Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 6
Dựa theo phương pháp tu luyện bình thường, người mới bắt đầu sẽ học dẫn khí nhập thể, dẫn linh khí thiên địa vào kinh mạch bản thân, chuyển thành linh lực của riêng mình. Dựa theo thuộc tính Ngũ Hành khác nhau, sẽ có những người có phương thức hấp thu linh khí khác nhau, điển hình như Mạc Thiên Liêu hiện tại, cần hấp thu hai loại linh khí của hệ Mộc cùng hệ Hỏa, khi có thể thuận lợi dẫn hai loại linh khí vào trong cơ thể, thì mới được coi là dẫn khí thành công.
Nhưng trong [ Nhiên Mộc Quyết] này, chuyện dẫn khí một từ cũng không nhắc tới, dù là Ma Tôn đại nhân kiến thức rộng rãi, đọc nó cũng vò đầu bứt tóc.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa, Mạc Thiên Liêu mới phục hồi tinh thần từ mông lung.
“Sư thúc, đây là đồ ăn bên ngoài đưa tới.” Một nữ đệ tử dáng người cao gầy xách hộp đồ ăn đi vào, cũng không đợi Mạc Thiên Liêu lên tiếng, đặt thẳng lên bàn.
Tu tiên trước Độ kiếp thì chia làm các giai đoạn Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, phải luyện đến trên Kim Đan thì mới có thể ăn Tích Cốc đan, còn trên Nguyên Anh thì không cần ăn gì cả. Cho nên, trong tông môn có rất nhiều người cần phải ăn uống, chuyện nấu cơm bếp núc này, đương nhiên là phân đến cho mấy đệ tử ngoại môn, nhưng mà đệ tử ngoại môn không được vào Động thiên, phải đưa đệ tử nội môn đem vào.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, giương mắt nhìn nàng.
Nàng kia ngũ quan diễm lệ, thân hình yểu điệu, là mỹ nhân hiếm thấy tại Tu Chân giới, chỉ là trên mặt mỹ nhân luôn mang theo kiêu ngạo, làm giảm vài phần nhan sắc.
Tố Tâm là đệ tử đời thứ hai, Hỏa hệ đan linh căn, chỉ kém thiên linh căn một chút, tư chất như thế mà chỉ có thể làm đệ tử đời thứ hai ở Ốc Thanh Động, dựa vào cái gì mà một người song linh căn chỉ mới mười sáu tuổi có thể làm đệ tử thân truyền của chân nhân?
“Để xuống đi.” Mạc Thiên Liêu thu hồi ý cười trên mặt, thản nhiên nói.
Làm Ma Tôn hơn trăm năm, sao hắn lại không nhìn ra sự khinh thường ẩn chứa trong vẻ mặt cô nương này. Nếu bây giờ hắn là nội môn đệ tử bình thường ở thiên nha phúc địa, vậy mấy đệ tử thân truyền khinh thường thì chẳng có gì lạ cả, nhưng nay bối phận của hắn cao, tiểu bối mà dám can đảm làm như thế thì đó chính là bất kính.
Đôi mắt đen trầm lặng như hồ băng, thoáng nhìn không có bất kỳ cảm xúc gì, lại khiến Tố Tâm không tự giác lui về sau nửa bước, lúc này mới thấy rõ bộ dáng Mạc Thiên Liêu. Đó là một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ nhưng lại không mất đi khí phách, tuy rằng vẫn là phàm nhân, nhưng đôi mắt kia lại giống như có thể nhìn thấu lòng người, khí thế trong đó không chút kém cỏi so với tông chủ, thậm chí lại có vài phần làm cho người ta sợ hãi!
Lòng bị dọa có chút thẹn quá thành giận, không khỏi phóng ra uy thế bản thân. Nàng nhập môn hơi muộn, nay chỉ vừa mới là Trúc Cơ, nhưng vẫn ngưng luyện thần hồn xong, lực từ hồn phách hoàn toàn có thể bức bách phàm nhân quỳ lạy nàng.
Mạc Thiên Liêu chẳng thể hiểu nổi nhìn nhìn này cô nương, dùng thủ đoạn khiêu khích sư thúc thô lỗ như vậy, ngoại trừ khoe mẽ được một tý, thì còn có ích lợi gì?
Nhảy xuống giường, Mạc Thiên Liêu không nhanh không chậm bước tới trước bàn, chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào, ngược lại là Tố Tâm cảm thấy có đá nặng ngàn cân đè xuống người, càng lúc càng không thở nổi, đợi đến lúc Mạc Thiên Liêu tới gần, nhịn không được “bịch ” một tiếng quỳ gối xuống đất.
“Sư điệt đang làm gì thế?” Mạc Thiên Liêu vén vạt áo ngồi ở trên ghế, tuy rằng hắn không có tu vi, nhưng thần hồn lại được hóa thần từ thần hồn Ma Tôn, chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ sao có thể chịu được?
Mặt Tố Tâm lộ vẻ hoảng sợ:“Sư thúc thứ tội, đệ tử biết sai!”
Đột nhiên cảm giác mình đây mà so đo với tiểu cô nương quả thật nhàm chán, nháy mắt thu hồi uy thế, Mạc Thiên Liêu vẫy tay:“Ta dùng cơm không cần người khác hầu hạ, sư điệt không cần phải như thế, tự ra ngoài đi.”
Một câu, đem hành vi quỳ lạy mới nãy của nàng quy thành muốn ở lại chia thức ăn. Tố Tâm nhất thời giận muốn hộc máu, nhưng cũng không dám nói cái gì, nhanh chóng lui đi ra ngoài.
“Này, thế nào?” Ra khỏi tiểu viện của Mạc Thiên Liêu, Tố Tâm liền bị vài sư huynh đệ kéo hỏi.
“Sư tổ chọn sư thúc, tất nhiên là bởi vì sư thúc có chỗ hơn người.” Tố Tâm nghiêm mặt, ném một câu như vậy rồi rời đi, nếu còn ở lại nhất định sẽ bị hỏi càng nhiều.
Về phần uy thế thần hồn của vị sư thúc này cực kỳ đáng sợ, nàng vạn vạn lần không dám nói ra, bằng không chuyện nàng lấy uy thế có ý đồ khi dễ sư thúc sẽ bị bại lộ, lúc đó chờ đợi nàng chính là môn quy nghiêm trị.
Trải qua một ngày lăn qua lộn lại, ăn cơm xong trời đã tối, Mạc Thiên Liêu ném ngọc giản vào trong vòng tay chứa đồ, nằm ở trên giường, nhắm mắt, ngủ.
Trong núi linh khí đầy đủ, toàn bộ địa giới Ốc Thanh Động đều nằm trong phạm vi khống chế của sư tôn, không có gì nguy hiểm, hơn ba trăm năm, Mạc Thiên Liêu rốt cuộc mới có thể an tâm nằm trên giường mềm mại ngủ một giấc, loại cảm giác này quả thật rất tốt, thế cho nên ngày kế tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao.
Dùng qua điểm tâm, tiếp tục nghiên cứu Nhiên mộc quyết, vẫn chỉ có thể đọc chương đầu giống như trước.
Xem ra, nếu không làm theo những gì nó viết, mãi mãi cũng sẽ không đọc được chương thứ hai, Mạc Thiên Liêu vò đầu, ăn mặc chỉnh tề, đi ra ngoài tìm người hỏi thăm, nơi nào có loại cây mang hương quả này.
Trên núi cao trống trải không người, Mạc Thiên Liêu nhìn cung Thanh Ninh vắng tanh lạnh ngắt, nhịn không được đi một vòng quanh đó. Cửa lớn dẫn vào nội điện vẫn đóng chặt như trước, sư tôn còn đang bế quan.
Không khỏi thở dài, dù không thể đáp nghi giải hoặc, có thể ngắm người đẹp một chút cũng tốt rồi. Từ lúc gặp qua sư tôn, lại nhìn mấy tuấn nam mĩ nữ kia, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cũng giống như Tố Tâm sư điệt xinh đẹp hôm qua, nếu là kiếp trước, thể nào cũng được coi là đủ tiêu chuẩn vào nhóm đốt lửa của hắn, nay, nhìn thế nào cũng đều cảm giác…… xấu.
Mạc Thiên Liêu ủ rũ đi tới gần núi đất nhỏ, đỉnh núi có một sân bằng phẳng tạo thành từ đá thiên thanh, ước chừng khoảng mười trượng vuông, một đám đệ tử mặc trang phục trắng thuần đang tại luyện kiếm.
Hơn mười pháp khí ánh bạc lấp lánh, kiếm khí lên xuống ngang dọc, Mạc Thiên Liêu không khỏi dừng chân, kiếm pháp này cực kỳ tinh diệu, hẳn là xuất phát từ Lạc Nhạn thức nằm trong [ Thiên Dương kiếm phổ ], nhưng hình như đã được cải biến qua, chiêu thức so với nguyên bản thì đơn giản một chút, lại càng thêm thực dụng, người cải tạo kiếm pháp này nhất định là thiên tài!
“Sư thúc!” Người đứng ở phía trước liếc nhìn đã thấy hắn, là vị sư điệt Tố Hằng lúc nào cũng tươi cười đầy mặt kia.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu, Tố Hằng thu kiếm, ý bảo mọi người tiếp tục, còn mình thì bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Thiên Liêu hành lễ:“Gặp qua sư thúc.”
“Mang đệ tử luyện kiếm sao?” Mạc Thiên Liêu nhìn Tố Hằng, hôm qua hắn dùng thần hồn kiểm tra qua, sư điệt này đã là tu vi trung kỳ Kim Đan, ở đây luyện kiếm pháp căn bản, chắc hẳn là đang dạy đồ đệ.
“Không, đang làm bài tập buổi sáng.” Tố Hằng lau mồ hôi, dường như nhìn ra nghi hoặc của Mạc Thiên Liêu, liền cười giải thích,“Nơi này đều là đệ tử đời thứ hai, vô luận tu vi bao nhiêu, sáng sớm mỗi ngày đều phải tới đây luyện kiếm một canh giờ.”
Mạc Thiên Liêu ngẩn người, kiếp trước tư chất hắn bình thường, sở dĩ có thể tiến cấp Hóa Thần chỉ trong vòng ba trăm năm là bởi vì hắn căn bản vững chắc, mỗi ngày trừ tu luyện thuật pháp, còn biết kiên trì luyện tập chiêu thức, cường hóa thân thể. Vị sư tôn này của hắn, quả nhiên bất phàm.
“Trên núi này có một loại cây mang hương quả?” Mạc Thiên Liêu nhớ tới mục đích chuyến đi này, mở miệng hỏi.
“Sư thúc muốn luyện công?” Hai mắt Tố Hằng ước ao hâm mộ, nghe nói năm đó sư phụ hắn, cũng chính là đại sư huynh của Mạc Thiên Liêu, lúc nhập môn thì luyện công pháp bí truyền của sư tổ, bắt đầu chính là tìm kiếm loại cây mang hương quả kia,“Cây mang hương quả nọ mọc ở đằng sườn núi phía sau hướng mặt trời mọc, nghe sư phụ con nói, cây đó chỉ cao có tám thước, to khoảng bằng cánh tay, vỏ cây xanh đen.”
Phía sau núi lẫn núi đều có cấm chế, ngọc bài đệ tử đời thứ hai của bọn họ không thể tiến vào, bởi vậy Tố Hằng cũng chưa từng thấy cây mang hương quả kia.
Mạc Thiên Liêu nghe đại sư huynh mình từng trải qua chuyện này, bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn với công pháp này rất nhiều, tìm mang đao chặt củi, ý chí chiến đấu sục sôi đi tới sau núi.
Xuyên qua cung Thanh Ninh vào sâu trong rừng trúc, đi qua một con dốc nhỏ, từ xa xa đã có thể nhìn thấy thảm cỏ như đệm đằng sau núi. Thỉnh thoảng có chim muông thú vật chạy qua chạy lại, nhìn không giống như là có cấm chế.
Mạc Thiên Liêu nhấc chân bước qua, không hề có cản trở, cảnh sắc trước mắt lại chợt biến đổi, lại còn là bãi cỏ xanh mượt sau núi nữa mà, mà là một ngọn núi dài đầy kỳ hoa dị thảo, cây cối xanh um!
Dựa theo lời nói của sư điệt, Mạc Thiên Liêu dạo một vòng quanh quanh sườn núi theo hướng mặt trời mọc, dễ dàng tìm được cây mang hương quả, vung đao chặt lên, nhắm ngay cành khô chém xuống.
“Ầm” Một tiếng, lưỡi đao cong ……
Mạc Thiên Liêu nhìn đao chặt trong tay, lại nhìn nhánh cây chỉ to bằng ngón cái kia, giật giật khóe miệng. Xoay người tìm trong đống đất đá vài cục Ô Thiết to nhỏ bằng quả sơn tra, Mạc Thiên Liêu thử cầm đá trong lòng bàn tay,“Đốt!”
Một ngọn lửa trong gỗ xanh xanh run run rẩy rẩy hiện lên, lại phụt tắt. Thử hồi lâu, mới điều khiển được ngọn lửa đốt cháy đá Ô Thiết trong tay, nhanh chóng dùng nước thép vẽ loạn ở trên lưỡi dao, thuận tiện uốn thẳng lưỡi đao lại.
Đá Ô Thiết Thạch không phải là nguyên liệu trân quý gì, nhưng ít nhất rắn chắc hơn gấp mấy chục lần so với đao chặt bình thường này, một đao đi xuống, thoải mái chặt đứt nhánh cây.
Chặt đủ gỗ rồi, Mạc Thiên Liêu lại đi săn con hươu, lột da lấy máu, tại bên dòng suối rửa ráy dọn dẹp sạch sẽ. Luyện khí sư, nói cho cùng cũng là nghệ nhân thủ công, ngay cả hoa văn tinh tế tỉ mỉ đều có thể khắc ra, huống chi là thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Nhấc thịt hươu lên, Mạc Thiên Liêu búng ngón tay kêu cái tách, một ngọn lửa nổi lên ngay đầu ngồi tay, đốt gỗ mang hương quả kia. Nhánh cây vẫn chưa khô không dễ dàng bị đốt, nhưng vẫn không làm khó được mộc trung hỏa, phựt một tiếng đã hừng hực bốc cháy. Mạc Thiên Liêu còn chưa kịp thêm lá khô dẫn lửa thấy thế liền ngẩn người, nhấc thịt hươu lên cao một chút, tránh cho lửa quá lớn, nướng thịt thành than luôn.
Hương quả mê người từ gỗ tỏa ra, từ từ thấm vào thịt hươu, Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn ngọc giản, vẫn chưa xuất hiện chương tiếp theo giống như trước, hắn chẳng thèm để ý đến nữa dùng đao chặt cắt sườn hươu xuống rồi khắc hình lên.
Lỗ tai nhòn nhọn, thân mình nho nhỏ, cái đuôi thật dài, Mạc Thiên Liêu nhìn mèo nhỏ rất sống động trên sừng hươu trong lòng bàn tay kia, cũng không biết Mạc Tiểu Trảo có lớn lên được miếng nào không……
Mơ hồ, Mạc Thiên Liêu cảm giác có cái gì đó đang theo dõi hắn, ngẩng mạnh đầu thì thấy giữa tán cây bên trên có một đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly, không hề chớp mắt dõi theo hắn!
Mạc Thiên Liêu nhìn thấy đôi mắt này, dường như quên tất cả mọi thứ.
Ấy là một con mèo choai choai, bộ lông như tuyết trắng không mảy may dính chút tạp sắc, lẳng lặng ngồi đó. Trên cổ tay chống ở trước mặt có đeo một cái vòng nhỏ cẩn bảo thạch trân quý, mặt trên có khắc vô số hoa văn phức tạp, cùng một kiểu dáng với bao cổ tay hắn mang lúc trước, có thể biến lớn biến nhỏ tùy theo động tác của tay mèo……
Vịn cành cây nhảy lên, Mạc Thiên Liêu nằm trên cây, chậm rãi đưa mặt tới gần trước mặt mèo nhỏ.
Mèo trắng nhỏ vẫn không nhúc nhích chờ hắn bò tới.
“Móng Nhỏ?” Mạc Thiên Liêu khẽ gọi có chút không thể tin được, sau đó, như nguyện lấy được mèo đại gia ban tặng cho một vuốt.
Mạc Tiểu Trảo rất không thích cái tên này, mỗi lần gọi nó như vậy, chuẩn bị tinh thần ăn đập.
Mạc Thiên Liêu nhất thời mừng đến điên rồi, ôm chầm lấy mèo nhỏ, chôn mặt vào trong cái bụng lông mềm mại của nó, cọ tới cọ lui:“Móng Nhỏ, Móng Nhỏ, thật là em rồi!”
“Méo!” Mèo đại gia tức khắc dựng lông, đáng chết, anh đang làm cái gì! dám cọ bụng lông của sư tôn, đây chính là khi sư diệt tổ!
Truyện khác cùng thể loại
915 chương
82 chương
4 chương
75 chương
54 chương
133 chương