Thần ma chi mộ

Chương 471 : Ám sát đoàn bị diệt (5)

Triệu Thụy chú ý vào quỹ tích vận động của Tát Tân, vung Cửu Tiêu Lôi Đình thương chỉ thẳng vào Tát Tân. Mấy chục luồng sét màu tím mang theo tiếng sấm ầm ầm liền bắn ra từ trong thần thương, đập thẳng về phía Tát Tân. Tát Tân không ngờ thuật ẩn thân của mình hiện tại lại không có tác dụng với Sát thủ mang mặt nạ bạc, không khỏi giật mình. Lão vội triển động thân mình, muốn tránh khỏi đám sét đông đúc đó. Thế nhưng, lão mới vừa tránh được một thương, Triệu Thụy đã rung Cửu Tiêu Lôi Đình thương một cái, bắn ra từng luồng sét thô to. Tát Tân lúc này không tránh nổi nữa, liên tiếp bị sét đánh trúng, rơi từ trên không xuống đất, rơi lên đỉnh một tòa nhà đá ba tầng, đập cho tòa nhà này vỡ vụn. “A!” “Tát Tân Sơn Lão bị sét đánh trúng!” “Ông ấy bị đập rớt rồi!” “…” “…” Đám thích khách của Ám sát đoàn không khỏi kinh hô lên. Bọn chúng ôm rất nhiều kì vọng đối với Tát Tân, cho rằng Tát Tân có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ xâm nhập. Bây giờ thấy Tát Tân rơi vào hạ phong trong chiến đấu, kém khá xa so với kì vọng của chúng, tự nhiên hết sức kinh dị và lo lắng. Tát Tân hất những phiến đá đang đè trên mình ra, bò lên khỏi đống đổ nát. Lão đã phát hiện, thương thế của lão khôi phục quá chậm chạp, mà thực lực của đối thủ lại tăng lên quá nhanh! Với trạng thái trước mắt của lão, muốn chiến thắng đối phương, khó khăn dị thường. Lão thậm chí không biết mình có thể sống sót dưới công kích của đối phương hay không! Nếu lão muốn cứu vãn Sơn Lão ám sát đoàn, cứu vãn tòa lô cốt mấy trăm năm này, lão phải có lực lượng cường đại hơn! Đương nhiên, lão có thể làm được điều này, nếu lão sử dụng bí thuật bất truyền của Sơn Lão ám sát đoàn, Kích Huyết chi thuật, kích phát lực lượng của cơ thể trong thời gian ngắn, khiến cho thực lực đột phi mãnh tiến! Thế nhưng, loại bí thuật này có thương tổn đối với tự thân quá lớn! Cho dù là Tát Tân lúc không thụ thương, cũng không dám dễ dàng sử dụng. Bây giờ lão bị trọng thương, nếu tùy tiện thi triển Kích Huyết chi thuật, cho dù có thể tiêu diệt được đối thủ, chỉ sợ thân thể của mình cũng sẽ không chịu nổi, rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương. Tát Tân hơi do dự một chút, rồi nhanh chóng quyết định, lão đã không còn lựa chọn nào khác. Lão bỗng xé rách áo mình, để trần thân trên, rồi xoay ngược chủy thủ, đâm vào thân thể mình. Tiếp đó, lão dùng chủy thủ, nhanh chóng đâm thành một đồ án phức tạp trên da. Đồng thời, trong miệng lão cũng lâm râm tụng niệm. Máu tươi từ vết thương của Tát Tân ngấm ra, làm chú văn trước ngực lão càng thêm rực rỡ và ngụy bí! Khi chú văn trước ngực Tát Tân hoàn thành, tiếng ngâm tụng của lão cũng tới đoạn cuối. Theo một tiếng quát trầm của lão, chú văn phức tạp cổ quái trước ngực lão đó đột nhiên tỏa ra quang mang màu đỏ máu, sau đó lan ra toàn thân! Rất nhanh, da dẻ của Tát Tân toàn bộ đều biến thành màu đỏ máu, đến tròng mắt cũng tán phát huyết quang đậm đặc. Xem ra, không giống loài người, mà giống một ác ma bò ra từ địa ngục huyết trì hơn! “Kích Huyết chi thuật! Là Kích Huyết chi thuật trong truyền thuyết!” “Sơn Lão lại bị bức phải thi triển ra Kích Huyết chi thuật!” “…” “…” Đám thích khách của Ám sát đoàn thấy cảnh này, không khỏi nhao nhao la lên. Tuy trước giờ chúng chưa từng học qua bí thuật này, nhưng cũng có nghe qua cả rồi. Bọn chúng hết sức rõ ràng rằng Kích Huyết bí thuật này tuy uy lực cường đại, nhưng thương tổn đối với tự thân cũng đáng sợ như vậy. Cho dù Sơn Lão Tát Tân có thể thủ thắng trong chiến đấu, chỉ sợ một thân tu vi này của lão cũng sẽ trôi theo dòng nước. Hanny trưởng lão là người duy nhất trong Ám sát đoàn biết Tát Tân đang bị thương. Cách nhìn của lão càng không lạc quan. Với thương thế của Tát Tân, thi triển ra Kích Huyết bí thuật này, kết quả cuối cùng, chỉ sợ sẽ là lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận! Đúng vào lúc này, Tát Tân đã khởi động xong Kích Huyết chi thuật, nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, đột nhiên triển động thân hình, xông về phía Triệu Thụy. Tốc độ của Tát Tân phảng phất đột nhiên tăng lên mười lần! Triệu Thụy chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, thậm chí còn chưa kịp thấy rõ thân hình của Tát Tân, đã cảm thấy không khí phía trước mình sản sinh ra chấn động dị thường! Triệu Thụy theo phản xạ khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động. Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Lưỡi đao lạnh băng mang ma pháp cường đại dễ dàng phá được phòng ngự của Triệu Thụy, xé rách cơ bắp của Triệu Thụy. Máu bắn tung tóe, một vết thương vừa sâu vừa dài, kéo dài từ vai trái Triệu Thụy xuống tới eo Sắc mặt Triệu Thụy trở nên ngưng trọng, hắn không ngờ Kích Huyết chi thuật của Tát Tân lại lợi hại như vậy, lại có thể khiến một người thân mang trọng thương, thực lực bỗng tăng mạnh, thậm chí còn cường hãn hơn lúc chưa bị thương! Hắn nâng cao tinh thần, tập trung sức chú ý, bắt đầu cẩn thận phòng ngự. Tát Tân đánh trúng được một lần, nhếch miệng cười với Triệu Thụy, tiếp tục triển khai công kích. Lần này, tốc độ của Tát Tân càng nhanh hơn. Triệu Thụy rõ ràng thấy thân hình của Tát Tân tựa hồ còn đừng nguyên chỗ cũ, nhưng công kích đã tới trước mặt. Triệu Thụy thậm chí không thể phân biệt thân thể thật của Tát Tân rốt cuộc đang ở đâu! Hắn không thể không tập trung tinh lực, dốc sức cảm nhận vị trí của Tát Tân. Cho dù như vậy, hắn có lúc vẫn chậm một bước, hậu quả là trên người hắn lại có thêm một vết thương thật dài. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, trên người Triệu Thụy đã thêm bảy tám vết thương sâu tới xương. Máu tươi từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả y phục Triệu Thụy. Bất quá, vết thương trên nhục thể đối với Triệu Thụy mà nói, không phải là vấn đề lớn. Thứ chân chính tạo thành uy hiếp là trớ chú làm suy yếu và tê liệt trên chủy thủ. Hai loại trớ chú này làm sức phòng ngự của hắn giảm mạnh, làm giảm khả năng phản ứng của hắn! Trong lòng Triệu Thụy hết sức rõ ràng, hắn phải nhanh chóng thay đổi trạng thái của mình. Nếu không, chủy thủ khát máu trong tay của Tát Tân sẽ nhanh chóng cắt đứt cổ hắn. Sát thủ chi vương, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh! Khó khăn tránh khỏi một lần công kích của Tát Tân, Triệu Thụy lấy từ Càn Khôn giới chỉ ra A Tư Đạc Ma Cầu. Theo hắc sắc quang mang từ A Tư Đạc Ma Cầu tán phát ra, sức hút cường đại khó bề phòng ngự bao phủ cả không gian. Những thích khách của Ám sát đoàn ở dưới đất đều cảm nhận được sức hút cường liệt đó, mỗi tên đều không đứng vững, tựa hồ muốn bị A Tư Đạc Ma Cầu hút lên không trung. Bọn chúng đại kinh thất sắc, vội dùng hết toàn lực, bám chặt lấy vật nặng gần đó, tập trung chân khí, đối kháng với sức hút đó. Bất quá vẫn có mấy chục thích khách thực lực hơi yếu, bị thương không chống nổi sức hút này, bị A Tư Đạc Ma Cầu hút lên không. Những thích khách này ở dưới đất, cách A Tư Đạc Ma Cầu khá xa mà đã như thế. Tát Tân ở gần A Tư Đạc Ma Cầu hơn, tất nhiên là bị ảnh hưởng lớn hơn. Hắn không cách nào giữ thăng bằng trên không, cả người bị A Tư Đạc Ma Cầu hút lại. Tát Tân không thể không nâng cao linh lực, tiến hành đối kháng với sức hút này. Cũng chính vì như vậy, tốc độ vốn nhanh chóng vô hình của hắn cũng chịu ảnh hưởng, trở nên chậm lại. Triệu Thụy chớp lấy cơ hội này, ngưng tụ chân khí, tay cầm Cửu Tiêu Lôi Đình thương, đâm tới Tát Tân. Cửu Tiêu Lôi Đình thương mang theo từng luồng sét với uy thế cuống mãnh tuyệt luân, nặng nề đập lên người Tát Tân. Tát Tân kêu thảm một tiếng, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh bay ra cả mấy kí lô mét! Lão còn chưa kịp thở lấy hơi, Đệ nhị nguyên thần của lão đã sải bước xông tới chỗ lão rơi, vung Thị Huyết ma đao, chém mạnh một đao lên lưng lão! Một đao cuồng bạo này thiếu điều đánh văng cả tròng mắt của Tát Tân ra ngoài! Một kích cuồng bạo này đánh lão như một quả bóng da, văng về chỗ cũ! Tát Tân khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, miễn cưỡng lơ lửng phía trước Triệu Thụy, thất khiếu không ngừng chảy máu. Nhục thân của lão liên tiếp bị trọng thương, nội tạng đã vỡ nát, kinh mạch cũng đứt quá nửa, sinh cơ đã tuyệt, cho dù là thần linh giáng thế, cũng không cứu nổi lão. Tát Tân chăm chăm nhìn Triệu Thụy, trong ánh mắt đầy oán độc vô tận. Lão tung hoành mấy trăm năm, giết vô số người, bây giờ lại chết dưới tay một tiểu tử vô danh vô tính, cục tức này bảo lão làm sao nuốt nổi! Với tình trạng trước mắt của lão, đã chết chắc rồi. Bất quá, cho dù chết, lão cũng phải kéo Sát thủ mang mặt nạ bạc này theo làm đệm lưng! Tát Tân nghiến răng nghiến lợi ngâm tụng một đoạn chú văn ngụy bí, đột nhiên đâm mạnh chủy thủ vào tim mình! “A! Sơn Lão tự sát rồi!” “Vì sao ông ấy lại làm vậy!” “Ông ấy điên rồi. Hay là bị Sát thủ mang mặt nạ bạc khống chế tinh thần?” “…” “…” Tất cả thích khách của Ám sát đoàn đều kêu la lên, bọn chúng ai cũng không thể ngờ Tát Tân lại hành động như vậy. Đến cả Triệu Thụy cũng cảm thấy bắt ngờ, không biết Tát Tân có dụng ý gì. Trên ngàn người , chỉ có Hanny trưởng lão biết Tát Tân không bị thác loạn tinh thần, càng không phải tự sát! Đây là Tát Tân lấy bản thân mình làm tế phẩm, đổi với cổ lão ma thần để lấy lực lượng cuối cùng nhất và cũng là mạnh nhất! Quả nhiên, mới được một lúc, Triệu Thụy đã phát giác ra điều bất thường. Khí tức sinh mạng của Tát Tân tuy đã biến mất, nhưng lão không ngã xuống đó, mà trái lại càng tỏa ra linh lực cường đại hơn, hắc ám hơn! Qua hai giây, cây chủy thủ đó bỗng lấp lánh quang mang chói mắt màu đỏ máu. Thân thể của Tát Tân bị quang mang bao phủ, nhanh chóng co rút, hòa tan, phảng phất như bị chủy thủ thôn phệ. Cuối cùng chỉ còn lại một quỷ hồn do các loại tình cảm tiêu cực như oán hận, phẫn nộ, bất cam… cấu thành! Chờ khi quang mang do chủy thủ bắn ra đạt tới mức chói mắt nhất. Quỷ hồn của Tát Tân đột nhiên gào lên một tiếng. “Ám Ảnh Ma Vũ!” Thân hình của lão đột nhiên cấp tốc chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, khiến mắt người ta không cách nào nhìn rõ! Triệu Thụy chỉ thấy một quầng sáng lấp lánh quang mang màu đỏ máu sinh ra trong sự xoay tròn của bóng tối, hơn nữa còn không ngừng to lên, không ngừng giãn nở, cuối cùng hình thành một vòng xoáy đường kính đạt tới mấy chục mét! Đó là vòng xoáy tử vong do vô ảnh chủy thủ của Tát Tân tạo thành! Vòng xoáy khuấy động khí lưu gần đó, hàn phong trở nên cuồng bạo hơn, như bạo liệt hung thú đang gào rú, từ trên không đâm bổ xuống. Sức hút cường đại từ trong huyết quang phun ra, bao phủ lấy Triệu Thụy! Triệu Thụy thấy pháp thuật hung mãnh ngụy bí, không muốn đối đầu chính diện, bèn khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động, tránh sang chỗ khác, lẫn vào những thích khách của Sơn Lão ám sát đoàn. Thế nhưng, quỷ hồn của Tát Tân lại không chịu bỏ qua cho Triệu Thụy. Nó khống chế vòng xoáy huyết quang, đuổi theo phía sau Triệu Thụy không buông tha. Triệu Thụy vốn cho rằng uy lực của Ám Ảnh Ma Vũ khủng bố như vậy, phạm vi lớn như vậy. Nếu mình trốn vào trong đám thích khách của Ám sát đoàn, Tát Tân có lẽ sẽ cố kị, không để vòng xoáy huyết quang này rơi xuống. Thế nhưng, hắn hoàn toàn tính sai. Quỷ hồn của Tát Tân là oan hồn do các loại tình cảm tiêu cực kết hợp thành, đầy tình thô bạo và hung tàn, hoàn toàn không có bất cứ lý trí nào. Nó chỉ có một mục tiêu, một niềm tin, đó là diệt trừ Triệu Thụy bất kể giá nào! Vì vậy, nó không chút do dự khống chế vòng xoáy huyết quang, đuổi theo sau Triệu Thụy, xông vào đám người. Sức hấp dẫn cường đại do vòng xoáy huyết quang sinh ra liền cuốn lấy tất cả mọi thứ quanh đó vào. Nơi nó đi qua, cát đất bị cuốn lên, phòng ốc bị nhổ bật, còn như những thích khách của Ám sát đoàn đó lại càng không thể tránh thoát, bị cuốn vào hàng loạt, rồi bị vòng xoáy cắt thành mảnh vụn. Đám thích khách của Ám sát đoàn vốn còn hoan hô cổ vũ vì Tát Tân Sơn Lão có thể phóng ra pháp thuật cường đại như vậy. Thế nhưng khi pháp trận này rơi đến thân của mình, chút hứng thú vừa sinh ra đó liền bay mất, chúng kinh khủng kêu thét lên, liều mạng bỏ chạy. Triệu Thụy thấy tình cảnh như thế, đầu tiên cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại chuyển sang vui mừng. Sơn Lão ám sát đoàn thích khách đông đảo, hắn muốn diệt sạch cũng phải phí không ít công phu. Thế nhưng, loại sát lục điên cuồng không phân địch ta này của Tát Tân trong lúc vô ý lại giúp hắn không ít. Triệu Thụy liền triển động thân hình, nhằm xông vào nơi đông thích khách nhất. Vòng xoáy huyết quang do quỷ hồn của Tát Tân khống chế đuổi riết theo phía sau hắn. Triệu Thụy không bị hút vào, nhưng thích khách của Ám sát đoàn lại bị hút vào quá nửa. Nhất thời, cả tòa lô cốt gà bay chó chạy, quỷ khóc sói gào, mọi người đều coi Triệu Thụy là ôn thần, sợ hãi tránh không kịp. Uy Kim đứng cạnh Hanny trưởng lão, thấy cảnh hỗn loạn như vậy, sợ tới mức trợn mắt há miệng. Vốn hắn còn hi vọng Tát Tân Sơn Lão có thể diệt trừ Sát thủ mang mặt nạ bạc, cứu tính mạng hắn. Thế nhưng bây giờ xem ra, Tát Tân không chỉ không thể cứu mạng hắn, thậm chí còn có thể tiêu diệt hắn! “Ha… Hanny trưởng lão! Đây… đây là chuyện gì?” Uy Kim lắp ba lắp bắp hỏi. Hanny trưởng lão mặt mày âm trầm, qua một lúc mới từ từ đáp: “Tát Tân Sơn Lão lấy máu thịt chính mình làm tế phẩm, đổi lấy cơ hội thi triển chung cực pháp thuật. Thế nhưng, do nhục thân hắn đã hiến tế rồi, trên thực tế là đã chết, chỉ dựa vào oan hồn bất tán, tạm thời khống chế pháp thuật. Oan hồn không có cảm tình, không có tư duy, chỉ có một mục tiêu duy nhất là đánh chết Sát thủ mang mặt nạ bạc, cho nên…” “Cho nên tất cả chúng ta đều có thể bị nó giết chết!” Uy Kim muốn bật khóc, hắn vốn muốn tìm một cứu tinh, ai biết lại thò ra một lệ hồn đoạt mạng, cái này đúng là tuyết lạnh thêm sương. Hanny trưởng lão nặng nề thở ra: “Chỉ mong Tát Tân Sơn Lão có thể diệt trừ Sát thủ mang mặt nạ bạc, nếu không…” Câu cuối cùng lão không nói ra miệng, nhưng Uy Kim hết sức rõ ràng là nó có ý nghĩa gì. Nếu không, nguyên cả Sơn Lão ám sát đoàn đều bị hủy trong tay Tát Tân. “Han… Hanny trưởng lão. Chúng ta mau chạy đi chứ. Ở đây thật quá nguy hiểm rồi.” Uy Kim thấy tình hình nghiêm trọng, thật sự không muốn ở đây chờ chết, bèn đề nghị. “Chạy?” Hanny trưởng lão chỉ ra phía trước, hỏi lại: “Chúng ta có thể chạy tới đó không? Thông đạo duy nhất dẫn ra bên ngoài đã bị yêu ma màu bạc đó chắn mất. Trước khi Tát Tân Sơn Lão giết được Sát thủ mang mặt nạ bạc, chúng ta không ai thoát ra được cả. Uy Kim chán nản ngồi sụp xuống, bây giờ hắn chỉ có thể dùng tính mạng của mình để đánh bạc. Trong khi hai người nói chuyện, Ám Ảnh Cuồng Vũ của Tát Tân lại xé mấy trăm thích khách của Ám sát đoàn thành mảnh vụn. Đường kính của vòng xoáy huyết quang đã đạt tới mấy chục mét, là là tại khoảng không trên lô cốt. Quá nửa lô cốt đã bị san thành bình địa. Tường thành cao mấy chục mét đã bị phá sập, chỉ còn lại một đống đá vụn. Bất quá, Triệu Thụy vẫn luôn chạy loạn khắp nơi lúc này bỗng nhiên dừng lại, đối mặt với quỷ hồn của Tát Tân, không bỏ chạy nữa. Bởi vì trong lúc tránh né vừa rồi, hắn đã phát hiện ra nhược điểm của pháp thuật khủng bố này. Pháp thuật này tuy đáng sợ, thế nhưng, bất luận là Tát Tân hay là quỷ hồn, hay là vòng xoáy uy lực cường đại, đều không thể tách rời một kiện pháp khí: Vô ảnh chủy thủ! Tát Tân cũng chính là dùng thân thể mình hiến tế cho Vô ảnh chủy thủ, mới đổi được chung cực pháp thuật này. Nếu đánh nát chủy thủ, vòng xoáy huyết quang sẽ tan tành mây khói, mọi thứ đều trở về bình thường. Triệu Thụy quyết định chủ ý, bèn tập trung tất cả chân khí vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương. Cửu Tiêu Lôi Đình thương tỏa ra quang mang chói mắt màu tím, uy thế vô cùng từ mũi thương tán phát ra. Triệu Thụy gầm lên một tiếng, triển động thân hình, đằng không bay lên, xông về phía trung tâm của vòng xoáy to lớn ấy. Đồng thời, Đệ nhị nguyên thần tâm ý tương thông với Triệu Thụy, cùng lúc cũng vung Thị Huyết ma đao xông qua phía vòng xoáy. Cửu Tiêu Lôi Đình thương và Thị Huyết ma đao tập trung tất cả lực lượng của Triệu Thụy và Đệ nhị nguyên thần cơ hồ đồng thời đập lên vô ảnh chủy thủ đó. Tia sáng chói mắt bỗng phát ra, cơ hồ khiến mọi người tạm thời bị mù. Tiếng nổ to lớn vang lên, như sấm mùa xuân liên tục, khiến cả ngọn núi lắc lư. Sóng xung kích sinh ra do vụ oanh kích lan ra bốn phía, phá nát tất cả chướng ngại. Trong ruột núi trống rỗng, dưới sóng xung kích, sinh ra vô số vết nứt. Từng khối đá nặng trăm tấn ngàn tấn bắt đầu rơi xuống từ vách đá, làm cho mặt đất không ngừng rung động. Những thích khách còn lại của Ám sát đoàn lúc này giống như con thuyền con trong cơn bão tố, mạng sống đã không còn do mình làm chủ, mà do Triệu Thụy và Tát Tân đang đánh nhau sống chết trên không kia quyết định. Trong cú va chạm kịch liệt, vô ảnh chủy thủ không chịu nổi công kích của lưỡng đại viễn cổ thần khí, ầm ầm vỡ nát. Vòng xoáy thôn phệ tất cả đó, trong sát na khi vô ảnh chủy thủ vỡ nát, bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, hấp lực cũng nhanh chóng yếu đi. “Sát thủ mang mặt nạ bạc! Sát thủ mang mặt nạ bạc!” Quỷ hồn của Tát Tân phát ra tiếng gào không cam lòng, thân hình phồng to nứt toác. Cùng lúc, vòng xoáy huyết quang biến mất vô ảnh vô tung. Tát Tân thất bại rồi! Tát Tân, uy chấn Trung Đông, thích sát vô số cường giả, quân vương, đại tướng, một tồn tại như thần linh, cho dù dùng máu thịt của chính mình để hiến tế, thi triển ra pháp thuật mạnh nhất, nhưng vẫn triệt để thất bại! Điều này làm sao có thể! Đám thích khách kinh hồn chưa định của Ám sát đoàn ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn lên không trung, nhất thời không thể tin nổi. Tát Tân là người mạnh nhất trong Sơn Lão ám sát đoàn, là lãnh tụ của chúng! Là hi vọng duy nhất cứu thoát chúng khỏi bị hủy diệt! Tuy vừa rồi Tát Tân giết chóc điên cuồng không phân địch ta, làm đệ tử Ám sát đoàn tử thương thảm trọng. Nhưng trong lòng những người còn sống sót vẫn mang một tia hi vọng mong manh, hi vọng Sơn Lão Tát Tân có thể tiêu diệt Sát thủ mang mặt nạ bạc sớm một chút, để cho mọi thử đều trở lại như xưa. Thế nhưng, tia hi vọng này lại hoàn toàn đứt đoạn theo cái chết của Tát Tân! Điều này khiến bọn chúng nhất thời không thể nào tiếp nhận nổi kết quả tàn khốc này! Thậm chí đến Hanny trưởng lão của Ám sát đoàn cũng ngớ ra tại chỗ, mặt như tro tàn. Mời Tát Tân ra, là quân bài cuối cùng của lão để cứu vãn Sơn Lão ám sát đoàn. Thế nhưng hiện tại, quân bài cuối cùng đó cũng đã thất bại rồi. Chuyện này vượt xa dự liệu của lão. Lão vốn cho rằng, cho dù Sơn Lão Tát Tân đang bị thương, nhưng bằng vào thực lực cường hãn và tự mình hi sinh, cho dù không tiêu diệt được Sát thủ mang mặt nạ bạc, chí ít cũng phải khiến hắn trọng thương. Ám sát đoàn bọn lão có lẽ vẫn còn một tia sinh cơ. Thế nhưng, điều khiến lão không ngờ được là Tát Tân lại thua nhanh như vậy, thảm như vậy, thậm chí không thể khiến Sát thủ mang mặt nạ bạc thương tổn quá lớn! Sự cường đại của Sát thủ mang mặt nạ bạc thật sự vượt ra ngoài dự liệu của lão! Uy Kim vẫn luôn ở bên Hanny trưởng lão lúc này mặt lại càng trắng bệch, cả người nhũn ra trên đất. Hắn vốn cho rằng, tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn là chỗ an toàn nhất trên thế giới, không một ai có thể đơn thương độc mã giết vào đây. Ai biết, Sát thủ mang mặt nạ bạc này không chỉ giết vào tới đây, hơn nữa còn chém giết nghiêng trời, giết luôn cả Sát thủ chi vương! Nơi mà hắn cho là an toàn này lại biến thành mộ phần của hắn! Toàn thể thích khách của Ám sát đoàn, sau khi ngẩn ra nửa phút, đều đồng thời tỉnh táo lại. Cái chết của Tát Tân khiến pho tượng thần trong lòng chùng ầm ầm sụp đổ, niềm tin vấn chống đỡ cho chúng liều mạng huyết chiến cũng theo đó mà biến mất vô ảnh vô tung. Trong lòng chúng sinh ra một cảm giác sợ hãi và bất lực trước giờ chưa từng thấy. Cường giả mà đến Sơn Lão Tát Tân cũng không cách nào thắng nổi, bọn chúng sao có thể là đối thủ? Những thích khách còn sống sót của Ám sát đoàn, nhân lúc thông đạo tạm thời chưa bị bít hết, bắt đầu xông ra bên ngoài, hi vọng có thể chạy thoát khỏi cái thành thị như địa ngục này. Uy Kim và Hanny trưởng lão cũng hòa theo dòng người, nhanh chóng chạy ra. Triệu Thụy lạnh lùng cười, hắn tịnh không ngăn trở, mà vung Cửu Tiêu Lôi Đình thương, thi triển Tử Điện Lôi Xà, oanh kích lên vách đá của lòng núi. Vách đá đã te tua tơi tả trong trận chiến giữa Triệu Thụy và Tát Tân, lúc này làm sao chịu nổi sự oanh kích cường đại như vậy! Vách đá nổ tung triệt để, từng khối nham thạch khổng lồ rơi xuống như mưa, đập cho những thích khách đang chạy trốn đó nát thành thịt vụn. Triệu Thụy ra lệnh cho Đệ nhị nguyên thần mở đường, còn mình đi theo sau, bay thẳng lên trên, mạnh mẽ mở một đường thông đạo trong lòng núi. Khi Triệu Thụy từ trong lòng núi bay ra, thấy lại bầu trời, đỉnh núi Đạt Mã Vạn Đức Sơn cao tới ngàn mét so với mặt nước biển đã hoàn toàn sụp đổ trong tiếng vang ầm ĩ. Sơn Lão ám sát đoàn duy trì ngàn năm từ đây bị vùi trong lòng núi, không ai sống sót.