Thần Ma Hệ Thống
Chương 1237 : Phát động! (1)
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng, tôi là người bị phá hủy ngục giam thứ nhất đang bị đuổi bắt!
Chung Bộ vẫy tay, một cao thủ tiến lên đưa một máy tính cho Nhạc Trọng:
- Nguyên lai là Nhạc Trọng huynh đệ, nếu như tôi không đoán sai anh hẳn là có được siêu cấp nhân công trí năng hoặc năng lực thao túng điện tử internet. Hi vọng anh có thể chứng minh một chút, nếu anh có thể chứng minh được năng lực của mình, như vậy anh sẽ là người bạn tốt nhất của chúng tôi. Chúng ta có thể cùng nhau phản kháng bạo chúa Ngụy Minh Thanh!
Nhạc Trọng tiếp nhận máy tính thoáng trầm tư, chỉ vào máy tính nói:
- Phá giải nó, Bạch Y!
Hình ảnh Bạch Y hiện lên trên màn hình máy tính kia:
- Dạ, chủ nhân, tôi đã phá giải xong hệ thống của nó!
- Thật tốt quá!
Nhìn thấy một màn thần kỳ này, trong mắt toàn bộ cao thủ đều hiện lên tia kinh ngạc cùng hưng phấn, nhưng không dám hô to, chỉ có thể phát ra thanh âm rít gào trong cổ họng.
Siêu cấp trí năng xuất hiện đối với bọn họ mà nói đại biểu cho hi vọng.
Ngụy Minh Thanh khống chế Vân Châu nhiều năm, bị điện não trung ương cường đại nắm giữ mọi người không thể chống lại hắn. Toàn bộ phản kháng đối diện cùng siêu cấp khoa học kỹ thuật đều chỉ bị trấn áp hoàn toàn.
Chỉ có siêu cấp trí năng của Nhạc Trọng mới có thể đối kháng với điện não trung ương của Ngụy Minh Thanh, nếu Nhạc Trọng nắm giữ được điện não trung ương của hoàng thành trong tay, hắn sẽ lấy được một phần ba lực lượng hoàng thành Vân Châu.
Cho dù Ngụy Minh Thanh muốn áp dụng đủ loại thủ đoạn ngăn cản siêu cấp trí năng xâm lấn nhưng lực lượng trong tay hắn sẽ bị tước yếu đi rất nhiều.
Chung Bộ nhìn Nhạc Trọng cung kính nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, chúng tôi không có ác ý. Xin ngài đi theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi cam đoan ngài sẽ đạt được đãi ngộ tôn quý nhất!
Nhạc Trọng hỏi:
- Các anh là ai?
Trong mắt Chung Bộ hiện lên nét khó xử nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, chúng tôi không thể nói. Tôi chỉ có thể nói chúng tôi là người phản kháng Ngụy Minh Thanh. Chờ sau khi ngài nhìn thấy chư vị đại nhân thì sẽ biết chúng tôi là ai. Xin ngài đi theo chúng tôi một chuyến đi!
Nhạc Trọng ngẫm nghĩ một thoáng nói:
- Được!
Tận sâu trong rừng rậm, Mị Ảnh nhìn đứa bé đang hôn mê khẽ cau mày, trong lúc nàng thi hành nhiệm vụ vốn không thích mang theo rườm rà.
Bạch Cốt lẳng lặng đứng một bên, trong đôi mắt tối đen như hắc động không ngừng chớp lóe linh hồn ma hỏa.
Ở bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên đong đưa, hai mắt Mị Ảnh ngưng tụ gắt gao nhìn chằm chằm hướng kia, một cây chủy thủ màu đen đã nằm trong tay nàng, giống như một đầu thư báo đang vận sức chờ phát động.
Nhạc Trọng từ trong bụi cỏ đi ra nhìn đứa bé hỏi:
- Nó thế nào?
Mị Ảnh đơn giản nói:
- Phát sốt hôn mê!
Đúng lúc này từ sau bụi cỏ hơn mười cao thủ cũng đi ra.
Chung Bộ đi tới trước, ánh mắt rơi lên người Mị Ảnh, hắn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu đột nhiên thất thanh:
- Cô là Mị Ảnh! Thích khách Mị Ảnh!
Nghe được tên của Mị Ảnh, đội viên của Chung Bộ sắc mặt đại biến, trong ánh mắt nhìn Mị Ảnh tràn ngập vẻ sợ hãi lẫn cảnh giác.
Thích khách Mị Ảnh là một thanh chủy thủ sắc bén trong tay Ngụy Minh Thanh, từng ám sát vô số cao thủ phản kháng hắn. Dù là cường giả ngũ giai trong phản kháng quân cũng chết trong tay nàng, nàng chính là một truyền thuyết trong giới sát thủ.
Mị Ảnh lạnh lùng liếc qua đám người Chung Bộ, cũng không nhiều lời. Tính tình của nàng chính là như vậy, ngoại trừ người mà nàng quan tâm toàn bộ người khác nàng đều không đặt vào trong mắt. Người bên ngoài nhìn vào nàng chính là một mỹ nữ cực kỳ lãnh ngạo.
- Chúng ta đi thôi!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn đứa bé xoay người rời đi.
Bạch Cốt ôm đứa bé lên tay đi theo bên cạnh Nhạc Trọng.
Thân hình Mị Ảnh chợt lóe biến mất trong bóng tối. Nàng không có thói quen xuất hiện trong đám người, điều này sẽ làm cho nàng có cảm giác không an toàn. So sánh với nam nhân, nàng càng thêm tin tưởng chủy thủ trong tay mình.
Chung Bộ nhìn thấy Mị Ảnh biến mất trong bóng đêm, trong lòng càng đánh giá Nhạc Trọng cao hơn vài phần:
- Thậm chí ngay cả nữ hoàng giới sát thủ cũng có thể thu phục, Nhạc Trọng kia quả nhiên sâu không lường được!
Một đội viên nhìn theo bóng lưng của Mị Ảnh biến mất liếm môi trong mắt thoáng hiện vẻ ngưỡng mộ:
- Đó là nữ hoàng sát thủ Mị Ảnh sao? Quả nhiên xinh đẹp!
- Đi thôi!
Chung Bộ ra lệnh, đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Có địa đầu xà như tứ đại gia tộc tiếp ứng, mấy người Nhạc Trọng rời khỏi khu rừng lên xe ô tô chuẩn bị sẵn thoải mái chạy về phương xa.
Bên trong tòa biệt thự, một đại mỹ nữ có mái tóc dài như thác nước, dáng người đầy đặn gợi cảm, gương mặt tú lệ, trên thân mặc một bộ áo thuần trắng mang theo nụ cười ngọt ngào nói:
- Nhạc Trọng đại nhân, tôi gọi là Thái Vi, xin ngài đi theo tôi!
Nhạc Trọng yên lặng đi theo Thái Vi vào trong một phòng khách.
Bên trong phòng khách là một nam tử thật trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, nhìn qua thập phần nho nhã đang ngồi, vừa nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới trên mặt mang theo nụ cười chức nghiệp đón chào:
- Chào ngài, Nhạc Trọng. Hoan nghênh ngài đến nơi đây. Tôi là Trương Hoán, là thủ lĩnh tổ chức phản kháng Cộng Hòa hội lớn nhất trong thành. Thật cao hứng nhìn thấy ngài!
Nhạc Trọng khẽ cau mày, khóe môi nhíu lại, trong mắt thoáng hiện nét châm chọc:
- Cộng Hòa hội? Tôi chưa từng nghe qua trong Thiên Đô hoàng thành có Cộng Hòa hội. Nếu các vị đã không có thành ý như thế, vậy coi như xong. Tổ chức giấu đầu lộ đuôi như vậy tôi không có hứng thú cùng các vị hợp tác!
Dứt lời Nhạc Trọng trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Sắc mặt Trương Hoán tái nhợt không ngớt lời kêu lên:
- Xin dừng bước! Nhạc Trọng tiên sinh, xin dừng bước, chúng ta có thể từ từ nói chuyện! Chúng ta có thể từ từ nói chuyện!
Hai mươi bảo tiêu thân thủ bất phàm đứng ngay cửa cũng yên lặng chắn ngang trước người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn lên hai mươi bảo tiêu kia, hai mắt phát lạnh, một cỗ sát khí lạnh thấu xương từ trong thân thể hắn khuếch tán:
- Các ngươi muốn tìm cái chết sao?
Hai mươi bảo tiêu bị sát khí khủng bố của Nhạc Trọng làm kinh sợ, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn cắn răng chắn trước người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn hai mươi bảo tiêu lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, các ngươi đã muốn chết, như vậy ta sẽ tặng các ngươi một đoạn đường!
Với thực lực ngũ giai của hắn, muốn tiêu diệt hai mươi cao thủ tam giai quả thật là vô cùng dễ dàng.
Một thanh âm có vẻ già nua từ một bên vang lên, bốn nam tử trung niên từ trong đi tới:
- Dừng tay, Nhạc Trọng. Chúng tôi rất có thành ý hi vọng hợp tác với anh cùng nhau tiêu diệt Ngụy Minh Thanh!
Nhạc Trọng xoay người nhìn bốn trung niên nhân sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Các ông rốt cục chịu ra rồi sao? Gia chủ tứ đại gia tộc?
Nhạc Trọng từ trong miệng Mị Ảnh biết được tình huống thật nhiều thế lực trong Thiên Đô hoàng thành, có thể tiếp ứng được hắn rời khỏi ngục giam thứ nhất không chút âm thanh cũng chỉ có tứ đại gia tộc mới có thể làm được.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
62 chương
38 chương
39 chương
158 chương
501 chương
42 chương
286 chương
61 chương