Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 41 : Đêm Kinh Hoàng

Màn đêm dần dần buông xuống trên đỉnh núi. Bọn hắn lựa một địa thế bằng phẳng nơi lưng chừng núi để dựng lều. Hai cái lều này bọn hắn chuẩn  bị cho những lần đi phượt trước đây, giờ được mang ra trưng dụng. Hai thằng bọn hắn chui vào một cái lều thì cũng hơi chật, nhưng mà cũng chẳng có cách nào. Ngủ tạm một đêm thôi mà, có gì phải lăn tăn – hắn nghĩ. Hương và Ngọc Tiên ngủ trong cái lều bên cạnh. Giờ này mới bảy giời tối mà không gian xung quanh đã tối om chả có tí ánh sáng của nền văn minh lọt vào đây. Kiểm tra xong điện thoại, chả còn vạch nào. Hắn quẳng cái điện thoại giờ chả khác cục gạch sang một bên nằm duỗi lưng thoải mái. Từ phía trên sân đằng trước chùa, tiếng cười nói của đám ba người kia rộn ràng vang vọng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Bọn hắn cần phải ngủ sớm để đêm nay còn xem xét lại cái hang. Đêm vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, thỉnh thoảng tiếng chim kêu cắt ngang bầu trời. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ êm đềm hòa mình với thiên nhiên trong khung cảnh ngả lưng trên núi đá, ngửa đầu thấy sao rơi. Hương và Ngọc tiên sau một hồi nói chuyện phiếm, cả hai mí mắt đều nặng chĩu, đầu buông bỏ mọi suy nghĩ, họ bắt đầu lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Khó chịu quá... tiếng lạo xạo, lạo xạo như bước chân ai đó trên sỏi đá cứ vang lên. Hương thấy bực mình, đêm rồi ai còn đi đi lại lại. Cô có tính xấu, đang cơn buồn ngủ mà có tiếng động sẽ khiến cô thức giấc. Lúc đó chỉ muốn dậy tẩn cho kẻ đó một trận. Nhưng mà lúc này mắt cô nặng chĩu nhắm chặt lại, không mở nổi ra nên đành cố ru mình ngủ tiếp. Tiếng lạo xạo vãn vang lên như trêu ngươi, mãi một lúc cô cũng lờ được nó đi, cả tinh thần và thể xác nhẹ nhàng rơi vào một vùng êm ái từ từ chìm sâu vào giấc mơ. Người cô như bị nâng lên khỏi mặt đất, cái lều quay vù vù khiến cô chóng cả mặt. Cô hoảng hốt cố giãy dụa nhưng không được. Cô nằm thẳng đơ trong cái lều quay vù vù mãi không thôi, có lúc nó còn nghiêng ngả khiến đầu cô dốc ngược xuống đất. Cả người bị đè chật nặng chĩu, không cử động được. Hương gào hét gọi Ngọc Tiên nằm bên cạnh mà không thấy trả lời. Nỗi sợ hãi khiến cô hoảng loạn không nghĩ được điều gì chỉ ra sức vùng vẫy cố thoát khỏi trạng thái khiếp sợ này. Từ trên không , cô cùng cái lều rơi tụt xuống một hố sâu thăm thẳm không thấy đáy, cảm giác mất trọng lực hệt như thật khiến cô rú lên như sắp chết đến nơi. Hẫng một cái cô giật nẩy người thấy mình nằm trên mặt đất. Ngọc Tiên ở bên cạnh vừa lay vừa gọi -   Có chuyện gì mà cậu la lên ú ớ ghê vậy? -   Cái... lều nó bay lên... nó tụt xuống hố... Hương lắp ba lắp bắp. -   Bay nào đâu... hay là mệt quá mơ ngủ. Ngọc Tiên nhăn mày thắc mắc. -   Thôi ngủ đi, chắc mệt quá mơ ngủ đấy. Ngọc Tiên nói một câu trấn an rồi kéo Hương nằm xuống. Hương nằm nghiêng người ôm lấy góc chăn. Cái cảm giác vừa rồi giống y hệt như thật khiến cô hoang mang trong lòng. Chắc tại hai hôm nay chạy ngược chạy xuôi nên mệt – cô tự nhủ rồi nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Nghĩ thế nào, cô thò tay vào cái túi bên cạnh lấy cái dây có miếng trầm nạm vàng tay mà Sơn đưa cho từ hôm qua đeo vào cổ. Ở bên cạnh, Ngọc Tiên ú ớ nói mớ, Hương cười thầm trong bụng quay sang định trêu Ngọc Tiên. Không phải người ta vẫn nói: Lúc có người ngủ mơ nói mớ chỉ cần đặt câu hỏi người đó sẽ trả lời thật thà hết mọi chuyện trong lúc vẫn đang ngủ say không biết gì. A ha! biết hỏi gì nhỉ, mắt cô sang ngời lên tinh quái khe khẽ ghé miệng vào tai Ngọc Tiên thì thầm: -   Có... yêu Tùng không? Nói đi có yêu không? Chả thấy Ngọc Tiên nói gì, khuôn mặt gồng lên, miệng ú ớ, chân tay dường như đang dãy dụa kịch liệt. Hương chợt nhớ ngay đến chuyện mình vừa gặp phải. Cô vội vàng vừa lay vừa gọi. Ngọc Tiên ngồi bật dậy, mồ hôi vã ra trên trán, miệng run run lẩm bẩm. -   Chúng... mạnh quá, mình... cũng bị đè, phải kêu đến các Tổ mới đẩy được. -   Làm sao? Hương hốt hoảng hỏi. -   Bị... nhấc giường... à mà nhấc ... nhấc... lều...cắm đầu xuống đất. Ngọc tiên lập bập. Cả hai nhìn nhau rồi bất động, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Rồi như tỉnh ra, cả hai vùng dậy mở cửa lều lao ra ngoài. Hai thằng bọn hắn đang ngủ say thì bất ngờ tiếng khóa kéo cửa lều roèn roẹt vang lên. Gió thốc vào làm bọn hắn giật nẩy cả người, tỉnh ngủ. Hai bóng đen như cơn lốc lao vào trong lều. Bọn hắn còn chưa kịp ú ớ thì kinh ngạc nhận ra là hai cô gái đã đẩy bọn hắn dạt sang hai bên ngồi tọt vào giữa lều. Cả hai đều có vẻ hoảng hốt. -   Có... có ma, hình như có ma... bọn em bị chúng nó dựng giường... à dựng lều. Hương nói lắp bắp. -   Đừng sợ, có anh ở đây rồi Hắn nói trấn an Hương mà trong lòng bắt đầu thoáng lợn cợn nỗi hoang mang. Cả bốn người ngồi trong cái lều bé xíu chật chội, hai cô gái nhất định không chịu trở về lều của mình. Chả lẽ lại ngồi đây cả đêm thế này. -   Hay hai chúng mình sang lều bên kia đi, bên này chật bỏ xừ. Tùng kều quay sang phàn nàn với Ngọc Tiên. -  Có được không? Ngọc Tiên có vẻ hơi lo lắng. -  Úi xời, không phải sợ đâu. Tùng kều ưỡn ngực nói. Cả hai khom lưng chui ra định sang cái lều bên kia thì từ phía trên chỗ lều trại của ba người thanh niên kia tiếng hét ầm ầm làm bọn hắn giật nẩy cả người. Ánh đèn pin sang trắng từ phái đó bật lên leo lét, lạnh lẽo, giữa bóng đêm đen kịt vây bít bùng xung quanh. Những cái bóng méo mó dị dạng đang khua khoắng quẫy đạp trong căn lều, theo luồng ánh sáng hắt ra ngoài trông cực kì yêu dị khiến bọn hắn thót tim. -  Có chuyện gì thế nhỉ? Tùng kều hỏi. -  Lên... xem họ gặp chuyện gì. Hắn nói. Bốn người cầm theo đèn pin chiếu rọi các bậc đá lần mò đi về phía trên. Lên đến nơi đã thấy ba người kia bò được ra ngoài lều. Căn lều xiêu vẹo ngả nghiêng, đồ đạc lộn xộn. Khuôn mặt bọn họ tỏ vẻ kinh sợ, ghê tởm. Những tiếng vo ve rào rào vang lên trong bóng tối. Cả ba người đang nhảy cẫng lên phủi quần áo, một người nước ngoài đang nhổ phì phì, miệng không ngớt kêu rên. -  Oh my god!... Oh my god! Những tiếng côn trùng đập cánh vù vù trong đêm tối. Hắn vội chiếu đèn về hướng phát ra âm thanh. Ôi mẹ ơi! Hắn than thầm rồi vội vàng quay người ôm lấy Hương ở phía sau, dúi đầu cô vào ngực che chắn cái đám đen xì như những hạt đỗ đen đang đập cánh vù vù bay như ong vỡ tổ về phía bọn hắn. -  Là ruồi, ruồi đó. Tiếng người thanh niên trẻ tuổi kêu ầm lên. Hắn vội vàng dùng áo khoác chùm lên đầu hai người tránh đám ruồi bâu lấy đen cả áo. Hình ảnh hàng trăm con giòi lúc nhúc trong tai một người đàn ôn bị ruồi đẻ trứng làm tổ trong tai khiến hắn rùng cả mình. Chẳng may có con nào bay lạc vào thì chết. Chỉ một chốc đám ruồi đen đặc tản ra bay đi đâu hết. Bọn hắn rũ lấy rũ để những con ruồi còn bám lại trên quần áo. Người thanh niên ngoại quốc ra sức nôn khan rồi lấy nước súc miệng. -  Ruồi ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ. Tùng kều cáu tiết kêu ầm lên. -  Các anh có việc gì không? Hắn quay sang hỏi người thanh niên trẻ tuổi. -  Bọn tôi đang ngủ, chẳng hiểu ở đâu ra mà nhiều ruồi đến vậy, chúng nó chui hết vào lều, chui cả vào miệng chúng tôi. Vừa nói anh ta vừa nhăn mặt ghê tởm như muốn nôn. -  Đang đem tối thế này ruồi ở đâu ra nhỉ? Hắn lẩm bẩm trong lòng thấy ngạc nhiên. -  Ban đêm ruồi thường đậu yên một chỗ ở trên cao, tránh gió, tại sao chúng lại bay ra đây thành cả đàn thế này? Bình thường chúng cũng tụ tập ở nới có nhiều thức ăn và nơi đẻ trứng. Chỗ này không phải địa bàn hoạt động của ruồi. Có lẽ nào... Hương nhăn mày suy nghĩ. -   Có lẽ gì? Hắn nghiêng đầu thì thầm hỏi. -   Chúng bị thu hút đến đây. Hương phán đoán, trong đầu cô lờ mờ hiện lên một đáp án chưa rõ ràng. Cái gì thu hút chúng đến đây cơ chứ? -  Này.. tôi từng nhìn thấy trong một cái lễ Cúng chúng sinh, ruồi bu đen bu đỏ, cúng xong chúng nó bay hết. Có khi nào... đám ruồi này, chúng nó là... Tùng kều thì thào chưa dứt câu thì đám người kia lại hét ầm ầm. Bọn hắn chạy đến nhìn vào trong lều của họ thì ôi thôi... Khắp nơi trong lều, trên vách, dưới nền, đồ đạc phủ đầy một đám lúc nhúc màu trắng đang ngọ nguậy. -  Giòi... là giòi Vài người nôn khan khi nhìn thấy đám giòi béo mập, lúc nhúc. Tiếng lá cây loạt xoạt cùng tiếng lạo xạo trên đất đá vang lên. Mọi người đều im bặt, giật mình ngó nghiêng xung quanh. Tiếng loạt xoạt, lạo xạo vẫn không ngừng vang lên. -  Ối... con gì kia. Ngọc Tiên hét toáng lên. Theo hướng Ngọc Tiên chỉ cả đám người đều nhìn thấy cái bóng to lớn với đôi mắt xanh lè sáng rực trong đêm tối lấp ló sau lùm cây. Những tiếng gầm gừ nổi lên. Không lẽ là hổ? Chả lẽ nơi này vẫn còn hổ sinh sống? Chẳng mấy chốc các bụi cây xung quanh đều thò ra những đôi mắt xanh lè đang nhìn chòng chọc về phía đám người bọn hắn. -  Chết rồi... hổ... là Hổ đấy. Một người giọng run run méo mó kêu lên. Mọi người chân tay mềm nhũn đứng không vững, nếu là hổ thật thì bọn họ chạy đâu cho thoát. Nhìn xung quanh ngôi chùa đã đóng cửa. Miệng hang tối đen như con rồng đang há miệng, không có chỗ nào để trốn hay chạy thoát thân. Những luồng khí đen đang tỏa ra từ các lùm cây, trong đêm tối trông hết sức ám ảnh. -  Không thể nào... đừng sợ, nếu Hổ thật thì dân quanh vùng này đã nói rồi. Tùng kều chợt tỉnh táo kêu lên. Đám khí đen vần vũ vây quanh những bóng đen to thù lù đang chảy ra méo mó. -  Không phải là Hổ. Hắn cất giọng chắc nịch. Ngay lập tức các đôi mắt nhấp nháy rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Hai người nước ngoài líu cả lưỡi chỉ về phía lùm cây nói một tràng, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ. Những bóng đen biến mất dạng ngay trước mắt khiến họ không thể tin nổi. Tiếng lạo xạo mỗi lúc một to. Từ trong gió những tiếng u... u... nổi lên không dứt làm mọi người dựng tóc gáy vã mồ hôi hột. Tiếng than khóc từ xa vọng lại quanh quẩn trong cốc như nhéo vào giật lên trong ruột bọn hắn. Hết khóc lại cười, tiếng cười ai oán thê lương đầy đau đớn. Bọn hắn đứng như trời trồng, muốn chạy mà chân không nhấc nổi lên. Từ phía dưới chân núi vang lên hang tràng tiếng rú kinh sợ. Dường như quá sức chịu đựng, vài người ngã ngồi bệt dí xuống đất không nhấc nổi thân mình dậy. Những tiếng kêu than cất lên thảm thiết âm u ghê rợn thoang thoảng trong gió. -   Cứu tôi... đau quá... cứu tôi... tôi không muốn chết... -   Á... á... thả tôi ra... Từ xa tiếng lạo xạo vang lên rõ mồn một. Những bóng dáng dật dờ lết trên mặt đất cất tiếng kêu khóc oán than. Kẻ mất đầu, kẻ chẳng còn tay chân, kẻ thì mất cả nửa thân dưới máu me bê bết, ruột già phèo phổi tuột hết ra ngoài vừa bò vừa kéo lê đám bầy nhầy phía sau. Đám giòi bọ bâu lấy đầy trên mặt đất, ruồi bu đen xì. Khuôn mặt chúng trắng bệch, giòi bò ra từ hai hốc mắt đỏ lòm máu., vươn những cánh tay về phía bọn hắn cầu cứu. Hai người thanh niên ngoại quốc chỉ kịp rú lên ú ớ rồi "rầm" một cái ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Hương phải níu vào tay hắn mới đứng nổi, hai chân cô nhũn ra khuỵu xuống. Mặt bọn hắn cắt không còn giọt máu. Chúng kéo đến mỗi lúc một đông roàn roạt bò về đám người đứng như mọc rễ ở đó. Những cánh tay vươn ra như muốn chụp lấy chân bọn hắn. Choàng tỉnh ra, dùng hết sức bình sinh cả đám tóm được cái gì thì cầm cái đó ném thẳng về đám bầy nhầy đang cố tiến lại gần. Vừa ném bọn hắn vừa hét ầm ầm. Có lẽ nỗi sợ hãi khiến bọn hắn hét lên mà không kiềm chế được. Bị ném trúng, những cái bóng trên mặt đất rã ra thành một luồng khí đen bay vụt đi. Ba lô, túi xách, đồ đạc, giày dép còn cái gì cũng tháo ra ném tuốt. Đến lúc quay đầu lại nhìn, chả còn gì có thể ném được nữa, bọn hắn đứng trơ khấc run rẩy. -  Vào hang! Hắn hét lên. Cả đám sực tỉnh, vác theo hai người đang nằm chết giấc trên mặt đất, kéo nhau chạy vào hang đá. Bọn chúng cũng rùng rùng bò theo về phía cửa hang. Tiếng ruồi đập cánh vù vù trong không khí. Âm thanh xoàn xoạt trên nền đá khiến hắn rùng cả mình. -  Liệu có được không? Chúng mà vào đây thì hết đường chạy. Người thanh niên run rẩy hỏi. Bọn chúng đã tụ tập cả đám đông trước cửa hang, đang định ùn ùn tiến vào. Một luồng hào quang vàng sang chói như chớp giật lóe lên. Hai vị hộ pháp to lừng lững đang ngồi hai bên miệng hang rũ áo đứng dậy. Khí thế chói lòa tay tuốt gươm báu vung lên hung mãnh. Con Sấu ở dưới chân gầm gừ nhe nanh. Bọn chúng thấy vậy thì rúm lại rút lui ra xa không dám tiến đến gần, nhưng cũng không biến đi. Chúng kêu khóc thảm thiết. -  Đau quá... trả xương cốt cho ta... trả cho ta... Những tiếng huỳnh huỵch từ dưới các bậc đá dẫn lên hang động vang lên dồn dập. Trong đêm tối âm thanh đó cùng những tiếng kêu rên như cấu nhéo vào tim gan bọn hắn. Cả đám người ngồi co lại với nhau thành một đám trong góc hang lạnh lẽo. Tám giờ tối, dưới chân núi... -  Ông đi nhanh được không, lúc này muộn lắm rồi, xung quanh đây tối om thế này... -  Tôi đau bụng quá. Không biết ăn phải cái gì... Hay đợi tôi tìm chỗ giải quyết đã. Thầy Giáp ôm bụng kêu. Anh Vĩnh cầm đèn pin đi đằng trước soi đường, lúc này mới quay đầu lại nói -  Hay thầy tìm chỗ nào giải quyết tạm, bọn con đợi ở đây. -  Tôi đã bảo đi sớm đi thì ông cứ lề mề, giờ này mới đến nơi, lại còn kêu than gì nữa... Nhịn đi. Giáo sư Lê càu nhàu. -  Nhịn là nhịn thế nào, chuyện này không hoãn được đâu nhé. Thầy Giáp điên tiết quát Giáo sư Lê. -  Thôi... đi đi... đi đi... Không vãi ra quần bây giờ. Giáo sư Lê chán nản phất tay nói. Chưa kịp nói xong thì thầy Giáp đã chui tọt vào bụi cây sau tảng đá. Âm thanh chả có tí gì lịch sự nào vang lên hang tràng. Anh Vĩnh và Giáo sư Lê bịt mũi nhăn nhó đứng từ xa. Chỗ này ngay sát ao Giải, mặt nước màu tối sẫm lấp loáng trong bóng đêm. -  Tôi quên mang giấy, có giấy ở đó không cho tôi một tí. Thầy Giáp thò đầu ra hét lên. Anh Vĩnh mở túi lục lọi, lôi ra cuộn giấy vệ sinh cầm đèn pin đi về chỗ thầy Giáp, bịt mũi thò tay đưa vào trong bụi cây. Ánh sang hắt ra, anh Vĩnh liếc mắt thì giật bắn cả mình. Thầy Giáp cầm đèn pin chiếu ngược từ cằm lên. Dưới ánh sáng trăng khuôn mặt thầy Giáp bềnh bệch những mảng sáng tối gồ ghề lồi lõm đúng là dọa người. Thầy Giáp trợn mắt -  Nhìn cái gì, bất lịch sự -  Con có nhìn cái gì đâu, thầy đừng có mà chiếu đèn pin như thế... trông chết khiếp Anh Vĩnh lầm bầm rồi cầm đèn pin lia một cái định quay đi. Lần này thì anh Vĩnh giật mình sợ thật. Từ phía sau lưng thầy Giáp một cánh tay máu me đang bám chặt lấy cạp quần mà thầy Giáp vẫn không hề hay biết gì. Anh Vĩnh sợ quá cứng cả lưỡi đi giật lùi rồi ngã ngửa ra đằng sau. Cứ thế anh bò ra ngoài miệng ú ớ. -   Sao vướng cái gì ấy nhỉ? Thầy Giáp ra sức kéo quần lên, miệng lầm bầm tức tối. Ngậm cái đèn pin vào miệng, thầy Giáp dùng hai tay kéo quần, tiện thể quay ra đằng sau xem nó có mắc phải cái gì. Vừa quay lại, thầy Giáp rú lên thất thanh, không kịp kéo quần cứ thế chạy ào ra phía ngoài, vừa chạy vừa la lên như lợn bị chọc tiết. Đứng bên phía ao Giải, Giáo sư Lê thót cả tim khi thấy anh Vĩnh lăn lê dưới đất bò về, còn thầy Giáp thì ôm quần chạy chối chết phía sau. -  Chỗ đấy... có... có ma... thầy Giáp... túm quần... Anh Vĩnh lưỡi xoắn lại, nói năng không ra đầu ra cuối, thầy Giáp hét ầm ầm như bị điên lao đến túm lấy cánh tay Giáo sư Lê. Từ phía trên sườn núi những tiếng rú lên kinh sợ vang vọng khắp nơi. Cả ba người tim thọt lên tận cổ. -  Đi... đi khỏi đây... có quỷ đó. Thầy Giáp lập bập nói. -  Kéo quần lên đã. Đi thì lũ trẻ làm sao? Kiểu này chúng nó cũng gặp chuyện rồi. Giáo sư Lê cố trấn tĩnh nói. -  Kệ chúng nó, giờ cứ lo cho hai cái thân già đã Thầy Giáp run run quên biến luôn mục đích của chuyến đi. Giáo sư Lê tuy rất hoảng hốt trong lòng, nhưng vẫn trợn mắt định mắng thầy Giáp một trận. Bất ngờ tiếng nước rào rào vang lên ngay phía sau lưng. Cả ba quay người lại chiếu đèn pin xuống nước rồi đồng thanh rú lên cắm đầu chạy. Từ dưới nước, những bóng người đen xì trồi lên, vươn tay như muốn túm lấy cả ba kéo xuống. Tim gan, phèo phổi, ruột non, ruột già nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Từng miếng thịt bị cắn dở rụng ra nhuốm máu bập bềnh như trêu ngươi. Những bóng đen ướt lướt thướt nhanh như cắt rào rào bò theo ba người đang chạy như ma đuổi đằng trước. Bọn chúng để lại từng vệt nước ướt sũng lại phía sau. Vừa chạy vừa lia đèn pin, phát hiện ra một lối đi lên có các bậc đá nối tiếp nhau. Anh Vĩnh hét lên -  Lối này! Cả ba người chạy hung hục thở không ra hơi. Ngay phía trên miệng hang đen ngòm ngay bên cạnh ngôi chùa hiện ra. Gắng sức chạy được lên đến chỗ ngồi chùa, cả ba người đứng như hóa đá khi nhìn thấy cả đám ruột gan lẫn lộn. tay chân lủng lẳng, máu me bê bết đang tụ tập kêu than trước miệng hang. Đằng sau thì đuổi tới, đằng trước thì hết đường. Chuyến này là đi tong thật rồi. -  Bây giờ làm thế nào thầy ơi? Anh Vĩnh cuống lên. -  Có lẽ nào quẻ này tính sai? Sao lại chết ở đây được chứ? Chuyến này chỉ còn cách nhảy xuống vách đá mới thoát được. Thầy Giáp ngửa cổ than. -   Nếu mày thoát được thì về bảo với hai thằng trời đánh nhà thầy, sau này giỗ thì chỉ cúng gà ri thôi, tao thích ăn gà ri. Đúng là có con gái thì được ăn gà cho dến lúc chết. Còn có con trai thì chỉ khi chết rồi mới ngắm gà khỏa thân. Thầy Giáp giọng bi thương quay sang anh Vĩnh nói. -  Gà với qué gì... à... à có bùa... lôi ra... lôi ra... Giáo sư Lê chợt nhớ đến mây lá bùa trong túi hét ầm ầm kêu thầy Giáp lấy ra. Lúc này, bọn hắn đang ở trong hang. Những tiếng bước chân thình thịch như túm lấy tim bọn hắn mà bóp lại. Không biết lại còn chuyện gì nữa đây? -  Là người... là người mày ơi. Tùng kều kêu lên. -   Sao giống giọng anh Vĩnh vậy nhỉ? Cả đám lao ra miệng hang nấp sau lưng hai vị hộ pháp to lừng lững, đứng thò cổ nhìn ra ngoài. Trong ánh đèn pin lấp loãng đúng là có ba người đang đứng rúm ró kêu than. Nghe anh Vĩnh mà bọn hắn nghệt hết cả mặt. Lúc này là lúc nào rồi mà thầy Giáp vẫn còn nhớ đến thịt gà ri thì ngon hơn. Hắn gào lên. -  Thầy ơi... vào đây, lúc nào về con mua gà ri cho thầy ăn... Nghe thấy tiếng hắn phát ra từ trong hang, cả ba người mừng quá rú ầm lên. Thầy Giáp, anh Vĩnh với Giáo sư Lê mỗi người cầm một lá bùa như bảo bối giơ giơ về phía trước như nhử mồi. Lạ thay đám bèo nhèo kia im bặt dạt hết ra. Ba người vừa đi vừa láo liên cảnh giác, tim đập thình thịch. Cuối cùng cũng vừa chạy tọt được vào hang. Vào đến nơi thầy Giáp túm lấy hắn mừng mừng tủi tủi, cứ tưởng là chết đến nơi rồi. May quá! Cả đám người thi nhau kể những chuyện mà hai bên gặp phải. Bây giờ xem ra bọn chúng không dám tiến vào trong hang. Vậy thì mấy người trong này có thể yên tâm nghỉ lại đây đợi trời sáng. Cả đám người ngả nghiêng dựa lưng vào vách hang, hạ hết lo lắng xuống nghỉ ngơi. -  Mùi gì thối thế nhỉ? Tùng kều chun mũi kêu lên. -   Ờ thối thật, vừa nãy không thấy sao giờ lại thối thế. Người thanh niên trẻ tuổi lẩm bẩm. -   Ừ! Thối thế nhỉ? Đứa nào xì hơi đấy? Đi ra chỗ khác đi. Ô nhiễm cả không khí. Thầy Giáp cáu kỉnh đưa mũi hít hít khắp nơi. Cả mấy người lắc đầu quầy quậy ra vẻ rất oan ức. Bọn họ sợ đến rụt cơ số thứ lại ấy chứ. Lấy đâu ra hơi mà xì. -  Hay là... ông. Giáo sư Lê nhìn thầy Giáp nghi ngờ. -  Cái gì mà tôi... vừa nãy tôi... ôi chết cha... Thầy Giáp như chợt nhớ ra, giơ hai chân lên soi đèn xuống đế giày. Một mùi khó ngửi bốc lên ngào ngạt. Ai nấy đều bịp mũi nhăn nhó. -  Hì hì... quên, lúc nãy vội quá giẫm thẳng vào... mà chả biết. Nói dứt lời, thầy Giáp tháo đôi giầy dười chân ném thẳng ra khỏi cửa hang. Đôi giầy thối hoắc bị ném xuyên qua hai vị hộ pháp đang tuốt gươm đứng uy dũng. Giật cả mình, hai vị cúi đầu quay vào trong hang nhăn hết mặt mày. Mọi người ôm nhau gà gật trong hang, đến khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời. Ngoài cửa hang những ánh sang đầu tiên hắt vào, hắn dụi mắt nhỏm dạy nhìn ra ngoài. Cái đám bầy nhầy bên ngoài đã đi đâu hết. Trời không mưa mà ngoài cửa hang đọng một vũng nước lớn hệt như đêm qua mưa rất to. Mọi người lúc này cũng đã hết mệt mỏi mà tỉnh lại. Cả đám ồ lên khi thấy cửa hang quạnh quẽ không còn một bóng dáng ghê rợn nào còn sót lại. Ba người thanh niên kia nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tạm biệt rồi vội vội, vàng vàng xuống núi không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc này bọn hắn mới quay trở vào nhìn đến cái ao nước trong vắt nơi góc hang. Từ đâu, một tia sang từ từ di chuyển rồi chiếu lên một nhũ đá trên ao nước. -   Ồ, ánh sáng ở đâu chiếu được vào đây nhỉ? Ngọc Tiên kêu lên ngạc nhiên. Rõ ràng cái hang này kín bưng không hề có một lỗ hổng nào, sao ánh sang lọt được vào đây? Nhìn ngược lại nơi nguồn sang phát ra. Bọn hắn phát hiện có một sang phát ra. Bọn hắn phát hiện có một cái gì đó gắn vào khe đá đang tiếp nhận ánh sang từ nơi khác chiếu đến. Hóa ra là một miếng đồng bóng loáng. -  Lạ thật tại sao lại có miếng đồng ở đây? Mà nó không hề rỉ nhé. Tùng kều nói. -  Cái này chắc chắn là có người cố ý đặt vào để dẫn ánh sáng. Cái nhũ đá kia... Mọi người nghe Hương nói vậy thì đều đổ dồn mắt về phía cái nhũ đá trên trần hang. -   Ối, đúng hướng Đông Bắc, quẻ Cấn. Leo lên... lên xem. Thầy Giáp hô lên phấn khích Tùng kều công kênh hắn trên vai chạm đến chỗ nhũ đá buông thong trên trần hang. Trên thân nhũ đá môt hình hoa sen chín cánh mờ mờ đúng vị trí ánh sáng chiếu tới. Đứng dưới lòng ao đá cuội trơn bóng, Tùng kều trượt chân loạng choạng. Hắn theo quán tính ôm chặt lấy nhũ đã giữ thăng bằng. "Rắc" một tiếng, nhũ đá dường như nứt ra. Chết bỏ mẹ, phá hoại di tích rồi - hắn kêu lên trong lòng. Tiếng răng rắc cứ kêu lên làm hắn vội buông tay khỏi nhũ đá, hai thằng liêu xiêu rồi ngã ùm xuống nước. Nhìn lên cái nhũ đá lệch sang một bên. "Rầm" một tiếng một tảng đá phủ rong rêu cạnh hang rơi tõm xuống ao nước. -   Bọn phá hoại, chúng mày làm cái gì vậy? Thầy Giáp quát ầm lên. -   Ơ kìa! Giáo sư Lê la lên. Cả mấy người dồn mắt nhìn về phía nơi tảng đá rơi xuống, một cái hốc đá nham nhở tự nhiên lộ ra, bên trong lấp loáng ánh màu đồng. Hắn vội lội đến chỗ vách đá nhòm vào trong. Từ từ nhấc ra, cả đám người kinh ngạc. -   Đúng rồi... đúng rồi! Giáo sư Lê lầm bầm vô cùng vui sướng trong lòng. Vậy là cái nhũ đá này có cơ quan nối đến cái hốc kia. Các cụ lằng nhằng quá, nếu không phải Tùng kều liêu xiêu suýt ngã khiến hắn phải ôm vào đó làm nó dịch chuyển mới tìm được cái hộp. Lại còn ánh sáng bình minh chiếu vào chỉ lối nữa chứ. Không ai biết mà nghĩ ra lắm thứ vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn trần hang than thở trong lòng. -   Hơ... hơ hay thật. Đại Thắng Minh Hoàng Hậu(1). Chữ Minh có chứ nhật với chữ nguyệt. Ha...ha...qua đêm đón ánh mặt trời. Các cụ thật là ngoắt nghéo. Thầy Giáp ngửa cổ cười vô cùng khoái chí. (1)    Đại Thắng Minh Hoàng Hậu:  Sau khi Lê Hoàn lên ngôi đã sắc phong Thái Hậu Dương Vân Nga thành Đại Thắng Minh Hoàng Hậu. Mặt trời càng lên cao, luồng ánh sáng càng yếu dần rồi tắt hẳn. Bọn hắn thắp hương cúng Phạt tạ ơn rồi lục tục kéo nhau xuống núi. Sương sớm đọng lại trên từng chiếc lá nhỏ. Không gian buổi sớm trong vắt, yên bình. Ao Giải phía dưới vẫn xanh ngắt phẳng lặng. Khung cảnh thần tiên như không hề có  chuyện gì xảy ra. Thầy Giáp gọi điện báo tình hình với bố hắn, cũng tiện thể kể lại chuyện đêm qua. Nghe nói mấy ngày sau, các đệ tử kỳ cựu của các thầy đem một đàn lễ lớn đến nơi này lập đàn giải oan, cầu siêu, bắc cầu rước vong từ ao Giải cùng các vong hồn vất vưởng quanh hang đá lên thuyền Bát Nhã về ăn mày cửa Phật hết. Hóa ra dưới chân các bức tượng  Phật trong hang là mồ chôn xương cốt của những người chịu hình phạt thảm khốc cho đến chết tại đây. Trước khi về Hà Nội, bọn hắn dành một buổi sang đi du ngoạn Khu du lịch sinh thái Tràng An. Khung cảnh non xanh nước biếc, rừng cây nguyên sinh trầm mặc trước biến động thời gian, hang động kỳ bí đong đầy những dẫn ấn về lịch sử hào hùng. Mảnh đất Ninh Bình này khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự hùng vĩ, uy nghiêm  linh thiêng đến kì lạ, văng vẳng trong tâm thức mỗi người, tiếng vó ngựa tung hoành khắp trời Nam.