Thần Mộ

Chương 133

Sau khi đến nơi này, mười người đã cảm nhận được rõ ràng có một lực áp bức cường đại. Lực áp bức này làm cho họ rất lo lắng, cảm thấy linh hồn rúng động. Thần Nam đã từng trải qua, không còn bộ dạng chấn kinh như lần đầu, nhưng chín người còn lại lần đầu cảm nhận được cỗ cảm giác áp ức khủng bố này. Trong lòng người nào cũng thấy sợ hãi vô cùng. Chín người đều nhìn Thần Nam, hy vọng hắn có thể giải thích tường tận. Thần Nam dài giọng, nói: "Đừng nhìn ta! Ta cũng chỉ biết hơn mọi người không bao nhiêu đâu. Sau khi đến nơi này, ta không có dừng lại, mà trực tiếp xông vào." Chín đại cao thủ nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái. Tuyệt địa khủng bố như thế mà hắn ngang nhiên trực tiếp bước vào, thật không biết nói hắn là cao nhân đại đảm, hay nói hắn là vô cùng lỗ mãng nữa. Mộng Khả Nhi đưa tay vuốt mái tóc tú lệ, nói: "Bọn ta đến nơi này chính là làm tiền trạm cho các tuyệt đính cao thủ đến sau, nên tận lực thu thập mọi manh mối để có thể cung cấp cho các tiền bối đó. Ta nghĩ rằng bọn ta trước hết nên xem xét kỹ tình hình ngoài cốc đã, sau đó sẽ tiến vào cốc điều tra." Thần Nam và Mộng Khả Nhi hai người tuy có đối đầu, nhưng đến nước này thì không thể không hợp tác. Thần thái trên nét mặt Thần Nam không có vẻ gì nghi ngờ, vẻ ngoài của Mộng Khả Nhi cũng rất yêu kiều, nhưng chỉ có quỷ mới biết trong tâm họ đang nghĩ chuyện gì. Ba người một tổ bên ngoài cốc tìm kiếm đã hơn nửa thời thần, không có phát hiện gì đặc biệt có giá trị cả. Bên ngoài cốc không có chim thú gì mà chỉ là vùng chết chóc dị thường. Chốn rừng núi hoang vu hẻo lánh này không có bất cứ gì khác biệt cả. Mọi người lại tề tụ tại cốc khẩu. Mười người đưa mắt nhìn quanh, Mộng Khả Nhi thở dài, nói: "Có vẻ như bọn ta không thể không tiến vào cốc. ƠÌ0 bên ngoài không thể phát hiện được gì. Nhưng căn cứ theo lời Thần huynh nói, trong cốc có một kẻ như thần tựa ma khủng bố tồn tại. Đi vào sơn cốc chắc chắn là rất nhiều hung hiểm, ta kiến nghị bọn ta nên phân ra thành hai tổ, một trước một sau. Nếu như có nguy hiểm phát sinh, không đến nỗi toàn quân bị tiêu diệt. Phải để lại phía sau ít nhất một người để mang tin tức về." Thần Nam trông thấy mọi người gật đầu đồng ý, liền ngay tức khắc cảm thấy không ổn. Hắn đã từng đến qua nơi này, là người duy nhất trong nhóm có hiểu biết đối với nơi này, tổ thứ nhất chọn người, hắn nhất định không thoát. Hắn thầm nói: "Quả nhiên không thẹn là truyền nhân của Đạm Thai Tuyền! Lúc này ta phải dùng chút tâm kế mọn thôi." Thần Nam lập tức phụ họa: "Mộng tiên tử quả nhiên tâm tư cẩn mật, đề nghị này rất hay, ta nguyện ý tiến nhập tổ đầu, khám phá phía trước." Thấy trên mặt mọi người lộ vẻ kính trọng, hắn tiếp lời: "Có điều để tránh quá mạo hiểm, Mộng tiên tử có đạo gia chí bảo Ngọc Liên đài, có thể ngự không cấp tốc phi hành, như quả bọn ta thật sự gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể nhanh chóng đào tẩu." Lời Thần Nam đưa ra ý rất rõ ràng, muốn Mộng Khả Nhi và hắn tại đi đầu. Hắn biết rằng không thể tránh được sẽ thành trở thành thành viên của tổ thứ nhất, nên đã định chủ ý lôi kéo Mộng Khả Nhi cùng chịu chung nguy hiểm với hắn. Mộng Khả Nhi trong mắt thoáng hiện qua một đạo tinh quang, người khác căn bản không thể trông thấy, nhưng cũng không thể lọt qua mắt Thần Nam, bởi vì hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Mộng Khả Nhi không có thể hiện thái độ gì. Có người bước đến gần chỗ nàng đứng, chính là Thiếu chủ Lăng vân của đông đại lục Thập đại tu luyện thế gia Lăng gia. Hắn nói: "Thế này cũng có chút không ổn. Mộng tiên tử trên người có đạo gia chí bảo, nên ở tổ thứ hai. Điều này là để nêu như có phát sinh gì bên ngoài, nàng có thể nhanh chóng giá ngự Ngọc Liên đài thoát khỏi nơi đây, mang mọi phát sinh ở nơi đây nói lại cho bên ngoài." Lăng Vân nói hợp tình hợp lý, làm người khác không thấy có vấn đề gì. Có điều Thần Nam sớm đã phát giác khi hắn nhìn Mộng Khả Nhi ánh mắt thường lộ vẻ dị dạng, đoán chắc là hắn đã bị tuyệt đại phong tư của Mộng Khả Nhi mê hoặc, hiện tại nói ra những lời này, quá nửa là tư tâm mà thôi. Tiềm Long lại trầm ngâm nói: "Ta nguyện cùng Thần huynh đi trước mở đường." Nữ thần bí ma pháp sư bịt mặt Ngải Lệ Ti cũng nói: "Ta cũng muốn gia nhập vào tổ thứ nhất, thám hiểm phía trước." Một vài người cũng xôn xao bước lên, muốn tiến nhập tổ thứ nhất. Lúc này, Mộng Khả Nhi mỉm cười nói: "Mọi người đừng tranh nữa, hãy để ta và Thần huynh đi trước mở đường. Như Thần huynh đã nói, ta có Ngọc Liên đài nên nếu quả thật có nguy hiểm, có thể bảo đảm ta và Thần huynh nhanh chóng đào tẩu." Lăng Vân thấy mọi người không có phản đối, cười nói: "Là ta lo xa rồi! Ha ha... Hãy làm như Mộng tiên tử nói đi." Mọi người bắt đầu tiến vào trong cốc, trừ Thần Nam ra, còn lại chín người đều hít vào một hơi lương khí. Bên trong cốc cảnh tượng rất thảm liệt, bạch cốt sâm sâm đầy mặt đất, lân hỏa u u, thấu phát một cổ tử vong khí tức trầm trọng. Mỗi người đều cảm giác dựng tóc gáy, nơi này thật đúng là bước vào cửa địa ngục. Nhìn đâu cũng thấy vô vàn bạch cốt ảm đạm vô quang, gió nhè nhẹ phất động, trên mặt đất cốt phấn không biết đã trầm tích bao nhiêu năm theo gió bay đi, lân hỏa lập lòe bất định chiếu xuống giống như vụ khí thảm bạch. Trong sơn cốc hắc ám trừ những bạch cốt, không còn vật gì khác. Cảnh tượng khủng bố làm những thanh niên cao thủ không tự chủ được bắt đầu nổi gai ốc, một cỗ hàn ý chớp mắt chạy dọc từ đầu đến chân. Sau khi đi vào trong cốc, hương khí của hoa tử vong càng lúc càng nồng hơn. Trong sơn cốc, khí tức tử vong càng sung mãn, rõ ràng là rất quỷ dị. Ma khí hướng về chúng nhân hùng dũng lan tới, các vũ giả vội vã phát xuất chân khí nội thể, đấu khí hộ trụ thân thể, các sắc quang mang thiểm hiện. Nữ ma pháp sư thần bí Ngải Lệ Ti nhanh chóng niệm một câu chú ngữ, quang hoa lam sắc nhàn nhạt như nước chớp mắt đã bao bọc nàng ta vào trong. Thần Nam có ý đùa bỡn quay sang Mộng Khả Nhi nói :"Mộng tiên tử chúng ta đi thôi." Mộng Khả Nhi nở nụ cười, thật giống như hoa xuân nở rộ. Tử vong tuyệt địa hắc ám như cũng nhất thời sáng bừng lên. Nàng quay đầu nói với tám người còn lại: "Bọn ta chỉ là vì thu thập tin tức hữu dụng cho tuyệt đỉnh cao thủ, không cần bắt buộc phải tiến vào nơi thâm sâu nhất trong sơn cốc. Vì để tránh kinh động đến kẻ như thần tự ma đó tồn tại trong cốc, bọn ta lấy cốc khẩu làm điểm bắt đầu. Trước tiên cứ trong cự ly hai trăm trượng kiểm tra cẩn thận, xem xem có thể tìm được manh mối gì có giá trị không. Thêm nữa mời các vị luôn sau bọn ta khoảng trăm truợng, nếu như phát giác tình huống bất diệu, bọn ta sẽ lên tiếng cảnh báo." Mọi người cùng gật đầu. Thần Nam và Mộng Khả Nhi cùng nhau hướng vào nơi sâu nhất trong sơn cốc. Sau khi đi được cự ly ước chừng trăm trượng, Thần Nam khẽ cười nói: "Mộng tiên tử đang nghĩ gì vậy, không phải là muốn giết ta tại nơi đây sao? Ta biết ngươi trước đã được liệt vào thập đại thanh niên cao thủ đại lục, có lẽ ngươi có thể giết được ta. Nhưng muốn làm cho thần không biết quỷ không hay, chắc chắn là rất khó đây. Trước khi động thủ ngươi nên suy tính kỹ đã." Lúc này Mộng Khả Nhi sớm đã thu lại nụ cười, nàng ta lạnh lùng nói :"Ta và ngươi sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến, đến lúc đó hy vọng ngươi có thể trốn thoát được dưới kiếm của ta!" "Ngươi quả là phi thường kỳ tài, có điều hi vọng ngươi vẫn giữ được tâm như lúc đầu, không để sự tình phàm tục nhiễu loạn bình tĩnh trong tâm, càng không nên nhi nữ tình trường. Ha ha..." Tuyệt mỹ dung nhan của Mộng Khả Nhi bao phủ một làn sương lạnh lẽo, đôi mắt xuất ra hai luồng lãnh điện, sát khí tràn đầy không trung, nàng băng lãnh nói: "Ngươi quả thật quấy nhiễu ta tu hành và cũng biết khá nhiều về công pháp phái ta đấy. Có điều ta cảnh cáo ngươi nếu còn tiếp tục động đến tâm tư nữa, khi quay về đến Tội Ác chi thành ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi." Thần Nam cười cười, nói: "Lấy mạng ta? E là không dễ dàng đâu. Ta có một thứ dự cảm. Trong tương lai, giữa chúng ta nhất định sẽ phát sinh một số sự tình mỹ diệu." Mộng Khả Nhi lạnh lùng nhìn Thần Nam. Để chống lại ma khí trong cốc, thân thể nàng phát tán ánh sáng mờ mờ thanh lãnh, làm người ta trông vào giống như tiên tử giáng trần. Lúc này nàng ta thực sự đã động chân nộ, ngữ âm băng lạnh, nói: "Ngươi thật đã làm ta động sát ý, không cần phải ép ta." Thần Nam thấy nàng ta lộ ra sát ý, nói: "Thật là làm người ta khó có thể tưởng tượng, phong hoa tuyệt đại như Mộng tiên tử lại có vẻ mặt băng lạnh như vậy. Tâm trạng ngươi xao động kịch liệt như thế, tựa như trái với tu tâm pháp của Đạm Thai phái đấy!" Mộng Khả Nhi đột nhiên mỉm cười, mắt nhìn vào phía sâu trong cốc, nói: "Nếu ngươi nghĩ là làm nhiễu loạn yên tĩnh trong tâm của ta là có thể làm nhiễu loạn tu hành của ta, đó hoàn toàn là sai lầm. Mỗi cá nhân đều có thất tình lục dục, không ai có khả năng tâm trung vô dục, chỉ nên thuận theo tự nhiên. Tổ sư của phái ta tại bí điển của phái đã từng đặc biệt đề cập đến. Dung thân nơi thế gian, thể nghiệm nhân sinh bách thái, lý giải các loại nhân tính, có thể cảm ngộ thiên địa chí lý thì mới đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất ." Thần Nam không nén được thở dài nói: "Đạm Thai Tuyền! Ngươi quả nhiên đã đắc..." Lòng hắn vô cùng cảm khái. Mặc dù Đạm Thai Tuyền tuy hại hắn tu vi gần như tàn phế, nhưng không thể phủ nhận là nữ tử thần bí này thiên tư cao tuyệt, khó gặp trên đời. Hắn liền quay sang Mộng Khả Nhi nói: "Thể nghiệm nhân sinh bách thái, cảm ngộ thiên địa chí lý, đạt đến thiên nhân hợp nhất, hoặc là nói đến coi trọng tại tu tâm, hiện tại với tu vi của ngươi mà nói, e rằng rất khó giữ tâm linh trong giai đoạn yên tĩnh đó." Mộng Khả Nhi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi đối với công pháp của phái ta quả thật biết không ít. Có điều ngươi đối với ta uổng phí tâm tư rồi, ta sớm đã vượt qua được cảnh giới tâm linh yên tĩnh." "Ha ha... Thật không? Hiện tại nói nhiều vô ích, bọn ta hãy mau xem xét trong cốc nội đi." Băng sương trên mặt Mộng Khả Nhi dần tan ra, nhưng cũng không có vẻ tươi cười, biến thành dáng vẻ tĩnh lặng như tờ, cùng Thần Nam trước tiên là tại phạm vi trăm trượng với cốc khẩu tìm kiếm mọi thứ. Sau khi đi xa thêm địa vực hai trăm trượng, tám người phía sau thủy chung vẫn giữ khoảng cách cự li trăm trượng với hai người. Mười người tại đoạn địa vực này không ngừng săm soi, không ngóc ngách nào là không tìm. Giữa những đống khô cốt của các chủng loại quái thú có không ít hài cốt của con người. Mọi người đều đoán rằng có thể tìm một vài đoạn binh khí gãy, hoặc là vật tùy thân của người chết. Nhưng bọn họ đã thất vọng, căn bản không có bất kỳ di vật nào có thể tìm thấy. Trong sơn cốc trừ bạch cốt ra, hiển nhiên không có bất kỳ vật phẩm nào khác. Mười người không thu hoạch được gì, hội tụ lại một lần nữa. Sau khi bàn bạc, Thần Nam và Mộng Khả Nhi tiếp tục tiến lên thêm hai trăm trượng, những người còn lại vẫn giữ cự ly như trước ở phía sau. Trong tử vong tuyệt địa, ngàn vạn khô cốt lộ trên mặt đất, trong cốc địa một màu trắng xóa. Thần Nam và Mộng Khả Nhi đạp trên những khô cốt, liền phát xuất những tiếng lách cách, rắc rắc kì dị. Thêm vào đó, quỷ địa hỏa lúc sáng lúc tối, rõ ràng là vô cùng khủng bố. Khi cự ly hai người vào trong cốc đã được bốn trăm trượng. sau khi đến nơi này, ma khí dao động càng lúc càng mãnh liệt, hai người không ngừng kích phát chân khí nội thể, để chống lại ma khí xâm nhập. Vào sâu trong cốc thì cỗ mạc đại uy áp càng lúc càng nặng nề, trầm trọng làm bọn họ gần như không thở nổi. Mười người tại đoạn địa vực này tiếp tục tìm kiếm chung quanh và cũng có phát hiện. Thần Nam tìm thấy tại một núi đầu cốt của cự nhân cao đến mười trượng trên mặt đất một nửa thiết thuẫn bị tàn phá rỉ sét loang lổ. Đó là di vật đầu tiên của người chết mà mọi người tìm thấy. Mọi người tụm lại, cẩn thận lau sạch những vết rỉ sét trên thuẫn bài. Trên thuẫn bài điêu khắc cổ văn, bất quá do niên đại quá xa, những thứ hoa văn đó cũng đã rất mờ nhạt. Chuyền tay nhau chiếc thiết thuẫn, lau sạch những vết tích trên bề mặt nó, một hàng chữ nhỏ do ai đó dùng chỉ lực khắc lên đập vào mắt mọi người. Tất cả đều bị kích động, trên thiết thuẫn lại có văn tự! Đây đúng là manh mối tìm kiếm có giá trị nhất của bọn họ! Nhưng những văn tự phức tạp, chỉ nhìn là đã biết là loại chữ của mấy ngàn năm trước. Chúng nhân lại nhìn nhau lo lắng. Thần Nam thở dài, nói: "Ta nhận ra được, những điều nói ở đây thật làm người ta tốn sức kiến giải ." Mọi người kinh dị nhìn hắn chờ đợi. Lăng Vân lên tiếng phá vỡ im lặng: "Trên này nói cái gì vậy?" "Là hắn... Hắn còn sống..." Thần Nam nhìn vào dòng chữ đọc lên. Mọi người kinh ngạc, trầm tư suy nghĩ. Chiếu theo văn tự khắc trên thiết thuẫn mà đoán, hắn ở đây rất có khả năng là chỉ kẻ như thần tựa ma tồn tại sâu bên trong cốc nội. Điều này cho thấy thân phận của hắn không hề nhỏ, quá khứ xa xưa của hắn nhiều khả năng có một thân phận kinh thiên động địa! Thần Nam trong lòng vô cùng kích động, không một ai muốn biết nơi này ẩn tàng bí mật gì hơn hắn, muốn điều tra chân tướng việc chúng thần bị tiêu điệt vạn niên trước, nơi đây là một nơi rất tốt. Hắn bước đi, nói: "Khám phá nơi này, nhất định có thể có phát hiện lớn hơn. Ta và Mộng tiên tử lại tiếp tục đi trước, mọi người theo phía sau." Sau khi thâm nhập đến nơi này, mọi người đã cảm giác được một cỗ mạc đại áp lực, đó là một cỗ uy áp tinh thần. Bọn họ biết là đến từ thứ tồn tại khủng bố tại chốn sâu thẳm trong tử vong tuyệt địa nên khi đã đến được tới đây mọi người cũng có chút ít do dự. Cuối cùng mọi người cũng đồng ý gật đầu, tiếp tục dò xét. Thần Nam và Mộng Khả Nhi sau khi đi được trăm trượng, rõ ràng cảm ứng được một cỗ khí tức không giống bình thường, đến từ nơi sâu trong sơn cốc . Uy áp tinh thần lại tiếp tục tăng thêm, bọn họ đã cảm giác được một cỗ chiến túc phát ra từ linh hồn, cự đại khủng bố tràn ngập trong tâm. Thần Nam hét lớn: "Không hay rồi, Vô Danh thần ma đã tỉnh...