Nhưng rất nhanh, hai vị Ma Tôn thiếu kiên nhẫn hơn bọn họ đã bay lên. Trận pháp cấm bay của Thiên Ma cung ở trên không tuy rằng có thể hạn chế độ cao của bọn họ, nhưng không cách nào hạn chế được sức mạnh của bọn họ. Cho nên bọn họ quyết định hủy kết giới. Cự Thái quơ Ma Diễm Càn Khôn đao của mình, sức mạnh thật lớn đánh sâu đến đây, toàn bộ không trung rung mạnh. Ma Hoàng thản nhiên nói: “Đến đây!” Trọng Quang hô to trong lòng: Đến rồi! Hai mắt hắn tỏa sáng, có chút nóng lòng rất muốn thử. Ma Hoàng nhìn hai vị Ma Tôn phía dưới một bên kêu gào khiêu khích, một bên đánh sâu vào, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Giác Sắc giao cho ta. Cự Thái làm phiền Côn Hạo.” Trọng Quang nhìn ra được thực lực của hai vị Ma Tôn không kém nhiều lăm, đều có thể đánh với mình một trận. Khi hắn còn ở Thần giới từng nghe nói đến đại danh của Cự Thái, biết được kẻ này thiện chiến thích đánh giết, cực kỳ dũng mãnh, thực lực nhất định là rất mạnh. Nhưng hắn lại càng đề phòng Giác Sắc hơn. Đều nói chó cắn người sẽ không kêu. Giác Sắc là kẻ yên lặng không có tiếng tăm gì nhất trong ba vị Ma Tôn, thậm khi đại chiến Thần Ma diễn ra cũng không xuất chiến được vài lần, nhưng người như vậy lại có thể trong Ma giới đặt võ lên hàng đầu chắc chắn chiếm cứ được một trong ba vị trí Ma Tôn, lại còn ở phía trên Cự Thái, nói vậy thực lực là không thể xem thường. Trọng Quang cũng không coi khinh đánh giá thấp người khác. Hắn có chút lo lắng, không biết với tình trạng hiện tại Ma Hoàng có thể đối phó Giác Sắc được hay không. Nhưng nếu Ma Hoàng đã mở miệng, hắn cũng không tiện phản đối, trong lòng quyết định nhanh chóng giải quyết Cự Thái, rồi quay sang giúp đỡ Ma Hoàng. Lại nói sức mạnh của hai vị Ma Tôn quả thực mạnh mẽ. Trận pháp cấm bay lên chắc chắn vô cùng hơn một ngàn vạn năm qua lại thật sự lỏng ra. Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được năng lượng phá vỡ xuyên thấu xuất hiện, Cự Thái cùng Giác Sắc đảo mắt liền xông tới. Nhưng ngay trong nháy mắt này, tay phải của Ma Hoàng đột nhiên nhấc lên, một cỗ khói đen xuất hiện, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến hóa. Trọng Quang đầu tiên kịp phản ứng lại, đây là một không gian khác. Bọn họ đã không còn ở trên Thiên Ma cung vừa rồi nữa. Xung quanh nơi này trống trải, trên bình nguyên mênh mông vô bờ là nham thạch san sát, trên mặt đất phả ra luồng hơi nóng rực, trong không khí thỉnh thoảng có cơn gió điêu tàn khắc nghiệt thổi qua. Trên bầu trời không còn hai mặt trời đỏ đen lơ lửng, lại có một khe nứt, bên trong tỏa ra mạt sáng vàng nhàn nhạt. Chiến trường cổ! Trọng Quang lập tức ý thức được bọn họ đang đứng ở nơi nào. Từ khi hai giới Thần Ma sinh ra tới nay, trước khi còn chưa có Minh giới, Nhân gian, Linh giới chờ những thứ khác được sinh ra, bởi vì trận đại chiến Thần Ma, bộc phát một không gian tuyệt địa, đó chính là chiến trường cổ này. Nơi này không có bất kỳ sinh mệnh nào, chỉ có nham thạch, cát bay, gió dữ, nước lạnh. Nơi này vừa không phải Thần giới, vừa không phải Ma giới, chỉ có chiến ý dày đặc, không gian này phải dùng sức mạnh của đại thần mới có thể mở ra. Bởi vậy nơi này cũng chỉ có vài vị thần thượng cổ gọi là ‘Chiến trường cổ’. Trước đây Trọng Quang cũng từng tới đây một lần, sau đó bởi vì đánh nhau quá mức nhàm chán, còn không bằng về nhà ngủ, cho nên sau đó cũng không đến nữa. Tính ra thời gian cũng đã qua mấy ngàn vạn năm. Chỗ này người biết ít ỏi không có mấy, Ma Hoàng chính là một trong số đó. Cự Thái cùng Giác Sắc thấy mình đi vào một nơi xa lạ, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lại tiếp tục vung tay lên. Bọn họ đều mới được thăng lên địa vị Ma Tôn trong một ngàn vạn năm gần đây, bởi vậy cũng không biết đến nơi này, chỉ nghĩ đây là không gian do Ma Hoàng mở ra, chỉ cần giết được Ma Hoàng, không gian sẽ tự động được giải trừ. Trọng Quang thầm lo lắng trong lòng. Vượt qua không gian tiến vào chiến trường cổ, ngoại trừ yêu cầu có chiến ý dày đặc, còn cần linh lực hoặc ma lực cường đại. Vừa rồi ma thần chém giết ngoài Thiên Ma cung, chiến ý xông về phía chân trời, dày đặc khác thường. Nhưng Cự Thái cùng Giác Sắc đều là ma thần cao cấp thăng đến cấp bậc Ma Tôn, địa vị gần với Ma Hoàng. Nếu là bình thường, Ma Hoàng một lần bắt hai kẻ kia vào chiến trường cổ, hẳn là cũng không khó khăn. Nhưng giờ phút này y là thân sắp sinh, ma lực bị phong ấn mất hơn phân nửa, cho dù là lợi dụng ma lực của Cự Thái cùng Giác Sắc dao động khi phá trận, thừa dịp bọn họ không hề chuẩn bị liền ra tay, nhưng sức mạnh cần hao phí cũng tuyệt đối không nhỏ. Hắn đoán chừng hiện tại Ma Hoàng còn ba thành ma lực đã là không tệ rồi. Nhưng không để cho hắn nghĩ nhiều, Cự Thái đã vung đao khẩn cấp vọt lại đây. Thân hình Trọng Quang lóe lên, Hạo Hãn Hỗn Thiên kích trong tay đưa ra phía trước, cản vị ma kia lại, lạnh nhạt nói: “Đối thủ của ngươi là ta.” Ma đồng của Cự Thái co rút, rốt cuộc cũng nhận ra người đến là ai: “Trọng Quang!” “Vô lễ!” Thần kích của Trọng Quang cuồn cuộn phát ra linh quang nóng rực, điên cuồng cuốn xuống, bao phủ Cự Thái bên trong, trầm giọng nói: “Thần danh của bản tọa là để cho đám ma vật các ngươi tùy ý xưng hô sao!” Hắn cố ý hạ thấp Cự Thái cực độ. Chênh lệch giữa ma vật và ma thần vốn rất lớn, càng không nói đến Ma Tôn. Ma thần là một chủng tộc cực kỳ kiêu ngạo, địa vị càng cao, lòng tự trọng càng lớn. Bọn họ không coi ai ra gì, không cho bất cứ kẻ nào đụng chạm đến lãnh địa của mình, xâm phạm lợi ích của mình. Kẻ năng lực càng mạnh thì loại hành vi như thế này càng rõ ràng. Cự Thái quả nhiên giận tím mặt: “Trọng Quang, đây là việc của Ma giới ta, ngươi là đế của Thần giới, nhúng tay vào việc của Ma giới ta là có ý gì!” Cự Thái cũng không phải kẻ ngốc. Lúc đầu khi hắn cùng với Giác Sắc ở ngoài Thiên Ma cung, không có cách nào thăm dò dung mạo cùng thân phận của Trọng Quang, nhưng lúc này nếu hắn còn không nhận ra thì sẽ uống phí bản thân đã sống uổng phí bao nhiêu ngàn vạn năm. Mặc dù hắn không biết là phải giao đấu với Trọng Quang, nhưng có một kẻ ở bên ngoài mạnh như vậy viện trợ, nghĩ muốn liên thủ cùng Giác Sắc để đánh bại Ma Hoàng lại không thể nghi ngờ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Giờ phút này hắn không khỏi hối hận mình đã lỗ mãng mà nghe theo Giác Sắc giật giây. Nhưng hiện tại đâm lao đành phải theo lao, chỉ có đánh bại Trọng Quang, giết chết Ma Hoàng, bọn họ mới có thể có được quyền lực lớn hơn nữa. Cự Thái nghĩ rằng Trọng Quang là một vị thần nổi danh lười biếng ở Thần giới, lần trước đánh nhau cùng với Ma Hoàng đánh được một nửa đã bị lỗ đen thời không cuốn đi, không nhìn ra được thực lực chân chính của hắn, nhưng nghĩ rằng cũng không có chiếm được tiện nghi gì lớn (thật ra là chiếm tiện nghi lớn…), mà Cự Thái vẫn cho rằng sức mạnh của mình không kém Ma Hoàng nhiều lắm, bởi vậy có vài phần tự tin đánh bại được Trọng Quang. Nhưng hắn không ngờ rằng, Trọng Quang vừa ra đã xuất sức mạnh cực lớn của Hạo Hãn Hỗn Thiên kích, khí thế mãnh liệt xông tới. Cự Thái vung đao lớn ngăn cản, hai bên đánh nhau kinh thiên động địa. Trọng Quang một lòng nghĩ muốn giải quyết Cự Thái sớm một chút, sau đó quay sang giúp Ma Hoàng, bởi vậy xuống tay không lưu tình chút nào, trong lúc đánh, đột nhiên gọi Thất Bính Trảm Ma kiếm trong thân thể ra, bày trận Bắc Đẩu Trảm Ma Tinh, sức mạnh nháy mắt giống như bão táp. Cùng lúc đó, hẳn còn có thể phân ra một chút thần thức để dò xét tình hình của Ma Hoàng bên kia. Cự Thái bị hắn chặn lại, Ma Hoàng liền thuận thế dẫn Giác Sắc đi. Chỉ trong một khắc, nhị ma đã di chuyển tới ngàn dặm bên ngoài. Sau đó đột nhiên ma quang xuất hiện, Giác Sắc bỗng dưng bị nhốt ở trong một ma trận. Trọng Quang không nhìn rõ được tình hình trong trận, nhưng cũng yên tâm hơn chút. Thì ra Ma Hoàng sớm đã có chuẩn bị, ở trên chiến trường cổ này bày ra một ma trận cổ quái mà mạnh mẽ, khó trách y tình nguyện hao phí một lượng lớn ma lực cũng phải bắt được Cự Thái cùng Giác Sắc đem đến đây. Nhưng đồng thời Trọng Quang cũng rùng mình trong lòng. Ma Hoàng đã bố trí tốt trận phép ở trong chiến trường cổ này, ai biết được có phải là muốn nhằm vào người của Thần giới hay không chứ? Xem biểu cảm giật mình trong một thoáng chớp mắt vừa rồi của Ma Hoàng ở trong Thiên Ma cung khi nghe thấy Cự Thái và Giác Sắc phản bội mình, y thật sự là không nghĩ tới nhị ma này sẽ phản bội y, như vậy ma trận lúc đầu tất nhiên cũng không phải là nhằm vào nhị ma này. Một khi đã như vậy… Ma Hoàng quả nhiên là trăm phương ngàn kế, tính toán sâu xa.