Thời gian như nước chớp mắt đã ba năm trôi qua. Trong khoảng thời gian này Đông Phương Trường Minh chủ yếu dành thời gian cho việc bế quan khôi phục thực lực còn hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Yên và Nạp Lan Nhược Thủy thì chuyên tâm vào việc học tập học tập Ma Pháp dựa vào thiên tư kinh người của mình cộng thêm nội tình hùng hậu kiếp trước hai người nhanh chóng đạt được những thành tựu lớn trong lĩnh vực này. - Thiếu gia! Một ngày này Đông Phương Trường Minh đang tu luyện trong mật thất đột nhiên lại nghe bên ngoài vang lên một tiếng kêu. - Phúc bá có chuyện gì? Đông Phương Trường Minh mở mắt ra chậm rãi hỏi. - Thiếu gia Hoàng đế Bệ hạ phái người đến truyền gọi ngài vào cung một chuyến, không biết ngài có thể xuất quan được không? Lão Quản gia Vương Phúc đứng bên ngoài cung kính hỏi. - Ừm! Biết rồi!! Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt nói một tiếng sau đó đứng dậy thân hình giống như bóng ma vậy nhẹ nhàng lướt đi trên không trung. Hắn chỉ mất có bảy bước để vượt qua một nửa Sở Đô đi từ Đông Phương Hầu Phủ đến Ngự Thư phòng bên trong Hoàng Thành đây không phải bất cứ loại thân pháp hay là đạo thuật nào mà là một môn Thần Thông dành cho riêng cho Thất Giai Tiên Thần Cảnh cường giả có tên: Súc Địa Thành Thốn! - Két! Đông Phương Trường Minh đi lên phía trước đưa tay đẩy cửa ra thì chỉ thấy bên trong ngoại trừ Sở Đế ra thì chỉ có một mình Tể Tướng - Nạp Lan Văn Thành!! Nhìn đội hình này có thể nói là Đại Công chúa - Sở Nguyệt ra tất cả các nhân vật quyền lực nhất Đại Sở đều đã tụ tập ở đây. - Trường Minh ngươi tới rồi! Trông thấy Đông Phương Trường Minh tiến vào thì trên mặt Sở Đế lộ ra một nụ cười hiền hòa nói. - Vâng! Không biết hôm nay Bệ hạ gọi thần đến đây là có chuyện gì? Đông Phương Trường Minh gật nhẹ đầu một cái rồi nhàn nhạt lên tiếng hỏi. - Ha ha ha... Trường Minh hôm nay trẫm gọi ngươi đến đây là vì có hai chuyện muốn nói với ngươi. Chuyện thứ nhất là năm nay ngươi đã hai mươi tuổi theo thông lệ của Đại Sở chúng ta thì đã đủ tuổi kế tục chức vị của cha, ông ngươi rồi, cho nên trẫm quyết định chính thức hạ chiếu phong ngươi làm Đông Phương Hầu mới của Đại Sở không biết ngươi có đồng ý hay không? Sở Đế cười to một tiếng rồi nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi. - Tất cả là do bệ hạ làm chủ thần không có ý kiến! Đối với chuyện kế tục chức vị của cha ông trước khi tới đây trong lòng Đông Phương Trường Minh đã có chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không quá kinh ngạc trầm giọng nói một tiếng. - Tốt! Còn về phần chuyện thứ hai là gì thì Văn Thành ngươi tự mình nói cho hắn biết đi! Sở Đế thấy vậy gật đầu cười một tiếng sau đó nhìn Nạp Lan Văn Thành ở bên cạnh nói. - Vâng Bệ hạ! Trường Minh chuyện thứ hai chính là ta và Bệ hạ đã thương lượng qua quyết định vào ba ngày sau cũng chính là ngày ngươi kế tục chức vị Đông Phương Hầu sẽ đem hai tỷ muội Nhược Yên và Nhược Thủy gả cho ngươi!! Nạp Lan Văn Thành cung kính kêu lên một tiếng rồi nhìn Đông Phương Trường Minh trịnh trọng nói. - Cái gì? Hai người muốn đem Nhược Yên và Nhược Thủy gả cho ta?? Đông Phương Trường Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng hắn nghĩ thế nào cũng không thế nào cũng không thể ngờ được chuyện thứ hai mà Sở Đế muốn nói lại sẽ là hôn nhân đại sự của mình. - Thế nào? Ngươi không muốn lấy con gái của ta sao? Nạp Lan Văn Thành thấy được phản ứng của Đông Phương Trường Minh thì nhíu mày hỏi. - Đương nhiên không phải như vậy! Có thể lấy được Nhược Yên và Nhược Thủy là phúc phận lớn nhất trong đời Đông Phương Trường Minh này ta sao lại có thể không đồng ý chứ? Chỉ là ta không biết hai tỷ muội Nhược Yên và Nhược Thủy có đồng ý gả cho ta không mà thôi!! Đông Phương Trường Minh vội vã lắc đầu nói. - Ha ha ha... Chuyện này ngươi có thể yên tâm tình cảm giữa ngươi và hai nha đầu Nhược Yên, Nhược Thủy trong kinh thành này cho dù là người mù cũng có thể nhận ra lại có trẫm chỉ phúc vi hôn ngươi nói xem bọn họ có thể không đồng ý hay sao? Sở Đế cười to nói. - Vậy thì thân xin đa tạ Bệ hạ rồi!! Đông Phương Trường Minh nghe vậy lập tức vòng tay cung kính nói. Tiếp theo ba người lại bắt đầu thương lượng một số chuyện nữa sau đó Đông Phương Trường Minh và Nạp Lan Văn Thành đồng thời cáo lui ra khỏi cung. - Trường Minh đợi đã! Khi bước ra cổng thành đột nhiên Đông Phương Trường Minh lại nghe thấy tiếng gọi của Nạp Lan Văn Thành. - Bá phụ có chuyện gì vậy? Đông Phương Trường Minh quay đầu lại nhìn Nạp Lan Văn Thành nghi hoặc hỏi. - Đến lúc này mà Trường Minh ngươi vẫn còn gọi ta là Bá phụ sao? Nạp Lan Văn Thành không trả lời câu hỏi của Đông Phương Trường Minh mà hỏi ngược lại hắn một câu. - Không biết Nhạc phụ tìm con có việc gì? Đông Phương Trường Minh vừa nghe qua liền hiểu ý của Nạp Lan Văn Thành lập tức đổi cách xưng hô. - Ha ha ha... Như vậy mới phải chứ! Lần này ta tìm ngươi là muốn nói với ngươi chuyện Hoàng thượng chỉ phúc vi hôn cho các ngươi ta vẫn chưa nói cho Nhược Yên và Nhược Thủy biết! Bây giờ ta muốn Trường Minh ngươi tự mình đi nói cho chúng biết xem như cho chúng một phần quà bất ngờ!! Nạp Lan Văn Thành lộ vẻ hài lòng cười nói. - Được! Như vậy thì chúng ta đi thôi!! Đông Phương Trường Minh nghe vậy đương nhiên không có lý do gì để từ chối lập tức gật đầu đồng ý! - Ừm! .... Một lát sau hai người đã đến trước phòng của hai tỷ muội Nhược Yên, Nhược Thủy. - Cốc cốc cốc... Đông Phương Trường Minh đưa tay lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng. - Ai vậy? Bên trong phòng vang lên tiếng hỏi của Nạp Lan Nhược Yên. - Nhược Yên là ta! Đông Phương Trường Minh nhẹ nhàng nói. - Trường Minh ngươi tới đây là có chuyện gì? Nghe thấy người tới là Đông Phương Trường Minh Nạp Lan Nhược Yên lập tức mở cửa phòng ra nhìn hắn hỏi. - Lần này ta đến đây vì có một chuyện tốt muốn báo cho nàng và Nhược Thủy biết! Đông Phương Trường Minh cười nói. - Chuyện tốt gì vậy? Nạp Lan Nhược Yên nghi hoặc hỏi. - Chuyện tốt đó chính là Sở Đế đã ban hôn cho ta muội và Nhược Thủy để cho ba người chúng ta ba ngày sau có thể thành hôn với nhau!! Đông Phương Trường Minh trịnh trọng nói. - Cái gì? Huynh không phải là đang nói đùa với muội chứ? Nạp Lan Nhược Yên kinh ngạc kêu lên một tiếng. - Đương nhiên là không. Chuyện quan trọng như vậy ta sao có thể nói đùa với muội được chứ? Đông Phương Trường Minh nghiêm giọng nói. - Như vậy thì quá tốt rồi... quá tốt rồi.... Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy thì vui mừng kêu lên mấy tiếng từ vạn năm trước khi còn là Y Tư Kỳ nàng đã xem mình là người của Đông Phương Trường Minh đáng tiếc là cho đến lúc chết vẫn không thể cử hành một hôn lễ với hắn thật sự làm nàng tiếc nuối vô cùng. Không ngờ đến kiếp này nguyện vọng này lại được thực hiện thử hỏi còn có chuyện gì vui hơn. - Phải rồi Nhược Yên, Nhược Thủy đâu rồi, ta còn phải đem tin tốt này nói cho nàng ấy nữa!! Sau một lát đợi Nạp Lan Nhược Yên bình tĩnh lại Đông Phương Trường Minh lại hỏi. - Tỷ tỷ? Sáng nay tỷ ấy đã được Đại Công chúa mời đi chuẩn bệnh cho một người rồi! Nạp Lan Nhược Yên suy nghĩ một chút rồi nói. Trong ba năm này Nạp Lan Nhược Thủy ngoài việc tu luyện Ma Pháp ra còn tìm hiểu thêm về Y Đạo tuy thành tựu không cao minh như Ma Pháp nhưng cũng đủ để cho nàng trở thành một vị danh y nổi tiếng kinh thành thường được các đại quan quý nhân mời tới khám bệnh. - Bệnh nhân là ai vậy? Đông Phương Trường Minh nghi hoặc hỏi. - Muội cũng không biết rõ lắm chỉ biết hắn là một người thanh niên không lâu trước đây được Tiểu Công Chúa dẫn từ bên ngoài về sau đó được Đại Công chúa cho gia nhập vào Kỳ Sĩ Phủ trở thành một tên Kỳ Sĩ do trên người mắc phải một chứng ám bệnh cho nên Đại Công chúa đã nhờ tỷ tỷ đến chữa trị cho hắn. Nạp Lan Nhược Yên trầm giọng nói. - Được Tiểu Công chúa dẫn từ bên ngoài? Thân mắc ám bệnh không lẽ là Thần Nam? Đông Phương Trường Minh nghe vậy kinh ngạc thầm nghĩ tính theo thời gian thì lúc này cũng trùng khớp với thời điểm Thần Nam chui từ trong mộ phần ra ngoài. - Trường Minh huynh đang nghĩ gì vậy? Nạp Lan Nhược Yên thấy vậy tò mò hỏi. - Không có gì! Chúng ta đi gặp Nhược Thủy thôi!! Đông Phương Trường Minh nghe hỏi thì khôi phục lại tinh thần trầm giọng nói một tiếng sau đó hai người liền rời khỏi Phủ Tể Tướng. Với tốc độ của mình hai người rất nhanh đã đi đến Kỳ Sĩ Phủ. Khi đi vào bên trong nhìn thấy người thanh niên thân mặc hoa phục ngồi bên trong đại sảnh dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà Đông Phương Trường Minh cũng không thể khống chế được bản thân trên mặt thoáng hiện ra vẻ kinh hãi. Có điều Đông Phương Trường Minh hắn kinh ngạc một thì sự kinh hãi của Thần Nam lại lớn đến mười. - Ngươi ngươi ngươi... Vừa nhìn thấy Đông Phương Trường Minh tiến vào Thần Nam đang ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy đưa tay chỉ vào hắn lắp bắp nói ra mấy chữ. - Thần huynh ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?? Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Nạp Lan Nhược Thủy từ bên trong bước ra chặn lại. - Nạp Lan cô nương tại hạ không sao cả. Hai vị này là? Thần Nam lắc đầu một cái rồi hỏi. - Bọn họ à? Người nữ tên là Nạp Lan Nhược Yên là muội muội của ta còn người nam là Đông Phương Trường Minh chính là Đông Phương Tướng quân mà trước đây ta đã nói với huynh đó!! Nạp Lan Nhược Thủy cười nói. Thần Nam nghe vậy càng thêm kinh ngạc nếu chỉ là dung mạo giống nhau thì hắn có thể cho là người giống người nhưng ngay cả tên cũng giống nhau thì nên giải thích như thế nào? - Không lẽ người trước mắt chính là Đông Phương Trường Minh của vạn năm trước hắn cũng giống như ta đều sống lại ở thời đại này? Không đúng! Theo những gì Nạp Lan Nhược Thủy nói với mình thì hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Sở Đô thời gian đã có mười mấy năm rồi làm sao có thể giống như mình vừa mới sống lại chứ. Sự thật thật ra là như thế nào đây?? Trong lòng Thần Nam âm thầm suy đoán theo bản năng hắn muốn hỏi rõ Đông Phương Trường Minh mọi chuyện nhưng mà nhìn thấy hai tỷ muội Nhược Thủy, Nhược Yên đang ở đây hắn lại không thể nào mở miệng được. - Nhược Thủy ta muốn nói với nàng một tin tốt Sở Đế đã chính thức ban hôn cho ta nàng và Nhược Yên rồi đó, ba ngày sau chúng ta sẽ chính thức thành thân!! Mà lúc này Đông Phương Trường Minh cũng không quan tâm Thần Nam đang nghĩ gì chỉ thấy hắn bước tới trước mặt Nạp Lan Nhược Thủy cười nói. - Cái gì? Ba ngày sau chúng ta thành thân ư? Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng. - Sao vậy? Chẳng lẽ nàng không muốn lấy ta sao? Đông Phương Trường Minh trầm giọng hỏi. - Không phải! Chỉ là ta cảm thấy thời gian ba ngày quá nhanh rồi!! Nạp Lan Nhược Thủy lắc đầu nói. - Ha ha ha... Nhanh? Ta thì nó quá chậm thì đúng hơn? Đông Phương Trường Minh nghe vậy cười lớn một tiếng rồi bước lên phía trước một bước giang hai tay ra ôm lấy Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên. - Huynh làm gì vậy ở đây còn có người ngoài đó! Mau buông ra đi!! Trên mặt Nạp Lan Nhược Thủy thoáng hiện vẻ đỏ hồng nhẹ giọng quở trách một tiếng. - Chúng ta đã có thể coi là lão phu thê rồi nàng còn sợ sự chứ? Đông Phương Trường Minh cười nhẹ nói. - Hừ! Ai là lão phu thê với ngươi chứ? Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng không đẩy Đông Phương Trường Minh ra nữa mà cùng với Nạp Lan Nhược Yên im lặng hưởng thụ thời khắc này.