Thần ma chi mộ
Chương 517
“Con bà nó! Hoa Dương Chân Quân hung hãn như vậy, ngư ông bọn ta chỉ…(1)!” Đôn Triệt vừa kháng cự uy thế do Hoa Dương Chân Quân tán phát ra, trong miệng vừa lầm bầm.
Nguyên văn bị thiếu
Triệu Thụy không đồng ý nói: “Như vậy cũng chưa chắc, nói không chừng, chúng ta còn có cơ hội kiếm được hai pháp bảo đó.”
“Chỉ mong như vậy.”
Trong khi hai người nói chuyện, Hoa Dương Chân Quân đã trút toàn bộ chân khí vào trong pháp khí lò hương của hắn.
Lò hương này kêu là Thiên Thanh Tiên Lô, là pháp khí thành danh của Hoa Dương Chân Quân, uy lực vô biên, cho dù tại tu chân giới, cũng thuộc mười pháp khí xếp hạng đầu.
Bây giờ Hoa Dương Chân Quân toàn lực ra tay, lò hương đó tán phát quang mang càng rực rỡ, càng chói mắt.
Đồng thời dải sáng từ Thiên Thanh Tiên Lô phóng ra cũng thay đổi, ảo hóa thành từng thanh ngũ thải quang kiếm (gươm ánh sáng năm màu – cứ nhớ tới thằng Hesman là được - lsqk), bắn về phía những tu chân giả khác.
Chỉ thấy trong Long Vương đại điện, quang kiếm bay múa, màu sắc rực rỡ, nơi quang kiếm đi qua, vô kiên bất tồi.
Bốn môn nhân của Ma tông còn chưa kịp phản ứng đã bị quang kiếm bắn ra chém thành hai đoạn.
Hai người Lý Vĩnh Triết và Tra Phi Hùng thấy uy lực của Thiên Thanh Tiên Lô to lớn như vậy, không khỏi giật nảy mình, vội vàng tránh né, cuối cùng cũng suýt chết.
Thế nhưng, Lý Vĩnh Triết cũng bị một thanh quang kiếm bắn xuyên qua đùi, máu chảy như trút.
Hai người vừa sợ vừa giận, biết thực lực bản thân thua Hoa Dương Chân Quân quá xa, không dám quay lại tìm Hoa Dương Chân Quân báo thù, chỉ chạy trốn về phía sau.
Lưỡng đại ma sư của Ma tông đều không phải là đối thủ, tu chân giả của những môn phái khác càng không có sức phản kháng, chỉ trong chớp nhoáng đã có mấy chục tu chân giả bị chém dưới quang kiếm.
Tu chân giả trong đại điện tổn thất quá nửa, trong lòng càng thêm kinh hãi ra sức thi triển thần thông chạy trốn.
Nhưng lò hương mà Hoa Dương Chân Quân lấy ra lại không ngừng bắn ra quang kiếm chết chóc đầy màu sắc, không ngừng truy sát phía sau mọi người.
“Ầm!”
Một quang kiếm đánh hụt, vừa khéo đập lên cây trụ thạch anh mà Triệu Thụy và Đôn Triệt ẩn thân.
Cây trụ to lớn mà kiên cố tựa hồ nứt vỡ, sụp đổ trong nháy mắt.
Quá nửa cây trụ ngã xuống đập trên đất, phát ra tiếng động to lớn, thạch anh bụi đất bay tung khắp nơi.
Triệu Thụy và Đôn Triệt giật mình vội ngồi sụp xuống, nấp sau nửa cây trụ còn lại, để khỏi bị lộ.
Hoa Dương Chân Quân tịnh không phát hiện trong đại điện vẫn còn hai Hợp Thể kì tu chân giả ẩn nấp, toàn bộ tâm thần hắn lúc này đang đặt vào chuyện làm sao truy sát hết những tu chân giả kia.
Hắn không thể để bất kì người nào chạy thoát khỏi di tích Long Cung. Nếu không, chỉ cần một người chạy thoát, những gì hắn làm sẽ bị công bố rộng rãi ra.
Đến lúc đó các môn phái tu chân lớn sẽ không tiếc bất cứ giá nào truy sát hắn.
Cho dù hắn trốn tới chân trời góc bể, các đại môn phái đều không tha cho hắn.
Đến lúc đó, cho dù hắn cướp được Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết, chỉ sợ cũng không có cơ hội sử dụng.
Hoa Dương Chân Quân sát cơ đằng đằng thúc giục pháp khí Thiên Thanh Tiên Lô, toàn lực truy sát tu chân giả các phái, đồng thời chụp một cái vào hư không, nắm hai kiện pháp bảo trên mặt đất vào trong tay.
Bất quá, hắn tịnh không lập tức bỏ hai bảo vật này vào Trữ vật giới chỉ. Bởi vì hắn tịnh không sợ hai bảo vật này bị người khác cướp đi.
Theo hắn thấy, chỉ cần giết sạch tu chân giả các phái, ai còn có thể tranh đoạt với hắn?
Chỉ là, hắn vạn vạn lần không ngờ, đằng sau một cây trụ gãy cách hắn vài trăm mét, lại còn có hai người ẩn nấp, mắt hổ lom lom nhìn Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết.
“Đôn Triệt, chúng ta chuẩn bị động thủ.” Triệu Thụy mắt nhìn Hoa Dương Chân Quân không chớp lấy một cái, nói với Đôn Triệt.
“Triệu Thụy huynh đệ, ngươi có kế hoạch gì?”
“Chờ chút nữa sử dụng Yêu Hồn thiểm, toàn lực công kích Hoa Dương Chân Quân, đánh vào vai phải của hắn, chấn cho hai pháp bảo trong tay hắn rơi ra, tốt nhất là đánh bay cả người hắn.
Ta sẽ cướp lấy hai bảo vật đó, sau đó chia ra hai hướng bỏ chạy, tới Thi gia gặp lại.”
Đôn Triệt suy nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi cướp được hai bảo vật, vậy Hoa Dương Chân Quân nhất định sẽ coi ngươi là mục tiêu đầu tiên, truy sát ngươi không tha, ngươi hết sức nguy hiểm đó!”
Triệu Thụy nói: “Như vậy cũng không ảnh hưởng gì, ta có Không Gian Thần Trạc, cắt đuôi Hoa Dương Chân Quân cũng tương đối dễ dàng.”
“Ừm, đã vậy thì cứ làm như thế.”
Hai người thương lượng xong, lặng lẽ chia ra, Triệu Thụy lách tới cạnh Hoa Dương Chân Quân, cố sức lại gần hai bảo vật.
Ẩn nấp rất lâu, Triệu Thụy nắm bắt cơ hội, truyền âm nói với Đôn Triệt:
“Động thủ!”
Đôn Triệt quát to một tiếng, ngưng tụ chân khí toàn thân, thi triển Yêu Hồn thiểm.
Một chùm sáng to lớn màu trắng từ miệng Đôn Triệt phun ra bắn thẳng về phía Hoa Dương Chân Quân.
Toàn bộ tâm thần của Hoa Dương Chân Quân đều tập trung vào việc truy sát những tu chân giả khác, vạn vạn lần không ngờ ở ngay cạnh hắn còn có một yêu linh ẩn nấp, mà lại là Hợp Thể kì yêu linh!
Hắn không kịp trở tay, lập tức bị Yêu Hồn thiểm đánh trúng vai phải.
“Ầm!”
Thân thể Hoa Dương Chân Quân rung mạnh, bị đánh bay ra sau hai trăm mét mới ngừng lại.
Hắn tuy có hộ thể chân khí, ngăn chận quá nửa yêu hồn thiểm của Đôn Triệt phóng tới, nhưng vẫn phải chịu thương tổn to lớn, cảm giác đau đớn kịch liệt lập tức lan khắp toàn thân.
Đồng thời, hai bảo vật trong tay hắn cũng đều bay ra, rơi trên mặt đất.
Hoa Dương Chân Quân đại nộ, vừa chuyển sức chú ý lên người Đôn Triệt.
Trong chớp mắt này, Triệu Thụy đột nhiên lóe ra, quơ lấy Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết rơi trên mặt đất, sau đó khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động.
Dị biến này phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, Hoa Dương Chân Quân nhất thời lại không kịp phản ứng.
Chờ tới khi hắn phản ứng, Triệu Thụy đã thuấn đi ra mấy trăm mét!
Hoa Dương Chân Quân lập tức rơi vào điên cuồng, hắn thà phạm sai lầm to lớn trong thiên hạ, truy sát tu chân giả các môn phái khác, cũng chỉ vì Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết.
Thế nhưng bây giờ, khối thịt béo đó lại bị hai tu chân giả đột nhiên trồi ra cướp đi mất!
Điều này bảo hắn làm sao không cuồng nộ?
“Hai tên khốn nạn vô sỉ các ngươi! Không ngờ lại thừa lúc ta không chú ý, lấy trộm bảo vật của ta! Ta phải phân thây các ngươi thành vạn mảnh!” Hoa Dương Chân Quân tức giận quát lên, không kịp để ý tới Đôn Triệt, toàn lực đuổi theo phía Triệu Thụy!
Tốc độ của Hoa Dương Chân Quân cực nhanh, các tu chân giả chỉ thấy một bóng xám nhanh như chớp chớp qua trong không trung, sau đó Hoa Dương Chân Quân đã xuất hiện phía sau Triệu Thụy, đưa tay chộp lấy Triệu Thụy.
Triệu Thụy giật nảy mình, không ngờ tốc độ của Hoa Dương Chân Quân lại nhanh tới mức này.
Hắn không thèm nghĩ, lập tức khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động.
“Vù” một tiếng, Triệu Thụy di động qua bên trái gần ngàn mét, Hoa Dương Chân Quân liền chụp vào khoảng không.
“Thuấn gian di động! Ngươi không ngờ còn biết Thuấn gian di động!” Hoa Dương Chân Quân chăm chăm nhìn Triệu Thụy, mi mắt không ngừng giật giật.
Hắn quả thật không biết, tu chân giới xuất hiện một tu chân giả Hợp Thể kì gan lớn trùm trời, pháp thuật quái dị như vậy.
Hắn muốn lấy lại Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết phải tốn nhiều công phu rồi.
Trong lòng Hoa Dương Chân Quân càng thêm phẫn nộ, ánh mắt nhìn Triệu Thụy cũng càng thêm hung ác.
Hắn hận không thể đem tên trộm khốn kiếp này lột da rút gân, nghiền xương thành tro, để giải nỗi hận trong lòng!
Hoa Dương Chân Quân lại triển động thân hình, mạnh mẽ truy đuổi Triệu Thụy không tha, đồng thời lấy ra Thiên Thanh Tiên Lô, toàn lực chém giết Triệu Thụy.
Trên trăm thanh quang kiếm năm màu, dưới sự khống chế của Hoa Dương Chân Quân, lập tức từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, gào rít bay tới Triệu Thụy!
Triệu Thụy thậm chí có thể cảm giác rõ ràng, không khí ở gần mình đều bị những quang kiếm uy lực khủng bố này chấn rung!
Áp lực mà Triệu Thụy chịu đựng liền tăng mạnh, mà những tu chân giả đang hốt hoảng chạy trốn khác trong chớp mắt liền thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bọn họ thần sắc phức tạp nhìn Triệu Thụy một cái, sau đó nắm lấy cơ hội ngắn ngủi này, chạy khỏi Long Vương đại điện, nhao nhao chạy ra khỏi di tích Long Cung.
Một thanh quang kiếm năm màu gào rít lướt qua kế bên Triệu Thụy.
Triệu Thụy thi triển tất cả bản lĩnh, tránh né công kích của Hoa Dương Chân Quân, thế nhưng từng thanh quang kiếm như giòi bám xương, như bóng theo hình, không cách nào thoát khỏi chúng được.
Kiếm quang lăng lệ thỉnh thoảng lướt qua sát bên hắn, có mấy lần suýt nữa trúng hắn.
Cũng may mỗi lần nguy cơ, Triệu Thụy đều có thể khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động, tránh né một cách nguy hiểm.
Bất quá khiến Triệu Thụy kì quái là, Long Vương đại điện này không biết bố trí trận pháp huyền diệu gì, Thuấn gian di động của hắn lại không thể khiến hắn trực tiếp thuấn di ra ngoài đại điện! Chỉ có thể dựa vào hắn tự thân bay ra.
Thật ra, chỉ cần hắn ra khỏi đại điện, bên ngoài trời cao biển rộng, Hoa Dương Chân Quân cũng đừng mơ bắt được hắn!
Sự thật, Hoa Dương Chân Quân cũng ý thức được điểm này, hắn phân một bộ phận quang kiếm do Thiên Thanh Tiên Lô phóng ra chặn kín cửa đại điện, khiến Triệu Thụy không cách nào thuận lợi chạy thoát.
Những quang kiếm còn lại thì toàn lực truy sát Triệu Thụy.
Đối mặt với quang kiếm đày đặc như mưa, Triệu Thụy nỗ lực tránh né, nhưng chỉ cần hắn hơi hơi phân tâm, chậm lại một chút, một thanh kiếm dài năm xích màu lam đã bắn trúng tay phải hắn, vạch qua một cái trên bình đựng Long Vương Kim Huyết.
Cánh tay Triệu Thụy rung lên, chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn truyền vào, làm bình thạch anh trên tay hắn cơ hồ rơi xuống đất!
Trong lòng hắn gấp rút, thầm kêu một tiếng không hay.
Bình thạch anh đựng Long Vương Kim Huyết đó làm sao chịu nổi công kích của quang kiếm?
Một khi bình thạch anh bị nứt, Long Vương Kim Huyết trong bình không phải đều ra đi cả sao?
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bình thạch anh tổng thể coi như không sao, chỉ là bề ngoài xuất hiện mấy vân rạn.
Triệu Thụy trong lòng thả lỏng, xem ra bình thạch anh đã được pháp thuật gia cố, không dễ dàng phá vỡ.
Bất quá, hắn vẫn thi triển pháp thuật, tu bổ vân rạn một cái.
Bởi vì hắn thấy, đã có một giọt Long Vương Kim Huyết rơi ra, rơi lên một bộ xương rồng gần đó.
Long Vương Kim Huyết vừa tiếp xúc với long cốt, liền nhanh chóng biến mất, giống như trực tiếp xâm nhập vào trong vậy.
Mà bộ hài cốt của thần long to lớn đó không ngờ lại hơi động đậy một cái, dường như đột nhiên sống lại vậy.
Bất quá, sau khi hài cốt đó động đậy một cái, cũng không có tăm tiếng gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương