Thần ma chi mộ
Chương 436
Triệu Thụy đi tới trước điện thờ, cẩn thận kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một lần, xác định quanh đó không có nguy hiểm gì, mới yên tâm cầm cái kính đó lên, cẩn thận đánh giá.
Cái gương đồng này phong cách cổ xưa, tạo hình hết sức tinh xảo, trên tay cầm có khắc minh văn cổ đại tinh mĩ.
Hai mặt trái phải gương đồng phân biệt khắc một con phượng hoàng.
Hai con phượng hoàng này phảng phất như sống động, từ từ bay lượn trong kính, thỉnh thoảng thay đổi vị trí.
Hào quang màu vỏ quýt từ trên thân con phượng hoàng tuôn ra, bao phủ cả mặt kính trong một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Triệu Thụy nắm tay cầm của kính, lật qua lật lại ngắm nghía, thích không rời tay.
Hắn có thể cảm thấy trong cái gương đồng cổ đại này lờ mờ tiết ra linh lực cường đại.
Triệu Thụy cơ hồ lập tức khẳng định, cái gương đồng này có chứa lực lượng cường đại, là một pháp bảo uy lực vô cùng.
Chỉ là với kiến thức quảng bác của hắn cũng không cách nào biết được đây rốt cuộc là kiện pháp bảo nào, phải sử dụng ra sao, và ai lại đặt nó trên hòn Trấn Yêu đảo hoang vu thần bí này.
Triệu Thụy trút chân khí vào chiếc gương đồng cổ đại, muốn thử khởi động nó.
Thế nhưng, loay hoay nửa ngày cũng không có bất cứ thu hoạch gì, chỉ đành bỏ qua.
Triệu Thụy xem xét kĩ lưỡng kiện bảo bối này, lộ ra nụ cười khổ.
Với hoàn cảnh trước mắt của hắn, cần gấp một kiện pháp bảo có uy lực mạnh, giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm.
Thế nhưng tấm gương đồng trên tay, lại không cách nào khởi động!
Triệu Thụy không khỏi thở dài, cảm thấy vận khí của mình hôm nay thật chẳng ra sao.
Đang chuẩn bị thu cái gương đồng lại, tìm cách rời khỏi đảo lần nữa, Triệu Thụy đột nhiên nhớ lại, yêu vật trên đảo đã cảm thấy sợ sệt tấm gương đồng này như vậy, đến mức cho dù tấm gương đồng cất sâu dưới đất vẫn không dám lại gần.
Như vậy, nếu hắn cầm tấm gương này trong tay mà đi ra, những yêu vật điên cuồng đó, nói không chừng cũng tránh hắn không kịp!
Nếu quả thật như vậy, hắn không chỉ có thể thoát khỏi hiểm cảnh, mà hành trình trên Trấn Yêu đảo cũng thuận lợi hơn nhiều.
Đương nhiên, đây chỉ là một phán đoán, vạn nhất phán đoán sai, vậy hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Bất quá, thử một lần vẫn tốt hơn nhiều so với ở lại trong hang động này!
Triệu Thụy cẩn thận cân nhắc, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể làm được, không khỏi mừng rỡ trong lòng, quyết định mang bảo kính này rời khỏi hang động.
Lại đi qua thông đạo quanh co khúc khuỷu, Triệu Thụy đến cửa hang.
Bên ngoài hang, không biết bao nhiêu yêu vật li chi lít chít phân bố trong không trung, trên mặt đất, nhìn không thấy chỗ tận cùng.
Những yêu vật này nhìn thấy Triệu Thụy, liền giống như thủy triều xông lên mấy bước, tròng mắt đỏ hồng đồng thời gào lên.
Tiếng kêu sắc nhọn, đầy hung ác, dường như muốn xé Triệu Thụy thành mảnh vụn!
Nếu như là người hơi nhỏ gan một chút, thấy cảnh khủng bố như vậy, chỉ sợ sớm đã nhũn cả hai chân ra rồi.
Triệu Thụy trái lại tỏ ra hết sức bình tĩnh lạnh lùng, hắn không nhanh không chậm lấy ra bảo kính, lắc lắc trong tay, mấy tia sáng màu vỏ quýt từ trong kính tuôn ra, rơi lên phía trước người hắn.
Những yêu vật bị tia sáng màu vỏ quýt chiếu tới, dường như bị tạt acid sulfuric, kêu rít lên, búng mạnh ra sau.
Những yêu vật gần đó cũng thu lại bộ dạng hung ác điên cuồng ban đầu, sợ hãi lui về phía sau.
Triệu Thụy mừng rỡ, không ngờ bảo kính này lại được việc như vậy, chưa hoàn toàn khởi động, lại có thể khiến những yêu vật này sợ hãi lui xa, đây là một bất ngờ thật lớn.
Hắn bèn cẩm bảo kính trong tay, sải bước đi về phía những yêu vật khắp đồng khắp núi đó.
Những yêu vật li chi lít chít giống như thủy triều, rẽ sang hai bên, chừa ra một thông đạo, để mặc Triệu Thụy đi qua, không dám ngăn trở chút nào.
Triệu Thụy đang chuẩn bị nhân cơ hội này bay thẳng lên định cao nhất trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, cơ hồ khiến hắn đứng không vững.
Sương mù bao phủ quanh Trấn Yêu đảo cũng nhanh chóng tan đi.
Triệu Thụy thầm kêu một tiếng xui xẻo, vào thời điểm này mà Trấn Yêu đảo lại muốn biến mất!
Hắn chỉ đành vứt bỏ ý định lợi dụng bảo kính đi lên đỉnh cao nhất, nhanh chóng bay khỏi Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Hắn vừa đằng không bay lên, cả hòn đảo đã biến mất vô thanh vô tức trên mặt biển.
Triệu Thụy nhìn xuống dưới, chỉ thấy mặt biển mênh mông, rồi bay thẳng về nhà.
Hắn cảm thấy lần này mình lên đảo vẫn rất có thu hoạch, không chỉ thu được mấy hòn nội đan yêu vật, mà còn được một bảo kính không biết tên.
Có bảo kính này, lần sau lên Trấn Yêu đảo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chí ít những yêu vật trên đảo cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn cho hắn, con đường lên đỉnh núi của hắn cũng thuận lợi hơn nhiều.
Chỉ lá cách dùng và lại lịch của bảo kính này hắn trước sau vẫn không làm rõ được, chỉ dùng bảo kính để khu yêu, không khỏi có hơi lãng phí rồi.
Triệu Thụy lại nghiên cứu bảo kính một hồi, sau khi không thu hoạch được gì, đặc ý vào Thiên Phúc ảo cảnh, tìm Luyện khí tông sư Huyền Linh, hi vọng có thể thu được chút tin tức từ chỗ lão.
Thế nhưng, khiến Triệu Thụy bất ngờ là, tu chân giới luyện khí đệ nhất nhân, Huyền Linh đại sư kiến thức uyên bác, lại chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe qua pháp bảo như vậy!
Đến viễn cổ thần khí trong Tiên Ma lăng viên, Huyền Linh đại sư cũng có thể nói ra cách dùng và lai lịch của chúng, nhưng một tấm kính như vậy, Huyền Linh đại sư lại không biết gì.
Như vậy chỉ có một loại tình huống, kiện pháp khí này từ khi ra đời chưa từng lộ diện trên tu chân giới, vẫn được cất kĩ trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo!
Triệu Thụy lang thang một vòng trên Thiên Phúc ảo cảnh, thu hoạch duy nhất là, Huyền Linh đại sư nói với hắn, bảo kính này có lẽ phải dùng một loại mật chú đặc thù nào đó mới khởi động được.
Bất quá, rốt cuộc là mật chú ra sao, tìm đâu ra mật chú, thì chỉ có Triệu Thụy tự mình thử vận may thôi.
Triệu Thụy không thu hoạch được gì, rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, trong lòng hơi phiền não.
Hắn mạo hiểm lớn như vậy, được bảo vật như vậy, lại chỉ có thể ngắm nghía, không biết sử dụng ra sao, hơn nữa còn không biết sau này có cơ hội sử dụng hay không.
Do nhất thời nửa khắc không dùng được, Triệu Thụy quẳng bảo kính vào Càn Khôn giới chỉ, không quản nó nữa.
Tắm rửa xong, Triệu Thụy đi ngủ, ngày hôm sau thức dậy đúng giờ.đi làm.
Vừa tới sòng bạc Duy Ni, Triệu Thụy thấy bảo vệ toàn bộ đã đổi sắc mặt, số lượng cơ hồ tăng tới hai lần, ai nấy đều cầm súng.
Những bảo vệ này mình hổ thân gấu, thần tình bưu hãn, cho dù cố ý che đậy, trên mình cũng tán phát ra sát khí lăng lệ, vừa nhìn đã thấy ngay đây là những chiến sĩ đã từng lăn lộn trên chiến trường.
Bọn họ kiểm tra cẩn thận mỗi một vị khách tiến vào sòng bạc, nghiêm khắc chưa từng có trước đây!
Triệu Thụy thông qua kiểm tra rất thuận lợi, tiến vào sòng bạc, cảm thấy rõ ràng bầu không khí cả sòng bạc rất quái dị, trong không khí đầy cảm giác khẩn trương, rất nhiều nhân viên và khách khứa tụm năm tụm ba, đang nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Không chỉ như vậy, nhân viên bảo vệ trong sòng bạc cũng tăng lên nhiều, tuần tra khắp nơi, không dám buông lỏng chút nào.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Triệu Thụy phỏng đoán như vậy, vừa khéo nhìn thấy Lý Bưu đang tươi cười niềm nở đứng tán dóc trong một đám khách.
Thế là, hắn đi qua, vỗ vỗ vai Lý Bưu.
Lý Bưu quay lại nhìn, thấy Triệu Thụy, bèn vội vàng bước ra khỏi đám người, hỏi: “Huynh đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Triệu Thụy đưa hắn điếu thuốc rồi hỏi: “Trong sòng bạc có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên tăng thêm nhiều bảo vệ vậy?”
“Ê, thuốc nảy không tệ.” Lý Bưu cầm điều thuốc nhìn ngó, rồi châm lửa “Ngươi là kinh lý khu này, vậy mà hoàn toàn không biết?”
“Ta mới vừa đi làm, đã phát hiện không khí dường như có chỗ không đúng.”
“Vi gia nhị thiếu Vi Sở Chi chết rồi, ngay tối hôm qua.” Lý Bưu nhỏ giọng nói.
“Vi Sở Chi chết rồi?”
Triệu Thụy cảm thấy thập phần bất ngờ, tuy nói Vi Sở Chi bị hắn đánh rất thảm, xương cốt toàn thân vỡ nát không ít.
Thế nhưng, hắn xuống tay vẫn có phân tấc.
Theo đạo lý mà nói, chỉ cần trị liệu thích hợp, trình độ thương thế như vậy có lẽ sẽ khiến Vi Sở Chi tàn phế, nhưng sẽ không đưa hắn vào chỗ chết.
Sao chưa được mấy ngày, Vi Sở Chi bỗng nhiên chết?
Triệu Thụy đang cảm thấy kì quái, Lý Bưu đã nhỏ giọng, ghé tai Triệu Thụy thì thầm: “Có tin đồn, Vi Sở Chi bị Hồ lão đại phái người thanh toán, bây giờ Vi gia đang tức giận như điên, muốn tìm Hồ gia báo thù đó!”
Triệu Thụy lúc này mới minh bạch, thì ra cái chết của Vi Sở Chi tịnh không có quan hệ gì với mình, mà là ân oán giữa Hồ gia và Vi gia.
Hồ Kinh Vĩ cũng thật khí phách, dám nghĩ dám làm, để đòi công đạo cho con gái, thật sự giết chết Vi Sở Chi, không ngại trở mặt triệt để với một trong tam đại danh môn Liên Đảo, Vi gia!
Triệu Thụy không khỏi nhìn ông trùm cờ bạc với con mắt khác.
Trong khi Triệu Thụy nghe ngóng tình hình từ chỗ Lý Bưu, trong sòng bạc đột nhiên hơi rối loạn.
Triệu Thụy nhìn về hướng rối loạn, chỉ thấy Hồ Lâm mặc bộ áo liền váy màu đen, dưới sự hộ vê của một lượng lớn bảo vệ, đi về hướng này.
Tổng kinh lý Hồ Tinh của sòng bạc Duy Ni đầu đầy mồ hôi đi theo cạnh Hồ Lâm, đang hết lời khuyên bảo, hi vọng trong thời điểm nhạy cảm này, Hồ Lâm rời khỏi sòng bạc, trở về nhà là tốt nhất.
Hồ Lâm bị lải nhải cũng hơi bực, mày liễu dựng đứng, lạnh lùng quẳng một câu: “Nhảm! Chuyên của tôi không tới lượt ông quản!”
Những lời còn lại của Hồ Tinh đều nghẹn lại nơi cuống họng, không nói ra được nữa.
Hồ Lâm lúc này cũng phát hiện ra Triệu Thụy, bèn lười liếc Hồ Tinh lấy một cái, vẫy vẫy tay với Triệu Thụy.
“Lâm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?” Triệu Thụy mỉm cười đi tới, hỏi.
“Đương nhiên có chuyện rất quan trọng.” Hồ Lâm đánh giá hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ta muốn tới trường đua ngựa, ngươi đi theo ta.”
“Xin lỗi, tiểu thư, tôi là kinh lý đổ khu của sòng bạc, không phải hướng dẫn viên, hơn nữa tôi đang giờ làm việc, chỉ sợ không có thời gian rảnh.” Triệu Thụy uyển chuyển cự tuyệt.
Hồ Lâm bây giờ đã nghi ngờ hắn, tìm hắn khẳng định không có chuyện gì tốt, hắn tránh xa mĩ nhân lãnh diễm này một chút vẫn tốt hơn.
Hồ Lâm không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Hồ Tinh một cái.
Hồ Tinh liền hết sức hiểu ý nói với Triệu Thụy: “Ngươi bây giờ đổi công việc rồi, thành hướng dẫn viên, nhiệm vụ hôm nay chính là theo Lâm tiểu thư, làm Lâm tiểu thư cao hứng. Còn như công tác trong sòng bạc, giao cho người khác làm. Nhớ, nhất định phải làm Lâm tiểu thư hài lòng!”
Triệu Thụy trong lòng hết sức xem thường tổng tài, hắn không có cớ thoái thác, chỉ đành miễn cưỡng gật gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương