Thần Mộ

Chương 165

Đám đông giống như kiến bu lấy Thần Nam, khi hắn vào trong thành, hai bên đường có vô số người đứng xem. Mọi người đều xì xào bàn tán: "Nhìn kìa, đó là vị Sở quốc hộ quốc kị sĩ một mình chống lại vô số thuộc hạ nhà Lăng gia." "Trời ơi, sát khi thật dày đặc, ta cảm thấy mình đang run lên rồi!" "Đêm hôm đó, một mình anh ta không chỉ giết được Tứ giai cao thủ của Lăng gia mà còn đại chiến với cao thủ toàn thành một đêm, quả thật rất oai phong" "Chân tướng cuối cùng cũng đã sáng tỏ, oan khuất cuối cùng đã được đưa ra ngoài ánh sáng" "Ánh mặt thật lạnh lùng, dáng vẻ thật oai phong, tên nhóc Lăng Vân đúng là thật nham hiểm, đây mới là vị anh hùng thật sự" Thần Nam đương nhiên là rất chăm chú lắng nghe những lời bàn tán, trong lòng khẽ cười thầm, thật không ngờ kiệt tác của hắn lại được tán dương đến như vậy. Sau khi trở về Thần Phong học viện, Thần Nam từ chối tất cả mọi lời mời mọc, hắn trước hết tắm một trận thật thoải mái, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi chạy thẳng tới nơi ở của Tiểu Thần Hi và mấy lão tiền bối của Thần Phong học viện. Nhiều ngày không gặp Tiểu Thần Hi, Thần Nam vốn dĩ không thể nào có thể yên tâm được, vội vội vàng vàng chạy thẳng vào khu rừng trúc. Trong khung cảnh tĩnh mịch của khu rừng trúc, có tám, chín khu nhà, quang cảnh xung quanh đều đẹp như tranh vẽ. Gần các khu nhà, cỏ mọc um tùm, hoa tươi thơm ngát, nước chảy dưới cầu, những phiến đá hình thù kì lạ xếp thành từng hàng. Phía xa xa, trong những khóm trúc xanh mướt, thấp thoáng nghe thấy tiếng chim kêu lảnh lót vui tai, khung cảnh nên thơ khiến người ta cảm thấy thoải mái, tâm hồn thư thái. Tất cả đều giống với trước kia, chỉ có một chút ít thay đổi, Thần Nam nhanh chóng bước tới khu nhà của Tam đại tuyệt thế cao thủ, khi nhìn xuyên qua những bóng cây hắn đã thấy một cảnh tượng khó có thể tin được. Tiểu Thần Hi đang múa kiếm, tư thái mềm mại, thanh tiểu kiếm nhỏ trong tay cô bé đã hiện ra một tia sáng dài chừng hơn một trượng, phát ra âm thanh lanh lảnh trong không gian. Thần Nam giật mình, suýt nữa ngã xuống đất, hắn ta nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ hay không? Điều này đúng là đã quá sức tưởng tượng của hắn, một cô bé ba tuổi lại có thể phát ra kiếm khí bẩm sinh, đây là điều mà Võ giả phương Đông phải đạt tới cảnh giới Tam giai mới có thể làm có được. Thần Nam cấu mạnh vào đùi mình, cảm thấy rất đau, giờ hắn mới tin rằng mình không phải đang nằm mơ, sau đó Thần Nam gọi lớn "Thần Hi" Tiểu Thần Hi run lên, nhanh chóng quay người lại, sau khi nhìn thấy Thần Nam, cô bé lập tức vất cây tiểu kiếm đi, nhanh như bay chạy tới phía chàng, mắt ngấn lệ gọi: "Ca ca" Mắt Thần Nam cũng nóng lên, chuyến đi tới vùng đất chết, quả thật là chết đi sống lại, suýt nữa thì mất cả mạng ở đó, hắn giờ mới cảm thấy lúc này quả thật rất hạnh phúc. Thần Nam vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy Tiểu Thần Hi, cười nói: "Thần Hi ngoan! Đừng khóc, ca ca không phải đã trở về rồi hay sao, ha ha" "Hu hu...ca ca...." Tiểu Thần Hi nước mắt giàn giụa, ôm chặt lấy cổ Thần Nam, cô bé cứ sợ nếu buông tay ra hắn sẽ biến mất. Thần Nam vỗ lưng cọ bé, nhẹ nhàng an ủi. Đúng lúc này, ba đại tuyệt thế cao thủ cũng đã đi tới, trên mặt ai cũng nở nụ cười. Thần Nam thi lễ với ba người bọn họ, rồi hỏi: "Thần Hi làm sao lại chịu học kiếm pháp vậy,? Con bé không phải rất ghét việc tu luyện hay sao? Hơn nữa vãn bối vừa mới nhìn thấy Thần Hi phát ra kiếm khí, vậy là như thế nào?" Ba cao thủ mỉm cười nhìn Tiểu Thần Hi, Doãn Phong nói: "Đó là do tiểu nha đầu yêu cầu học kiếm pháp đó..." "Hả?" Ánh mắt của Thần Nam chuyển tới nhìn Tiểu Thần Hi đang ở trong lòng mình. Lúc này, trên mặt Tiểu Thần Hi đã đẫm ướt lệ, cô bé nói: "Ca ca mãi không trở về, Thần Hi rất buồn. Cách đây không lâu muội chạy đi tìm mấy tỷ tỷ của Thần Phong học viên chơi, mấy tỷ tỷ lại nói ca ca là ác ma, là người xấu, nên không còn thích Thần Hi nữa, mấy tỷ ấy còn chửi rủa ca ca, muốn giết ca ca. Sau đó muội lại nghe nói có người muốn truy sát ca ca, Thần Hi rất buồn, rất lo lắng cho ca ca, nên muội trở về yêu cầu các ông dạy Thần Hi kiếm pháp. Thần Hi sau khi luyện tốt rồi sẽ đi cứu ca ca..." Thần Nam cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn ôm chặt lấy Tiểu Thần Hi, nhẹ nhàng nói: "Đều do ca ca không tốt." "Không, không phải lỗi của ca ca, là bọn họ không tốt. Ca ca là người tốt, bọn họ nghĩ oan cho ca ca!" Vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Thần Hi lộ ra vẻ oán trách, cuối cùng cô bé nói khẽ: "Tuy nhiên Thần Hi đã tha thứ cho họ rồi. Lúc sau này, bọn họ đã xin lỗi Thần Hi, nói cho muội biết, ca ca là một anh hùng thật sự, tất cả mọi người đều trách nhầm huynh. Tuy nhiên...bọn họ nói huynh tạm thời chưa trở về được, vì vậy Thần Hi càng phải cố gắng luyện kiếm, để có thể tìm được ca ca trở về..." Tuyệt thế cao thủ Áo Duy nói: "May mà ngươi kịp thời trở về. Ban đầu mọi người đều giấu chỉ dám nói với cô bé là ngươi sắp về rồi. Nếu như ngươi vẫn không xuất hiện, chúng ta đúng là không biết làm thế nào để an ủi cô bé. Cũng trách chúng ta không tốt, để cho cô bé biết một số chuyện phiền lòng. Tuy nhiên bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi!" Thần Nam mỉm cười, lau khô nước mặt trên má Thần Hi, nói: "Thần Hi thật lợi hại, đã có thể phát ra kiếm khí, chỉ e không lâu sau còn lợi hại hơn cả ca ca!" "Nhưng các ông nói đó không phải là kiếm khí, hiện nay, uy lực vẫn chưa mạnh bằng kiếm khí" "Hả?" Thần Nam nhìn về phía ba đại tuyệt thế cao thủ, chẳng lẽ lại là sai hay sao, hắn vừa nãy rõ ràng nhìn thấy Tiểu Thần Hi phát ra kiếm khí cơ mà. Lão Long kị sĩ Lôi Liệt nói: "Đó quả thật không phải là kiếm khí, thật ra trong người cô bé vốn đã có một sức mạnh kì lạ, dường như đang ở trong trạng thái phong ấn. Cho nên cô bé mới chỉ luyện tập những bài cơ bản khi nhập môn, là có thể phát ra sức mạnh này rồi. Bây giờ mặc dù vẫn chưa thể nào so sánh được với kiếm khí, nhưng nếu như cô bé chăm chỉ luyện tập hàng ngày, chắc chắn rằng sức mạnh đó càng ngày càng tăng lên, chờ tới lúc có thể đạt tới một cảnh giới nhất định, khẳng định không phải là tầm thường. Thần Nam nghĩ ngợi rồi gật đầu, sau đó ba đại thế cao thủ quay người rời đi, để lại hai người ở lại nói chuyện. Thần Nam dẫn Tiểu Thần Hi, trở về nơi ở của mình. Sau đó hắn kể lại vắn tắt những gì mà mình đã trải qua. Tiểu Thần Hi là một cô bé rất thông minh, nói dối không thể nào có thể giấu được cô bé, còn nếu như nói thật với cô bé, thì lại không thích hợp. Vì vậy cuối cùng Thần Nam đành tóm tắt sơ qua toàn bộ mọi chuyện cho Thần Hi nghe. "Đám đàn bà đó thật đáng ghét, lại đem những chuyện của ta đổ lên đầu Thần Hi. Khi nào có cơ hội, ca ca nhất định sẽ giúp muội dạy dỗ cho bọn họ một trận nên thân." Tiểu Thần Hi vội vàng nói: "Không, ca ca đừng trách các tỷ ấy, Thần Hi đã không trách họ nữa rồi. Hơn nữa, lúc đó không phải tất cả mọi người đều không chơi với Thần Hi, Phượng Hoàng tỷ tỷ, Long Vũ tỷ tỷ và còn cả cái tỷ tỷ rắc rối ấy nữa, bọn họ vẫn đối xử tốt với Thần Hi, đều rất quý Thần Hi" "Ừ" Thần Nam gật đầu, nói: "Ba người bọn họ coi như không để ta thất vọng" "Nhưng mà mấy ngày nay Long Vũ tỷ tỷ rất là buồn, tỷ ấy khóc lóc cả ngày. Ca ca của tỷ ấy vĩnh viễn không trở về nữa, còn buồn hơn cả Thần Hi." Long Vũ bình thường hay tự xưng là ca ca, thích mặc đồ con trai, trên mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, thần thái ngông nghênh, phong thái tự tin, vô cùng cởi mở. Giờ trở nên u sầu, thiểu não như vậy rõ ràng trong lòng Long Vũ đang rất đau khổ. Ngày trước Thần Nam tận mắt nhìn thấy Long Vũ khi đứng trước mặt Tiềm Long, hết sức dịu dàng. Quả thật chuyện lần này đã khiến cho nàng ta bị sốc không ít. "Phương Hoàng tỷ tỷ cũng không vui, ít cười hơn mọi khi." "Ồ" Thần Nam giật mình, Đông Phương Phượng Hoàng có tâm sự Chẳng lẽ lại là vì...Tiêu Phong? Cũng rất có khả năng, nghĩ lại trong trường vô số thần tượng, có lẽ Đông Phương Phượng Hoàng từ lâu cũng đã có thiện cảm với chàng ta, chỉ có điều từ trước tới giờ không biểu hiện ra mà thôi, và cũng không giống như Long Vũ chìm sâu trong ái tình. "Chỉ có tỷ tỷ rắc rối đó là vẫn giống như mọi khi, cả ngày cười nói. Tỷ ấy còn thường xuyên cưỡi Bạch Hổ trốn đưa muội đi chơi" "Hả.... cái gì? Cái gì?" Thần Nam kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Muội thường xuyên chơi với Tiểu ác ma đó" "Đúng thế, tỷ tỷ phiền phức đó rất hiếu động, tỷ ấy thường dẫn muội đi trêu chọc mọi người" Thần Nam nghe xong, cảm thấy sốc, nói: "Thần Hi muội...không học theo cô ta đấy chứ?" "Không có, muội chỉ đứng bên cạnh xem thôi" "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!" Thần Nam nói liền hai lần, rồi vỗ ngực: "Làm ta sợ quá, ta thật không hi vọng muội bị một Tiểu ác ma làm hư người" Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Tiểu Thần Hi suýt nữa làm Thần Nam ngồi phịch xuống đất. "Tỷ tỷ phiền phức đó nói với muội rằng, muội nên học chị ấy nhiều, tránh để sau này bị người ta ức hiếp" Thần Nam lập tức phản đối nói: "Kkông được học theo cô ta. Tiểu ác ma suốt ngày gây phiền phức đó đã nhập ma rồi, không còn thuốc chữa nữa!" "Hì hì, Thần Hi hiểu rồi" Thần Nam vỗ vỗ trán, nhìn bộ dạng Tiểu Thần Hi dường như rất thích Tiểu Bảo Chúa, nếu như để cho bọn họ cả ngày ở bên nhau, khẳng định trên thế giới này sẽ có thêm một hỗn thế tiểu ma đầu nữa. Không được! Hắn nhất định phải ngăn cản, không thể để Tiểu Thần Hi bị Tiểu Bảo Chúa làm cho hư được. Ngày thứ hai, Long Vũ tới thăm hắn. Bình thường thì ngoài Tiểu Bảo Chúa lén tới đây ra, thì những người khác không được phép tiếp cận khu vực cấm này, đương nhiên loại ma phiền như Tiểu Bảo Chúa thì cần phải có những cao thủ ở đây mắt nhắm mắt mở cho qua mới được. Tuy nhiên quan hệ của Long Vũ và Tiềm Long không phải là bình thường, Phó viện trưởng của Thần Phong học viện đã nợ bảy vị anh hùng quá nhiều, nên vô cùng quan tâm tới những thân nhân của họ, đã phá lệ phái người đưa Long Vũ tới đây. Thần Nam đương nhiên hiểu được mục đích tới đây của nàng ta, nên dẫn Tiểu Thần Hi tới chỗ ba đại tuyệt thế cao thủ, để tiện nói chuyện với nàng ta. Nhiều ngày không gặp, Long Vũ tiều tụy đi nhiều, một tuyệt thế mĩ nữ tóc ngắn thần thái vốn ngang ngược, phong thái tự tin, lúc này nhìn thật là u uất. "Ta nghĩ, huynh biết tại sao ta tới đây tìm huynh. Ta đã biết được tình hình xảy ra ở vùng đất chết từ Mộng Khả Nhi, nhưng ta vẫn muốn huynh nói lại một lần nữa, ta muốn biết những chi tiết liên quan tới Tiềm Long" Long Vũ bình thường trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ lúc này mắt đang ngấn lệ, nước mắt trào ra. Thần Nam thở dài, tình cảm Long Vũ dành cho Tiềm Long đúng là rất sâu đậm. Hắn từ từ kể lại tỉ mỉ một lần nữa những chuyện xảy ra ngày hôm đó, đương nhiên có một số chỗ là gia công. Bởi vì chính hắn đã rắc những mảnh giấy kia ra, bây giờ nếu như nói thật, nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn. Long Vũ miễn cường không chế tình cảm của mình, nàng ta nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ lăn trên gò má, phải rất lâu sau nàng ta mới có thể ngừng khóc, mở hai mắt ra, nhìn Thần Nam không chớp mắt nói: "Ta muốn báo thù cho Tiềm Long, tuy nhiên thực lực của Lăng gia quá hùng hậu, ta sợ không thể giết chết được Lăng Vân. Gia tộc của Tiềm Long mặc dù cũng rất lớn nhưng nếu bọn họ đứng ra có thể sẽ dẫn tới cuộc chiến của Thập đại thế gia, vì thế chuyện lần này chỉ có thể do ta ra mặt" Thần Nam gật đầu nói: "Ừm, đúng là một vấn đề khó. Ta nghe nói tông chủ Lăng gia gần cuối đời có con, nên vô cùng cưng chiều đứa con độc nhất này, xem ra lão ta không thể trơ mắt ra nhìn đứa con duy nhất của mình phải chết. Tuy nhiên, lão cũng không thể nào dám chống đối lại với cả thiên hạ, cứ thế cứu Lăng Vân, thật không biết lão ta rốt cuộc muốn giở thủ đoạn gì." Long Vũ nói: "Lăng gia chắc chắn sớm đã có chuẩn bị trước, lần này Lăng gia phái Lăng Tử Hư là em trai ruột của Tông chủ Lăng gia. Nghe nói võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới Ngũ giai tuyệt thế cao thủ" "Hừ! Ngũ giai tuyệt thế cao thủ, ha ha ha, chỉ e rằng sẽ phải chết ở thành Tội Ác"