Thần ma chi mộ

Chương 485 : Tái triển thần uy

Ba tây phương tu hành giả lúc này thấy bốn người Triệu Thụy, Thiên Xung tử. Bọn chúng liền ngừng công việc trong tay, trên mặt lộ ra địch ý dày đặc. Lang vương Bì Lỗ Tạp hỏi: “Tạp Tư Lạp Đồ bị diệt rồi?” Vi Thừa Phong cười lạnh một tiếng đáp: “Không sai!” Bì Lỗ Tạp phì một tiếng, khinh thường nói: “Thằng cha vô dụng, còn khăng khăng thề một mình tiêu diệt các ngươi, không ngờ thời gian cũng không kéo dài được bao lâu.” Lôi Động xếp hàng thứ ba trong Âm Vụ cốc bay ra, cười lạnh nói: “Hắn đúng là rất vô dụng, bất quá không biết bản lĩnh của ngươi thế nào?” Lang vương Bì Lỗ Tạp nhe răng cười hung dữ, nói: “Thử là biết ngay chứ gì.” Lôi Động lạnh lùng: “Ta thử xem.” Nói xong, rung tay một cái, tung ra một phi kiếm lấp lánh quang mang, kiếm quang chớp sáng, bay múa xoay tròn trên không, giống như một con rồng xanh đang nhe nanh múa vuốt. Lôi Động chỉ thằng lang vương Bì Lỗ Tạp quát: “Đi!” Cây phi kiếm đó, một thành mười, mười thành trăm, trăm thành nghìn, bắn về phía Bì Lỗ Tạp như mưa. Bì Lỗ Tạp vội vàng triển động thân hình, không ngừng tránh né, thử tránh thoát khỏi phạm vi công kích của phi kiếm. Thế nhưng, từng thanh kiếm lại giống như có mắt, Bì Lỗ Tạp tránh tới đâu, phi kiếm đuổi theo tới đấy. Trên thân hình to lớn của Bì Lỗ Tạp liền bị rất nhiều thanh phi kiếm đâm trúng, bắn ra từng đốm máu đỏ tươi. Trên mặt Lôi Động lộ vẻ chế giễu: “Hừ! Với thực lực của ngươi, muốn xông vào Âm Vụ cốc, tiến vào Hoàng Tuyền Địa Cung, chỉ sợ thực lực còn kém một chút!” “Thật sao?” Lang vương Bì Lỗ Tạp đột nhiên nóng nảy như điên, ngẩng đầu phát ra tiếng sói gào khiến người ta dựng tóc gáy, trong mắt màu xám cũng theo đó biến thành màu đỏ. Hung sát chi khí đậm đặc từ trong thân thể hắn tán phát ra. Thân hình hắn lại phồng to lên, cuối cùng cao tới mấy chục mét, như một quả đồi! Phi kiếm của Lôi Động tuy không ngừng bắn lên người Bì Lỗ Tạp, nhưng thương thế tạo ra với hắn bỗng giảm mạnh. Lang vương Bì Lỗ Tạp không để ý tới phi kiếm, đưa tay ra chụp tới Lôi Động, vừa dữ vừa nhanh. Lôi Động không né kịp, liền bị chụp lấy, cả người lại bị xé thành hai nửa trong nháy mắt! Một người lấp lánh quang mang màu xanh kinh hoàng thất thố từ trong thân thể Lôi Động bay ra chạy trốn, tránh ra phía sau Thiên Xung tử. Đây là nguyên thần Lôi Động tu luyện mấy trăm năm mới thành hình, nhục thân bị hủy, nếu hắn không chạy kịp, chỉ sợ sẽ bị lang vương oanh kích cho hồn phi phách tán! Lang vương Bì Lỗ Tạp cầm quả tim rơi xuống của Lôi Động, quẳng vào miệng nuốt, sau đó thè lưỡi liếm liếm vết máu trên miệng, chăm chăm nhìn vào đám người Triệu Thụy, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Mùi vị cũng không tệ.” Hai người Thiên Xung tử và Vi Thừa Phong thấy nhục thân sư đệ bị hủy, tu vi đại tổn, trong lòng không khỏi phẫn nộ vô cùng! Hai người tức giận gầm lên, lấy ra pháp bảo của mình, đánh về phía lang vương Bì Lỗ Tạp. Bên phía tây phương tu hành giả, Cát Nhĩ Sâm cũng thi triển ra hỏa hệ ma pháp cường đại giúp đỡ cho lang vương, chỉ có nam tử kêu là Bàng Thác đó vẫn đứng yên chỗ cũ, không hề động đậy. Triệu Thụy chăm chăm nhìn Bàng Thác, không dám sơ ý chút nào. Hắn lờ mờ cảm thấy Bàng Thác này mới là nhân vật cường đại, đáng sợ nhất trong bốn tây phương tu hành giả! Hắn phải cẩn thận đối phó. Triệu Thụy và Bàng Thác cứ im lặng nhìn nhau như vậy một lúc, Bàng Thác đột nhiên ra tay. Hắn vung hai tay ra, cái nón lá to bay ra, hai luồng khí đen đậm đặc lan tràn ra, từ từ ngưng tụ thành hai cây roi dài màu đen. Bàng Thác mỗi tay cầm một roi từ khí đen tụ thành, mang theo tiếng rít phá không, quất phủ đầu xuống Triệu Thụy. Triệu Thụy thấy thế tới của trường tiên màu đen hung mãnh, lại lần đầu giao thủ, không biết trường tiên này có chỗ nào thần diệu, vì vậy không muốn lấy cứng chọi cứng, mà triển động thân hình, bắt đầu tránh né. Trường tiên của Bàng Thác hóa thành bóng roi đầy trời, vút qua sát người Triệu Thụy, quất xuống đất. Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên. Nơi trường tiên đi qua, đại thụ che trời hóa thành mảnh vụn, lực lượng to lớn khiến mặt đất nứt từng khe lớn, dài tới mười mấy mét. Triệu Thụy linh hoạt tránh né trường tiên, sau khi hiểu rõ thế công của Bàng Thác, đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động. Một quang mang màu vàng kim lóe lên, Triệu Thụy đã không thấy tung tích. Thấy mục tiêu đột nhiên biến mất, Bàng Thác hơi ngẩn ra, đang chuẩn bị tìm kiếm, Triệu Thụy đã xuất hiện phía sau hắn. Hắn lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương ra, đâm tới sau lưng Bàng Thác như tia chớp. Trong sát na Cửu Tiêu Lôi Đình thương đâm trúng Bàng Thác, nón lá của Bàng Thác đột nhiên chớp động một cách ngụy dị. Một luồng khí đen đậm đặc từ trong nón lá xông thẳng ra, xoay chuyển trong không gian. Triệu Thụy liền cảm thấy chỗ thương đâm trúng trống rỗng, dường như thân thể của Bàng Thác đã biến mất, chỉ còn lại cái nón lá! Triệu Thụy không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ thân thể Bàng Thác do khí đen tạo thành? Cách nghĩ này mới xuất hiện trong đầu hắn, luống khí đen đó đã như sôi lên, không ngừng cuồn cuộn biến ảo. Hắc vụ biến ảo càng lúc càng kịch liệt, sau cùng hóa thành một hình người hoàn toàn giống với thực thể. Đó là một lão già khô quắt khô queo, mặt mày hơi dữ tợn, lông lá râu tóc và cơ bắp trên người thập phần giống thật. Triệu Thụy lúc này cuối cùng cũng hiểu ra thân phận chân thực của Bàng Thác. Bàng Thác này khẳng định là hắc ám vu sư của hắc ám thế giới! Nói không chừng, còn là hắc ám đại vu sư hiếm có nhất, cường đại nhất! Hắc ám vu sư không có thực thể, bởi vì khi họ trở thành hắc ám vu sư, đã đem thân thể mình dâng lên hắc ám ma thần, làm tế phẩn để kí kết khế ước với hắc ám ma thần! Bàng Thác này tuy có lực lượng cường hoành, nhưng không có nhục thân, thân thể hắn lúc này là dùng hắc ám khí tức ngưng tụ thành. Đây cũng là nguyên nhân lúc bình thường Bàng Thác luôn mang cái nón thật to, một khi người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn, nhất định sẽ cho hắn là quái vật! Triệu thụy hơi cau mày, hắc ám vu sư thực lực cường đại, hơn nữa còn có thể thi triển rất nhiều hắc ám ma pháp ngụy dị, thập phần khó đối phó. Không biết Bàng Thác này còn có ma pháp cổ quái nào chưa thi triển ra. Bàng Thác thấy chân thân mình bị Triệu Thụy vạch trần, không khỏi thẹn quá hóa giận. Đối với hắn mà nói, bộ dạng hiện tại của hắn cũng như xích thân lõa thể trước mắt mọi người đang nhìn chăm chăm! “Tên khốn đáng chết! Lại làm nhục ta thế này! Ta nhất định phải xé thân thể ngươi thành mảnh vụn, cầm tù linh hôn ngươi vĩnh viễn, bỏ vào minh hỏa thiêu hủy!” Bàng Thác lớn giọng gào lên, lấy ra một ma pháp kính. Ma pháp kính này thuần màu đen, bên rìa bốc lên ngọn lửa phừng phừng. Bàng Thác quăng ma pháp kính lên không, trong miệng bắt đầu ngâm tụng chú văn. Kính tròn màu đen nhanh chóng lớn lên theo chú văn, gợn sóng màu đen không ngừng chớp hiện trong ma pháp kính, giống như một cánh cửa thông thới không gian khác vậy! Tiếng gào đầy vẻ hung sát và tàn bạo, xa xa từ trong mặt kính truyền ra. Giống như sói gào, lại giống quỷ khóc, khiến người ta nổi cả da gà. Từng trận âm phong từ trong ma pháp kính thổi ra, nhiệt độ xung quanh liền hạ xuống, đến ánh mặt trời cũng dường như trở nên ảm đạm. Hai người Thiên Xung tử và Vi Thừa Phong của Âm Vụ cốc không hạn mà cùng giật nảy mình. Không biết trong ma pháp kính đó có ẩn giấu hung thú gì, không ngờ lại hung dữ như thế! Còn chưa hiện thân, đã tán phát khí thế cường đại như vậy! Mà lang vương Bì Lỗ Tạp và Cát Nhĩ Sâm cũng lộ ra nét mừng trên mặt. Tu vi của hai người bọn chúng hơi kém Thiên Xung tử và Vi Thừa Phong, trong khi đấu phép đã từ từ rơi xuống hạ phong. Bất quá, ma pháp mà Bàng Thác thi triển ra đây lại tiêm cho bọn chung một liều thuốc trợ tim, khiến bọn chúng hứng thú trở lại. Bởi vì bọn chúng đã từng thấy Bàng Thác thi triển ra loại ma pháp đó, bọn chúng hết sức rõ ràng, chờ khi trong ma pháp kính đó xông ra, là một loại hung thú vừa cường đại vừa khủng bố! Cùng với khí hung sát dày đặc, một con hung thú to lớn từ trong ma kính từ từ bước ra. Con hung thú này cao tới bảy tám mét, dài hơn hai mươi mét, trên cổ mọc ra ba cái đầu chó, sáu con mắt màu đỏ, tỏa ra quang mang tà ác. Cái miệng to như chậu máu há ra, thò ra răng nanh dài sọc lấp lánh hàn quang, thỉnh thoảng còn có nước dãi từ trong miệng nhỏ xuống đất, mặt đất liền bốc lên từng đợt khói trắng, bị nước dãi ăn mòn thành từng hố thủng. Địa Ngục Tam Đầu Khuyển! Thấy con hung thú này, Triệu Thụy không khỏi giật nảy mình, hai người Thiên Xung tử và Vi Thừa Phong càng kinh hãi thất sắc. Địa Ngục Tam Đầu Khuyển này là minh thú canh giữ cửa vào Minh giới trong thần thoại phương tây! Bình thướng nó lấy hung hồn lệ quỷ của địa ngục làm thức ăn, hung ngoan tàn bạo, thực lực cực kì khủng bố! Bọn họ ai cũng không ngờ, một con địa ngục minh thú thế này lại bị Bàng Thác triệu hoán, từ địa ngục tới nhân gian! “Này! Tiểu tử! Mau lui đi!” Thiên Xung tử lớn giọng gào lên “Con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đó quá cường đại, ngươi không phải là đối thủ!” Vi Thừa Phong trước giờ bình tĩnh, lúc này cũng cảm thấy đại thế đã mất, bèn than thở nói: “Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không phải thứ mà bọn ta có thể ứng phó được. Bọn ta tạm thời lui đi. Chúng đã muốn tiến vào Hoàng Tuyền Địa Cung, cứ để chúng tiến vào là được.” “Lui? Ngươi cho rằng các ngươi bây giờ còn đi được sao?” Bàng Thác oán hận cười, sau đó lớn giọng hạ lệnh cho Địa Ngục Tam Đầu Khuyển: “Đi! Xé nát thân thể chúng! Đốt cháy linh hồn chúng!” Địa Ngục Tam Đầu Khuyển ngẩng ba cái đầu to lớn, đồng thời phát ra một tiếng gào khiến người ta dựng tóc gáy, xông mạnh về phía Triệu Thụy. Khi nó lao tới trước mặt Triệu Thụy, ba cái miệng như chậu máu đồng thời cắn về phía Triệu Thụy! Triệu Thụy chỉ cảm thấy một luồng gió tanh mãnh liệt ập tới trước mặt, khiến người ta nghẹt thở. Hắn vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động, tránh ra sau Địa Ngục Tam Đầu Khuyển. Cửu Tiêu Lôi Đình thương cấp tốc từ tay Triệu Thụy đâm ra, nặng nề đâm lên thân Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, luồng điện to lớn từ trong thương phun ra, hình thành một con cự mãng to lớn, quấn chặt trên thân Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, muốn trói buộc cho nó không cử động được. Địa Ngục Tam Đầu Khuyển phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, dùng sức quẫy mạnh, khí tức hắc ám màu đen bành trướng ra, không ngờ lại xé Tử Điện Lôi Xà thành mảnh vụn! Sau đó, nó há to miệng, ngọn lửa địa ngục màu đen từ trong ba cái miệng của nó phun ra như núi lửa, không ngừng trút xuống. Địa ngục chi hỏa này ngụy dị vô cùng, không chỉ có thể thiêu đốt mọi sinh vật trên đời, thậm chí đến linh hồn cũng có thể đốt thành tro bụi. Hai người Thiên Xung tử và Vi Thừa Phong trong lòng sợ bị lửa địa ngục dính phải, vội vàng triển động thân hình, đằng không bay lên, bay lên cao tiến hành tránh né. Lang vương Bì Lỗ Tạp và Cát Nhĩ Sâm cũng sợ hãi lửa địa ngục, không có lòng truy kích, vội vã tránh né. Triệu Thụy thấy thế tới của địa ngục chi hỏa này hung mãnh, cũng thi triển thuấn gian di động tránh né. Lửa địa ngục hừng hực gào rít lao qua bên cạnh hắn. Nơi nó đi qua, tất cả đều bị thiêu rụi, tất cả sinh linh đều bị thiêu tới mức hồn phi phách tán, cả Âm Vụ cốc biến thành một biển lửa im ắng, không có bất cứ sinh linh nào tồn tại, Âm Vụ cốc vốn có hơi tử khí trầm trầm, bây giờ càng yên lặng tới mức một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ. “Lần này lại để ngươi trốn thoát! Nhưng ta xem ngươi có thể tránh được bao lâu!” Bàng Thác chăm chăm nhìn Triệu Thụy, dữ tợn cười một tiếng, lại chỉ huy Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, chuẩn bị phát động công kích. Sắc mặt Triệu Thụy trở nên ngưng trọng, lực lượng của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển này đúng là đáng sợ. Trừ phi hắn dùng La Hầu chi cung, nếu không khó lòng chiến thắng Bàng Thác, thoát khỏi khốn cảnh trước mắt! Chỉ là, khởi động La Hầu chi cung, bắn ra La Hầu chi tiễn, cần phải hút cạn chân khí toàn thân của hắn. Một khi chân khí bị hút cạn, mà hai người Thiên Xung tử và Vi Thừa Phong không chống được hai tu hành giả phương tây, hoàn cảnh của hắn sẽ nguy hiểm dị thường! Ngoài ra, Phong Ma hoàn áp chế La Hầu chi cung tịnh không vững chắc, một khi hắn khởi động La Hầu chi cung, nói không chừng Phong Ma hoàn sẽ vỡ nát. Vậy lần sau hắn gặp nguy hiểm, muốn sử dụng La Hầu chi cung lần nữa sẽ không có cách nào. Triệu Thụy nhanh chóng suy nghĩ một lần, cuối cùng quyết định sử dụng La Hầu chi cung, giải quyết nguy cơ trước mắt đã rồi nói. Hắn lấy La Hầu chi cung từ Càn Khôn giới chỉ ra, trút chân khí vào đó. La Hầu chi cung liền sáng lên, khí tức cường đại mà tà ác từ trong ma cung tán phát ra, khuếch tán ra xung quanh. Một mũi tên lấp lánh ánh sáng màu lam từ từ hình thành trên cung. Địa Ngục Tam Đầu Khuyển vẫn cuồng bạo hung lệ nãy giờ, dường như cảm nhận được khí tức tà ác từ La Hầu chi cung tán phát ra, thân thể đột nhiên không chịu Bàng Thác khống chế mà phục xuống, hơi run rẩy, trong mắt lộ vẻ kinh sợ không lời. Trong cuống họng nó phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ, giống như thị uy, nhưng lại giống kinh hô hơn. Qua khoảnh khắc, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển lại điên cuồng lên, không ngừng gào thét vào La Hầu chi cung, dường như sợ tới cực hạn, lại biến thành tàn bạo vô cùng, muốn bỏ qua tất cả liều mạng một lần. Bàng Thác không khỏi hết sức kinh dị, từ lần đầu tiên thành công triệu hoán Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, hắn chưa từng gặp phải tình trạng này! Hắn lại cơ hồ không thể nào khống chế Địa Ngục Tam Đầu Khuyển! Đây là tình huống trước giờ chưa từng gặp qua! Vì sao như vậy? Chẳng lẽ có liên quan tới cây ma cung kia? Ma cung có thể khiến Địa Ngục Tam Đầu Khuyển sợ hãi, nó không phải là thần khí sao? Bàng Thác cẩn thận đánh giá La Hầu chi cung mấy cái, trong lòng vừa sợ vừa mừng. Sợ là ma cung đó quả nhiên là một thần khí hiếm có, uy lực vô cùng. Mừng là, nếu hắn có thể thu được thần khí đó, vậy lực lượng của hắn sẽ tăng mạnh, nói không chừng sẽ thành người đứng đầu trong hắc ám thế giới phương tây! Tuy hắn không biết Triệu Thụy làm sao có được thần khí như vậy, nhưng hắn đã không thể nào áp chế sự mừng rỡ trong lòng. “Khặc khặc khặc khặc, một bảo vật hiếm có như vậy, ở trong tay ngươi thật quá lãng phí, giao cho ta đi nha!” Bàng Thác cười nhỏ mấy tiếng rồi quát Địa Ngục Tam Đầu Khuyển: “Kỳ Lộ Tháp, giết hắn!” Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hơi do dự, nó vẫn cực kì sợ hãi La Hầu chi cung trong tay Triệu Thụy. Bất quá, dưới sự thúc giục liên tục của Bàng Thác, nó cuối cùng cũng gào rống một tiếng, cong thân mình như một ngọn núi, vồ mạnh tới Triệu Thụy. Khi nó lao trên không trung, lại há miệng ra, phun ra lửa địa ngục hừng hực, phô thiên cái địa tuôn tới Triệu Thụy. Triệu Thụy lần này không tránh không né, chỉ đứng nguyên tại chỗ như bức tượng, để mặc La Hầu chi cung hút chân khí của mình. Theo La Hầu chi tiễn càng lúc càng sáng, càng lúc càng long lanh, oán niệm của La Hầu cũng càng lúc càng đậm đặc, Phong Ma hoàn trên ma cung cũng từ từ xuất hiện khe nứt. Trong lòng Triệu Thụy không khỏi cầu khẩn, hi vọng Phong Ma hoàn này có thể chịu đựng tới khi La Hầu chi tiễn bắn ra. Nếu không, hắn sẽ bị lửa địa ngục hừng hực kia nuốt mất! Khi toàn bộ chân khí trong cơ thể Triệu Thụy trút vào trong La Hầu chi cung, La Hầu chi tiễn cũng đồng thời thành hình. Triệu Thụy hơi giương ngón tay, buông sơi dây cung đang kéo căng ra. La Hầu chi tiễn như một vầng mặt trời chói mắt màu lam, mang theo uy thế vô cùng, từ tay Triệu Thụy từ từ bay lên, lao thẳng về phía Địa Ngục Tam Đầu Khuyển. Trong sát na khi La Hầu chi tiễn từ ma cung bắn ra. Phong Ma hoàn trên La Hầu chi cung cũng vỡ nát trong chớp mắt! Bàng Thác vẫn luôn hưng phấn, tròng mắt liền co rút lại. Uy thế khủng bố của La Hầu chi tiễn, khiến hắn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cực độ nguy hiểm! Hắn cảm thấy rất rõ ràng, mũi tên ánh sáng màu lam đang bay tới đó sẽ tạo thành uy hiếp to lớn với hắn, đó là một loại uy hiếp khi đối mặt với cái chết! “Tránh ra!” Bàng Thác không chịu được la lên, muốn cảnh báo cho Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, mau mau tránh né, nhưng lúc này đã muộn. La Hầu chi tiễn phá tan lửa địa ngục phừng phừng, từ miệng Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, đâm thẳng vào trong cơ thể! “Ầm!” Tiếng nổ rung trời vang lên, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bị lực lượng cường đại từ trong cơ thể nổ ra, hóa thành mảnh vụn! Ngọn núi nhỏ ở chỗ của nó lúc nãy chớp mắt bị san thành bình địa, sóng xung kích sinh ra lan ra xung quanh, nơi nào làn sóng này đi qua, bụi đất tung bay, đá sỏi nhảy loạn, mặt đất như bị cày xới, vô số khe nứt sâu hoắm ngang dọc, kéo dài tới mấy trăm mét! Khu vực trung tâm vụ nổ, cùng với Bàng Thác tinh thần tương thông với Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, cũng đồng dạng chịu trọng thương, thân thể sương mù của hắn bị sóng xung kích đánh te tua tơi tả, thân thể từ cổ trở xuống hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại có cái đầu còn miễn cưỡng duy trì hình dạng ban đầu, ẩn tàng trong khí đen, lơ lửng trên không. Bất luận Vi Thừa Phong, Thiên Xung tử hay hai tu hành giả phương tây đều bị cảnh tượng này chấn cho kinh ngạc ngẩn ra. Bọn họ đúng là không cách nào tưởng tượng, Minh Linh này làm sao lại có bảo vật cường đại như vậy! Đến Địa Ngục Tam Đầu Khuyển trong thần thoại phương tây, dưới uy lực của pháp bảo, cũng không chịu nổi một kích. Đây rốt cuộc là bảo vật kiểu gì? Sao lại lợi hại, cường đại như vậy! Mọi người chấn kinh hẳn một lúc, lang vương đã tham gia Tiên Tứ đại hội là người tỉnh táo lại đầu tiên, chỉ Triệu Thụy, lớn giọng la lên: “Hắn chính là kẻ thần bí mang mặt nạ bạc trong Tiên Tứ đại hội! Hắn cầm trong tay chính là ma cung đó! Tuyệt đối không sai!” Nghe lang vương la gào như vậy, Cát Nhĩ Sâm cũng liền nhớ lại, tu chân giả phương đông trẻ tuổi trước mặt, và kẻ thần bí trong Tiên Tứ đại hội, xác xác thực thực là cùng một người, cùng dùng một thần khí! Hai người nhớ tới sự cường hãn của Triệu Thụy, liền mất sạch cả đấu chí, chuẩn bị chạy đi. Bọn chúng lại không biết, tất cả chân khí của Triệu Thụy đã hao hết, hiện tại chỉ như một người bình thường. Lang vương Bì Lỗ Tạp và Cát Nhĩ Sâm sợ sự cường hãn của Triệu Thụy, không dám động thủ với Triệu Thụy nữa. Nhưng Bàng Thác lại hạ quyết tâm, muốn cùng Triệu Thụy đồng quy ư tận. Bởi vì La Hầu chi tiễn Triệu Thụy bắn ra đã phá hủy triệt để thân thể dạng khí của hắn, khiến hắn chỉ còn lại có cái đầu. Thế nhưng, loại hình thái này hắn không cách gì duy trì quá lâu, tùy thời có thể bị tan vỡ, triệt để biến mất! “Tên phương đông đáng chết, đồ tốt của ngươi nhiều thật…” Giọng Bàng Thác hữu khí vô lực, dường như sắp đứt hơi tới nơi, nhưng trong thanh âm đầy oán độc “Ngươi đánh bại ta, nhưng ngươi cũng đừng mong sống. Cùng xuống địa ngục với ta đi!” Nói xong, hắn gào lớn một tiếng trớ chú. Ma kính hình tròn đó đột nhiên vỡ ra, bắn ra vô số tia sáng màu đen, đột nhiên bao phủ lấy hai người Triệu Thụy và Bàng Thác. Đồng thời, chỗ Triệu Thụy đứng biến thành tối thui không có ánh mặt trời, xòe tay không thấy năm ngón. Trái lại, pháp trận to lớn phong ấn của vào Hoàng Tuyền Địa Cung lại từ từ sáng lên. “Không xong! Cửa vào địa cung sắp khởi động rồi!” Vi Thừa Phong la lớn một tiếng. Tiếng la của ông ta vừa dứt, tia sáng màu đen đó bỗng khuếch tán, rồi bỗng co lại, cuối cùng co thành một điểm, hoàn toàn biến mất không thấy đâu, cùng biến mất với hắc quang còn có Triệu Thụy và Bàng Thác! “Xú tiểu tử!” Thiên Xung tử không kìm được la lớn, lộ vẻ gấp rút. Lão từ đầu đã thập phần yêu thương hậu bối tu chân giới này, lại thêm Triệu Thụy giúp bọn hắn ngăn chăn chặn tây phương tu hành giả xâm nhập, càng khiến lão thấy thân thiết hơn. Không ngờ tu chân giả trẻ tuổi tiền đồ vô lượng này lại cùng Bàng Thác đồng quy ư tận! Trận chiến này quanh co biến hóa, quá nhiều bất ngờ, vốn cho rằng Triệu Thụy đã đánh chết Bàng Thác, không ngờ Bàng Thác còn một tia lực lượng cuối cùng, làm nên cú phản kích cuối cùng! “Bọn họ… Bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi?” Thiên Xung tử nhìn Vi Thừa Phong hỏi. Vi Thừa Phong trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Không rõ, vừa rồi pháp trận phong ấn sáng lên một cái, có thể Bàng Thác mang Triệu Thụy vào Hoàng Tuyền Địa Cung .” “Hoàng Tuyền Địa Cung! Hoàng Tuyền Địa Cung!” Thiên Xung tử nói đi nói lại hai lần, lại nhớ lại câu nói “cùng xuống địa ngục với ta đi” của Bàng Thác, sắc mặt không khỏi thập phần khó coi. Hoàng Tuyền Địa Cung ngụy bí mạc trắc, là nơi giáp ranh giữa hai giới âm dương, không biết tồn tại bao nhiêu nguy hiểm. Cho dù những Hợp Thể kì tu chân giả bọn lão, nghe tới tên Hoàng Tuyền Địa Cung cũng phải biến sắc. Triệu Thụy này bị cuốn vào Hoàng Tuyền Địa Cung, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít, muốn thoát ra cũng không có cách nào. Vi Thừa Phong và Thiên Xung tử, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sắc mặt hai người đều âm trầm, thần sắc trong mắt hơi phẫn nộ, lại hơi bất lực không biết làm sao. Sau đó ánh mắt bọn họ chuyển tới hai tây phương tu hành giả còn lại, chuẩn bị trút hết lửa giận lên hai người này. Lang vương Bì Lỗ Tạp và Cát Nhĩ Sâm lúc này biết đại thế đã mất, không còn lòng ham chiến, nhanh chóng ôm đầu chạy trốn như chuột.