Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 2 : Ma Thần Vòng

Sáng ra, vừa bước chân vào công ty đã gặp ngay cậu hắn. - Đã xong chưa? - Xong rồi ạ. Cháu vừa thức cả đêm để vẽ, giờ chỉ muốn đi ngủ. - Vào văn phòng kiếm một góc mà ngủ! 9 rưỡi dậy đi với anh Thành xem cái công trình ở Bưởi cho cậu. - Cái chỗ đấy thằng Hưng nó vẫn theo mà, sao lại bắt cháu đi? - Hôm nay nó xin nghỉ, mày đi xuống đó thay nó. Hắn lầm bầm vài tiếng trong họng rồi kéo cái ghế xếp ra ngả người xuống làm một giấc. Ngoài trời lất phất mưa, ông Thành đèo hắn vừa đi vừa làu bàu: - Cái nhà này xây mãi mà không xong, vài ba bữa thì ngừng. - Đợt trước em cũng thấy bảo dừng mà, sao hôm nay lại làm rồi à? - Ừ. Nhà đang xây tự dưng đuéa con gái lớn hằng ngày đi nhặt hạt nhãn về chất đống trong nhà. Hỏi để làm gì? Thì nó bảo nhặt về đợi hóa ngọc. Giờ vào nằm ở khoa tâm thần bệnh viện Bạch Mai rồi. - Con gái chú đấy bao nhiêu tuổi rồi ạ? - Năm nay cũng 27,28 rồi! - Ông đấy hơn tháng trước lên tầng 2, lúc đi xuống ngay chỗ càu thang đang xây dở ngã lộn cổ, gãy chân. Giờ mới nhúc nhắc đi lại được. Đúng là đen như chó mực! Tao là tao nghi lắm, đất đấy không khéo là đất dữ ấy. - Em nghe thằng Hưng nó bảo đất đấy ông ấy mua được rất rẻ, nên đập hết xây lại. - Ừ Từ đường Bưởi rẽ vào ngõ đi hơn trăm mét đã nhìn thấy ngôi nhà đang xây dở. Mảnh đất rộng gần hai trăm mét vuông, căn nhà chỉ xây có bảy mươi mét còn lại làm sân, vườn. Cả nhà chủ ở tạm trong phần nhà cũ, mé bên phải nhà mới đang xây. Nghe tiếng anh Thành, ông chủ nhà chống nạng tập tễnh đi ra. - Thành đấy à, vào đây! Anh Thành với ông chủ nhà vào bên trong bàn bạc công việc. Hắn đi loanh quanh ngó nghiêng xem xét. Đội thợ đang xây đến tầng 4. Một cái đầu thò ra từ cửa sổ đang xây dở trên tầng 3. - Chú Sơn đấy à, lên đây, lên đây! Anh Quyết chủ thầu xây dựng thì đầu ra hồ hởi gọi hắn. Hắn vào nhà, theo bậc cầu thang đi lên. Lên đấy chiếu nghỉ giữa tầng 2 và tầng 3, hắn giật bắn mình, tí thì ngã lộn cổ, may mà bám được vào tường. Ngay chỗ chiếu nghỉ, một bóng đen lủng lẳng treo cổ trên một sợi dây thòng từ trần nhà xuống. Cái đầu nó nghẹo sang một bên, tóc tai rũ rượi, đôi mắt mở trừng trừng, lưỡi thè dài ra, khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Đang là ban ngày nhưng chỗ góc chiếu nghỉ không có cửa sổ hay luồng ánh sáng nào chiếu vào. Bóng đen lủng lẳng trên sợi dây, đôi mắt trừng trừng oán hận, hắn dường như còn nghe được cả tiếng sợi dây thừng kẽo kẹt. Không khí u ám lạnh lẽo, hắn đứng như hóa đá không biết nên tiến hay lùi. Nghiến răng một cái, lấy hết dũng khí, hắn đi thẳng lên tầng 3, bước qua cỗ nó vờ như không nhìn thấy, trong lòng hắn hơi run run. Hắn làm như không có chuyện gì, đi thẳng vào phòng nơi anh Quyết đang ngồi. Trong căn phòng có mấy cái ghế, một ấm trà, anh Quyết đang rít một điếu thuốc lào rồi sảng khoái nhả khói mù mịt. Trên người bám đầy vôi vữa, khuôn mặt chân chất mộc mạc, anh Quyết đập tay xuống mặt ghế ra hiệu cho hắn ngồi xuống. - Sao hôm nay chú lại xuống đây? Thằng Hưng đâu? - Hôm nay nó xin nghỉ, em xuống thay. - Chú xem lại cho anh xem cái chỗ cửa sổ có cần nâng cao lên tí không? - Anh cứ theo đúng bản vẽ của thằng Hưng mà làm! - Anh làm theo đúng của nó đấy chứ. Nhưng mà thấy hơi thấp ấy. - Ừ. Em cũng thấy hơi thấp. Hắn kéo thước ra đo. - Chốc nữa để em nói với anh Thành. Thợ của anh đi đâu hết rồi sao có mỗi mấy người ở đây? - Anh điều bớt chúng nó xuống dưới Thanh Trì rồi. - Đội thợ làm ở đây thì tối ở lại đây luôn hay anh thuê chỗ nào? - Trước cũng ở lại đây luôn. Giờ chả đứa nào chịu ở lại. Anh phải thuê cái nhà cấp 4 ở đoạn phía trên cho chúng nó ở ! - Sao vậy? - Chỗ này không ở được đâu. Anh Quyết hạ giọng thì thầm - Có chuyện gì ạ? Theo lời anh Quyết kể, mấy anh em trong đội thợ của anh ban đầu cũng trải ván gỗ, che bạt nấu nướng sinh họat tại chỗ luôn. Ngay đêm đầu tiên ngủ lại, một thằng trong đội nửa đêm ú ớ rên hừ hừ, người bên cạnh lay mãi mới tỉnh. Nó kể, nó đang ngủ thì bị một bóng đen đè cứng chân tay không cử động được, sợ quá nó ra sức gọi thằng bên cạnh thì một bàn tay lạnh ngắt bóp chặt mồm nó đau điếng. Một tiếng nói âm u như vọng về từ điạ ngục vang lên tai nó :"Mày muốn gọi à, tao bóp chết mày bây giờ! ". Sau một hồi bất lực vùng vẫy thì nó được thằng Kiên nằm cạnh lay dậy. Nhìn mặt nó cắt không còn giọt máu, mấy ông kia chửi um lên:"Ma mãnh cái gì, mày chỉ thần hồn nát thần tính, ông đây đang muốn gặp mà chả được". Rồi cả đám lại nằm xuống đi ngủ. Đêm thứ hai, dường như mọi người đã quên chuyện đêm qua, chỉ có cái thằng bị bóng đè có vẻ tâm tư lắm. Thằng Kiên là thằng ít tuổi nhất trong đội, nó vừa học xong cấp 3, nhà nghèo ở quê chả có việc gì nên theo anh Quyết lên Hà Nội làm phụ hồ. Vừa mới tối, cơm nước xong xuôi, thằng Kiên đã leo lên tấm ván nằm thẳng cẳng. Mấy ông còn lại rít vài bị thuốc Lào, uống chén chè, làm vài ván tiến lên rồi cùng lũ lượt chui vào màn. Mới đầu tháng sáu mà trời nắng chảy mỡ ra, cái quạt cây cũ kĩ chạy ù ù cũng không xua tan được cơn nóng. Lật qua lật lại mãi không ngủ được, thằng Kiên dậy đi ra chỗ góc khoảng đất nơi cây ổi đã bị chặt để giải quyết nỗi buồn. Gió thiu thiu, thằng Kiên đang hồ hởi giải quyết rất khí thế thì bỗng đâu một bóng trắng xuất hiện trên đầu bức tường bao, nhoáng một cái thì biến mất. Nó ngẩn người dụi mắt vài cái. " Có thấy gì đâu, chắc đang buồn ngủ hoa mắt! "- thằng Kiên thầm nghĩ. Nó trở lại chui vào cái lán chui vào màn ngủ tiếp. Đang mơ mơ màng màng, nó cảm thấy không khí xung quanh trở nên mát mẻ dị thường, cả người mát lạnh, cái nóng dường như biến đi đâu mất. Đang tận hưởng cảm giác dễ chịu, có cái gì đó lạnh lẽo từ từ.. từ từ trườn lên người nó. Một cảm giác lạnh như thấu vào tận xương từ ngón chân dần di chuyển lên đùi, lên bụng, rồi lên đến ngực nó. Trong đầu nó thoáng qua câu mà mẹ nó nói khi kể về lúc lâm chung của ông nó : " Khí lạnh từ chân lên đến đầu thì chết! " Lòng run run, chuyện gì vậy nhỉ? Hay mình sắp chết? Nó hốt hoảng mở mắt, đập vào đôi mắt tèm nhèm của nó là một bóng đen đang dí sát vào mặt. Trong lòng giật thót, tim treo lên đập thình thịch, nó mở mắt trừng trừng nhìn cái bóng to dần ra như cái thúng. Là... là một cái đầu!! Với khuôn mặt phẳng lì, không mắt, không mũi, trắng xóa như bị mộ làn sương che phủ. Từ trên gương mặt phẳng lì đó đột nhiên ngoác ra một cái miệng đỏ lòm như hố lửa địa ngục, cái lưỡi đen sì như than thò ra dài ngoằng. Cái lưỡi giống như đầu con rắn đong đưa, đầu lưỡi nhọn hoắt thè ra thụt vào như muốn đâm thủng mặt nó. Nỗi kinh sợ làm đầu óc nó trống không, tay chân bủn rủn, không còn một chút sức lực để phản kháng, cơ thể như bị rút mất hết hồn vía. Cái lưỡi thè ra, choán toàn bộ tầm mắt, sự sống và cái chết thu lại một điểm trong đôi mắt đã hoàn toàn mất đi ánh sáng của thằng Kiêm. Thật chậm rãi, cái lưỡi yêu ma từ từ liếm vào mặt nó ba cái. Cảm giác ươn ướt, lành lạnh, cái lạnh như từ âm ty địa ngục, giống hàng nghàn mũi kim lạnh buốt xuyên vào tận xương gò má nó, mùi thối khẳn phát buồn nôn xộc vào mũi xuyên đến tận óc. Không gian im lặng rợn người, thế gian này dường như chỉ còn một mình nó. Bất lực, hoảng sợ, đơn độc, hơi thở tắt lịm, không biết bấu víu vào đâu. Khiếp sợ.... Nó nghĩ mình sắp chết. Linh hồn dường như bị bắt mất, nó nằm chết giấc, mê man. Chỉ đến khi hoàn hồn, nó vùng dậy rú lên ú a ú ớ " Ma... mma!! có ma!!! " Cả đám bị tiếng nó gào lên thì vùng dậy, ông Hoạt - người nhiều tuổi nhất trong cả đám, cáu quát ầm lên - Làm cái éo gì đang đêm đang hôm hét ầm lên như thế! Thằng Kiên ú a ú ớ, nói không ra lời chỉ lắp ba lắp bắp : - Có... có... ma, ... có ma thật! - Mày rồ à, ma với quỷ cái gì, ngủ đi cho tao còn ngủ! Thằng nằm ngay bên cạnh nghe nó nói thế thì xanh mặt hỏi : - Làm sao? Mày bị bóng đè à? - Không... kh...ông... nó... liếm... liếm... mặt tao... Thằng Kiên mặt cắt không còn giọt máu, nói năng lộn xộn - Làm gì có ma với chả mãnh, ngày nghĩ thì đêm mơ thôi chứ có quái gì đâu. Ông Hoạt gắt lên. Cả đám im phăng phắc, có mấy thằng không tự chủ được ngồi ríu lại với nhau. - Chúng mày làm gì thế? Trời thì nóng bỏ mẹ lên được. Đi ngủ đi! Ông Hoạt cáu kỉnh nằm xuống, cả đám sau một lúc bần thần cũng nằm xuống ngủ tiếp, chỉ có thằng Kiên mặt xanh như tàu lá, nhất định không cho tắt đèn, ngồi ôm gối thù lù một đống trên tấm ván không dám ngủ tiếp. Sáng sớm ngày hôm sau, thằng Kiên nằng nặc xin anh Quyết cho về quê. Nó bảo nó không khỏe, nó không quen việc, có bao nhiêu lí do nghĩ ra được thì nó lôi ra bằng hết. Anh Quyết thấy mặt nó xám xịt, lại thêm tinh thần có vẻ bất ổn nên đèo nó ra bến xe mua vé cho nó về quê. Về quê nó lăn ra ốm, nằm bẹp cả tuần, không ăn không uống, cả ngày cứ rên hừ hừ kêu rét. Mẹ nó đưa nó lên trạm xá khám, ngườu ta cũng chẳng phát hiện ra nó bệnh gì nghiêm trọng, chỉ báo là bị cảm thôi. Thằng Kiên về nhà uóng thuốc không đỡ, mà mặt mũi ngày càng xám xịt vào. Thỉnh thoảng lại ú ớ : " Cái lưỡi... lưỡi... đừng... đừng! " Mẹ nó lo quá, đang tính đưa nó lên bệnh viện huyện thì bác nó qua thăm. Bà bác thấy nó cũng miệng kêu ú ớ rên la thì lấy thià cạy mồm nó ra. - Cái gì đây vậy? Bà hốt hoảng Mẹ nó cũng chạy lại gần ghé đầu vào nhìn. Cái lưỡi nó đã tím đen, miệng nó bốc mùi hôi thối. - Trời ơi! Sao thím để nó thế này? Đây là... là tôi thấy thằng này bị bệnh tà rồi thím ơi! Mẹ nó cũng giật mình nhớ lại chuyện hôm về nó kể. Bà nhòe bác nó trông nhà, lấy cái xe chạy ra chỗ ông thầy ở xóm bên. Chừng độ gần tiếng sau, mẹ nó với ông thầy về đến nhà. Vừa vào đến nhà, ông thầy than : " Sao nhà cô nhiều âm khí vậy! ". Bước vào phòng chỗ thằng Kiên đang nằm, ông thầy mặt biến sắc. Nhìn trên mặt đó có vệt khí đen chạy từ cằm lên đến ấn đường. Trầm ngâm, tay bấm độn, miệng lầm rầm, ông thầy phán một câu làm mẹ thằng Kiên hồn phách bay hết. - Thằng này nó bị ma thần vòng bắt mất ba vía, tử khí đã đen lên mặt rồi. Mẹ nó sụp xuống lạy ông thầy như tế sao, khóc lóc bù lu bù loa xin thầy cứu nó. Bà bác cũng tái dại mặt, líu cả lưỡi xin ông thầy cứu nó. Ngay ngày hôm sau, ông thầy lập một đàn tam tứ phủ làm lễ ở nhà nó, cúng lễ long trọng mất cả buổi sáng. Sau đận đấy, thằng Kiên dần dần khỏe lại. Giờ lại khỏe như trâu rồi. Lại nói chuyện ông Hoạt, người khỏe mạnh vạm vỡ, ăn nói hùng hổ, chả bao giờ tin mấy chuyện ma quỷ. Thằng Kiên bỏ việc về quê, ông Hoạt chửi mãi : " Đàn ông con trai gì mà sợ ma, sợ quỷ vãi cả ra quần. Người còn chẳng sợ lại đi sợ ma". Sau hôm thằng Kiên về quê, mọi người không nói ra nhưng nỗi sợ dường như vẫn quanh quẩn trong lòng. Thằng nài thằng đấy tìm đủ cách để cho đỡ sợ. Đứa thì để cả túm tỏi to ở đầu chỗ nằm. Thằng thì đem cả con dao bài kê dưới gối. Ông Hoạt thấy thế thì cứ trêu: - Có khi ma nó chả sợ mà đêm chúng mày ngủ mơ chém phải ai thì người ấy chết trước ấy chứ. Có một thằng tìm không biết ở đâu một cành dâu đem về, bọn chúng hè nhau lấy nước tiểu tẩm vào, khi khô rồi đem lên để ngay chỗ tầm ván nằm. Ông Hoạt chửi ầm lên : - Khai bỏ mẹ, chúng mày vứt ngay đi cho tao! Đêm hôm đó, trời nóng như rang. Không khí lặng như tờ, rả rích tiếng côn trùng ở ngoài bờ tường. Bóng tối đứng yên, đặc quánh lại. Lâu lâu mới có một con gió thổi qua khiến lá cây xào xạc. Trời không trăng chỉ có sao lấp lánh trên bầu trời. Nửa đem trời tối đen như mực. Một thằng đang ngủ chợt thấy nóng quá, ngồi dậy đã thấy cái quạt đổ xuống đất từ bao giờ. Cái quạt nằm yên, ngừng chạy, chắc phích cắm lại tuột khỏi ổ điện rồi. Hắn lầu bầu, lồm cồm bò ra khỏi màn định dựng cây quạt dậy. Chợt thấy chỗ ông Hoạt bên cạnh trống không. Cái lão này đi đâu giờ này, chắc là đi giải quyết nỗi buồn - hắn nghĩ. Hắn bò ra khỏi màn, thò tay bật đèn ở điện thoại, dựng cái quạt dậy. Cắm phích lại vào ổ điện, cái quạt bật lên chạy vù vù. Định leo lên ván nằm ngủ tiếp, nghĩ thế nào hắn lia ánh sáng từ cái đèn điện thoại về phía góc khoảnh đất chỗ gốc ổi. Ôi mẹ ơi!! Một cái bóng đen lúc líu treo ở bờ tường! Trong đêm tối và ánh sáng trắng mờ mờ phát ra từ cái điện thoại, bóng đen đung đưa, đung đưa vô cùng quỷ dị. Có người treo cổ, sao giống ông Hoạt thế nhỉ? Hắn lao lại chỗ công tắc bật đèn lên nhìn về phía đó. Lần này thì là hắn hoảng thật. Ông Hoạt! Đúng là ông Hoạt rồi! Hắn kêu ầm lên rồi lao ra chỗ gốc ổi, ôm lấy người ông Hoạt nâng lên. Cả đám bị tiếng kêu của hắn nháo nhác bò dậy, nhìn ra ngoài thấy cảnh tượng như vậy thì hốt hoảng lao đến trợ giúp. Cả nhà ông chủ nhà đang ngủ cũng bị ồn ào đánh thức lạch cạch mở cửa đi ra. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì sợ đến nỗi đứng chết trân, mãi đến khi hoàn hồn mới lao đến. Mọi người kiểm tra thấy ông Hoạt còn thở liền lấy dao cắt dây đỡ ông nằm xuống đất. - Có chuyện gì mà ông ấy nghĩ quẩn vậy? Chiều nay còn thấy bình thường mà. Một thằng lên tiếng. - Hay ở quê nhà ông ấy có việc gì? - Có việc gì thì cũng nói với anh em một câu chứ sao làm vậy! Cả đám lao xao. Một thằng vuốt ngực rồi tát vào mặt ông Hoạt mấy cái. Ông Hoạt mở mắt tỉnh lại ngơ ngác. - Việc gì vậy? Đang đêm mọi người ra đây làm gì? - Sao cổ tao đau thế? Ông Hoạt đưa tay sờ sờ lên cổ. - Thằng nào đánh tao đấy? Mà sao tao nằm đây? Tao nhớ mình đang đi đái mà. Những tiếng hít không khí, mọi người lặng câm, hơi thở như đông cứng lại, tóc gáy tự độ dựng đứng. Vài ánh mắt thất thần len lén nhìn lên đoạn dây thừng vẫn còn buộc lỏng lẻo ở cọc sắt trên bờ tường. Cơn gió lạnh lướt qua khiến đầu dây đung đưa... đung đưa. Một thằng run run thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Ông Hoạt cứng cả họng mặt tái mét, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi. Liếc nhìn đoạn dây thừng bị cắt chỏng chơ trên mặt đất, ông Hoạt không nhịn nổi người run lập cập, phải hai thằng mới dìu được ông về lán. Ngay trong đêm, cả đám không kịp thu dọn đồ đạc, trên người có thứ gì cứ thế mà chạy. Lang thang mãi mới tìm được nhà nghỉ còn mở cửa. Sáng ngày hôm sau, ông chủ nhà mời thầy đến làm lễ, khói nhang vàng mã hóa tưng bừng. - Mà anh thấy cũng lạ, cái bờ tường cao như thế lại thêm cái cọc sắt trên bờ tường chỗ đấy phải đến ba mét, muốn buộc dây thòng được vào cổ như thế thì phải đứng lên cái gì cao cao chút, mà lúc ấy nghe chúng nó kể chả có gì xung quanh cả. Anh Quyết có vẻ không tin nổi nói - Mà anh nghĩ vụ đấy mời thầy về làm lễ rồi nhưng chắc chưa xuôi đâu. Đấy, đang yên đang lành thì con bé tự dưng thành dở người. Ông ấy thì cũng mới ngã gãy cả cẳng đấy thôi. - Nghe nói cũng đang đi tìm thầy khác về làm lại xem thế nào. Hay anh bảo ông ấy đến chỗ ông già nhà chú. Anh Quyết nhe hàm răng ám khói thuốc lào cười cười nhìn hắn. - Thôi đi, anh đừng có vớ vẩn, ông già nhà em không làm đâu, đến ông ấy mắng cho rát mặt ra. gì. Gia đình anh Quyết với gia đình nhà hắn có mối quan hệ sâu xa một vài lời cũng không thể nói hết được. Năm đó gia đình anh Quyết gặp nạn lớn. Khi ấy, hắn mới chín tuổi, buổi tối ngày hôm đó, hắn vẫn còn nhớ. Bố mẹ anh Quyết hơn bố hắn phải đến gần hai chục tuổi, hai ông bà dáng vẻ chân chất lam lũ. Ông chồng nước mắt rưng rưng níu lấy tay bố hắn. Trong gian phòng thờ, họ nói chuyện gì hắn nghe không rõ, chỉ loáng thoáng thấy ông chồng xin bố hắn cứu giúp. Cỡ hơn tuần sau, một ngày bố hắn trở về trên nét mặt hằn lên vẻ lo âu. Bố kêu mẹ con hắn tạm về ngoại ít bữa, rồi ông đóng cửa phòng thờ ở trong đó làm gì không biết. Chưa kịp thu dọn về ngoại thì sáng ngày hôm đó, ông bà nội hắn gặp tai nạn. Chiếc xe ô tô con đang đi thì mất lái, lao thẳng qua phía đường ngược chiều đâm phải ông bà nội hắn đang đèo nhau trên chiếc xe Cup82 cũ. Mỗi người văng ra một nơi cách nhau cả mười mấy mét. Mũ bảo hiểm nát vụn. Cả hai ra đi chẳng kịp trăng chối lại điều gì. Lễ tang của ông bà nội hắn, sư ông cùng rất nhiều sư thầy từ chùa Hương ra nhà hắn làm lễ cầu siêu cho hai ông bà. Bố hắn rất đau lòng, hắn từng lén nhìn thấy ông ôm mặt trên phòng thờ ngồi khóc, dường như ông tự trách mình. Sau khi lễ tang hoàn tất, bố hắn cùng với sư ông và các sư thầy làm một đàn lễ lớn ở nhà. Đêm hôm đó, hắn và mẹ buộc phải ở trong phòng không được bước chân ra bên ngoài. Bố hắn vẻ mặt rất nghiêm trọng, mẹ hắn cả đêm không ngủ được. Còn hắn cứ nghe thấy những tiếng u.. u... rít lên rất âm u ghê rợn cho tận đến khi cơn buồn ngủ ập đến chả còn biết gì. Sau ngày hôm đó, bố hắn không còn làm bất cứ việc gì liên quan đến tâm linh nữa. Chỉ đóng cửa tu tập ngày đêm. Anh Quyết là con trai út trong nhà, hai ông bà cố lắm mới được mụn con trai là anh. Năm đó các chị gái lần lượt mất, giờ trên anh chỉ còn hai bà chị. Ba chị em nhà anh Quyết một lòng tôn trọng yêu quý bố hắn, cư xử như đối với bố mẹ mình. Tết nhất, giỗ chạp chả bao giờ thiếu vắng mặt ở nhà hắn. Anh Quyết năm nay ba mươi bảy tuổi, ăn to nói lớn, ào ào ầm ầm, thế mà trước mặt bố hắn khép nép như gái mới về nhà chồng. - Này, anh là anh cũng thấy xoắn lắm. Hợp đồng ký xong rồi, anh chỉ sợ cậu mày mắng, không là anh bỏ của chạy lấy người rồi. Nhỡ mà ngày nào nó vui lên, nó xô thợ của anh một cái thì toi! Anh Quyết có vẻ rất lo lắng nói. - Mà chú có biết cái chỗ gốc ổi đấy bây giờ là chỗ nào không? Nó nằm ngay chỗ góc cầu thang ấy. - Hả? Hắn giật mình, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. -Anh nghe nói ngày xưa cái đất này có một đứa con gái thất tình tự tử, treo cổ lên cái cây ổi sau nhà. Chủ cũ không ở được nữa bán rẻ đi. Ông chủ nhà này tham rẻ mua vào. - Mịa, chưa thấy rẻ, lợi ở đâu giờ đã bao nhiêu là chuyện! Đang nói dăm ba câu chuyện tầm phào với anh Quyết thì tiếng anh Thành gọi hắn ời ời ở dưới. - Thôi em đi đã, anh Thành gọi em rồi! - Ờ, đi đi. À mà chủ nhật này ông bà có nhà không anh qua? - Có việc gì ạ? - Không, chả có việc gì. Thứ bảy bà Thúy lên xách theo mấy con gà. Anh qua biếu ông bà đôi gà. - Anh để mà ăn đi. Em đi suốt nhà có hai ông bà, làm gì có ai ăn. - Thôi không phải nói nhiều, chủ nhật anh qua! Anh Quyết cười phất phát cái tay. Hắn đi xuống cầu thang, trong lòng hơi rờn rợn. Thật may, chả còn thấy gì cả, cầu thang lạnh lẽo khí đen âm u lảng bảng.