Thần ma chi mộ
Chương 456 : Yêu thú thần bí
Triệu Thụy và Diệp Minh đang lúc động tình, không để ý tới ngoại giới, đột nhiên có người xông vào, không khỏi giật mình, vội vàng tách ra.
Chờ khi thấy rõ là Hồ Lâm, hai người không khỏi hơi ngẩn ra một cái.
“Lâm tiểu thư, sao lại là cô? Cô có chuyện gì?”
Vừa thấy Triệu Thụy và Diệp Minh đang hôn nhau, sắc mặt Hồ Lâm liền trở nên khó coi, một ngọn lửa vô danh mà đến cô cũng khỗng rõ bỗng bùng lên trong đầu.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Không có chuyện gì không tới được sao? Ngươi bây giờ phải đang làm việc mới đúng, sao lại chạy tới KTV ở cùng với nữ nhân?”
Triệu Thụy nói: “Theo cùng ca hát với Diệp tiểu thư là công tác trước mắt mà Hồ tổng kinh lý giao cho tôi.”
“Vậy các ngươi hát hay quá hả? Hát tới nỗi miệng không rời nhau ra được!” Hồ Lâm châm chọc.
Liền đó, cô không chờ Triệu Thụy mở miệng, quay đầu nói với Diệp Minh: “Tuy cô tai tiếng tình dục đầy mình, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng, cô thật ra tương đối tự ngạo, cũng tính là giữ mình trong sạch, không xem người bình thường vào mắt, sao lần này lại hứng thú với một kinh lý đổ khu trong sòng bạc chúng tôi?”
Nếu là bình thường, với tính cách khéo léo đưa đẩy của Diệp Minh, căn bản sẽ không chính diện xung đột với Hồ Lâm, dẫu sao người ta cũng là Hồ gia đại tiểu thư cao cao tại thượng, người truyền thừa tương lai của Hồ thị gia tộc Liên Đảo.
Thế nhưng, hôm nay do cô bị Hồ Tinh bức bách, đã cực kì phản cảm đối với Hồ gia, thêm nữa lại gặp chuyện không vui trong sòng bạc, sớm đã tức tối đầy bụng, bây giờ lại bị mất mặt như vậy, không khổi nổi giận bừng bừng, không nhẫn nại nữa, dứt khoát bùng ra!
Thế là, Diệp Minh đứng lên, không nhường Hồ Lâm chút nào, ung dung nói: “Nhìn trúng vị kinh lý đổ khu này, là vì hắn đặc biệt à? Lại nói, xem trúng hắn cũng không chỉ một mình tôi? Nếu không, Lâm tiểu thư cô sao lại phản ứng mạnh như vậy? Đương nhiên cón có một ít nguyên nhân khác, bất quá, chuyện đó cô đi hỏi Hồ Tinh tổng kinh lý đi.
Vốn bây giờ tôi phải ở nội địa, tham gia một lễ khai mạc điện ảnh.
Thế nhưng Hồ Tinh tổng kinh lý lại bức tôi phải bỏ hết công việc trong tay, ngàn dặm xa xôi từ nội địa đáp máy bay tới Liên Đảo, bồi tiếp vị kinh lý đổ khu “nhỏ bé” này.
Nếu tôi không làm tốt, vậy thì xui xẻo rồi.
Không ngờ, tôi làm cũng là sai, không làm cũng là sai, cả hai đều không phải là người!
Chuyện này không phải người bình thường có thể hoàn thành được a!
Tôi vốn cho rằng, Triệu Thụy này vốn chỉ bất quá là một kinh lý đổ khu bình bình thường thường thôi.
Bất quá sau khi tiếp xúc, mới phát hiện ra hắn rất đặc biệt!
Cũng chẳng trách Lâm tiểu thư lòng như lửa đốt chạy tới đây hưng sư vấn tội, cũng khiến Hồ Tinh tổng kinh lý, cho tới Hồ Kinh Vĩ tiên sinh đều rất tôn trọng nhỉ?”
Lời này của Diệp Minh vạch trần chuyện mà trong lòng Hồ Lâm không chịu thừa nhận nhất, không khỏi khiến cô vừa gấp vừa giận, đến bộ mặt vốn lãnh diễm cũng đỏ bừng lên.
Bất quá, cô cũng không ngờ chuyện này lại có liên quan tới cha mình. Cô vừa muốn nói gì đó với Diệp Minh, nhưng Diệp Minh đã cầm lấy túi xách của mình, đong đưa cái eo nhỏ, rất hả hê đi ra ngoài.
Hồ Lâm nhìn Triệu Thụy, cô biết không thể hỏi được gì từ Triệu Thụy, bèn quyết định tìm Hồ Tinh hỏi cho rõ.
“Trứng vịt chưa nấu chín, quả nhiên sẽ bay mà!” Triệu Thụy nhìn bóng lưng yểu điệu của hại vị đại mĩ nữ, cười khổ một tiếng, nói một mình.
Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Diệp Minh và Hồ Lâm, hắn cũng đã rõ sự nghi ngờ của Hồ Kinh Vĩ đối với hắn đã lên tới một mức trước giờ chưa từng có, cho nên mới xài hết bản lĩnh toàn thân để lung lạc mình.
Nếu không, hắn cũng sẽ không bỏ ra vốn lớn như vậy, mới tới cả hoàng hậu điện ảnh Diệp Minh.
Triệu Thụy càng khẳng định hơn, mình về sau sẽ phải ẩn tàng hành tung, cố sức giảm thiểu sự hoài nghi của Hồ Kinh Vĩ và Hồ Lâm.
Nếu không, hắn còn chưa kịp lấy được trang Phong Thần chi thư trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo, thân phận đã bị bộc lộ triệt để, không thể không rời khỏi sòng bạc Duy Ni, rời khỏi Liên Đảo.
Như vậy sẽ là phiền phức rất lớn với hành động của hắn sau này.
Triệu Thụy đang suy nghĩ làm sao để đối phó với phiền phức tiếp theo, Hồ Lâm đã xông vào phòng làm việc của Hồ Tinh.
Cô lạnh lùng hỏi Hồ Tinh: “Hồ Tinh! Ông lại kêu một minh tinh lớn như Diệp Minh đi bồi tiếp một kinh lý đổ khu như Triệu Thụy hát karaoke à? Đây là chuyện gì? Ông phải nói rõ ràng cho tôi!”
Hồ Tinh vừa nghe, liền thầm kêu không hay, sao Lâm tiểu thư lại biết chuyện này chứ?
Hắn vội vàng đứng khỏi ghế bành, cười bồi nói: “Lâm tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?”
Hồ Lâm lườm hắn một cái, nói: “Đừng có giả ngu với tôi, không phải ông muốn tôi tự mình đi tìm ba tôi hỏi đó chứ.”
“Ái! Đừng! Tôi nói! Tôi nói!” Hồ Tinh sợ hãi xua loạn hai tay “Là như vầy, tôi không cẩn thận nhìn thấy cảnh bảo vệ Thi Long mà Thi gia phái tới gặp mặt Triệu Thụy. Thi Long này cô cũng thấy rồi, hẳn phải rõ ràng, đó là một nhân vật kiện ngạo bất tuần mắt để trên đỉnh đầu. Thế nhưng một nhân vật như vậy lại tỏ ra hết sức cung kính Triệu Thụy. Cho nên, chúng tôi cho rằng lai lịch của Triệu Thụy này không đơn giản như biểu hiện bề ngoài.”
Hồ Tinh nói vậy liền chạm tới sự nghi ngờ Triệu Thụy đã lâu trong đáy lòng Hồ Lâm.
Cô lại nhớ tới sát thủ mang mặt nạ bạc xuất hiện đêm đó, đồng thời không kìm được so sánh với Triệu Thụy.
Càng nghĩ càng cảm thấy thân hình Triệu Thụy và sát thủ mang mặt nạ bạc đó thập phần tương tự.
Thế là, cô vừa suy nghĩ, vừa từ từ hỏi: “Ý của ông là, cha tôi cho rằng Triệu Thụy chính là sát thủ mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện tối hôm đó?”
Hồ Tinh vội vàng đáp: “Cái này… bọn tôi tịnh không thể xác định. Bất quá, Hồ tiên sinh cảm thấy giữa hai người có lẽ có mối liên hệ gì đó. Dẫu sao, lai lịch của Triệu Thụy này thật quá thần bí, thậm chí đến quan hệ với Vân phu nhân ở Thi gia cũng hết sức mật thiết. Bất kể ra sao, có trăm lợi mà không hại. Cô cũng biết, Hồ gia chúng ta đang lâm vào nguy cơ to lớn, đã không thể giải quyết bằng thế lực thế tục, phải nhờ vào những kì nhân dị sĩ trong truyền thuyết mới được.”
“Vậy có cần phải dùng loại thủ đoạn đó không?” Hồ Lâm hỏi vẻ chẳng thân thiện gì.
Hồ Tinh cười khổ hỏi: “Vậy cô còn phương pháp nào tốt hơn nữa không?”
“Cho hắn tiền, cho hắn danh lợi địa vị, đối với chúng ta mà nói hẳn không phải là chuyện khó.”
Hồ Tinh trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi lại: “Lâm tiểu thư, cô thật sự cho rằng, Triệu Thụy làm một kinh lý đổ khu trong sòng bạc chúng ta là để kiếm tiền sao?”
Hồ Lâm ngẩn ra, không biết nói sao.
Hồ Lâm còn đang nói chuyện với Hồ Tinh, lúc này Triệu Thụy trong phòng karaoke đột nhiên cảm thấy ở cách Liên Đảo đại khái hai trăm hải lý có gợn sóng linh lực kì dị.
Đây là tiêu chí của việc Thiên Cương Trấn Yêu đảo xuất hiện!
Triệu Thụy cơ hồ không thèm suy nghĩ, lập tức rời khỏi sòng bạc, bay về phía Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Quả nhiên, bay trên mặt biển một lúc, Triệu Thụy liền nhìn thấy Thiên Cương Trấn Yêu đảo được sương mù dày đặc vây quanh từ từ nổi lên trên mặt biển.
Triệu Thụy đáp xuống đảo, lấy Phượng Hoàng bảo kính ra, khu trừ yêu thú lại gần, sau đó bay về phía ngọn núi cao nhất ở sâu trong đảo.
Mắt thấy lúc hắn sắp bay tới gần, đột nhiên một tiếng gầm kinh thiên động địa kèm theo yêu khí xung thiên từ trên đỉnh núi bùng ra, khiến cả Thiên Cương Trấn Yêu đảo đều chấn động.
Có vô số yêu thú hung mãnh bị uy thế cuồng mãnh đó dọa run lên cầm cập, đều im lặng co cụm trong rừng cây, hang đá, không dám thò ra.
Tiếng gầm truyền ra thật xa, thậm chí đến cả Liên Đảo ở cách mấy trăm hải lý cũng có thể lờ mờ nghe được.
Phượng Hoàng bảo kính của Triệu Thụy tựa hồ cũng chịu ảnh hưởng, mặt kính không ngờ lại phát ra gợn sóng như mặt nước, hiệu quả khu yêu giảm mạnh.
Triệu Thụy giật nảy mình, tuy hắn đã dự liệu trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo có thể tồn tại yêu thú cường đại.
Nhưng không ngờ yêu thú này lại hung hãn như vậy, cường đại như vậy!
Chỉ dựa vào yêu khí nồng nặc mà hắn cảm nhận được, có thể khẳng định, yêu thú thần bí trên đỉnh núi có lực lượng hơn xa mình!
Triệu Thụy lại càng cảm thấy tòa Thiên Cương Trấn Yêu đảo này lai lịch bất phàm.
Đồng thời, cũng càng thêm kính phục, hứng thú với tu chân giả kiến tạo tòa Thiên Cương Trấn Yêu đảo này.
Có thể nhốt nhiều yêu thú cường đại như vầy trên Trấn Yêu đảo, không cho chúng xông ra ngoài, đây không phải là chuyện mà tu chân giả bình thường có thể làm được.
E rằng chỉ có những tu chân giả đã đạt tới đỉnh mới có khả năng như vậy.
Chẳng lẽ Hồ gia ở Liên Đảo đã từng xuất hiện một vị Đại Thừa kì tu chân giả?
Thế nhưng vì sao Hồ gia lại không có người nào biết pháp thuật?
Thậm chí đến cả pháp thuật thô thiển nhất cũng không biết?
Ngoài ra, sao chưa từng nghe qua trong tu chân giới có một nhân vật như vậy?
Trong lòng Triệu Thụy đầy nghi vấn, hắn dừng chân lại, không leo lên đỉnh núi nữa.
Trên đỉnh núi tồn tại yêu thú cường đại, hắn không biết yêu thú đó bị phong ấn, hay là đang trông coi một loại bảo vật gì đó.
Nếu như nó là kẻ giữa của, vậy hắn lớ ngớ đi vào, chỉ sợ sẽ thành mục tiêu của yêu thú, gặp phải công kích điên cuồng.
Tuy hắn có Phượng Hoàng bảo kính có thể đuổi được yêu thú, nhưng trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy, Phượng Hoàng bảo kính không có bao nhiêu tác dụng với yêu thú thần bí đó.
Triệu Thụy suy nghĩ một hồi, lý trí nói với hắn, lựa chọn tốt nhất bây giờ là lặng lẽ rời đi.
Thế nhưng lòng hiếu kì của hắn lại không ngừng xúi giục hắn tiếp tục mạo hiểm xông lên.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Triệu Thụy cuối cùng quyết định, trước tiên cứ đi thăm dò tình hình cái đã.
Nếu quả thật tình huống không đúng, khi đó lại rời đi cũng không muộn.
Thế là, hắn mang mặt nạ lên, ẩn tàng khí tức của mình, đáp xuống sườn núi, tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Mắt thấy sắp lên tới đỉnh, một hang đá lớn bỗng xuất hiện trước mắt Triệu Thụy.
Cái hang này đủ chứa mấy chục người sóng vai nhau đi, luồng gió lạnh lẽo không ngừng từ trong hang thổi ra, khiến người ta cảm thấy rét lạnh từng cơn.
Triệu Thụy nhìn vào bên trong, hắn cảm thấy trong luồng gió mang theo yêu khí và mùi tanh hôi nồng nặc.
Vừa tiến vào cửa động, đang chuẩn bị tiếp tục tiến vào bên trong, dưới chân hắn bỗng sáng lên một chuỗi phù văn màu đỏ!
Không hay!
Trong lòng Triệu Thụy thầm kêu một tiếng
Không chút nghi ngờ, phù văn này là một loại cảnh báo xâm nhập, nói cho kẻ giữ của bên trong kia là có người tiến vào!
Quả nhiên, một tiếng gầm bảo liệt phẫn nộ từ trong hang xông thẳng ra, khiến cho tai Triệu Thụy lờ mờ phát đau.
Liền đó, một ngọn lửa dày đặc từ trong hang tuôn ra.
Triệu Thụy giật mình, vội vàng lộn ra sau một cái, từ trên núi cao vạn trượng lộn thẳng xuống dưới chân núi.
Luồng lửa dày đặc từ trong hang bắn ra, có thể nhìn thấy từ rất xa trong đêm tối.
Triệu Thụy thầm kêu một tiếng “hiểm thật”, nếu vừa rồi bị ngọn lửa đó phun trúng, chỉ sợ sẽ tương đối khó chịu.
Bất quá hắn cũng vui mừng là yêu thú trong động không xông ra truy kích.
Triệu Thụy vẫn không nhìn thấy được bộ dạng của yêu thú đó.
Bất quá, hắn đã có thể xác định, con yêu thú đó tịnh không phải bị phong ấn, mà là kẻ bảo vệ mạnh nhất trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Bởi vì nếu như bị phong ấn, sẽ không thể thi triển ra pháp thuật cường đại như vậy.
Còn như tiếng gầm vừa rồi, chính là cảnh cáo hắn.
Bảo hắn không được lại gần!
Lòng hiếu kì trong Triệu Thụy không chỉ không biến mất mà trái lại càng mạnh hơn.
Hắn muốn biết trong hang động trên đỉnh núi rốt cuộc có đặt hoặc có phong ấn thứ gì mà phải cần tới yêu thú thần bí cường đại như vậy canh giữ!
Bất quá, Triệu Thụy tịnh không tiếp tục tiến vào.
Bởi vì lần này hắn đã bị phát hiện, muốn lại gần hơn sẽ cực kì khó khăn, chỉ tổ trở thành mục tiêu công kích của yêu thú trong động mà thôi.
Ngoài ra, hắn đã ở trên đảo một đoạn thời gian rất dài, Trấn Yêu đảo có thể biến mất bất cứ lúc nào, vạn nhất tiến vào động mà bị mắc kẹt với yêu thú trong đó, tiến lui không được, sẽ gặp nguy hiểm.
Không bằng chờ lần sau khi Trấn Yêu đảo xuất hiện, lại lên tìm kiếm cũng chưa muộn.
Triệu Thụy đã có quyết định, bèn lập tức rời Thiên Cương Trấn Yêu đảo, trở về nhà ở Liên Đảo.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương