Thần Ma Hệ Thống
Chương 1232 : Lựa chọn.
Nhạc Trọng tiến lên xông vào đám người, thi triển cách đấu thuật dùng tố chất cao hơn người thường tám lần đem đốt ngón tay đám nam tử bẻ gãy, tạm thời phế bỏ lực chiến đấu của bọn hắn.
Chứng kiến Nhạc Trọng dũng mãnh như thế tám nữ nhân thân thể trần trụi hét lên một tiếng, lập tức chạy trốn sang một bên.
Nhạc Trọng lôi kéo Mị Ảnh đi tới một góc, hắn trừng mắt nhìn sang hai bên, một đạo ba động hướng chung quanh khuếch tán, những dân nghèo kia sản sinh sợ hãi vội vàng chuyển qua hai bên, lưu lại một mảng lớn đất trống cho hai người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng kéo tay Mị Ảnh ngồi trong góc, hắn thấp giọng hỏi:
- Từ trại tập trung này cô có thể mang tôi đến trong hoàng thành không?
Thiên Đô hoàng thành chia thành nội ngoại thành, tường thành ngoại thành rộng lớn, lực phòng ngự kinh người. Bên trong Thiên Đô hoàng thành còn có một tòa nội thành phòng ngự sâm nghiêm, nơi đó mới là chỗ ở của hoàng đế Ngụy Minh Thanh.
Mị Ảnh giấu đầu trong lòng Nhạc Trọng nói:
- Nơi này có máy nhắm cùng máy nghe trộm!
Nhạc Trọng dựa đầu vào vùng gáy trắng như tuyết của nàng nói nhỏ:
- Không cần lo lắng, mấy thứ kia đã bị tôi che chắn!
Mị Ảnh chỉ cảm thấy vùng cổ hơi ngứa ngáy, một nét đỏ ửng thoáng hiện trên cổ nàng, tăng thêm ba phần lệ sắc:
- Có thể! Chỉ cần rời khỏi trại tập trung này tôi có thể mang anh tới nội thành. Nhưng trong nội thành cao thủ nhiều như mây, phòng ngự sâm nghiêm. Còn nghiêm khắc hơn xa ngoại thành, chỉ sợ không dễ chui vào trong đó!
Nhạc Trọng nói:
- Không sao, những vấn đề còn lại để tôi giải quyết!
Ngay lúc Nhạc Trọng cùng Mị Ảnh đang thương lượng làm sao lẻn vào nội thành, đột nhiên cửa trại tập trung mở rộng, từng tên chiến sĩ xuất hiện bên ngoài, một gã quan quân nhìn vào trong gầm rú:
- Đám phế vật bên trong cút ra đây!
Theo tiếng rống to của tên quan quân kia, nhóm dân nghèo vừa mới tiến vào trong doanh trại không bao lâu lại phải đi ngược trở ra.
Thật nhiều người đi ra khỏi trại tập trung, đi tới một quảng trường cực lớn.
Nhạc Trọng nhìn chung quanh, đột nhiên nhướng mày, chỉ thấy khắp quảng trường là những cỗ cơ giáp cao chừng tám thước, trên người mang theo điện từ pháo.
Ở trong Vân Châu có hai loại cơ giáp, một là Thu Hoạch Giả cần sử dụng thật nhiều tài nguyên và kỹ thuật khoa học tiên tiến siêu cấp chế tạo mà thành. Một loại là cơ giáp tương tự như cơ giáp chủ chiến RH2.
Bởi vì phí tổn chế tạo Thu Hoạch Giả rất cao, nên trong quân đội cũng chế tạo loại cơ giáp giá rẻ hơn. Nhưng loại cơ giáp này chỉ thường được sử dụng ở hai mươi cứ điểm cùng Thiên Đô hoàng thành.
Thật nhiều nạn dân bị đuổi ra ngoài quảng trường, bọn họ nhìn những cỗ cơ giáp bao quanh trong lòng dâng lên tia bất an.
Những chiến sĩ xua đuổi nạn dân ra tới quảng trường lập tức đóng cửa các doanh trại, sau đó nhanh chóng rời đi.
- Tất cả mọi người không được rời khỏi quảng trường, ai dám rời đi quảng trường bắn gục tại chỗ!
Một thanh âm to rõ không ngừng quanh quẩn lên, toàn bộ nạn dân không dám có bất kỳ dị động. Phải biết rằng những chiến sĩ nơi này đều là những công cụ giết người không chớp mắt.
- Đáng chết, chẳng lẽ là…?
Nhạc Trọng đứng trên sân, chứng kiến đám người rậm rạp, đột nhiên một ý niệm làm hắn dựng đứng tóc gáy nảy lên trong lòng.
Cơ hồ ngay sau đó ý niệm trong đầu hắn lập tức được xác minh, nương theo thanh âm tiếng vang ông ông, một đoàn mây đen từ phương xa bay nhanh tới.
- Hấp Huyết Phong, súc sinh! Đám súc sinh chết tiệt! Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?
Nhạc Trọng nhìn thấy đoàn mây đen rậm rạp bay tới trên bầu trời, như rơi xuống hầm băng, tay chân lạnh giá.
Tảng lớn Hấp Huyết Phong kia đối với cường giả ngũ giai như hắn mà nói cơ hồ không có gì uy hiếp, hắn tùy tiện sử dụng một loại kỹ năng liền có thể làm Hấp Huyết Phong không thể tới gần người.
Nhưng nếu đàn Hấp Huyết Phong bổ nhào vào những nạn nhân bị vây trong quảng trường, toàn bộ mấy vạn người nơi đây sẽ bị hút khô máu huyết, biến thành thi thể.
Tuy Nhạc Trọng lòng dạ độc ác, diệt sát địch nhân không hề nháy mắt, nhưng khi nhìn thấy mấy vạn người vô tội chết trước mặt của hắn dù ý chí có sắt đá thế nào hắn cũng cảm thấy có chút do dự, đây chính là nhân loại, không phải đồ vật gì đó.
- Hấp Huyết Phong! Đó là Hấp Huyết Phong! Chạy mau ah!
- Xong rồi! Đó là Hấp Huyết Phong!
- …
Trong đám người có một ít người ánh mắt rất tốt đã nhìn ra được phiến mây đen kia là gì, sắc mặt trắng bệch bỏ chạy tán loạn.
Nghe được tên của Hấp Huyết Phong, những người trên quảng trường kinh hoàng bỏ chạy tứ tán, giẫm đạp thương tổn vô số.
- Làm sao bây giờ? Có cứu họ hay không?
Một ý niệm không ngừng xoay quanh trong đầu Nhạc Trọng, làm sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, với năng lực của hắn nếu toàn lực ra tay có lẽ cứu được không ít người, nhưng bởi vì vậy sẽ làm hắn bại lộ thân phận, hơn nữa cũng bại lộ lá bài tẩy trong tay của hắn.
Ngay trong lúc hắn còn đang do dự, chợt nhìn thấy một đứa bé trai bị té ngã trên mặt đất, bảy tám người phía sau điên cuồng chạy tới không chút lưu tình giẫm lên đứa bé kia.
Thân hình Nhạc Trọng chợt nhoáng lên, liền ôm lấy đứa bé đang lộ ra vẻ hoảng sợ lẫn tuyệt vọng vào trong lòng.
Đứa bé mở to đôi mắt trong suốt nhút nhát nhìn Nhạc Trọng cảm ơn:
- Tạ ơn thúc thúc!
Nhạc Trọng nhìn vào đôi mắt ngây thơ chưa từng nhiễm qua hắc ám, trong lòng có một địa phương mềm mại bị xúc động, làm hắn buông xuống tính toán lợi hại:
- Thôi! Nếu như ta không có năng lực thì cũng thôi đi. Hiện tại nếu ta có năng lực thì cứu họ một mạng là xong!
Mị Ảnh đi tới bên cạnh Nhạc Trọng thấp giọng nói:
- Bầy Hấp Huyết Phong đã đến! Nhạc Trọng, chúng ta chạy mau!
Nhạc Trọng nói:
- Không! Mục tiêu của chúng ta thay đổi. Tôi muốn chiếm lĩnh ngục giam này! Tận khả năng cứu bọn họ!
Vẻ mặt Mị Ảnh không sao tưởng tượng nổi:
- Anh điên rồi sao?
Cho dù Nhạc Trọng là cường giả ngũ giai nhưng đối mặt với hơn trăm vạn Hấp Huyết Phong chỉ có thể tự bảo vệ được mình, nếu muốn tiêu diệt bầy ong khổng lồ bằng vào một mình hắn căn bản không thể làm được.
Đồng thời trại tập trung nơi đây phòng ngự vô cùng sâm nghiêm, chỉ là một cao thủ ngũ giai cũng không thể đối phó.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là Mị Ảnh không hề cảm thấy Nhạc Trọng lại là đại anh hùng hay đại hào kiệt vì người lạ mà hi sinh chính mình.
- Tôi không có điên! Chỉ là còn lưu chút nhân tính mà thôi!
Nhạc Trọng thở dài, bàn tay lật ra, máy tính xuất hiện trong tay hắn, hắn mở máy ra lệnh cho Bạch Y:
- Khống chế toàn bộ trang bị điện tử trong ngục giam này!
Trong mắt Bạch Y không ngừng chớp động số liệu, nhanh chóng nói:
- Muốn hoàn toàn công phá hệ thống điện não phòng ngự của ngục giam phải tốn ba phút!
Nhạc Trọng nhìn vào những cơ giáp bao quanh quảng trường hỏi:
- An bài những cơ giáp kia cần tốn bao nhiêu thời gian?
Bạch Y nhanh chóng đáp:
- Năm giây!
Nhạc Trọng nhanh chóng truyền mệnh lệnh:
- Lập tức khống chế chúng nó! Sau đó mệnh lệnh chúng nó đánh vỡ cửa doanh trại cho nạn dân đi vào!
- Dạ!
Bạch Y liền đáp.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
62 chương
38 chương
39 chương
158 chương
501 chương
42 chương
286 chương
61 chương