Thần Mộ
Chương 154
Núi non điệp trùng, cây cối um tùm, thêm nữa là những cây cổ thụ cao vút che lấp mặt trời, nhiều loại chim quý hiếm đang bay lượn, ác thú gầm thét, thật đúng là một khu rừng vẫn còn nguyên sơ.
Lúc này, trên Ma điện trong sơn cốc, tiếng gầm vang trời, Tử Kim Thần Long không ngừng lượn vòng trên không, mặc dù nó chỉ dài hơn một mét, nhưng tiếng gầm kinh thiên của nó thì còn đáng sợ hơn tiếng sấm rền. Long khí không ngừng lan tỏa trong sơn cốc, làm cho mười một viễn cổ cự nhân sợ hãi run cầm cập, quỳ rạp xuống đất không ngừng vái lấy vái để.
Ma điện có thể được coi là Thần thánh trong lòng của những viễn cổ cự nhân này, nhưng giờ đã bị sụp đổ chỉ trong một đêm. Điều đó đã làm cho bọn họ hoang mang không biết nên làm thế nào, vì thế lại càng khiến cho bọn họ cảm thấy sợ con Thần Long đang diễu võ giương oai trước mặt.
Tử Kim Thần Long mặc dù chưa thể phục hồi lại sức mạnh như trước nhưng khí thế của vương giả của loài rồng thì vẫn còn đó. Thật đã làm cho những viễn cổ cự nhân này khiếp hãi vô cùng, quỳ hết xuống mặt đất.
Thần Nam nhìn lên không trung thét: "Cá trạch, đừng mãi tỏ oai phong. Hãy mau nói với bọn họ, Cổ thần trong Ma điện đã trở về Tiên giới. Còn ngươi là sứ giả của Cổ thần được phái xuống để báo cho họ biết. Đừng để cho bọn họ sợ hãi nữa."
Tử Kim Thần Long dương dương tự đắc một hồi, sau đó dùng toàn lực thể hiện một chút thần thông mà trước đây nó có thể dễ dàng thực hiện, là dùng ý thức để truyền đạt tới viễn cổ cự nhân.
Những cự nhân này dần dần bình tĩnh lại, không còn sợ hãi bất an nữa.
Cuối cùng mười một cự nhân tuân theo mệnh lệnh của Sứ giả, lần lượt từng người nhấc theo những cây cột đá, bước nhanh ra bên ngoài sơn cốc. Bây giờ, một trận thảm chiến giữa những cự nhân và bọn truy sát Thần Nam chuẩn bị bắt đầu.
"Wào...ha ha ha" Tử Kim Thần Long lúc này thật sảng khoải, trong lòng thật kích động vì sắp được xem màn kịch gây cấn nhất.
"Cá trạch, mau mau xuống đây, chúng ta phải lên trước để dẫn đường cho bọn họ!"
Tử Kim Thần Long lộ vẻ ngạc nhiên không hiểu, bay tới gần Thần Nam nói: "Wào ...Tiểu tử ngươi có thể chạy nhanh hơn những cự nhân kia không? Cứ để bọn chúng tự đi tìm kiếm đi, mũi của những anh chàng to lớn đó rất thính, sẽ nhanh chóng tìm thấy đám người kia thôi"
Thần Nam nhìn Tử Kim Thần Long nhe nanh múa vuốt, nước bọt bắn tung tóe, cười hì hì, nói: "Ngươi cõng ta bay lên không phải sẽ nhanh như bọn họ sao?"
Nói xong ngay lập tức Thần Nam túm chặt lấy nó.
"Wào..tiểu tử ngươi mau thả Long đại gia của ngươi ra, ngươi định làm gì? Tên tiểu tử đáng ghét chết bầm nhà ngươi, muốn tìm cách chơi ta hả, còn lâu nhé!" Tử Kim Thần Long gầm thét vang trời, không ngừng giãy giụa.
Thần Nam lúc này đã túm chặt lấy đuôi của nó, giữ chặt không buông, nói: "Cá trạch, tối qua không phải chúng ta đã nói, ta dẫn ngươi nhập thế tu hành, chúng ta sẽ cùng dựa vào nhau hay sao? Sao mới có một đêm mà ngươi đã quên rồi, ngươi cũng biết ta bị bọn chúng truy sát thê thảm đến thế nào mà. Bây giờ có cơ hội để báo thù, nếu không thể tận mắt nhìn thấy, ta thật không cam lòng!"
"Wào... Wào..." trong sơn cốc vang vọng tiếng gào rống của Tử Kim Thần Long nhưng nó thật chẳng còn cách nào khác đành phải mang Thần Nam đi theo.
Mười năm phút sau, Tử Kim Thần Long thân dài hơn một mét bay thẳng lên, nhưng kì lạ là dưới đuôi lại bị một bàn tay to túm lấy. Thần Nam lúc này bị treo lơ lửng lắc lư dưới đuôi của nó.
"Ý, cá trạch, đợi khi nào ngươi lớn lên, đến lúc đó ta cũng không cần phải làm thế này nữa"
"Wào..tên tiểu tử đáng chết, Long đại gia của nhà ngươi đã mấy nghìn tuổi rồi, bây giờ bởi vì hết Long nguyên nên mới biến thành nhỏ như thế này. Ngươi còn mộng tưởng tới lúc đó ta sẽ cõng ngươi sao? Chỉ có lần này thôi, lần sau thì đừng có mơ."
"Hì hì.." Thần Nam cười thầm, đã có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai.
"Rầm" "Rầm" "Rầm"
Mặt đất lúc này rung chuyển dữ dội, vô số cây cổ thụ bị cự nhân giẫm lên, đổ rạp trên mặt đất. Những động vật trong rừng kinh hãi chạy toán loạn, cả cánh rừng trở nên náo loạn, tiếng thú gầm rú không ngớt.
Thần Nam treo lủng lẳng dưới đuôi của Tử Kim Thần Long, bay lên phía trước viễn cổ cự nhân, dựa vào trí nhớ mà dẫn đường cho bọn họ.
Lúc này, ở phía ngoài rừng, hàng trăm người vây bắt đang âm thầm đợi Thần Nam quay về. Hai ngày vừa qua đã làm cho bọn chúng vừa sợ hãi vừa khiếp đảm, không thể ngờ rằng Thần Nam lại trốn vào cái nơi đáng sợ như vậy. Cảnh tượng những cự nhân truy kích Phi long đã khiến cho tất cả bọn chúng cảm thấy thật hãi hùng.
Nhiều người đã định quay về, nhưng rốt cuộc lại không chống lại được những mê hoặc của đồng tiền. Bọn chúng đều hiểu rằng, Thần Nam bây giờ đã là miếng thịt nằm trên thớt, nếu như hắn chưa chết, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ cần dựa vào đám chim ưng và chó săn, dù hắn có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
Tuy nhiên, việc chờ đợi làm cho con người cảm thấy chán nản vô cùng, có rất nhiều người đã bắt đầu tức giận, nguyền rủa hắn. Cứ như vậy mãi thật khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Tuy nhiên đúng ngay lúc này, đám chim ưng nhanh chóng lao từ trên không trung xuống, kêu lên ầm ỹ, làm cho đám người mai phục ở xung quanh vui mừng nhìn theo, mục tiêu cuối cùng đã xuất hiện rồi, giờ đã có thể kết thúc lần truy sát này rồi.
Năm Long kị sĩ ngay lập tức nhảy lên mình Phi long, xuyên qua cánh rừng bay lên phía trước.
" Này, mấy người các ngươi chớ có đánh rắn động cỏ" Những người trong rừng bất mãn, gọi lớn.
"Không cần, cứ để mấy tên Long kĩ sỹ thối đó đi trước đi, tên tiểu tử này vô cùng ranh mãnh, lại có cây cối ngăn cản, bọn chúng nhất định không thể nào bắt được hắn đâu"
Tử Kim Thần Long mang theo Thần Nam, bay trước dẫn đường cho cự nhân, khi đi qua một ngọn núi thấp, nó nói: "Wào...phía trước hình như có mấy con tắc kè bay tới, Wào..."
Thần Nam cẩn thận quan sát, trên bầu trời xa xa, có mấy con Phi long đang bay tới, đó chính là những Long kị sĩ đang truy sát hắn.
Hắn vội nói với Tử Kim Thần Long: "Cá trạch, nói với đám người khổng lồ đó, mau ẩn sau ngọn núi thấp kia. Khi nào có lệnh, hãy xông lên đè bẹp chúng cho ta."
Tử Kim Thần Long gầm gừ ra lệnh cho cự nhân nấp sau dãy núi chuẩn bị tập kích. Nó và Thần Nam nhanh chóng hạ xuống một khu sơn lâm cách đó không xa, lặng lẽ chờ đợi đám Phi long bay tới.
Lúc mấy Long kị sĩ bay lên phía trước, đã phát hiện ra không ít dã thú chạy loạn trong rừng. Điều này đã khiến cho họ cảm thấy sợ hãi, trực giác mách bảo, tình hình có gì đó không ổn, dường như phía trước có ác thú xuất hiện. Nhưng những người này khi nhìn thấy những con chim ưng bay lượn bên trên dãy núi thấp, điều đó chứng tỏ Thần Nam đang ở đó, chỉ cần xông lên, mười vạn đồng vàng sẽ thuộc về họ.
Đám Long kị sĩ cưỡi Phi long tranh giành xông lên phía trước, chẳng hề hay biết rằng tử thần càng ngày càng gần.
"Wào...." Tử Kim Thần Long gầm lên một tiếng, khiến cho đám Phi long đang bay trên trời run lên bần bật, suýt nữa thì rơi xuống đất. Tử Kim Thần Long mặc dù đã mất đi Long nguyên nhưng khí tức của Thần long thì vẫn còn đó, những con Nhị giai Phi long khi vừa bay tới ngọn núi thấp đó đã cảm nhận được khí tức của thần thú vô cùng đáng sợ, khiến chúng kinh hãi gầm thét.
Đúng lúc này, mười một người khổng lồ từ phía sau núi nhanh chóng đứng dậy, gậy đá trong tay đồng thời cũng vung ra, bay vút lên không trung.
Mấy Phi long kị sỹ sợ hãi kinh hồn bạt vía, bọn họ không thể ngờ rằng những người khổng lồ này lại mai phục ở đây. Cảnh tượng hãi hùng của mấy ngày trước vẫn còn in sâu trong óc, lúc này mà lại bị tập kích, thật đã khiến cho họ sợ mất mật.
Những người khổng lồ bình thường bản tính hung dữ, thức ăn của họ đều là những quái thú khổng lồ hùng mạnh, đương nhiên cũng gồm cả Phi long. Mỗi một người trong chúng đều là thợ săn giỏi bẩm sinh, cây gậy đá trong tay vừa có thể đánh giáp lá cà vừa có thể ném ra xa. Lúc này những con Phi long đang cách bọn họ không đầy hai mươi dặm, đó chính là khoảng cách mà họ có thể giết được, mười một cây gậy đá ngay lập tức nhằm vào hướng mấy con Phi long mà phang.
"Phập" "Phập" "Phập"
Những con Phi long bị đập trúng thịt nát xương tan, kêu lên yếu ớt rồi rơi xuống đất, Long kị sĩ đương nhiên cũng không thể may mắn thoát nạn được, liền trở thành một đống thịt bầy nhầy. Nhị giai Phi long hùng mạnh không chịu được một đòn của cự nhân.
"Wào..." Tử Kim Thần Long đưa Thần Nam bay lên, cười lớn: "Ha ha ha, những con thằn lằn to xác này thật là vô dụng, thế mà cũng được gọi là rồng. Thật đúng là đã làm xấu hổ chữ Rồng này rồi"
Thần Nam nói: "Ít ngông cuồng, tự cao tự đại đi, Tây phương cũng có những Thần long cấp cao đó, đến lúc ngươi gặp phải sẽ biết thế nào là lợi hại"
"Hứ! Hàng ngàn năm nay không phải là ta chưa từng gặp những con thằn lằn to xác đó, chỉ có thể qua loa đại khái để hình dung. Bọn chúng làm sao có thể sánh được với ta khi xưa chứ? Tuy nhiên ta rất thích thú với những Thần linh long bé nhỏ mà ngươi nói, tới lúc đó nhất định sẽ phải tìm hiểu những điểm thần kì của chúng"
Thần Nam cười hô hô nói: "Ngươi còn nói chúng là bé nhỏ à, ha ha ha...thật buồn cười chết mất thôi... Long Bảo Bảo sau khi niết bàn mặc dù chỉ dài có hơn hai mét, nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng to hơn ngươi một chút. Hơn nữa người ta bây giờ đã có thực lực cấp sáu rồi đó, ta nghĩ ngươi hãy gọi người ta là đại ca đi, để người ta bảo vệ cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên thật hay. À. Hay là gọi ngươi là Long Bối Bối đi, ha ha ha.."
Tử Kim Thần Long giận nổ cả đom đóm, tức tới nỗi suýt nữa rơi xuống đất. Nó ngoạc mồm ra chửi: " XXX...."
Có thể giải quyết được mấy con Nhị giai Phi long này một cách dễ dàng, thật khiến cho Thần Nam vô cùng sảng khoái. Mấy ngày bị truy sát, toàn là do những con Phi long đó đầu têu, thật đã làm cho hắn căm hận vô cùng. Nhưng không ngờ chúng lại có thể bị giết được dễ dàng đến vậy.
Tuy nhiên Thần Nam cũng không dám khinh xuất, cho dù có thể giết hết được những kẻ tới truy sát ở trong sơn lâm này cũng chỉ là có thể giải quyết được một phần vấn đề mà thôi, uy hiếp thực sự của hắn chính là ở bên ngoài, Lăng Vân, Mộng Khả Nhi và những thế lực đứng sau bọn chúng. Hắn dường như dự cảm được một trận đại chiến sắp sửa xảy ra.
Những người cự nhân này bắt đầu gào thét vui mừng, thức ăn ngày hôm nay thật dễ kiếm được, căn bản không mất một chút sức lực nào. Nhưng Tử Kim Thần Long lại gầm lên, lệnh cho những người khổng lồ này tiếp tục tấn công về phía trước.
Trong đại sơn tiếng muôn thú gầm rú không dứt.
Đám người vây bắt Thần Nam vẫn âm thầm đợi những tin tức của đám Long kị sĩ, nhưng lại không hề nghĩ rằng bọn chúng sớm đã vong mạng.
Nửa canh giờ sau, phía xa trong cánh rừng vọng lại tiếng thú gầm thét, không khí vô cùng đáng sợ, mặt đất rung chuyển rất mạnh, dường như có vô số động vật đang chạy trốn, cả đám người kinh hãi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nửa khắc sau, một luồng gió tanh từ phía xa thổi tới, khiến cho ai ngửi thấy cũng muốn buồn nôn, vô số voi, sư tử, hổ, báo, sói và cả những con quái thú khổng lồ mà từ trước tới giờ chưa từng thấy bao giờ đang từ phía xa trong khu rừng xông về phía đám đông.
Muống thú chạy toán loạn, lúc này cảnh tượng thật hãi hùng.
"Không xong rồi, những đám quái thú này đang xông tới phía chúng ta."
Nhìn thấy cả quân đoàn quái thú đang nhe nanh múa vuốt xông tới, đám người kia thấy tránh không kịp, vội vàng thi triển công pháp, nhảy lên trên những cây đại thụ. Đám quái thú lao tới phía bọn họ, nhưng không hề dừng lại tấn công người, tiếp tục gầm thét mà lao về phía trước.
Một số người lớn tuổi nhíu mày, hốt hoảng nói: "Không xong rồi, phía trước có thể có Thú vương xuất hiện, nơi này không thể ở lại được nữa, chúng ta mau chạy thôi!"
Tuy nhiên trong rừng chỗ nào cũng là bóng dáng quái thú, bọn chúng căn bản không có chỗ để đặt chân, nếu như nhảy xuống, có thể lập tức bị đám quái thú này giẫm nát.
Lúc này tất cả bọn chúng đều hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể đợi cho đại quân quái thú này đi trước.
"Rầm" "Rầm" "Rầm"
Một loạt những tiếng động vang dội vang lên, giống như một chiếc trùy nặng hàng vạn tấn rơi xuống mặt đất, cả khu sơn lâm rung chuyển, cây cối chao đảo mãnh liệt, lá rụng như trút. Tất cả những kẻ tu luyện đều sợ hãi thất sắc bởi vì âm thanh này vô cùng với quen thuộc với bọn chúng.
Trong đầu mỗi tên đều hiện ra cảnh tượng hãi hùng của mấy hôm trước, chính là đám cự nhân cao mười mấy trượng, lông lá rậm rạp, vác những cây gậy đá khổng lồ.
"Trời ơi, mau trốn đi, những người khổng lồ tới rồi!"
Từ phía xa, một đoàn người khổng lồ đã xuất hiện, nhanh chóng tiến về phía này, giống như mười mấy ngọn núi đang chuyển động, mùi tanh ngòm lan tỏa xông vào khứu giác của bọn chúng.
"Mẹ ơi, chúng ta mau trốn đi.."
Rất nhiều người vội vàng nhảy xuống những cây đại thụ, đã có vô số kẻ bị đám thú đang kinh hãi kia nghiền nát.
Dưới hàng nghìn hàng vạn quái thú đang hoảng loạn bỏ chạy, cho dù có là cao thủ thì cũng không thể thoát chết được, đám thú đông đúc trong rừng đều há những cái mồm đỏ lòm xông về phía trước, nếu như có người ngăn cản đường đi của chúng không tan xương nát thịt mới là lạ đó.
Cảnh tượng đẫm máu này khiến cho những kẻ tu luyện đều kinh hãi, bọn chúng không thể ngờ rằng có thể sẽ gặp phải việc đáng sợ như thế, kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng sợ hãi.
"A, mọi người xem, kia có phải là ác ma Thần Nam không, hắn ta làm sao có thể bay được?"
"Đúng...đúng là....ác ma!"
Một số kẻ đã bắt đầu run lẩy bẩy, rất nhiều kẻ gương mặt trở nên trắng bệch, bọn chúng nhìn thấy Thần Nam bay ở ngay phía trước đám người khổng lồ, dường như là để dẫn đường, một người đột nhiêu kêu lên: "Không xong rồi, không xong rồi, hắn đúng là một ác ma. Nếu không sao lại có thể điều khiển được cả người khổng lồ, thật là không thể nào có thể tưởng tượng được"
Tử Kim Thần Long bị mùi tanh tưởi, hôi thối của cự nhân làm cho phát khiếp, liên tục kêu ầm ỹ. Mặc dù bay ở trên không cách bọn họ chừng hai mươi mấy trượng nhưng một người một rồng vẫn bị mùi tanh làm cho mặt mày vàng vọt.
"Wào... tên tiểu tử này, bây giờ đã phát hiện ra mục tiêu rồi, chúng ta có thể tránh đi không? Bổn đại gia đúng là không thể chịu đựng được nữa rồi, những tên này thật là hôi thối tanh tưởi , cho dù có trốn ở chín tầng mây cũng không thể thoát được thứ mùi này"
Thần Nam lúc này vẫn cố nín không thở, nghe thấy tiếng kêu ca của Tử Kim Thần Long liền nói: "Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng tới một chỗ nào đó, đứng ở phía xa để quan sát" Sau khi nói xong câu này, hắn vội vàng bịt chặt mũi lại.
Lúc này quân đoàn quái thú cuối cùng cũng đã chạy hết, những kẻ truy sát Thần Nam ở trên cây lập tức nhảy xuống, vội vàng chạy trốn về phía trước.
"Rầm"
Một tiếng vang lớn, một cây cột đá trong tay một người khổng lồ bay ra, một đám cây rừng dập nát, , mười mấy người mặc áo đen kêu lên thảm thiết bị bắn ra xa, mồm phụt máu tươi.
"Rầm" "Rầm" Rầm"
Những người khổng lồ giống như những Ma thần vồ lấy đám người kia, mỗi lần hạ chân xuống, là mỗi lần cả khu rừng rung chuyển, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, trước mặt những người khổng lồ cao hàng mười mấy trượng đám người trong khu rừng đều chỉ nhỏ như con kiến, chỉ trong chớp mắt đều biến thành đống thịt nát dưới bàn chân của họ, từng tia máu từng tia máu từ dưới bàn chân của những người khổng lồ phụt ra.
Thần Nam cảm thấy phía trước toàn một màu máu đỏ,nhưng dường như không phải là máu của những kẻ đang ở trước mắt, hắn nhìn thấy một trận huyết chiến đang chờ đợi mình.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
81 chương
133 chương
257 chương
203 chương
1205 chương
476 chương
7 chương