Thần Ma Hệ Thống

Chương 48 : Đốt cháy

Vương Phương cay nghiệt nói liền: - Đây chẳng qua là lời nói phiến diện của bọn họ a. Trần Dao, những vật tư này mọi người tân tân khổ khổ lấy được. Cô cứ như vậy cho người ta, hỏi qua mọi người chưa? Đồ ăn dự trữ không phải cô không biết, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì trong năm ngày. Cô vì lòng tốt đem đồ ăn đưa cho người khác, chẳng lẽ muốn chúng tôi? Nghe Vương Phương nói lời này thì những cô gái khác và Trần Dao cũng đã im lặng. Các nàng đều sợ hãi đồ ăn hao hết, đến lúc đó các nàng nên làm cái gì bây giờ. Sâu trong nội tâm của các nàng đều không muốn phân phối thức ăn cho người khác, nhưng mà nếu mở miệng không cho như Vương Phương thì nội tâm các nàng bất an, vì vậy chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Thế giới biến dị không lâu, các nàng cũng không có trải qua cực khổ đáng sợ, bởi vậy lương tâm của các nàng còn chưa mất đi. Nhìn thấy những nữ hài khác trầm mặc, trong mắt Triệu Lệ tràn ngập sợ hãi, nàng và con đúng là hai ngày qua không ăn gì, nếu không phải đến tình trạng hết gạo thì nàng cũng không dám mang theo hài tử đi tới gian phòng này xin thức ăn. Đúng lúc này Nhạc Trọng cầm hai túi mì ăn liền tới, trong ánh mắt soi mói của mọi người nhìn Triệu Lệ trầm giọng nói: - Cho cô, trở về đi. Nhìn thấy Nhạc Trọng thì Vương Phương cũng không dám nói thêm cái gì. Nàng cũng là người vô cùng thức thời, không muốn bị Nhạc Trọng đuổi ra khỏi đoàn đội. Triệu Lệ tiếp nhận hai túi mì ăn liền mà nước mắt tràn ra, không ngừng nói lời cảm tạ: - Cảm ơn! Cám ơn! ! Cám ơn ngài, ngài thật sự là người tốt! ! Đến đây, Tiểu Bảo, nhanh cảm ơn ca ca! Có được hai gói mì ăn liền này thì cũng giúp Triệu Lệ cùng tiểu nam hài kia chèo chống được một thời gian ngắn. Tiểu nam hài mười mấy tuổi kia nhìn qua Nhạc Trọng, âm thanh non nớt nói lời cảm ơn: - Cảm ơn ca ca! Thiên ân vạn tạ nói lời cảm tạ đã nói xong, Triệu Lệ cũng cầm lấy một vạn nhân dân tệ nhét vào trong tay Trần Dao, sau đó kéo theo con nàng là Tiểu Bảo nhanh chóng đi lên lầu. Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Lệ như vậy, nữ sinh trong phòng đều xúc động. Các nàng dưới sự bảo vệ của Nhạc Trọng, Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ ba người cho nên mười mấy ngày nay cơm áo không lo. Nhìn thấy Triệu Lệ vì hai túi mì ăn liền mà phải khép nép cầu khẩn người khác, làm cho tâm linh các nàng bị trùng kích thật lớn. - Tiền này làm sao bây giờ? Trần Dao cầm lấy nhân dân tệ nhìn qua Nhạc Trọng hỏi, gia thế của nàng vô cùng tốt, một vạn nhân dân tệ này nàng không đặt vào trong mắt. Nhạc Trọng không có nhìn qua số nhân dân tệ này, nói: - Tùy tiện, ai thích thì cứ lấy đi. Hiện giờ thế giới dị biến, có tiền cũng mua không được thứ gì, dùng nhân dân tệ để chùi đít thì Nhạc Trọng còn ngại nó quá cứng đấy. Quả thực là không khác gì giấy lộn cả. Vương Phương gấp gáp nói: - Tôi muốn! Cho tôi đi! Trần Dao nhìn Vương Phương một cái, đem sấp nhân dân tệ này ném cho Vương Phương. Vương Phương nhìn qua những người kia, trong nội tâm cười lạnh: - Một đám đại ngốc. Chính phủ đã thành lập căn cứ cho người sống sót, đi tới đó các người sẽ biết rõ thống khổ vì không có tiền. Nhân dân tệ đại biểu cho tín dụng của chính phủ, nếu như không có chính phủ thì nhân dân tệ không khác gì giấy lộn cả. Nhưng mà vẫn còn chính phủ tồn tại thì tín dụng của chính phủ vẫn còn, tiền này đại biểu cho sức mua, chỉ có điều sức mua bao nhiêu mới là vấn đề. Kỷ Thanh Vũ đi đến bên cạnh Nhạc Trọng hỏi: - Lương thực dự trữ của chúng ta không đủ rồi. Lúc nào chúng ta đi tìm lương thực đây? Nhạc Trọng không do dự nhanh chóng nói ra: - Ngày mai! Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Trọng đã sớm tập hợp tất cả người trong nhà lại. Lưu lại Trương Lệ, Lâm Kỳ, Tô Như Tuyết ba người giữ nhà, Nhạc Trọng dẫn đầu những người khác cưỡi trên hai chiếc Đông Phong kilocalo chạy nhanh ra bên ngoài. - Bọn họ lại xuất phát! Trên lầu sáu, Triệu Lệ từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vô cùng hâm mộ nhìn qua Nhạc Trọng ngồi trên Đông Phong kilocalo ra ngoài. Nàng cũng không có loại bổn sự đi thu thập vật tư như bọn họ. Có hai chiếc Đông Phong kilocalo, Nhạc Trọng lúc này thanh lý toàn bộ tang thi ở gần hai cửa hàng giá rẻ, sau khi chuyển toàn bộ vật tư cần thiết thì đi về nhà. Lúc này đây không có người nào phàn nàn, trừ Trần Dao, Lộ Văn, Kỷ Thanh Vũ ra thì tất cả nữ hài đều tham gia vận chuyển vật tư, không có bất kỳ một nữ hài nào dám phàn nàn. So sánh với Triệu Lệ thì các nàng không cần phát sầu vì thức ăn là quá tốt rồi. Về đến trong nhà, cũng những cô gái này mang theo vật tư chuyển vào trong nhà, Nhạc Trọng trừ chém giết những tang thi cản đường ra thì vẫn đứng ngoài quan sát, không có trợ giúp những nữ hài này vận chuyển vật tư. Những nữ hài này không dám chiến đấu với tang thi, Nhạc Trọng cũng không có nhiều đạn dược như vậy để trợ giúp các nàng trở thành Thần Xạ Thủ. Tác dụng của các nàng cũng chỉ là vận chuyển vật tư mà thôi. Sau khi vận chuyển tất cả vật tư về nhà, Nhạc Trọng lúc này mới mang theo Trần Dao, Lộ Văn, Vương Song, Trì Dương năm người cưỡi trên hai chiếc xe chạy ra ngoài lần nữa. Nhạc Trọng dẫn mọi người đi tới cây xăng và nhanh chóng đổ đầy xăng cho cả hai chiếc, sau đó đem các loại xăng, dầu ma-dút chứa vào một thùng riêng, đưa lên xe vận tải, đồng thời dùng rất nhiều bình uống nước đều chứa đầy xăng dầu. Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Nhạc Trọng làm ra cử động kỳ quái thì nhướng mày hỏi: - Anh muốn làm gì? Nhạc Trọng trầm giọng nói: - Tôi hôm nay muốn tiêu diệt hai đầu kẻ săn thú! - Vì cái gì? Đẳng cấp cường hóa của chúng ta bây giờ vẫn còn tương đối thấp, săn giết hai đầu kẻ săn thú quá nguy hiểm rồi! Kỷ Thanh Vũ chậm rãi nói ra. Trải qua một trận chiến hôm nay nàng cũng tiến hóa lên cấp 8, nhưng mà nàng biết rõ đám kẻ săn thú kia đáng sợ tới mức nào. Cho dù nàng sử dụng kỹ năng di động cao tốc thì tốc độ của nàng cũng không bằng kẻ săn thú. Nhạc Trọng chậm rãi nói ra: - Tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh. Trong thành thị sẽ càng ngày càng nguy hiểm, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Sớm một phút đồng hồ cũng là tốt. Hiện tại bọn người Nhạc Trọng đã có thể chém giết lui tới trong thi đàn, đó là bởi vì bọn họ đã trải qua cường hóa, thực lực bao trùm vượt xa tang thi bình thường quá nhiều. Thế nhưng mà Nhạc Trọng vẫn quan sát thi đàn, hắn nhìn rõ đám tang thi không ngừng tiên hóa. Thế giới dị biến còn chưa tới một tháng mà tang thi cũng đã tiến hóa ra S1, L1 và kẻ săn thú đặc thù khủng bố. Ở lại trong thành phố Lôi Giang này, nếu lấy tang thi là mười vạn mà tính, nếu có một đầu tang thi tiến hóa thành tang thi chỉ hủy và tập hợp các tang thi lại, tất cả mọi người lúc này sẽ chết không có chỗ chôn. Trừ chuyện đó ra, nhiệm vụ truy tìm Tân Thủ thôn có ban thưởng trọng hậu vô cùng mê hoặc Nhạc Trọng, hắn muốn cầm phần thưởng kia xong thì lập tức rút lui khỏi thành phố Lôi Giang.