Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 20
“Thanh, Thanh Đồng chân nhân……” Tu sĩ kim đan kia sợ tới mức mặt như màu đất, hai tay chống đỡ gian nan lùi về phía sau vài bước.
Nay linh khí trên đại lục Thái Huyền càng ngày càng không thuần, cho dù có linh thú phụ tá, muốn tu đến cấp cao cũng rất khó khăn, tu sĩ nguyên anh cũng có thể làm trưởng lão tông môn, mà vị động chủ này của Ốc Vân Tông, là tu sĩ hóa thần không hơn không kém!
Kim đan tuy rằng đã là cấp cao, nhưng ở trước mặt hóa thần mạnh mẽ, vẫn chỉ là một con kiến hôi.
Tu sĩ luyện khí nọ cũng bị dọa cho đến rối bời, gã cùng lão tổ nhà mình từng dự qua đại hội tông môn, đương nhiên cũng đã gặp Thanh Đồng, biết vị lão tổ như trích tiên này, thực ra tính tình cực kỳ không tốt.
“Grao……” Báo con lảo đảo, vất vả lắm mới bắt kịp mọi người, nhìn thấy mỹ nhân trong hư không, lập tức kích động gào lên tiếng.
Tiếng kêu của báo con, gọi về thần trí mọi người, tu sĩ luyện khí Thanh Vân Tông kia hít sâu một hơi, chắp tay hướng Thanh Đồng hành lễ:“Gặp qua Thanh Đồng chân nhân, vãn bối là Hạ Hi Lâu, là đích tôn của Vân Tùng trưởng lão Thanh Vân Tông, hôm nay mang theo bái thiếp của gia tổ, đặc biệt đến tiếp kiến Ốc Vân Tông.”
Trong chính đạo có một quy tắc bất thành văn như vầy, đó là nếu có lão tổ, sư tôn bảo hộ, gặp phải nguy hiểm, báo danh hào người che chở mình ra, đều là người trong chính phái, bình thường sẽ nể nửa phần mặt mũi. Nếu vẫn muốn giết người, vậy tất nhiên sẽ kết thù. Mới vừa rồi Mạc Thiên Liêu sớm tỏ rõ thân phận, cũng là vì nguyên nhân này.
Đây là chính đạo giả mù sa mưa, cũng bởi vậy dưỡng ra một đám đệ tử ăn chơi trác táng. Mạc Thiên Liêu âm thầm bĩu môi, Ma đạo đơn giản chính là cá lớn nuốt cá bé, thực lực làm đầu, tài nghệ không bằng người còn không có mắt nhìn thì sống không lâu.
Thanh Đồng chậm rãi hạ xuống đất, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Mạc Thiên Liêu mặt xám mày tro:“Lại đây.”
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng phủi phủi bụi đất trên người, hai ba bước đi tới, khom mình hành lễ:“Sư tôn.” Nhưng ánh mắt vẫn đang đảo vòng, tìm kiếm mèo nhỏ mới vừa bị hắn ném ra.
“Nguyên lai là đồ đệ chân nhân, thật sự là hiểu lầm,” Tu sĩ kim đan nọ cũng phản ứng, lau lau vết máu bên khóe miệng, cười nói,“Hai ta gặp vị đạo hữu này mang theo yêu thú chưa nhận chủ, nhất thời tò mò……”
Lời này thứ nhất đã quy chụp hành vi giết người cướp của mới vừa rồi thành hiểu lầm, đen trắng đảo điên tuyệt không thừa nhận mình biết thân phận Mạc Thiên Liêu, vả lại còn thuận đường cáo trạng, đồ đệ của ngươi ở sau lưng ngươi tìm được một con yêu thú, nói không chừng là trộm từ bên trong tông môn ra.
Thanh Đồng lúc này mới giương mắt, liếc nhìn tu sĩ kim đan vẫn còn đang nói hăng say kia, hơi hơi nâng tay, trong tay áo lộ ra một nhúm lông màu trắng.
Tu sĩ kim đan nọ lập tức ngậm miệng, yêu thú nằm trong tay sư tôn người ta, còn có cái gì đáng nói.
Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, mèo nhà mình ở trong lòng sư tôn đương nhiên là an toàn, chẳng qua…… Ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng nõn, cùng với chút lông trắng trong tay, mèo đại gia nhà hắn mà lại gần gũi với người khác! Chẳng lẽ, Móng Nhỏ là yêu thú sư tôn coi trọng, định bụng nuôi cho riêng mình?
“Các ngươi tự xử, hay là muốn bổn tọa ra tay?” Thanh Đồng rụt mu bàn tay lại, dùng thanh âm buốt giá dễ nghe chậm rãi nói.
Hạ Hi Lâu cả kinh, bản thân mình báo ra danh hào của lão tổ, Thanh Đồng lại này vẫn muốn giết người!
“Chân nhân, Hi Lâu là tôn tử duy nhất của gia sư Vân Tùng lão tổ, mới vừa nãy chúng ta đụng chạm lệnh đồ, còn thỉnh…… A……” Tu sĩ kim đan còn chưa nói xong câu, đã bị một hư chưởng mạnh mẽ theo bàn tay nâng lên của Thanh Đồng bay đập vào mặt, một cái tát quạt thẳng, khiến gã bay lên cao hơn ba trượng, nện ầm vào vách núi đá.
“Dong dài.” Môi mỏng nhạt màu nhẹ nói một câu như vậy, Thanh Đồng có chút ghét bỏ lắc lắc tay.
Mạc Thiên Liêu nuốt nuốt nước miếng, quyết định về sau nói chuyện với sư tôn nhà mình nhất định đơn giản rành mạch, bằng không bị một bàn tay tát dính vào tường…… Thoạt nhìn rất đau nha.
“Chân nhân tha mạng, ta biết sai, ta, ta nguyện hiến hết mấy bảo vật này cho chân nhân!” Nhìn ra Thanh Đồng một chút cũng không nể mặt mũi Vân Tùng trưởng lão, Hạ Hi Lâu sợ tới mức cả người phát run, lấy ra ngọc bội chứa đồ của mình, sùm sụp đổ hết những thứ bên trong ra, trong hoảng loạn còn kéo báo con bên mình lại.
“Hửm?” Lông mi thật dài khẽ rung một chút, đôi mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng chậm rãi chuyển qua người cục bông nhỏ đang run cầm cập kia,“Cũng tốt, nhưng mà nó đã ký khế.”
Hạ Hi Lâu nghe thấy lời ấy, vội tát cho mình một bạt tai:“Vãn bối hồ đồ.” Linh thú đã ký huyết khế thì không thể lại ký khế với người khác, mà một khi chủ nhân chết đi, linh thú cũng sẽ cùng chết theo. Đây chính là nguyên nhân năm đó lúc Mạc Thiên Liêu chết, lại cảm thấy may mắn mình chưa ký huyết khế với Mạc Tiểu Trảo.
Thanh Đồng đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ Hạ Hi Lâu, hai mắt nhìn thẳng vào mắt gã.
“A –” Người nọ phát ra một tiếng hét thê lương, đồng thời mắt báo con cũng bắt đầu trợn trắng.
Mạc Thiên Liêu có thần hồn cường đại, có thể nhìn thấy rõ ràng một luồng sương mù màu máu bay ra từ ấn đường Hạ Hi Lâu, đến trên người báo con.
Buông tay, Hạ Hi Lâu mềm nhũn, tức khắc ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự. Mà báo con nằm rạp trên mặt đất, yếu ớt kêu hai tiếng liền nhắm mắt lại.
“Ôm nó lên.” Thanh Đồng chỉ cục lông xám kia.
“Vâng.” Mạc Thiên Liêu vội vã tiến lên, ôm lấy báo con. Bé con yếu ớt, thần hồn cực kỳ không ổn, Mạc Thiên Liêu chạm nhẹ vào trán nó, rõ ràng cảm ứng được, mối liên kết thần hồn như có như không giữa nó và Hạ Hi Lâu bị cắt đứt, lại thành một con yêu thú tự do!
Quả thật là cắt đứt huyết khế sao?
Mạc Thiên Liêu rất là khiếp sợ, ba trăm năm trước, trong thời gian hắn cực kỳ nhàm chán, từng nghĩ tới nghiên cứu một linh bảo có thể cắt đứt huyết khế. Trên lý thuyết là có thể làm, chẳng qua huyết khế này thực ra là trao đổi một phần của thần hồn giữa người với yêu thú, muốn cắt đứt thì phải cắt bỏ một phần nhỏ thần hồn của một bên, bên bị cắt này sẽ trở nên ngu ngốc. Lúc ấy chỉ làm mẫu đầu tiên, còn chưa kịp luyện chế, không ngờ ba trăm năm sau lại có pháp thuật cắt đứt huyết khế sao?
Đang ngây người ra, ót đột nhiên bị một cái tát, Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, liền thấy sư tôn nhà mình đang lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp như lưu ly lộ ra vài phần ghét bỏ.
“Sư tôn?”
“Bẩn muốn chết.” Giọng nói lành lạnh dễ nghe thản nhiên nói, nói xong, trong nháy mắt một mũi băng bay tới, trực tiếp đâm xuyên tu sĩ kim đan mới vừa rớt khỏi vách núi.
Đối với hành vi dứt khoát của Thanh Đồng, mắt Mạc Thiên Liêu hơi hơi cong lên, rất là tán thưởng. Hắn chán ghét nhất cái gọi là đạo nghĩa của đám người trong chính đạo, nhân thiện này nọ, bản thân lúc nào cũng đeo đạo nghĩa bên miệng, giảng giải cho người khác, đến lúc giết người đoạt bảo thì cái gì cũng không nói. Nếu sư tôn nhà mình đến chậm một bước, người bị đoạt đi yêu thú, bị đâm xuyên qua, chính là hắn.
Mạc Thiên Liêu nhìn Hạ Hi Lâu, đoán chừng gã đã trở nên đần độn, quyết định lấy đao của tên Ma Tu nọ, kết liễu tính mạng gã. Giữ mạng gã lại, chỉ tổ làm tăng hận ý của Vân Tùng trưởng lão, không bằng diệt cỏ tận góc. Vỗ vỗ tay, xách báo con, bước nhanh đuổi kịp sư tôn mỹ nhân:“Sư tôn, chờ con!”
“Ném nó cho tông chủ,” Thanh Đồng dừng bước, liếc nhìn báo con trong tay Mạc Thiên Liêu,“Sau đó đến cung Thanh Ninh gặp ta.”
Ném cho tông chủ? Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày:“Nếu tông chủ hỏi……”
“Có sao kể vậy.” Thanh Đồng quăng lại những lời này, mũi chân điểm nhẹ, đổi thành một vầng sáng trắng xóa như lúc xuất hiện, đạp không, thuận gió lướt đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Sư tôn……” Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn đường núi còn tới mấy chục dặm, há miệng thở dốc, tốt xấu gì thì cũng nên tiện đường mang hắn về dùm đi! Đường xa như vậy, hai chân cuốc bộ về, hẳn đi đến khi trời xuống núi mới tới.
Trên không Thanh Đồng móc bình bạch ngọc trong tay áo ra, đổ một viên Thiên giai Ngưng Thần đan nhanh chóng nuốt vào.
Đợi Mạc Thiên Liêu trở về tông môn, quả nhiên đã là hoàng hôn.
“Ngươi nói, Thanh Đồng đã cắt đứt huyết khế cho con báo con này?” Tông chủ Thiên Lang chân nhân sờ sờ báo con còn đang mê man, trầm ngâm nói.
“Vâng.” Mạc Thiên Liêu thành thật đáp, nghe theo lời sư tôn nói, nói ra chân tướng mọi việc, chỉ giấu đi chuyện mình bán pháp khí, giải thích Mạc Tiểu Trảo là mèo con gặp được ở sau núi, không biết đó là một yêu thú.
Hắn vừa nhập môn, không nhận ra yêu thú cũng là chuyện bình thường, dù sao, hắn vẫn có một sư phụ thuộc dạng khó tiếp cận.
Tông chủ chưa nói gì, cho hắn để lại báo con rồi tự mình về.
“Sư tôn, báo con này không nên đưa qua cho Ốc Thanh Động sao?” Viêm Liệt đi vào, cười tủm tỉm chọc chọc bé con cực kỳ bẩn kia.
“Thanh Đồng làm sao có thời gian để ý tới? Cho ngươi đó.” Thiên Lang chân nhân sờ sờ râu, nâng tay ném báo con vào lòng Viêm Liệt,“Còn nữa, lát nữa xử lý mấy chuyện rắc rối dưới núi đi.”
Làm đại đồ đệ thời khắc phân ưu vì tông chủ, Viêm Liệt yên lặng nuốt xuống những lời “tại sao lại ném cho con” này, cười đáp trả.
Mạc Thiên Liêu nhớ rõ sư tôn kêu hắn tới cung Thanh Ninh, nhớ tới ánh mắt ghét bỏ lúc Thanh Đồng nhìn báo con kia, liền thành thành thật thật tắm rửa một chập, đổi sang quần áo sạch sẽ, mới nhấc chân đi chính điện.
Sắc trời đã muộn, đèn lưu ly trong cung Thanh Ninh đều được thắp lên, từ xa nhìn lại, giống như thuỷ tinh cung.
Chậm rãi đi vào đại điện, thị nữ áo trắng ý bảo hắn không cần lên tiếng, Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu nhìn, sư tôn vốn hẳn ngồi trên nhuyễn tháp chờ hắn, giờ đang nằm trên gối đầu thiệt lớn, đôi mắt đẹp khép hờ, ngủ say sưa.
“Ngài tới đúng lúc,” Thị nữ áo trắng chỉ chỉ cửa nội điện,“Nữ tì không dám thức tỉnh chân nhân, nhưng trong điện rất lạnh.” Ý tứ rất rõ, ngài đánh thức chân nhân giúp, để người trở về phòng ngủ đi.
Nhìn nhìn mỹ nhân đang ngủ say trên tháp, lại nhìn nhìn ánh mắt năn nỉ của thị nữ áo trắng, Mạc Thiên Liêu chậm rãi đi đến bên tháp nửa quỳ xuống. Ánh sáng từ đèn lưu ly chiếu xuống gương mặt đẹp như ngọc nọ, lông mi thật dài từng cọng từng cọng phân rõ, rọi xuống như bóng rèm.
Nhẹ nhàng nâng tay, ôm chặt mỹ nhân, trong ánh mắt khiếp sợ của thị nữ ôm ngang lấy sư tôn mình.
Người tu tiên, năm giác quan vốn nhạy cảm, Mạc Thiên Liêu vốn dĩ chỉ giả bộ muốn ôm, đã chuẩn bị tinh thần sư tôn đột nhiên bừng tỉnh sau đó đánh hắn một trận ra trò, thế nhưng, không có tỉnh. Ôm lấy người, Thanh Đồng lại cực kỳ tự nhiên tựa vào trước ngực hắn, vô ý thức nhẹ nhàng cọ một chút.
Tim ngay tức khắc muốn rớt một nhịp, Mạc Thiên Liêu nuốt nuốt nước miếng, mặc niệm đây là sư tôn, đây là sư tôn, nhấc chân hướng về phía nội điện.
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Đây là sư tôn, đây là sư tôn
Sư tôn: Sư tôn thì sao?
Thợ Mộc: Ta không có suy nghĩ không an phận, không có suy nghĩ không an phận
Sư tôn:[ cọ mặt ] meo~~~~……
Thợ Mộc:[ máu mũi ] ta nghĩ ta phải đi tu phật QAQ
Truyện khác cùng thể loại
915 chương
82 chương
4 chương
75 chương
54 chương
133 chương