Thần Ma Hệ Thống

Chương 1309 : Tiến vào Seoul! (2)

An Nhân Biểu đã bị Nhạc Trọng chi phối, cho dù hắn nói tiếng Hàn thì Nhạc Trọng cũng có thể nghe hiểu. Nhạc Trọng nói tiếng khựa thì An Nhân Biểu cũng có thể nghe hiểu. Sát cơ trong mắt Nhạc Trọng lóe lên: - Thì ra là như vậy. Xem ra mình phải giết chết súc sinh này rồi, để hắn lại trên đời chính là tai họa. Các tổ chức dân tộc cực đoan dễ dàng ngóc đầu trong tận thế. Trước loạn thế Châu Phi chiến loạn thì rất nhiều chủng tộc bị đồ sát rất nhiều. Trong thế chiến thứ hai chuyện kì thị chủng tộc, đại đồ sát cũng xảy ra không ít. Bởi vì vậy nhận thức rõ tàn khốc và nguy hại của loạn thế, chủ lưu của xã hội hiện đại là hòa bình và phát triển. Thôi Nguyên Vượng là phần tử dân tộc cực đoan, nếu Nhạc Trọng không có năng lực thì bỏ đi, nếu như hắn có năng lực thì không tha kẻ này. Nhạc Trọng nói: - Lỵ Tú, em và mẹ em cùng Phác Thải Anh ở chỗ này đi. Bọn họ đã là nô bộc của anh, em có thể tùy ý chỉ huy bọn họ. Anh phải đi Seoul một chuyến, diệt trừ Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội. Vừa vào đã san bằng thế lực lớn nhất, trước khi tiến vào thế giới thứ hai Nhạc Trọng không co quá nhiều cảm tưởng. Hắn trước khi tiến vào thế giới thứ hai đã là cường giả tam giai, là cường giả nhất lưu của thế giới cũng không dám vừa vào thế lực của đối phương mà muốn san bằng thế lực lớn nhất. Trịnh Lỵ Tú nghe vậy lập tức hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua Nhạc Trọng, cầu khẩn nói: - Đại thúc, Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội cao thủ như mây, em muốn đi cùng có được không? Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội chính là một trong ba thế lực lớn nhất của Seoul, uy danh lan xa, người sống sót trong khu vực này nghe như sấm bên tai, vô cùng vang vọng. Nhạc Trọng vừa tiến vào đã đòi đồ sát Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội, chuyện này làm nội tâm Trịnh Lỵ Tú tràn ngập sợ hãi. Nàng biết rõ Nhạc Trọng thập phần cường hoành, nhưng mà nàng cũng không tin Nhạc Trọng có thể tiêu diệt Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội. Nếu như Nhạc Trọng chết trận, mẹ con các nàng nhất định ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí sống không bằng chết. Đồng thời Trịnh Lỵ Tú đã có một đêm phong lưu với Nhạc Trọng, mặc dù nàng không có mở miệng nói yêu Nhạc Trọng, nhưng mà nàng đã có ưa thích và ỷ lại vào Nhạc Trọng, nàng đúng là không hy vọng nhìn thấy Nhạc Trọng chết đi. Nhạc Trọng vỗ vỗ vai Trịnh Lỵ Tú, nhìn qua bạch cốt và nói: - Không cần lo lắng, bọn chúng chẳng phải đối thủ của anh đâu. Hơn nữa em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ mẹ con của em mà. Trịnh Lỵ Tú tiếp tục đẫm lệ mông lung, đáng thương hỏi: - Anh không đi không được sao? Nhạc Trọng chém đinh chặt sắt nói: - Không đi không được! Trịnh Lỵ Tú duỗi tay ôm lấy Nhạc Trọng và hôn thật sâu, hồi lâu rời môi, nàng có chút si ngốc nhìn qua Nhạc Trọng nói: - Phải cam đoan với em là anh còn sống quay về! - Được, anh cam đoan! Nhạc Trọng cười cười nhìn qua An Nhân Biểu ra lệnh: - An Nhân Biểu, mang tôi đi Seoul chỗ Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội. - Vâng! An Nhân Biểu cung kính ứng một tiếng, đi theo sau lưng Nhạc Trọng tiến về Seoul. Nội thành Seoul dang tràn ngập khí tức khoa học viễn tưỡng, mô tô laser chưa từng xuất hiện trên địa cầu đã có mặt. - Người tới dừng lại! Tám tên chiến sĩ cầm súng trường trực tiếp ngăn cản xe mô tô laser. - Biến thành khôi lỗi đi. Nhạc Trọng từ trên mô tô laser phóng xuống, đột nhiên biến mất, tám đạo tàn ảnh đột nhiên vỗ vào ót của tám tên chiến sĩ, trực tiếp đánh tám tấm phù lục khôi lỗi vào đầu tám tên chiến sĩ. Sau khi tám tên này biến thành khôi lỗi thì Nhạc Trọng nhanh chóng thông qua cứ điểm, tiến vào Seoul. Trên đường đi Nhạc Trọng đánh giá chung quanh. Trong Seoul này có rất nhiều người, nhưng mà khác với những nơi khác, đại bộ phận người đều quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt giống như ăn mày xụi lơ trên mặt đất. Mặt khác còn lại là người quần là áo lượt, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dạo phố mua sắm, rất khoái hoạt. Trong hẻm u tối thỉnh thoảng truyền ra tiếng hét dữ dội và tiếng cười chói tai. Nhạc Trọng nhìn qua cảnh hỗn loạn trong nơi này thì lắc đầu. - Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội này quản lý đúng là kém cỏi. Tổ chức như vậy làm sao có thể đánh bại hơn một ngàn vạn tang thi trong Seoul cơ chứ? Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội do Thôi Nguyên Vượng xuất thân nông dân trông coi, hắn có được lực lượng cường đại nhưng với quản lý lại dốc đặc cán mai, lại không muốn uỷ quyền, hắn muốn nắm quyền lực trong tay của mình, phân công thân tín, phạm vi thế lực của hắn đương nhiên là hỗn loạn, mục nát không chịu nổi. Bỗng nhiên Nhạc Trọng nhìn qua An Nhân Biểu hỏi: - Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội các người làm sao chiếm lấy Seoul? An Nhân Biểu nói: - Ước chừng nửa năm rước thi đàn trong Seoul đột nhiên di động sang hướng nam, biến mất không thấy gì nữa. Chúng tôi mới từ trong chỗ lánh nạn tiến vào Seoul. Để phòng ngừa Triều Tiên, trong Hàn Quốc có rất nhiều nơi tránh nạn và hầm ẩn nấp bí mật, các loại khu vực như căn cứ dưới đất. Bởi vì có được nhiều chỗ trú ẩn, không ít người tránh được một kiếp. Nhạc Trọng khẽ chau mày và trong đầu xuất hiện dự cảm xấu: - Đột nhiên biến mất, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà dù trong lòng có dự cảm xấu, Nhạc Trọng cũng không có miệt mài theo đuổi, nơi này là Hàn Quốc, hắn không phải người Hàn Quốc, cũng không có suy nghĩ ngây ngốc ở đây lâu. Đúng lúc này bên cạnh có âm thanh kêu gào điên cuồng vang vọng. - Ha ha, mọi người sang đây xem đi, đây là đồ tung của đê tiện này, nó dám cắn tôi đấy. Mọi người nói xử lý nó thế nào đây? - Thiêu cháy nó đi! - Thiêu cháy đồ đê tiện này đi! - Thiêu nó đi! "..." Một tên côn đồ Hàn Quốc đang hưng phấn và điên cuồng hét to lên. Tuy Nhạc Trọng không nghe hiểu tiền Hàn, nhưng cũng bị tiếng hét to này làm kinh động, quay đầu lại. Chỉ thấy trên ngã tư đường có một phụ nữ tóc tai bù xù, hai mắt đục ngầu có thai đang bị trói trên thập tự giá. Dưới thập tự giá là gỗ phế liệu chất đống. Một tên nam tử nhuộm đầu tóc vàng, làn da đen vàng đang cầm bó đuốc trong tay, hưng phấn cười to lên, không ngừng kích động cảm xúc của người chung quanh. Chung quanh tên nam tử tóc vàng này là một đám nam nữ trẻ tuổi đang cười hét điên loạn, những kẻ này đang gào thét muốn thiêu chết phụ nữ có thai kia. Ở cách ngã tư đường không xa có tụ tập một đống người Hàn Quốc, những người Hàn Quốc kia có lạnh lùng, có hưng phấn, có tiếc hận trong mắt, có một chút chán ghét, tuy nhiên không ai đứng ra chỉ trích hành vi của tên nam tử tóc vàng này. Trong tận thế này, người bình thường hao hết khí lực để bản thân sống sót, cho dù nữ nhân bị trói tên thập tự giá là người Hàn Quốc thì bọn họ cũng vì an toàn của mình mà không nói chuyện, càng đừng nói đây là tung của. Vợ chống giống như chim trogn rừng, tai vạ đến nơi thì tự mình bay, vợ chồng còn như thế, người ở dị quốc tha hương càng đừng nói tới thêm chuyện gì.