Thần Mộ 2

Chương 12

Mặt trời chói lọi, cát vàng bay bay, bầu không khí nóng nực phảng phất ẩn chứa những thấp thỏm của lòng người. Trên sa mạc mênh mang xuất hiện vô số bóng đen, các cao thủ đã tới, họ chờ đợi trận chiến giữa các cao thủ mạnh nhất lớp trẻ. Thần Nam để tiểu long quan chiến từ xa, dặn nó đừng đến gần rồi tự tiến vào đại sa mạc, ai nấy đều tránh ra, nhường cho hắn một lối đi. Những người đến sa mạc quan chiến đều cảm nhận được sát khí nồng nặc từ thân mình Thần Nam toát ra. Hắn như huyết sát thần đến từ tu la giới khiến họ hoảng sợ. Quả thật, đại chiến còn chưa bắt đầu mà từ mình Thần Nam đã bốc lên mùi vị của máu tanh, vẻ mặt hắn biểu hiện rõ rệt thế giới nội tâm: hắn muốn triển khai một trường huyết sát, lấy máu của Đỗ gia đền bù cho món nợ chúng đã vay Vũ Hinh hồi năm ngàn năm trước. Suy cho cùng cái chết của nàng bắt nguồn từ Đỗ gia, mỗi khi nghĩ lại, Thần Nam cơ hồ phát cuồng. Nợ máu phải trả bằng máu, Đỗ gia vong ân phụ nghĩa, bức sát Vũ Hinh, hiện tại còn muốn lấy tính mạng hắn, mối nhục này hắn chỉ biết dùng máu tươi để tẩy. "A aaa…" Thần Nam cảm giác được nỗi đau xé nát tim gan, mấy hôm nay hắn tạm thời xoa dịu bản thân, không muốn nghĩ tới cái chết của Vũ Hinh, hiện tại cũng đến lúc bùng phát, không nén nổi ngửa mặt lên trời hú vang. Âm ba cuồn cuộn như tiếng sầm đùng đục nổ vang trên tầng không đại sa mạc, cả vùng không gian chấn động, vô vàn hạt cát vàng nhỏ xíu dưới đất liên tục nhảy lên. "Ầ, ầm, ầm…" Mấy gò cát gần đó bị tiếng rú bi thương của Thần Nam làm sụp đổ, bụi bốc lên mù mịt. Từng trận cát vàng bị cuốn lên không trung. Vố sổ tu luyện giả bị âm ba hùng hậu chấn động ngã lăn ra đất. Quanh Thần Nam không còn ai, một trận cuồng phong mãnh liệt xuất hiện, cuốn bay mọi tu luyện giả trong phạm vi hơn hai chục trượng quanh đó. Mái tóc dài phất phới, bóng người cô đơn, lạnh lẽo đứng đơn độc giữa sa mạc. "Ha ha…." Một trận cuồng tiếu truyền tới, hai thân ảnh xuất hiện nơi tận đầu sa mạc, dấy lên cuồng phong, cuốn bay cát bụi, lao tới như bay. "Tiêu tử họ Thần kia quả nhiên đã tới, ngươi chết chắc rồi." Hai người trẻ tuổi lao đến nhìn khá giống Đỗ Vũ. Thần thái ai nấy vô cùng cao ngạo, thậm chí còn cuồng ngạo hơn Đỗ Vũ. "Ầm, ầm, ầm." Cát quanh mình Thần Nam bay lên, đoạn tràn về phía xa như sóng biển, từ thân thể hắn trùng trùng sóng khí cuồn cuộn xô tới tứ phía. Hắn cầm phương thiên họa kích trên tay phải chỉ chếch lên trời, tay trám cầm một cây trường kiếm chúc xuống đất, mái tóc dài rũ xuống, sát khí lăng lệ khiến những người quan chiến từ xa cũng cơ hồ ngạt thở. Mọi khán giả đều tỏ vẻ hoảng sợ, lập tức thoái lui ra xa hơn. "Mau báo danh." Thần Nam lạnh lùng thốt. "Đỗ Hồng." "Đỗ Hoang." Hai người của Đỗ gia, trừ thần sắc cuồng ngạo giống Đỗ Vũ, trên mình mỗi người đều lọ ra dã tính, đặc biệt là đôi mắt, không khác nào ác thú, quang mang lấp lánh, nhìn Thần Nam với vẻ nanh ác. "Thần gia đã biến mất rồi, ngươi không nên xuất hiện trên đời, thế giới hiện giờ là thiên hạ của đông thổ hoàng tộc Đỗ gia, ngươi cứ an tâm mà chết." Đỗ Hồng cười tàn nhẫn, mỗi bước lướt đi mười trượng, thân hình mới loáng lên mấy lần đã tới sát Thần Nam. "Ai phong Đỗ gia các ngươi là đông thổ hoàng tộc? Các ngươi có tư cách gì mà cuồng ngạo? Nếu không có thần công của Thần gia, các ngươi chả là rắm chó gì hết, trong mắt ta các ngươi vĩnh viễn là nô tài." Thần Nam đã động nọ thật sự. Soạt, soạt, soạt. Đỗ Hoang ở xa cũng nhoáng lên mấy bận, lúc đến gần, gã chăm chú nhìn Thần Nam như ác thú, hai chữ "nô tài" cơ hồ chạm vào nỗi đau trong lòng khiến gã lạnh lùng nói: "Thời đại đã đổi, thời kỳ huy hoàng của Thần gia đã một đi không trở lại, hiện tại là thời đại của chí tôn gia tộc Đỗ gia, chúng ta ẩn nhẫn vạn năm cuối cũng có thể xuất thế, loại chướng ngại thoi thóp ngươi chỉ có một kết cục là chết." "Cẩu nô tài vong ân phụ nghĩa đã phản lại Thần gia, bức sát Vũ Hinh, các ngươi đáng chết vạn lần." Thần Nam quát vang: "Hai ngươi bước ra đây, ta sẽ đưa hai ngươi đầu thai sớm, Thần gia chỉ còn lại mình ta cũng thề phải giết hết Đỗ gia." Đỗ Hồng và Đỗ Hoang giận dữ cực điểm, trong mắt hai gã vốn không có gì đáng kể, với thân phận người của Đông đột hoàng tốc, nào coi những kẻ trẻ ranh đồng bối ra gì. Thần Nam tuy là nhân vật trong truyền thuyết nhưng chưa bao giờ được hai gã xem trọng, giờ nghe đói phương muốn cả bốn huynh đệ cùng lên khiến hai gã cảm thấy bị sỉ nhục cùng cực. "Dựa vào ngươi?" "Không sai, bằng vào ta, giết Đỗ Vũ trước rồi đến bốn người các ngươi." "Không cần đặt chúng ta với tên Đỗ Vũ ăn theo ấy!"Đỗ Hồng quát vang cắt lời Thần Nam: "Hai người khác còn chưa tới, nhưng hiện giờ ta tin rằng một mình ta cũng đủ giết ngươi, nếu ngươi giết được ta, có chết ta cũng không oán hận." Trong mắt Đỗ Hồng lóe lên hào quang điên cuồng: "Chỉ e ngwoi không có bản lãnh đó khiến Thân gia từ đây tuyệt hậu." "Hảo, để ta lấy hai ngươi tế đao, đến khi Đỗ gia cạn sạch máu mới dừng tay." "Àm." Một tiếng nổ vang lừng. Vùng cát quanh Thần Nam đột nhiên bốc lên mấy con rồng cát màu vàng rực cao hơn mười trượng, cuồn cuộc công vào huynh đệ Đỗ gia. "Bùng, bùng." Hai người liên tục huy động chưởng lực đánh tan con rồng cát. Thoáng chốc Thần Nam đã lao đến trước mắt hai gã, tả thủ trường kiếm, hữu thủ phương thiên họa kích, bùng lên ngàn vạo đạo hào quang phủ kín cả hai. Khán giả đứng xa đều thất sắc, thầm than Thần Nam quá điên cuồng, lại dám đồng thời đấu với hai cường địch thực lực đạt đến ngũ giai cảnh giới, hào khí quả kinh nhân. Không thẹn là đệ nhất nhân trong lớp trẻ. Đỗ Hồng và Đỗ Hoang quả thật có bản linh cuồng ngạo, đã đạt tới cảnh giới ngũ giai trung cấp, cao minh hơn nhiều Đỗ Vũ. Hai gã đến tâm ngoan thủ lạt, xuất thủ quyết đoán. Đỗ Hồng sử dụng Diệt Thiên thủ uy lực tuyệt luân, cánh tay vàng chóe như từ thiên giới lao xuống, dấy lên dao động khủng khiếp khiến khán giả ngoài xa run lên không ngớt. Cánh tay bổ xuống như tạo thành địa chấn, sa mạc rung rinh như mặt biển cuồng nộ, trùng trùng sóng cát tràn ra khiến khán giả nhao nhao huyên náo. Đỗ Hoang thi triển tuyệt học Khốn Thần chỉ, kình khí vàng rực tung hoành trên không, mỗi đạo chỉ lực như kiếm khí hùng hậu, ngần ấy chỉ lực tạo thành một kiếm võng đáng sợ đan chằng chịt trên không. Theo truyền thuyết, Khốn thần chỉ luyện đến cảnh giới tối cao có thể khốn trụ thần tiên, bá đạo cùng cực, chỉ lực cỡ này quả có thể xuyên thủng trời xanh. Tay phải Thần Nam dùng thần kích đối kháng với Diệt Thiên thủ, trường kiếm bên tay trái chống cự Khốn Thần chỉ. Đỗ gia huynh đệ nhãn lực cao siêu, phát giác thần kích của hắn cũng phát ra Diệt Thiên thủ, trường kiếm bân tay trái cũng bắn ra Khốn Thần chỉ, dùng tuyệt học đồng dạng đại chiến hai gã. Việc Đỗ gia quật khởi gần đây khiến tình hình xôn xao, mọi người cũng nghe được đôi điều về ân oán giữa hai nhà Đỗ, Thần, bất kể là đúng hay sai, có một sự thật là huyền công hai nhà cũng một mạch. "Àm, ầm, ầm." Thần Nam và Đỗ Hồng, Đỗ Hoang liên tục va chạm, trên sa mạc rộng lớn không ngừng vang lên những tiếng nổ động trời, khói bụi mịt mù, cát vàng mờ mờ, đất trời lay động. Động tác của ba người nhanh như chớp, người ngoài từ xa nhìn vào chỉ thấy ba thân hình hóa thành ba đạo hư ảnh, một đạo hắc quang cùng hai đạo hoàng quang giao kích khiến cả sa mạc vô biên rung lên. Khán gải đồng thanh gào lên vang dội, cát vàng mịt nù cuốn từng tiếng hét lên trời cao. "A aaaa…" Đối mới với Đỗ gia vong ân phụ nghĩa, dựa vào tuyệt học gia truyền của mình sính cường, Thần Nam ngập đầy lửa giận, nhớ đến cảnh chúng bức tử Vũ Hinh, hận ý của hắn dâng lên ngút trời, ngửa mặt lên trời kêu vang, mái tóc dài vũ động cuồng loạn, ma khí lan tỏa ào ạt, quả thật giống như người báo thù từ địa ngục lên. Hai huynh đệ Đỗ gia lòng dạ đọcác, muốn dòn hắn vào tử địa, tu vi siêu cường của đối thủ vượt hẳn dự liệu của hai gã, cả hai liều mạng liên tục xuất ra hung chiêu, hận không thể lập tức đánh nát đối phương. Đại chiến hơn nửa thời thần, cả đại sa mạc bị trận giao phong kịch liệt khiến cho liên tục biến đổi. Đỗ Hồng và Đỗ Hoang đưa mắt nhìn nhau, cùng dằng không lao lên, Thiên Ma bát bộ giở ra, bước tám bước trên không, không chỉ tùy ý cải biến phương hướng mà có thể lập tưc biến mất, trong phạm vi hẹp hệt như đang phi hành. Hai thân ảnh hoàng kim như hai con giao long quẫy lộn trên không, từng đạo chưởng lực và kiếm khí đáng sợ che kín đất trời bổ xuống, úp chụp Thần Nam vào trong. Năng lượng hùng hậu tràn lan, một dải hào quang hoàng kim che kín phía trên Thần Nam, không gian rung động, mặt đất rùng rùng. Dải năng lượng hoàng kim che kín đất trời càng lúc càng ép xuống thấp, Thần Nam sắp bị nuốt trọn. Kết thúc thật sao? Khán giả chăm chú quan sát. Chỉ là, một luồng dao động năng lượng từ trong làn chân khí hoàng kim dấy lên, quang mang đen nhánh leo lên không như núi lửi phun trào, chấn tan toàn bộ năng lượng hoàng kim. Thần Nam tả thủ trường kiếm, hữu thủ thần kích, bay lên, quát vang vang: "Đỗ gia, vạn năm nay không có sáng tạo gì sao? Thế thì các ngươi chết đi." Lúc đó Đỗ Hồng và Đỗ Hoang chợt phát giác kình khí của Thần Nam mạnh gấp đôi lúc trước, tốc độ nhanh đến cực điểm. Đúng lúc Đỗ Hồng đạp bước cuối cùng của Thiên Ma bát bộ, không thể dừng lại trên không nữa, trong lúc sa xuống liền chạm ngay Thần Nam lao lên. Gã không kịp tránh, đành bổ ra một đạo chưởng lực hoàng kim, toàn lực chống cự. Bất quá, đang lúc kiệt lực, cộng thêm kình lực đối phương mạnh gấp đôi, làm sao gã chống nổi, thần kích quả nhiên… xuyên qua ngực gã. "A…" Đỗ Hồng rống lên bi thiết, mưa máu rải ra, thần kích xuyên qua ngực gã, lưỡi kích lấp lánh hàn quang ló ra phía sau. Gã bị Thần Nam đóng đinh trên thần kích. Chưa bị thương đến tâm tạng, Đỗ Hồng tạm thời không đến nỗi mất mạng, nhưng đau đớn thâm nhập cốt tủy khiến gã không chịu nổi, miệng vết thương phun máu, lộ ra xương ngực trắng nhởn. Dòng máu thuận theo trường kích chảy vào mình Thần Nam rồi rơi xuống sa mạc. Nửa người hắn bị máu tươi nhộm đỏ, khác nào ma vương từ địa ngục tiến ra. Hắm đâm Đỗ Hồng xong liền lao lên không trung tấn công Đỗ Hoang.