Thần ma chi mộ

Chương 441

“Đã lâu không gặp, Uy Kim tiên sinh.” Vi lão thái gia cười ha ha đi qua, cùng Uy Kim ôm nhau một cái, rồi hỏi: “Uy Kim tiên sinh, sao ngài lại đột nhiên ngàn dăm xa xôi từ Las Vegas tới Liên Đảo? Hơn nữa trước đó cũng không thông báo cho tôi một tiếng?” “Há, lão Vi tôn kính. Tôi nghe nói ông ở đây gặp một ít phiền phức, cho nên đặc ý chạy tới.” Uy Kim nghênh ngang ngồi trên sofa, vừa hút xì gà vừa nói “Tôi hết sức vừa mắt với sự phát triển của ngành cờ bạc giải trí ở Liên Đảo. Tôi cũng đã bỏ nhiều tiền vào thành phố này, cho nên tôi không muốn bất cứ ai, bất cứ chuyện gì ngăn cản kế hoạch của tôi. Bất quá, đáng tiếc là tôi nghe nói, quan hệ căng thẳng giữa các ông và Hồ thị gia tộc đã làm ảnh hưởng tới hoạt động kinh doanh của sòng bạc.” “Đó chỉ là ảnh hưởng tạm thời thôi.” Vi lão thái gia lạnh nhạt nói “Tôi sẽ nghĩ cách tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực nhanh nhất.” “Dễ vậy sao?” Uy Kim cắn xì gà, cười cười vẻ bí hiểm “Tuy sự hiểu biết của tôi với Liên Đảo không tường tận lắm, nhưng cũng biết Hồ thị gia tộc ở thành phố này có thế lực lớn cỡ nào. Hai đại gia tộc các ngươi đã khai chiến, vậy không phải ngày một ngày hai mà kết thúc được.” Vi lão thái gia hừ một tiếng, nặng nề chống gậy lên mặt đất, nói: “Ông nói vậy là có ý tứ gì? Muốn tôi giảng hòa với Hồ Kinh Vĩ? Uy Kim tiên sinh, tuy chúng ta là đồng bọn hợp tác, nhưng tôi nói thẳng cho ông, điều này không thể! Hồ Kinh Vĩ giết đứa cháu tôi yêu nhất, tôi tuyệt đối không tha cho hắn!” “Há! Không! Không! Không!” Uy Kim cười lớn xua xua tay nói “Lão Vi tôn kính, ông hiểu sai ý tôi rồi. Cừu hận của ông và Hồ gia, tôi hoàn toàn hiểu rõ, cũng hoàn toàn giúp đỡ, tôi tuyệt đối không ngăn cản ông!” “Thật sao?” Vi lão thái gia hơi hoài nghi đánh giá Uy Kim mấy cái, không biết vị đổ vương nổi danh trên quốc tế lần này tới đây rốt cuộc là có mục đích gì. Hoài nghi của Vi lão thái gia tịnh không duy trì bao lâu, đã bị Uy Kim chủ động tiết lộ. “Kỳ thật, lần này tôi tới đây là muốn giúp ông một tay.” “Há? Vì sao?” Vi lão thái gia tinh thần chấn động, Uy Kim xuất thân là Mafia, giao lưu rộng rãi, thế lực to lớn, có liên hệ với tất cả các thế lực tội phạm đen tối trên thế giới. Một nhân vật hùng mạnh như vậy, nếu đồng ý ra tay giúp mình, không chỉ sự an toàn của Vi thị gia tộc có thể được bảo đảm, nói không chừng còn có thể đả kích Hồ gia một cú thật mạnh. “Há, lão Vi tôn kính. Bởi vì chúng ta có chung lợi ích!” Uy Kim dùng tiếng Trung lõm bõm tiếp tục giải thích “Hồ thị gia tộc nắm quá nửa số khách sạn sòng bạc ở thành phố này. Mà thu nhập ngành cờ bạc của họ càng chiếm tới cả bảy mươi phần trăm cả ngành cờ bạc toàn thành phố. Đây chính là một khối thịt mỡ lớn. Nếu chúng ta hợp tác, giải quyết Hồ Kinh Vĩ, làm suy yếu thế lực Hồ gia, như vậy chúng ta có thể được từ đó bao nhiêu chỗ tốt?” “Hồ gia kinh doanh ở Liên Đảo nhiều năm như vậy, thế lực thâm căn cố đế. Muốn lay động nó rất không dễ dàng. Càng huống chi, bọn chúng có thể còn ẩn tàng một ít lực lượng thần bí…”. “Cái này ông đừng lo.” Uy Kim hất hất tay, xua tan lo lắng của Vi lão thái gia. “Ông có nghe nói tới Sơn Lão ám sát đoàn chưa?” “Sơn Lão ám sát đoàn?” Vi lão thái gia chưa từng nghe qua tổ chức nào như vậy. Uy Kim cười cười, giải thích: “Sơn Lão ám sát đoàn này thành lập cả ngàn năm lịch sử rồi, thuộc một phân chi của giáo phái thần bí cổ Ba Tư Y Tư Mã Nhân, thời kì phồn thịnh nhất từng uy chấn cả Âu Châu và khu Trung đông. Danh tướng, vua chúa các nước bị ám sát đoàn giết chết không sao kể xiết. Ban đầu Thập tự quân đông chinh, Sơn Lão ám sát đoàn cơ hồ trở thành ác mộng của tướng lĩnh quân Thập tự! Chỉ cần nghe nói tới tên Sơn Lão ám sát đoàn, ai ai cũng run rẩy. Đến một số vua chúa các nước gần đó cũng tỏ ý thần phục, không dám trái lệnh. Sơn Lão ám sát đoàn hoành hành mấy trăm năm, thậm chí còn đối kháng chính diện với đại quân Mông Cổ hoành hành vô địch thời bấy giờ, thích sát vô số tướng lĩnh Mông Cổ, khiến đại quân Mông Cổ đương thời hoành hành vô địch cũng tổn thất thảm trọng. Theo sử liệu ghi lại, Sơn Lão ám sát đoàn cuối cùng bị cháu của Thành Cát Tư Hãn tự mình suất lĩnh mười vạn đại quân tiêu diệt. Nhưng trên sự thực, bị tiêu diệt chỉ là thành viên vòng ngoài. Thích khách tinh nhuệ nhất của ám sát đoàn sớm đã chạy ra, đồng thời thành lập đoàn trở lại. Trải qua tám trăm năm phát triển, nó đã trở thành tổ chức ám sát khủng bố nhất, thần bí nhất thế giới! Bọn chúng giết người vô hình, khiến người ta biến mất trên cõi đời một cách thần không hay quỷ không biết. Rất nhiều sự kiện ám sát nổi tiếng trên thế giới đều do bọn họ làm.” Sắc mặt Vi lão thái gia hơi hơi lộ ra một tia vui vẻ: “Cũng có nghĩa là bọn họ có thể tiêu diệt tu hành giả mà Hồ gia mời tới?” Uy Kim mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể. Sự thần bí và cường đại của họ, ông không thể tưởng tượng được đâu.” Vi lão thái gia cười gian một tiếng: “Chỉ cần ông trừ diệt kẻ thần bí mà Hồ gia mời tới, vấn đề còn lại có thể hoàn toàn do chúng tôi giải quyết. Đến lúc đó, tôi nguyện ý phân một nửa số sòng bạc thu được từ Hồ gia cho ông. Ông thấy sao?” Uy Kim ngậm xì gà, cười lớn dùng lực ôm Vi lão gia tử một cái: “Tốt! Quyết định vậy đi. Chúng ta hợp tác, nhất định hết sức vui vẻ.” “Tôi cũng thấy thế.” Vi lão thái gia làm bộ cười vỗ vai Uy Kim nói. Cuộc nói chuyện giữa Uy Kim và Vi lão thái gia tịnh không kéo dài lâu lắm, nói xong chuyện chính liền cáo từ rời đi. Vi lão thái gia thấy Uy Kim khăng khăng muốn đi, cũng không miễn cưỡng, tiễn hắn ra cửa. Uy Kim lên chiếc Rolls Royce hàng hiếm tới Kim Duyệt đại tửu điếm thị sát. Khách sạn này do hắn đầu tư phần lớn, xếp hạng nhất trong những khách sạn sòng bạc ở Liên Đảo, hắn hết sức xem trọng. Muốn đi tới Kim Duyệt đại tửu điếm phải đi qua sòng bạc Duy Ni do Hồ gia kinh doanh. Uy Kim chờ khi xe chạy tới sòng bạc Duy Ni, đặc ý ra lệnh cho tài xế chạy chậm lại, quan sát ở cự ly gần đối thủ cạnh tranh trên thương trường này. Sinh ý sòng bạc Duy Ni tựa hồ vẫn hưng vượng như cũ, trên bãi đậu xe rộng lớn, các loại xe cô qua lại như thoi, từng đám người ra ra vào vào cửa chính sòng bạc. Uy Kim nhìn qua cửa kính xe cẩn thận quan sát một hồi, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh. Cái tụ bảo bồn lớn nhất Liên Đảo, thậm chí lớn nhất cả Á châu này, không bao lâu nữa sẽ thuộc về hắn. Trong khi Uy Kim đang quan sát sòng bạc Duy Ni, Triệu Thụy cũng lưu ý tới chiếc Rolls Royce này. Bất quá, ánh mắt của hắn tịnh không dừng lại lâu trên chiếc xe sang trọng này. Bởi vì, xe như vậy hết sức dễ gặp ở cửa sòng bạc Duy Ni. Thu ánh mắt lại, Triệu Thụy tiến vào cửa sòng bạc, thay đồ trong phòng thay đồ, rồi tới khu đánh bạc mà mình quản lý. Theo thường lệ, hắn để hai tay sau lưng, bắt đầu đi tuần tra trong khu đánh bạc. Mới đi được mấy bàn, Triệu Thụy đã phát hiện trong khu đánh bạc này có một nữ nhân bốn mươi mấy tuổi, dường như có hơi không bình thường lắm. Nữ nhân này mặc bộ đồ công chức màu kem, lương ưỡn thẳng, tóc bới sau đầu, mang kính gọng vàng, mặt đầy vẻ tinh minh ngạo mạn. Điều khiến Triệu Thụy cảm thấy bất thường là hành vi của nữ nhân này. Bà ta không tham gia đánh bạc, chỉ để hai tay sau lưng, chầm chậm loanh quanh gần bàn đánh bạc, bộ dạng như bà mới chính là chủ quản của khu đánh bạc này, còn Triệu Thụy chỉ là người đứng bên lề. Triệu Thụy hơi hoài nghi, vốn muốn trực tiếp đi tới hỏi, sau đó nghĩ lại, làm như vậy tựa hồ có hơi không thích hợp, bèn lôi Lý Bưu đang đánh bạc tới lúc vui vẻ ra hỏi thăm. Lý Bưu bây giờ cơ hồ đã thành đầu mối thông tin của cả sòng bạc, tìm hắn hẳn là không sai. Lý Bưu vừa nghe Triệu Thụy hỏi, vừa cầm thẻ đánh bạc tung hứng trong tay. Qua một lúc, hắn mới nói: “Nữ nhân đó tới sòng bạc chưa lâu, trước khi ngươi tới chừng hai ba tiếng đồng hồ. Bất quá, lai lịch hình như không nhỏ, đến tổng kinh lý làng du lịch Hồ Tinh cũng tự mình ra đón, khách khách khí khí. Ta nghe được một tin, cũng không biết thật giả. Hồ Kinh Vĩ dường như có ý mời người hợp tác, cùng hợp tác kinh doanh sòng bạc. Nữ nhân này không biết có liên hệ gì với chuyện đó không.” “Há? Thật sao?” Triệu Thụy hơi ngạc nhiên, Hồ Kinh Vĩ lũng đoạn ngành kinh doanh sòng bạc nhiều năm như vậy, cho dù bây giờ quyền kinh doanh mở rộng, nhưng vẫn nắm giữ quá nửa số sòng bạc toàn thành phố. Sao lại đột nhiên lôi kéo người hợp tác vào thời điểm này? Triệu Thụy suy nghĩ một hồi, lờ mờ cảm thấy, Hồ Kinh Vĩ làm như vậy rất có thể liên hệ với vụ tập kích mấy ngày trước. Có lẽ, Hồ Kinh Vĩ hi vọng thông qua cách này, lôi kéo thế lực nào đó, bảo đảm cho sự an toàn của Hồ gia, đồng thời chiếm cứ thượng phong trong cuộc đấu tranh gia tộc trên Liên Đảo. Chỉ là, nữ nhân ngạo mạn mang kính gọng vàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào thì không biết được. Đã không liên quan với mình, Triệu Thụy cũng không hứng thú nghe ngóng chuyện của người ta, chuẩn bị tiếp tục công tác của mình. Chính vào lúc này, một nhân viên phục vụ trong sòng bạc đưa một mâm rượu tới trước mặt nữ nhân đó, chuẩn bị cho nữ nhân đó một ly rượu giải khát. Đầy kịch tính là, Mễ Văn lúc này lại hoảng hốt bối rối xông từ trong đám người ra, dùng sức đụng vào người phục vụ đó. Phục vụ sinh đó hoàn toàn không có bất cứ phòng bị gì, lúc này đứng không vững, cả người bổ nhào tới trước. Chỉ nghe “ào” một tiếng, những ly rượu xếp đầy trên mâm hắn bưng cũng đồng thời đập lên người nữ nhân trung niên kia. Nữ nhân trung niên trợn mắt há miệng đúng nguyên chỗ cũ, rượu theo quần áo bà không ngừng nhỏ xuống, cả người bốc đầy mùi rượu, muốn nhếch nhác bao nhiêu đều có bấy nhiêu. Triệu Thụy ngạc nhiên, Mễ Văn trước giờ làm việc hết sức cẩn thận, sao lần này lại gây ra họa lớn như vậy? Còn như Lý Bưu, cái miệng càng há ra thành hình chữ O. Hắn hết sức rõ ràng, muội muội bảo bối của hắn lần này xui xẻo rồi. Khách đánh bạc gần đó thấy bà mắt kính nhếch nhác dị thường, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hả hê ôm bụng cười lăn lộn, hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của người ta. Nữ nhân trung niên đó khuôn mặt tức tới mức xanh lè, ngực không ngừng nhô lên hụp xuống, phải dùng hết toàn lực mới ngăn được mình không gầm thét lên tại chỗ. Nhân viên phục vụ đó đứng đần ra tại chỗ, tay chân thừa thãi, hắn hết sức rõ ràng, lần này mình đụng phải họa lớn rồi. Còn như Mễ Văn, tịnh không biết lai lịch của nữ nhân trung niên đó, ôm khuôn mặt nhỏ, trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi. Hôm nay cô đi làm vốn đã muộn, vội vội vàng vàng tới chỗ làm, ai biết lại xảy ra chuyện như vầy! Đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí!