên thời gian nhanh chóng hóa thành một chiếc vệ tinh bay lên cao cao rồi nhanh chóng biến mất. Cũng không phải biến mất theo nghĩa là nó bay quá xa đến không nhìn được mà là thực sự biến mất khỏi nơi đây, hoàn toàn biến mất khỏi khối thiên địa này, du hành về quá khứ. Nobita nhìn đến chiếc Camera bắt đầu chuyến nói đi là đi lữ hành xuyên thời gian mà hâm mộ không thôi, hắn đến lúc nào cũng có thể bằng chỉ dựa bản thân mà có thể nói đi là đi được đây. Nói đến thuật nghiệp có chuyên công, Nobita có thể hủy thiên diệt địa không nói đùa, nhưng so với máy thời gian không có chút xíu lực công kích thì lại có vẻ so sánh không bằng a. Dĩ nhiên chỉ là trên phương diện du lịch trong đường hầm thời gian. Từ lâu Nobita đã không tiện chú ý đến sức chiến đấu của bản thân, khi sức chiến đấu bị tăng lên không phù hợp với bản thân xung quanh thì nó cũng chỉ là những con số mà thôi. Nobita khi ở sức chiến đấu 1000 đã có thể hủy đi một thành phố, sức chiến đấu 3000 cũng là thế, 5000 có mạnh hơn trước gấp năm lần có hơn nhưng cũng không khác lúc 1000 là bao. Đơn giản bởi vì nó đều là “mạnh”! “Rất mạnh”! “Vô cùng mạnh”! đối với người khác cũng đơn thuần như vậy mà thôi. Nobita cũng chưa gặp ai khiến hắn phải sức mạnh toàn khai cả, nên hắn đến sức mạnh của bản thân cũng là không biết, bởi thường ngày bản năng đè nén sức mạnh nên hắn cảm thấy hắn vẫn là như thế, không khác biệt bao xa. Nhưng dựa vào đặc hữu thể chất của hắn thì hắn biết thừa bản thân không cảm thấy mạnh lên không có nghĩa là hắn không mạnh lên, chẳng qua là hắn mạnh lên cái đó nhanh chóng lại bị hắn đè xuống mà thôi. Kéo xa… tóm lại là Nobita cảm thấy bản thân vẫn là không nên thể hiện quá mức “quái vật” cho thỏa đáng. Trong thời gian nghĩ vẩn vơ của Nobita thì chiếc camera du hành thời gian đã tận chức tận trách mà chụp và gửi về cho Doraemon và Nobita những bức ảnh đầu tiên. “Đây là 5h 7’ sáng ngày 28 tháng 2 cách đây 10 năm nè!” Nhìn đến bức ảnh có đám khói ngùn ngụt, mà lại bên trong có bóng người làm Nobita hai mắt trợn to lên… lẽ nào? Coi bộ Doraemon cũng không chú ý đến bóng người trong đám khói, Nobita thở phào một cái, chứ thế quái nào đang họa phong Doraemon thì siêu nhân Pacman loạn nhập là sao kia chứ. Dẫu sao cái bóng người còn cái kiểu cách áo choàng Nobita là quá ư quen thuộc, không là Mitsuo thì còn ai vào đây nữa á. Coi bộ là lúc này là có hỏa hoạn, công dân tốt Mitsuo nhà chúng ta lại khổ bức mà đi thi hành nhiệm vụ xả thân cứu người đi, hẳn là sáng sớm sẽ lại muộn học chứ? Tự nhiên dấu đi tấm ảnh, Nobita nói:  “Chiếc máy ảnh được việc quá nhỉ, vậy cứ mỗi một năm chúng ta chụp một tấm đi!” Doraemon cũng đồng ý như vậy mà nhanh chóng thao tác trên máy, chiếc máy nhanh chóng kêu lên và tuôn ra hằng hà sa số bức ảnh, Nobita nhanh chóng lấy cả lại mà thu thập. Chiếc máy vốn đang hăng say phun ra bức ảnh bỗng nhiên dừng lại khiếnh Nobita và Doraemon đều một mặt mộng bức, sao bỗng nhiên lại dừng a? Đang chụp tốt lành a? Nobita nhả rãnh mà nói: “Quả nhiên a, đắt tiền hay gì vốn cũng chỉ là cậu tự thổi phải không? Chiếc máy này là cậu mua tại hộ chợ giảm giá chứ gì.” Câu nghi vấn được Nobita nói ra với ngữ khí khẳng địng, Doraemon cũng chỉ có thể xấu hổ mà nói: “Đàng rằng là tớ mua tại chợ giảm giá, nhưng thực sự nó cũng đắt lắm chứ bộ.” Xấu hổ cúi đầu vọc vậy chiếc máy hi vọng nó lại hoạt động Doraemon không chú ý đến có một tấm ảnh là đi ra nhưng chưa đầy một nửa. Nobita đứng phía sau nên chú ý đến nó, nhanh chóng rút hết bức ảnh ra, Nobita một mặt ngạc nhiên mà nhìn hình chụp ngẩn người. Không thấy Nobita nói gì, Doraemon ngẩng đầu lên thấy Nobita đứng nhìn một bức ảnh ngẩn người nên cũng ghé lại xem. Nhưng Doraemon lại cũng không thấy tấm hình này có cái gì đặc biệt nên một mặt nghi hoặc mà quay qua Nobita hỏi: “Có cái gì khiến cậu ngẩn ra vậy Nobita? Chỉ là một bức ảnh chụp mà thôi, có gì đáng chú ý?” Nhưng Nobita lại không nói mà chỉ vào một điểm đen dị dạng tại bức ảnh mà nói với Doraemon: “Cậu hãy thửu phóng to điểm này xem sao.” Tuy không hiểu Nopbita nói phóng to cái bức ảnh làm gì, nhưng Doraemon cũng là tò mò Nobita tại sao lại ngẩn ra xem bức ảnh này nên nahnh chóng thao tác lên. Bức ảnh nhanh chóng chuyển biến và được máy bắn ra. Đây là một bức ảnh mới hoàn toàn, bức ảnh là một đoàn xe chở châu báu. Dĩ nhiên châu báu cái gì Nobita vẫn không mấy quan trọng, nhưng những thành viên rong đoàn xe mới là thứ khiến Nobita chú ý. Một người mặc áo trắng, cầm quạt, chỉ để lại một bóng lưng vững chãi đi phía trước, kéo theo chiếc xe kho báu lại là một con khỉ, bay trên chiếc xe là một con chim và chạy bên chiếc xe chính là một con chó. Cái bộ dội này xuất hiện thì dẫu ai có chút hiểu về văn hóa Nhật Bản đều không thể không thốt lên như Nobita và Doraemon lúc này: “Momotaro!” Ps, không biết có ai cảm thấy lâu đài dưới đáy biển qua quá nhanh? Kết thúc là như thế lãnng xẹt? Tác có mục đich cả đấy! Lâu đài dưới đáy biển nói thực ra không có mấy chuyện có thể nói, gái đẹp lại không có mà phao, lại có lũ người đáy biển chờ chực nhốt cả đám lại, tác cảm thấy vẫn là kết thúc nhanh điểm đỡ nhàm hơn ấy, vả lại con boss này cũng là yếu bạo a, chỉ mỗi đàn em nó kha khá chút, lại khó có khịch tính hay thú vị. nên tác cho nó kết luôn, không theo khuôn sáo cũ của ông 3f nữa, mở ra câu chuyện mới thú vị hơn vậy.