Mạc Thiên Liêu đứng bất động, tùy ý Hầu Cảnh ôm góc áo hắn tố khổ. Hầu Cảnh nức nở nói nửa ngày, không nghe tiếng trả lời, chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt ma tôn vẫn giống như trước lúc lão tiến vào, như cười như không nhìn lão, thấy lão nhìn lên, hơi hơi nhếch môi cười nói:“Diễn xong?” Mạc Thiên Liêu rút vạt áo lại, phất tay áo ngồi trên bảo tọa ở giữa đại điện. Làm một ma tôn, hơn nữa là một ma tôn từng rất có tiền, đại điện của Mạc Thiên Liêu được xây khá là khí phái, bảo tọa của hắn càng được tạo ra từ nguyên liệu trân quý  vô cùng, ngồi trên đó không chỉ khí thế phi phàm, mà còn cực kỳ thoải mái. Các góc của bảo tọa, đều được bao bằng gỗ Phù Tang, để tiện cho mèo nhỏ bò lên bò xuống. Quả nhiên, Mạc Thiên Liêu vừa ngồi xuống, mèo nhỏ trong lòng liền bò ra, nhảy lên lưng ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống giống như đang ngồi trên đỉnh đầu Mạc Thiên Liêu, một đôi mắt lưu ly nhạt màu mở to trừng Hầu Cảnh. Hầu Cảnh nghẹn, sờ sờ mặt một phen, lập tức đổi biểu tình, quỳ xuống đất hành lễ:“Thuộc hạ Hầu Cảnh, bái kiến tôn thượng.” “Đứng lên đi,” Mạc Thiên Liêu khoát tay, thần niệm vừa động, khoảng một thước vuông bên chân Hầu Cảnh nhô lên, trở thành một cái ghế nhỏ,“Ngồi.” Người nọ cũng không từ chối, thoải mái ngồi, chà chà tay, mới chính thức kích động:“Tôn giả, ngài thật không chết sao?” Một phen ra vẻ vừa rồi, chỉ là thử. Lão quả thật trung thành và tận tâm với Đoán Thiên, nhưng cái này thành lập dựa trên thực lực tuyệt đối của đối phương cùng với rất nhiều lợi ích có thể cho lão, giữa hai người cũng không phải cái loại hề hề khóc sướt mướt giữa trung khuyển cùng chủ thượng. “A,” Mạc Thiên Liêu cười lạnh một tiếng,“Người giết ta còn chưa chết hết, bổn tọa dù có ở luyện ngục cũng phải bò lên trên.” Hầu Cảnh nghe được lời ấy, không khỏi ngồi thẳng thân mình, đại khái có phỏng đoán Đoán Thiên tôn giả làm sao chết rồi sống lại. Đoạt xá trùng sinh tuy rằng không dễ, nhưng từ xưa đến nay cũng không phải không có người thành công qua. Nhưng cái loại rõ ràng chết hết lại trở về, khẳng định có bí pháp gì, một ma tôn thực lực mạnh mẽ cũng không phải đáng sợ nhất, một ma tôn giết không chết mới là. “Nô bộc trong ma cung trung chết hết, đại tổng quản cũng toi mạng trong trận pháp trung. Vài ma tôn phân chia thế lực, theo thuộc hạ biết, mỏ phương bắc bị Thí Địa tôn giả chiếm; cốc linh thảo phía nam bị Phong Tố tôn giả chiếm; Bách Văn các bị Xích Tường tôn giả chiếm; Hai mươi ba tòa tiên thành, đệ nhất tôn giả chiếm bảy tòa, còn lại bốn tôn giả mỗi người chiếm bốn tòa……” Hầu Cảnh nói đến nơi đến chốn hết các thế lực bị phân chia qua một lần, trên cơ bản không để lại cái gì, chỉ có ma bảo các lão chưởng quản, là không có người nhúng chàm. Nói cho cùng, ma bảo các dựa vào chính là linh bảo Đoán Thiên ma cung luyện chế, Đoán Thiên chết, liền chỉ có thể đầu cơ trục lợi chút thứ khác, giống như các cửa hàng khác. “Xích Tường……” Mạc Thiên Liêu đọc thầm cái tên này một chút, chính là dấu hiệu đầu chim ưng lần trước nhìn thấy ở thành Bát Hoang, gọi là “Tường” tôn giả, “Người này lai lịch ra sao?” “Lúc trước được Vạn âm môn cung phụng, sau khi ngài chết…… mất tích, năm ấy đại hội chí tôn ma đạo, một đường tranh tài được bổ sung vào.” Tin tức của Hầu Cảnh vẫn tương đối linh thông, dù không bằng Bách Văn các, nhưng những gì bình thường nên biết thì lão cũng biết. Vạn âm môn…… Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, ma môn bình thường đều là phụ thuộc vào ma tôn, nhưng nếu là tu sĩ hóa thần, đều có thể được ma môn cung phụng, cho dù là tán tu. Vạn âm môn lúc trước thực ra coi như là thế lực của Đoán Thiên, khi ấy cũng có không ít người dưới tay hắn làm việc. Bị đè ra hỏi nửa ngày, Hầu Cảnh đều có chút khát, ngóng trông nhìn ma tôn buông mắt trầm tư, thử thăm dò mở miệng:“Tôn thượng, nếu ngài trở lại, vậy chuyện buôn bán của chúng ta có phải cũng nên một lần nữa khai trương hay không?” Mạc Thiên Liêu giương mắt, liền thấy đôi mắt có chút giống chính phái của Hầu Cảnh lòe lòe phát quang, dường như có vô số linh thạch ở bên trong nhảy nhót trên gương mặt trung hậu tràn đầy nịnh nọt. Giật giật khóe miệng, hầu tinh này, bởi vì gương mặt trung hậu thành thật mà lừa không biết bao nhiêu người, đến khi trưng ra biểu tình phù hợp với tính cách lão, lại cảm thấy quái dị. “Không vội,” Mạc Thiên Liêu vẫy tay, thả lỏng tựa người vào bảo tọa, ôm mèo nhỏ từ đỉnh đầu xuống dưới, ôm vào lòng vuốt lông,“Ngươi trước tiên đi tuyển một số nô bộc đến.” Thế lực khác còn chưa thu hồi về, không ai che chở, không tốt làm chuyện buôn bán. Nay Đoán Thiên ma cung là trăm phế đợi hưng, chuyện phải làm rất nhiều, nhân lúc Hầu Cảnh vẫn là tay chủ trì chuyện bên ngoài tốt, thì dùng hắn trước đã. Ban đầu Mạc Thiên Liêu có đại tổng quản quản lý chuyện bên ngoài, đáng tiếc năm đó đã chết trong trận chiến ma cung, đợi những thế lực khác thu về, vẫn là cần một tổng quản. Hầu Cảnh tự nhiên cũng biết những chuyện trong đó, nghe giao những việc vặt vãnh cho lão, chẳng những không có nản lòng, ngược lại càng thêm nhiệt tình. “Trước làm chút việc nhỏ, vẩy nước quét nhà, trồng hoa, nấu ăn,” Mèo nhỏ trong lòng gãi gãi lòng bàn tay hắn, Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhếch môi cười,“Quan trọng nhất là phải nuôi cá, nhìn thấy có cá gì ăn ngon, đều mang về.” Điểm ấy Hầu Cảnh am hiểu nhất, năm đó kia cá suối lạnh ngư là chính lão tìm, biết Đoán Thiên đặt mèo nhỏ kia vào trong mắt mà đau mà thương, lúc lão buôn bán sẽ luôn lưu ý các loại đồ vật gì đó mà mèo thích, thấy được liền đem trở về hiến cho Ma Tôn. “Tạp dịch còn muốn mỹ nhân?” Lông mày Hầu Cảnh dựng thẳng, nghiêm trang hỏi. “Này…… Á!” Ngón tay bị hung hăng cắn một phát, Mạc Thiên Liêu cứu ngón tay ra, cúi đầu nhìn mèo nhỏ đang trừng hắn, vội ho một tiếng nói,“Không cần mỹ nhân, cần người làm việc nhanh nhẹn.” Bên trong ma cung trò chuyện với nhau thật vui, còn ngoài ma cung thì như nồi lẩu nổ tung. Tu sĩ thị lực cực tốt, có không ít người thấy được ngọc giản trong tay hầu tinh lão tổ, lúc bắn ra ngoài mang theo dấu hiệu hỏa diễm, còn có thể thông qua đại môn. Sự thật đặt ở trước mắt, Đoán Thiên tôn giả quả thật trở lại, mà không có bị sét đánh chết! Người ngoài ma cung lập tức giải tán, Đoán Thiên trở lại, quay về kỳ hóa thần, cũng không phải người bọn họ trêu vào được. Thời gian trước chính ma hai đạo có lời đồn, nói Đoán Thiên trở lại, mọi người còn không thèm tin, nay lại là không thể không tin. Như vậy, những người bị nhốt ở bên trong ma cung…… Giao việc Hầu Cảnh phải làm xong, Mạc Thiên Liêu mang theo mèo nhỏ đi rừng cây ngoài tường ngoại cung, nâng tay vung lên, rừng cây kia giống như binh tướng bày trận, đồng loạt tránh ra tạo thành một con đường. Lưu Bích ở bên trong khốn trận đã một năm có thừa, vẫn như trước không thể phá giải trận pháp. Bên trong khốn trận, do chồng thêm ảo trận, sát trận, không chú ý sẽ tan xương nát thịt. Người ma môn vẫn còn ý đồ giết chết bọn họ, có thể nói hai mặt thụ địch. “Lưu Bích chân nhân, nghị lực quả thật tốt, bổn tọa bội phục.” Một thanh âm hùng hậu trầm thấp từ bốn phương tám hướng truyền đến, Lưu Bích ngồi thiền trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy một người thân cẩm bào đen tuyền tay rộng, đầu đội Huyền ngọc thông thiên quan, đứng trên không trung, như cười như không nhìn cô. Hai đệ tử Lưu Vân Tông gần bên cạnh bị uy áp người nọ chấn nhiếp, bắt đầu run cầm cập. Mạc Thiên Liêu dùng thần thức quét qua toàn bộ khốn trận, phát hiện trừ Lưu Bích cùng hai đệ tử này, người còn lại đều chết sạch, ngay cả vài đệ tử Thanh Vân Tông cũng không ngoại lệ. “Ngươi?” Lưu Bích cả kinh, không thể tin nhìn Mạc Thiên Liêu,“Ngươi đến tột cùng là ai?” Mạc Thiên Liêu nâng tay, triệu ra một cây trường cung màu đồi mồi, không chút hoang mang cài tên:“Lưu Bích chân nhân quang lâm hàn xá, vẫn không chiêu đãi tốt, không bằng hôm nay bồi bổn tọa chơi một chút, nếu có thể tránh được ba tên, sẽ tha nhóm các người, như thế nào?” “Ngươi là, Đoán Thiên!” Giờ phút này, Lưu Bích chỗ nào còn không nghe ra, hai đệ tử bên cạnh sớm bị dọa vỡ mật, một năm này bọn họ bị khốn trận, bị ảo trận mài mòn sắp hỏng mất, giờ đây thấy được cảnh này, làm gì có tâm tư tiếp Mạc Thiên Liêu chơi, vội vàng trốn thẳng sau lưng Lưu Bích. “Không muốn chơi à?” Mạc Thiên Liêu nhìn mấy người đầy mặt không tình nguyện, chậm rãi thu hồi cung,“Vậy chúng ta chơi cái khác.” Nói thế, toàn bộ khốn trận đột nhiên biến đổi, rừng núi trước mắt biến mất không thấy, biến thành một mảnh thảo nguyên, giữa không trung chợt xuất hiện một đài tinh thạch trong suốt. Mạc Thiên Liêu đặt mèo nhỏ trong xuống bình đài:“Đến, bảo bối, chúng ta chơi bắt chuột.” Mèo nhỏ trắng tuyết liếc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống đài tinh thạch khoảng một trượng vuông dưới chân, chiếu sáng cả khu rừng, ba tu sĩ ở trong đó quả thật chỉ lớn khoảng bằng con chuột. Nghiêng đầu, thò tay vờn vờn. Lưu Bích ngẩng đầu, liền nhìn thấy giữa không trung một cái móng vuốt đầy lông thật lớn vươn tới hướng ả, bẹp một chưởng liền tát bay:“Ảo trận!” “Meo?” Mèo nhỏ vẫy vẫy cái đuôi, trò chơi này trước đây y thường xuyên chơi, hồi lâu không chơi đều sắp quên mất, thấy ba người phản ứng kịch liệt, nhất thời hứng trí nổi lên, ở trên bình đài chạy tới chạy lui bắt chuột. Với ba người ở trong ảo trận, thì không hạnh phúc như vậy, móng vuốt lông lông cực lớn trái vờn một chút, phải tát một cút, thường thường từ đỉnh đầu nhào đến,“Bẹp” một chút đập bọn họ muốn lún vào trong đất, khổ không nói nổi. “Mạc Thiên Liêu, ngươi đến cùng muốn như thế nào!” Lưu Bích tức giận. “Chỉ cần các ngươi dỗ mèo của ta chơi đến vui vẻ, ta liền thả các ngươi ra ngoài.” Mạc Thiên Liêu ngắm thấy mèo nhỏ mệt rồi liền ôm vào trong lòng. Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ: [ Phần hình phạt ma cung là thực đáng sợ ] Thợ Mộc: Tha ra ngoài Ma tu giáp ất bính: Tha mạng! Ma tu giáp: Nghe thấy ở ma cung phạm sai lầm sẽ bị ném đi làm thức ăn cho cự thú Ma Tu ất: Cự thú kia trước khi ăn người sẽ đùa bỡn một phen Ma Tu bính: Không cần đâu……QAQ Thợ Mộc: Móng nhỏ thương yêu, có đồ chơi mới này!