Thần ma chi mộ
Chương 537 : Trở lại thục sơn
Triệu Thụy chăm chăm nhìn Cảnh Dương thiên sư, trầm mặc không nói.
Quả tim của Cảnh Dương thiên sư liền treo lên tới cổ họng, sau lưng không ngừng tuôn mồ hôi ra.
Hắn cảm thấy mình như tội phạm tử hình đang chờ phán quyết, thời gian kéo dài đến thế, kéo dài tới mức khiến hắn cơ hồ bất lực muốn phát điên!
Qua hẳn một lúc, khi tinh thần của Cảnh Dương thiên sư sắp sụp đổ, Triệu Thụy đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi đi đi, thế nhưng, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ cho ta, đừng tìm phiền phức nữa, nếu không, cho dù ngươi là người của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể, ta cũng phải tìm ra ngươi!”
Cảnh Dương thiên sư nghe lời này, quả tim đang treo lên liền rơi xuống lại.
Hắn vội vàng gật đầu phát thệ, cam đoan mình sẽ không dám tới tìm Vân gia nữa.
Triệu Thụy gật gật đầu, xua tay một cái, tỏ ý Cảnh Dương thiên sư mau cút đi.
Cảnh Dương thiên sư cuối cùng thoát chết, không kể gì thân thể trọng thương, ba chân bốn cẳng thảm hại chạy khỏi Vân gia đại viện, đến tằng tằng tôn Lưu Chung Nam của hắn cũng chẳng ngó ngàng gì đến.
Đôn Triệt hơi bất mãn làu bàu: “Triệu Thụy huynh đệ, sao ngươi lại thả thằng đó đi? Thằng đó đáng ghét như vậy, cho dù không giết hắn cũng phải phế bỏ một thân tu vi của hắn chứ.”
Triệu Thụy lắc đầu nói: “Cảnh Dương là tu chân giả của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, một khi trừ diệt hắn, ắt sẽ khiến Thiên Sư đạo báo thù. Nếu chỉ có hai thằng chúng ta thì cũng không sao, đất trời rộng rãi, cho dù Thiên Sư đạo là tu chân giới đệ nhất đại phái, muốn bắt được hai đứa ta cũng không có khả năng. Nhưng chuyện này liên can tới Vân gia, còn có cả Thượng Hải Thi gia. Nếu như Thiên Sư đạo báo thù, hai nhà này tất phải xui xẻo. Cho nên, ta dứt khoát tha hắn một lần, đổi lấy bình an cho hai nhà. Cho dù là Trương Tụng Li cũng không chịu vì một đệ tử cấp thấp tranh giành mà đối địch với hai tu chân giả Độ Kiếp kì.”
Triệu Thụy giải thích như vậy, Đôn Triệt càng cảm thấy Triệu Thụy huynh đệ này của mình tâm tư cẩn thận, suy nghĩ chu toàn.
Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, trước tiên cứ giết Cảnh Dương, để mình thoải mái cái đã.
Vân Hùng và những thành viên Vân gia thì mắt trợn miệng há nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt, mặt đầy vẻ chấn kinh, cả buổi chưa tỉnh táo lại.
Trong mắt bọn họ, Cảnh Dương thiên sư cường đại giống như thần tiên, không thể chiến thắng, bọn họ dưới lực lượng cường đại của Cảnh Dương thiên sư, không có nửa điểm sức phản kháng, chỉ đành bất lực thừa nhận uy hiếp của Cảnh Dương thiên sư.
Chẳng ai ngờ, bằng hữu của Triệu Thụy lại có lực lượng khủng bố như vậy.
Đến Cảnh Dương thiên sư cường đại, không ngờ cũng bị một quyền của Đôn Triệt phế đi!
Điều này không chỉ vượt xa khỏi dự liệu của Vân Hùng, đến Vân lão quản gia đã mời hai người tới cũng hoàn toàn không có chuẩn bị tư tưởng.
Sở dĩ ông ta gọi điện cho Triệu Thụy, chẳng qua chỉ ôm lòng hú họa, hi vọng Triệu Thụy có thể cho Vân gia một ít trợ giúp, cho dù là trợ giúp nhỏ nhoi không đáng nói cũng tốt.
Thế nhưng, Triệu Thụy và Đôn Triệt lại dễ dàng đánh Cảnh Dương thiên sư bỏ chạy!
Không chỉ như vậy, nghe giọng Cảnh Dương thiên sư đó, hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt dường như còn trừ diệt Hoa Dương Chân Quân!
Tuy Vân gia đối với tu chân giới thần bí tịnh không hiểu biết lắm.
Nhưng đại danh của Hoa Dương Chân Quân thì bọn họ vẫn nghe như sấm bên tai!
Đó chính là cường giả thứ năm trên tu chân giới, thanh danh hiển hách, cường đại tuyệt luân.
Thế nhưng cường giả như vậy lại bị Triệu Thụy và Đôn Triệt tiêu diệt!
Nếu không phải chính tai nghe Cảnh Dương thiên sư nói ra, bọn họ nằm mơ cũng không tin tu vi của Triệu Thụy trong thời gian ngắn như vậy lại tăng tới cảnh giới cao thâm thế này!
Vân Hùng và những cao tầng Vân gia khác ngơ ngẩn nhìn Triệu Thụy, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy, người trẻ tuổi từng rất quen thuộc này bỗng trở nên xa lạ như thế, thần bí, thâm bất khả trắc như thế, khiến trong lòng bọn họ không tự chủ được sinh ra cảm giác kính sợ sâu sắc.
Qua hẳn một hồi, Vân Hùng mới tỉnh táo lại đầu tiên. Ông hướng về Triệu Thụy hành một lễ, cảm tạ từ đáy lòng: “Triệu Thụy, cảm ơn ngươi cứu Vân Phi, cứu Vân gia ta, nếu không có ngươi, tính mạng tất cả bọn ta hôm nay phải gặp nguy rồi!”
Triệu Thụy mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ. Vân lão gia tử đừng quá để ý, mọi người không sao là tốt rồi.”
Vân Hùng đánh giá trên dưới Triệu Thụy một hồi, cảm thán nói: “Triệu Thụy, ta thật sự không ngờ tới, người tuổi còn quá trẻ mà đã có tu vi như vậy, hơn nữa còn có một huynh đệ thực lực cường đại như vậy. Ta thật là có mắt không thấy núi Thái Sơn, không ngờ còn cho rằng ngươi thực lực nhỏ yếu, không phải là đối thủ của Cảnh Dương thiên sư. Hổ thẹn, hổ thẹn. May mà còn có lão quản gia gọi điện thoại cho các ngươi, mời các ngươi tới giải quyết chuyện hôm nay!”
Vân lão quản gia cười nói: “Tôi cũng không ngờ tu vi của Triệu Thụy lại tinh tiến nhanh như vậy, may mắn, may mắn.”
Vân Hùng bật cười, nguy cơ của Vân gia đã giải trừ, tâm tình bọn họ đương nhiên sảng khoái.
Triệu Thụy nói tiếp: “Cảnh Dương thiên sư đó bị ta giáo huấn một phen, hẳn không dám trở lại báo thù nữa. Còn như Lưu Chung Nam này, vậy tùy các ngươi xử trí đi.”
Vân Hùng quay đầu nhìn về phía Lưu Chung Nam, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.
Lão quản gia và những thành viên Vân gia khác cũng đều hung hăng nhìn Lưu Chung Nam trừng trừng, sát khí đằng đằng.
Chính tên hung hăng ngang ngược, ngu ngốc như heo này, không chỉ thèm nhỏ dãi Vân Phi, thậm chí còn muốn thôn tính cả tổ nghiệp Vân gia, xém chút nữa làm Vân gia gặp họa diệt tộc.
Thù này nếu không báo, bọn họ làm sao nuốt nổi cục tức này?
Lưu Chung Nam thấy Cảnh Dương thiên sư bị Triệu Thụy đuổi chạy, sớm đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán, nhũn ra trên sofa.
Bây giờ thấy mọi người trừng mắt nhìn mình như hung thần ác sát, càng cảm thấy không hay, khắp người run lập cập không ngừng.
“Triệu Thụy, ngươi nói Cảnh Dương thiên sư thật sự không dám báo thù?” Vân Hùng nghiêng đầu qua, hỏi lại Triệu Thụy một câu.
“Hẳn là không thể, nếu hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
“Ừm.” Vân Hùng gật gật đầu, eo liền thẳng lên, khôi phục bá khí ngày trước.
Ông ta xoay người hung hăng phân phó thủ hạ đệ tử: “Lôi Lưu Chung Nam đi xử lý cho ta!”
Mấy tên đệ tử Vân gia cường tráng lập tức xông lên, kéo Lưu Chung Nam ra ngoài như cắp một con gà.
“Tha mạng! Tha mạng! Vân lão gia tử, tha mạng a!” Lưu Chung Nam gào khóc, giọng cầu khẩn mơ hồ không rõ.
“Tha ngươi? Đúng là nằm mơ!” Mấy tên Vân gia đệ tử vừa đánh mạnh lên Lưu Chung Nam, vừa tiếp tục kéo ra ngoài.
Những người khác thì lạnh như băng nhìn hắn bị kéo đi, không hề có ai nảy lòng thương tiếc.
Tôn Tiểu Lan hiền lành, tuy phẫn nộ đối với hành vi của Lưu Chung Nam, giận hắn không biết xấu hổ, nhưng nhưng lại không nhẫn tâm nhìn Lưu Chung Nam bị giết như vậy, bèn cầu tình với Vân Hùng: “Vân lão gia tử, ngài giao hắn cho cảnh sát là được rồi, có cần phải giết hắn không?”
Tôn Tiểu Lan nói ra câu này, Vân Hùng liền khó xử, đối với ông ta mà nói, giết Lưu Chung Nam cũng không khác gì giết một con chó.
Thế nhưng, Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy tình cảm cực tốt, ông ta không thể không nể mặt Triệu Thụy.
Thế là ông ta nhìn Triệu Thụy, chờ Triệu Thụy quyết định.
Triệu Thụy ôm lấy eo Tôn Tiểu Lan, dẫn cô đi qua một bên nói: “Tiểu Lan tỉ, Lưu Chung Nam này lòng dạ độc ác, nếu chị tha cho hắn, hắn không chỉ không cảm ơn chị, mà vẫn như cũ ghi hận trong lòng đối với chị, sau này nếu như có cơ hội, hắn khẳng định sẽ cắn lại một miếng. Thay vì sau này mắc phải độc thủ, không bằng trừ diệt hắn ngay bây giờ.”
Tôn Tiểu Lan vẫn còn bất nhẫn, nhưng lúc này Lưu Chung Nam đã bị mấy tên đệ tử Vân gia kéo đi mất, không còn nghe tiếng tăm gì nữa, chỉ sợ đã bị Vân gia đệ tử đang phẫn nộ giết chết rồi.
Cô chỉ đành thở dài, bỏ qua ý định tiếp tục cầu tình. Tiếp đó, Vân Hùng vội vàng chỉ huy Vân gia đệ tử đưa người bị thương tới bệnh viện.
Sau khi dọn dẹp đại sảnh tiếp khách, Vân Hùng mở tiệc lớn, thết đãi Triệu Thụy, Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan ba người, cảm tạ bọn họ ra tay giúp đỡ.
Cao tầng của Vân gia cũng từng người tiến lên, luân phiên mời rượu Triệu Thụy, tỏ ý cảm kích.
Bị Vân Hùng mời tiệc hẳn mấy ngày, Triệu Thụy mới mang Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan rời khỏi Vân gia, đi tới Thục Sơn.
Tốc độ bay của Triệu Thụy và Đôn Triệt cực nhanh, chẳng bao lâu đã tới Thục Sơn.
Ba người vừa tiến vào cảnh giới Thục Sơn, mấy đệ tử Thục Sơn đã cưỡi phi kiếm đuổi tới.
Bất quá lần này những đệ tử Thục Sơn đó đối với Triệu Thụy tỏ ra cung kính nhiệt tình vô cùng, không có hung hăng vô lễ như Lý Kinh Nhạn lần trước.
Triệu Thụy hỏi Thục Sơn đệ tử, biết Lý Lăng Phong đang ở Kim Liên điện xử lý công việc, bèn mang hai người Đôn Triệt và Tôn Tiểu Lan bay về Kim Liên điện.
Mà những đệ tử Thục Sơn đó thì nhiệt tâm đi trước dẫn đường.
Đáp xuống Kim Liên điện, Triệu Thụy liền thấy Lý Lăng Phong đang ngồi trong đại điện, Lý Kinh Nhạn đứng một bên hầu hạ, thỉnh thoảng có đệ tử tới báo cáo hoặc nhận chỉ thị.
“Lý chưởng giáo, ta mang bằng hữu tới rồi đây.” Triệu Thụy tranh thủ lúc rảnh, đi lên trước cười nói với Lý Lăng Phong.
Lý Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thụy, cười hỏi: “Ủa? Triệu Thụy đạo hữu nhanh như vậy ư? So tới dự liệu của ta còn sớm hơn nhiều!”
Ông ta vừa nói, vừa đánh giá Tôn Tiểu Lan vài cái “Đây chính là bằng hữu của ngươi à, ừm, khí chất thanh kì, xinh đẹp động lòng người, chẳng trách đạo hữu khó lòng vứt bỏ, ha ha ha…”
Tôn Tiểu Lan bị Lý Lăng Phong nói vậy không khỏi hơi lúng túng, cúi thấp đầu xuống, trên mặt nổi lên một màu đỏ nhạt, xinh đẹp vô cùng.
Lý Kinh Nhạn nhìn thấy, không khỏi hơi ngẩn ra một cái, trên mặt lộ vẻ kinh diễm.
Bất quá, hắn liền tỉnh táo lại ngay, vội vàng cúi đầu xuống lui qua một bên, che giấu sự thất thố của mình, nhưng vẫn lén lút thỉnh thoảng liếc Tôn Tiểu Lan vài cái.
Triệu Thụy không lưu ý tới thần tình của Lý Kinh Nhạn, giới thiệu thẳng với Lý Lăng Phong: “Vị bằng hữu này của ta, tên là Tôn Tiểu Lan, từ nhỏ cùng lớn lên với ta, rất là chiếu cố cho ta, vẫn hi vọng chưởng giáo có thể giúp cô ta cải thiện thể chất, tiến vào tu chân đại đạo.”
Nói xong, hắn lại quay đầu nhẹ giọng nói với Tôn Tiểu Lan: “Tiểu Lan tỉ, vị Lý chưởng giáo này là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả trong tu chân giới, thần thông quảng đại, có ông ta giúp đỡ, nhất định có thể giúp tỉ cải thiện thể chất, tỉ cứ yên tâm đi.”
Tôn Tiểu Lan vội vàng cảm ơn Lý Lăng Phong: “Vậy phải đa tạ Lý chưởng giáo rồi.”
“Đâu có, đâu có. Ta chỉ có thể dốc hết sức lực nhỏ yếu, ngươi bất tất phải đa lễ.” Lý Lăng Phong nói xong, năm ngón tay hơi xòe ra, năm luồng chân khí màu trắng từ đầu ngón tay ông ta bắn ra, chui vào thân thể Tôn Tiểu Lan.
Thân thể Tôn Tiểu Lan từ từ lơ lửng bay lên, ngừng lại giữa không trung.
Qua một hồi, Lý Lăng Phong thu chân khí lại, trả Tôn Tiểu Lan về mặt đất, sau đó mỉm cười nói: “ Thể chất của ngươi ta đại khái đã tìm hiểu rõ. Ta sẽ theo thể chất của ngươi, giúp ngươi luyện chế Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan thích hợp với ngươi. Ta tin chẳng bao lâu nữa thể chất của ngươi sẽ được cải thiện một cách căn bản.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương