Thần Ma Hệ Thống

Chương 1127 : Triền miên! (2)

Nhạc Trọng cũng không chút phòng bị Uy Lực An Na vốn dịu dàng mềm mại như con mèo nhỏ nằm trong lòng kia, cho nên khi cô đột nhiên ra tay, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, không cần dùng quá nhiều lực lượng thì đã xoay người đặt hắn nằm bên dưới rồi. - Thành thành thật thật làm người đàn ông của tôi đi! Uy Lực An Na uốn éo cơ thể mềm dẻo của mình, lập tức xoay người khóa ngồi lên trên người Nhạc Trọng, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, cô cười càng thêm kiều diễm, quyến rũ, dùng sức xé một cái rẹt thì đã xé rách áo khoác của Nhạc Trọng. Sau đó cô có chút kinh ngạc nhìn bộ giáp bằng da thú biến dị cấp bốn mà Nhạc Trọng bên trên người kia. Lúc còn ở trên địa cầu, Nhạc Trọng từng bảo người sử dụng lân giáp của đại hải xà cấp bốn chế tạo thành mười bộ nội giáp để hắn sử dụng dần. Những nội giáp này có được lực phòng ngự kinh người, cho dù là đạn của cơ quan pháo bắn trúng cũng không thể bắn nát nội giáp. Những nội giáp có sức phòng ngự kinh người này đều không ngừng bị tổn hại trong những trận chiến liên miên của Nhạc Trọng. Ngay cả bộ này cũng đã đầy vết xước, đặc biệt là phần vai phải, có thể thấy rõ đã đứt một phần cánh tay. Hai tay mảnh khảnh của Uy Lực An Na vuốt ve áo giáp bằng da thú biến dị cấp bốn đầy vết rạch chém kia, sóng gợn lăn tăn trong mắt, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại của mình: - Quá tuyệt vời, anh thật sự quá tuyệt vời, em càng ngày càng thích anh hơn! Uy Lực An Na chán ghét những tiểu bạch kiểm ẻo lả, thích nhất là những cường giả đã trải qua vô số chiến đấu trong đám đàn ông. Nhìn áo giáp thú biến dị cấp bốn bị tàn phá mà Nhạc Trọng mặc, Uy Lực An Na liền nhịn không được trở nên hưng phấn hơn. Nhìn Uy Lực An Na kiều mị gợi cảm động lòng người, thân thể của Nhạc Trọng cũng nóng lên, xoay người cưỡi lên thân thể mềm mại khêu gợi của Uy Lực An Na, hưng phấn cười nói: - Không tệ, anh cũng rất thích con mẫu báo nhỏ như em đấy! Trong lòng Uy Lực An Na hơi có chút kinh hãi, bắt đầu giống như một con mẫu báo nhỏ bạo liệt bộc phát ra sức mạnh tương đương với sức mạnh hai mươi người. Nhưng Nhạc Trọng lại là một cường giả cấp bốn có sức mạnh ba mươi tám người, cho dù Uy Lực An Na giãy dụa như thế nào cũng không thể giãy ra khỏi tay hắn. Trong quá trình hai bên không ngừng xoay đánh giãy dụa, tay chân lại càng thêm quấn chặt lấy nhau. Rốt cuộc cùng với một tiếng rên rỉ có chút thống khổ, hoa mai đỏ tươi nở rộ trên da hổ màu trắng. Sau đó là tiếng rên rỉ vô cùng động lòng người vang lên không ngừng. Vật lộn kịch liệt hơn hai tiếng đồng hồ, hai người có được tố chất thân thể khủng bố mới giao triền với nhau, năm trên giường mềm mại được làm thành bởi vô số da thú biến dị chồng chất lên. Sau cơn kích tình, Uy Lực An Na cuộn mình nằm trong vòng tay của Nhạc Trọng, vẻ mặt vừa lòng kiều mỵ cười nói: - Không tệ! Nhạc Trọng, anh quả thật rất cường tráng. Anh chính là người đàn ông đầu tiên của em đấy. Em sẽ đối xử tử tế với anh. Cho dù sau này em có mang người đàn ông khác về nhà thì anh cũng sẽ là trượng phu đầu tiên của em. Nhạc Trọng vỗ mạnh cái mông cong cong của Uy Lực An Na một cái, nói: - Ngu ngốc, có anh, em cũng đừng mơ đến người đàn ông thứ hai. Thành thật một chút cho anh, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh. Nếu không, xem anh như thế nào xử lý em. - Đã biết, đã biết! Uy Lực An Na cười quyến rũ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc rúc vào trong lòng Nhạc Trọng nằm một lúc, mới lười biếng nói: - Nhạc Trọng, anh tới Bạo Phong Cốc thật sự chỉ là tham quan thôi sao? Có gì cần em giúp đỡ không? Nói trước, nếu anh làm chuyện gì gây nguy hại đến Bạo Phong Cốc thì em sẽ không giúp anh đâu đấy. Sau khi được đến Nhạc Trọng, Uy Lực An Na vỗn lãnh diễm cũng cảm thấy mỹ mãn mà biến thành một người phụ nữ bình thường mềm mại như nhiều người phụ nữ khác. Nhạc Trọng khẽ vuốt làn da bóng loáng như tơ lụa của Uy Lực An Na, chậm rãi nói: - Anh đến Bạo Phong Cốc quả thật là có ý tham quan quan sát. Nhìn xem Bạo Phong Cốc trong truyền thuyết có bộ dạng như thế nào. Đúng rồi, nếu anh muốn rời khỏi Bạo Phong Cốc, em có nguyện ý đi theo anh không? - Anh phải đi? Không thể ở lại đây sao? Uy Lực An Na có chút kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Nhạc Trọng, trong mắt đều là vẻ không tha, mềm giọng cầu xin: - Vì em, anh không thể ở lại đây sao? Nếu anh ở lại Bạo Phong Cốc, em sẽ đi ra ngoài săn bắn kiếm tiền, cho anh ăn ngon mặc đẹp. Anh chỉ cần ở nhà làm tốt việc nhà, chăm sóc tốt con chúng ta thôi. Nhạc Trọng nhéo nhéo đôi anh đào màu đỏ xinh đẹp, thản nhiên nói: - Không được! Anh còn có chuyện khác phải làm nữa. Cho dù là anh ở lại, cũng không phải người có thể ở nhà làm việc nhà, chăm sóc đứa nhỏ, để em nuôi dưỡng được. Em cũng không thích loại đàn ông như vậy đúng không? Đi theo anh đi. Uy Lực An Na do dự một lúc, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa, cuối cùng cô vẫn lắc đầu nói: - Không được. Người thân của em, bạn bè, bộ hạ, chủ quân em nguyện trung thành đều ở trong Bạo Phong Cốc này. Em không thể bỏ qua tất cả ở chỗ này để đi theo anh được. Uy Lực An Na tuy rằng rất thích Nhạc Trọng, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn điên cuồng, coi Nhạc Trọng là tất cả mọi thứ trên đời, cô cũng không phải là người vì tình yêu mà đầu óc trở nên mê muội. Nhạc Trọng khẽ thở dài một hơi, cũng không miễn cưỡng Uy Lực An Na nữa, mà thay đổi một đề tài khác: - Quên đi. Đúng rồi, anh muốn gặp nữ vương bệ hạ của em một lần, thương lượng chút chuyện với ngài ấy. - Thật có lỗi, em không có quyền lực để anh gặp nữ vương bệ hạ. Uy Lực An Na đầu tiên là cười xin lỗi nhìn Nhạc Trọng, sau đó đột nhiên hỏi: - Anh muốn gặp nữ vương bệ hạ làm gì? Nhạc Trọng nói: - Anh muốn thương lượng với nữ vương bệ hạ của các em mua lại khoa học kỹ thuật tiền sử trong tay ngài ấy thôi. Em chỉ cần nói với phía trên là Nhạc Trọng, người chi phối sơn cốc Kên Kên cầu kiến, ngài ấy chắc chắn sẽ đến gặp anh. Uy Lực An Na khẽ cau mày nói: - Nhạc Trọng? Người chi phối sơn cốc Kên Kên? Sao em chưa nghe nói qua tên này? Anh không cần quá tự tin, Nhạc Trọng! Ở toàn bộ Thanh Châu này chỉ có thủ lĩnh của ba thế lực lớn, hoặc là thần chiến sĩ cấp bốn mới có tư cách để nữ vương bệ hạ tự mình tiếp kiến. Những người khác, nữ vương bệ hạ sẽ không rảnh rỗi tiếp kiến đâu. Nhạc Trọng cười nói: - Một trăm chiến sĩ Liệt Nhật mà liên minh Liệt Nhật phái ra đã bị anh dẫn người tiêu diệt hoàn toàn, nếu nữ vương em đã biết tình báo này, nhất định sẽ tiếp kiến anh. Thân thể mềm mại của Uy Lực An Na có chút chấn động run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin, nói: - Thật sự? Anh thật sự tiêu diệt hoàn toàn một trăm chiến sĩ Liệt Nhật ư?