Thần ma chi mộ
Chương 460 : Tạm lánh
Thi Long cơ hồ như kiến bò trong chảo nóng, cuống quýt cả lên.
Hắn vốn không phải loại người nóng vội như vậy, nhưng lão tổ tông tử vong trong phút chốc thực sự đã tạo thành đả kích quá lớn cho thần kinh của hắn.
Tâm tư của hắn đã trở nên rối loạn.
Bất quá, Triệu Thụy trái lại vẫn giữ được bình tĩnh như cũ, hắn ra sức an ủi Thi Long, bảo hắn bình tĩnh lại, rồi nói: “Ta đi Hồ phủ, tự mình tìm Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm, ngươi đi làm chuyện thứ hai, gọi điện thoại về Thượng Hải đi, còn có, gọi điện thoại xong, ngươi tốt nhất là nên ngồi máy bay rời Liên Đảo, tùy tiện tới đâu cũng được, trở về Thượng Hải cũng được, nhưng đừng ở một chỗ với bọn ta. Bởi vì ngươi không cách nào che giấu gợn sóng linh lực trên người, bất luận là ở cùng ta hay cùng cha con Hồ Kinh Vĩ, đều sẽ dễ bị phát hiện.”
Thi Long gật gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi đi đây.”
Nói xong, vừa gọi điện thoại, vừa vội vàng rời sòng bạc.
“Chúc ngươi may mắn!”
Triệu Thụy nói một câu trong lòng, rồi xin kinh lý bộ môn cho nghỉ phép.
Hắn cũng không chờ kinh lý bộ môn trả lời, đã trực tiếp rời sòng bạc.
Hồ Tinh ở trong phòng tổng kinh lý, thông qua cửa sổ kính, đã thấy hết cảnh này.
Hắn ở cách quá xa, không biết Thi Long tìm Triệu Thụy rốt cuộc có chuyện gì.
Thế nhưng, trong lòng hắn lại lờ mờ cảm thấy bất an, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Triệu Thụy rời khỏi sòng bạc rồi, tìm một nơi vắng vẻ không người, lấy Minh Linh mặt nạ từ Càn Khôn giới chỉ ra, mang lên mặt, ẩn giấu tất cả khí tức.
Sau đó, hắn nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, bay về phía Hồ phủ.
Dùng tốc độ cao nhất bay tới trên Hồ phủ, hắn cẩn thận tìm kiếm một phen, phát hiện Hồ Kinh Vĩ đang nằm trên ghế dài trong đình viện, nhàn nhã đọc sách.
Còn Hồ Lâm thì tay cầm di động, đang không ngừng nói chuyện với bạn.
Chẳng trách Thi Long không cách nào gọi điện được.
Trong lòng Triệu Thụy hơi có chút an ủi, chí ít Tát Tân còn chưa tới đây.
Bất quá, hiện tại chưa tới, tịnh không có nghĩa là lát nữa không tới.
Thời gian của hắn hết sức khẩn trương.
Triệu Thụy hạ độ cao, trực tiếp đáp xuống bên cạnh Hồ Lâm, Hồ Lâm đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên thấy bên mình xuất hiện một người thần bí mang mặt nạ bạc, không khỏi nhảy dựng lên, thiếu chút nữa la lên thành tiếng!
Bất quá, cô bình tĩnh lại rất nhanh, đồng thời nhận ra người mang mặt nạ bạc này là sát thủ thần bí lần trước cứu cha con cô.
Thế là, cô hơi yên tâm lại, nhìn Triệu Thụy, cảnh giác hỏi: “Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện? Có chuyện gì sao?”
Hồ Kinh Vĩ lúc này cũng nhìn thấy Triệu Thụy, vội vàng trở dậy chạy lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Triệu Thụy đổi giọng, lạnh nhạt nói: “Hoàn cảnh của các ngươi rất nguy hiểm, xin hãy theo ta rời đi.”
“Hoàn cảnh nguy hiểm?” Hồ Kinh Vĩ tỏ ra hơi hoài nghi “Ngươi đại khái là không biết, Thượng Hải Thi gia đã phái ra một vị cao nhân đến Liên Đảo giúp Hồ thị gia tộc chúng ta, đồng thời bảo vệ an toàn cho nhà ta.
Không chỉ như vậy, ta mới vừa nhận được điện thoại của thủ hạ.
Vị cao nhân đó đã giết vào Vi phủ, giết tới mức gà bay chó chạy, máu chảy thành sông.
Bây giờ, kẻ địch của Hồ gia chúng ta hẳn phải bị diệt toàn bộ rồi mới đúng.
Còn như nguy hiểm lại từ đâu tới?”
Triệu Thụy lạnh lùng nói: “Vậy thuộc hạ nhất định không nói cho ngươi biết, vị cao nhân ngươi nói đó, cũng chính là một trong ba vị tổ tông Thi gia, Thi Trí, bây giờ đã bị người ta giết rồi. Hơn nữa người giết hắn, rất có khả năng là Sát thủ chi vương Tát Tân từng uy chấn Trung đông. Đừng nói là Thi Trí, cho dù ba lão tổ tông Thi gia cùng tới một lượt, trước mặt Tát Tân cũng chỉ có một con đường chết!”
“Cái gì! Thi Trí chết rồi!” Hồ Kinh Vĩ giật mình, lạc cả giọng.
Vừa rồi sau khi hắn nhận được điện thoại, vui mừng không thôi, trong lòng còn nghĩ, sau khi Vi gia bị diệt, phải làm sao cử hành một buổi tiệc tối ăn mừng thật to.
Không ngờ, vẻn vẹn không tới một phút thời gian, hắn lại nghe được một tin dữ!
Hắn ngẩn ra đó mấy giây, rồi tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: “Tin… tin tức này chuẩn xác chứ?”
Triệu Thụy không trả lời, mà nói: “Ta cho ngươi ba giây suy nghĩ, ở lại đây chờ chết, hay theo ta tới một nơi bí ẩn an toàn. Tát Tân có thể tới đây lập tức, tu vi của hắn tinh thâm hơn ta nhiều. Ta sẽ không lựa chọn chính diện xung đột với hắn. Một, hai…”
“Chúng ta theo ngươi!” Triệu Thụy còn chưa nói xong, Hồ Lâm đã tranh quyền quyết định, cô nhìn mắt Triệu Thụy, nói: “Ta tin ngươi sẽ không lừa gạt chúng ta. Bởi vì ngươi không cần làm vậy, với lực lượng của ngươi, nếu muốn gây rối bọn ta, tùy tùy tiện tiện đều có thể làm được, không cần phải chờ tới hôm nay.”
Hồ Kinh Vĩ biết câu cuối của con gái mình là nói cho mình nghe, hắn vừa nghĩ trong lòng, cũng cảm thấy như vậy, bèn từ từ gật đầu nói: “Bọn ta đi theo ngươi.”
Triệu Thụy cũng không nói nhảm, đưa hai tay ra kẹp lấy hai người vào nách, rồi đằng không bay lên, về phía bến cảng.
Khi Triệu Thụy mới vừa rời đi, Tát Tân đã lặng lẽ tiến vào Hồ phủ, không có một ai phát giác ra.
Hắn căn cứ theo tấm ảnh mà Uy Kim đưa cho, tìm kiếm một vòng trong Hồ phủ, tịnh không tìm ra nơi ở của Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm.
Tát Tân hoài nghi hai người Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm đã ẩn nấp.
Thế là tạm thời trở về Vi phủ, hỏi thăm tình hình.
Uy Kim và Vi lão thái gia sau khi biết được, bèn phái hết tất cả những nhân thủ trong tay ra, tìm kiếm tung tích của Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm.
Vi gia bị Thi Trí đại náo một phen, thương vong thảm trọng, nhưng căn cơ vẫn còn, vẫn có không ít người có thể động dụng.
Thế nhưng, phái ra hàng loạt nhân mã tìm kiếm thật lâu trong thành phố Liên Đảo cũng không có thu hoạch gì.
Chỉ biết được rằng Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm đêm qua sau khi trở về Hồ phủ xong, vẫn luôn không thấy đi ra, hẳn là còn trong nhà.
Uy Kim và Vi lão thái gia nhận được tin này không khỏi hơi nghi hoặc.
Phủ đệ Hồ thị gia tộc tuy lớn, nhưng muốn tìm ra người tịnh không phải khó, cha con Hồ gia có thể nấp đâu được chứ?
Cho dù trong phủ đệ có mật thất khác, với thực lực của Sát thủ chi vương Tát Tân cũng sớm đã tìm ra mới phải, không thể nấp kín như vậy được.
Ba người thương lượng một hồi, cảm thấy hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ chỉ sợ đã được người cứu đi trước một bước.
Còn như người cứu, rất có khả năng chính là sát thủ mang mặt nạ bạc!
Uy Kim và Vi lão thái gia không khỏi hết sức đau đầu, không có hai con bài Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ, làm sao dụ sát thủ mang mặt nạ bạc đó ra?
Vạn nhất sát thủ đó vì muốn vây Ngụy cứu Triệu, quay lại ám sát bọn họ thì phải làm sao?
Tát Tân tuy là Sát thủ chi vương, cường hoành vô địch, nhưng mục tiêu của lão chỉ có một người là sát thủ mang mặt nạ bạc, không phụ trách an toàn của người khác.
Uy Kim và Vi lão thái gia thương lượng một hồi, quyết định tạm thời ẩn nấp, đồng thời động viên tất cả lực lượng trong tay, tìm kiếm cha con họ Hồ khắp thành phố.
Còn như Sát thủ chi vương Tát Tân, hành tung ngụy bí, bọn họ căn bản không cách nào biết được hành tung chính xác của Tát Tân, chỉ có thể để mặc lão đi.
Lãnh đạo hai đại gia tộc Hồ, Vi trên Liên Đảo bây giờ giống như đang chơi trò trốn tìm, xem ai bị phát hiện trước.
Bất cứ bên nào bị phát hiện trước có nghĩa là trò chơi kết thúc, sinh mệnh tiêu vong.
Cha con họ Hồ mà Vi lão thái gia và Uy Kim tìm kiếm khắp nơi, thật ra được Triệu Thụy cho vào một container trong bến cảng.
Liên Đảo có cảng tốt nước sâu, hàng hải phát triển, bến cảng rất lớn, mỗi ngày đều thôn phệ một lượng hàng lớn.
Trong một container bỏ không, ẩn tàng một người, tịnh không phải thập phần khó khăn.
Người khác cũng khó lòng tìm được.
Quan trọng là, bến cảng này không thuộc phạm vi thế lực của Vi gia.
Triệu Thụy cấp cho bọn họ một ít vật dụng thường ngày, bảo bọn họ tạm thời ở đó.
Hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ sống sung sướng đã lâu, nào đã ở qua chỗ sơ sài thế này, liền cảm thấy hết sức không thích hợp.
“Ngươi có thể đưa chúng ta ra khỏi Liên Đảo không?” Hồ Lâm nhìn người mang mặt nạ bạc thần bí trước mắt, hỏi một câu.
“Ta cũng muốn làm vậy.” Triệu Thụy lạnh nhạt đáp “Nhưng mang hai người các ngươi bay qua mấy trăm hải lý mặt biển, mục tiêu quá lớn, cũng quá bắt mắt, rất có thể bị radar quân sự bờ biển phát hiện. Ngoài ra, mặt biển rộng lớn, không có vật chắn, vạn nhất giữa đường gặp phải Tát Tân thì không hay rồi. Còn như ngồi phi cơ hay thuyền, dấu vết lưu lại quá rõ ràng, càng dễ bị đuổi kịp, cho nên tạm thời tránh đi vẫn tốt hơn.”
“Chẳng lẽ… ngươi không phải là đối thủ của Tát Tân?” Hồ Lâm tỏ ra hơi giật mình.
“Thực lực của ta xác thực không bằng hắn.” Triệu Thụy thật thà nói.
“Đến ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, Tát Tân thật sự lợi hại như vậy sao?” Hồ Lâm vừa đánh giá sát thủ mang mặt nạ bạc trước mắt vừa hỏi.
Cô đột nhiên cảm thấy thân hình sát thủ mang mặt nạ bạc trước mặt tựa hồ gầy hơn một chút.
Cô tịnh không biết đây là Triệu Thụy phòng ngừa người khác đoán ra hắn dựa vào thân hình, nên đặc ý thi triển Địa Sát bảy mươi hai biến thay đổi thân hình.
Triệu Thụy đáp: “Đúng vậy, hắn lợi hại vậy đó. Thực lực của Tát Tân chỉ sợ đã tương đương với tu chân giả Hợp Thể kì. Mà thực lực của ta trước mắt chỉ là Phân Thần kì, so với hắn cách cả một tầng!”
“Hợp Thể kì? Phân Thần kì?” Hồ Lâm lắc lắc đầu, cam thấy khó hiểu.
Cô không hiểu biết gì về tu chân giới, thậm chí những sách dưỡng sinh tu đạo cũng chưa từng xem qua càng hoàn toàn không hiểu Triệu Thụy nói gì.
Bất quá, cô cảm thấy, Triệu Thụy và Sát thủ chi vương đó thực lực cách nhau một tầng, tựa hồ cũng không nhiều lắm, bèn xúi giục: “Cách có một tầng thôi, ngươi nghĩ cách giải quyết Sát thủ chi vương đó đi, hẳn không có vấn đề gì đâu.”
Triệu Thụy cười: “Không phải không có vấn đề, mà là rất có vấn đề. Đối với tu chân, đặc biệt là tu chân về sau, cách nhau một tầng, thực lực cách nhau như trời với đất. Nếu ta và Tát Tân chính diện xung đột, Tát Tân dựa vào kinh nghiệm ám sát phong phú cho tới thực lực cường hoành, chỉ sợ trong chớp mắt đã giải quyết xong ta rồi, cơ hội đánh trả của ta chỉ sợ không lớn.”
Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ nhìn nhau một cái, đều phát hiện sắc mặt đối phương thập phần khó coi.
Thực lực của sát thủ mang mặt nạ bạc này, theo họ thấy, đã cường đại cực điểm rồi, mà Sát thủ chi vương Tát Tân đó lại còn cường đại hơn cả sát thủ mang mặt nạ bạc!
Vậy cơ hội sống sót của bọn họ há chẳng phải đã nhỏ còn nhỏ hơn sao?
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương