Thần ma chi mộ

Chương 394

Rời khỏi bệnh viện, Triệu Thụy lái xe đưa mẹ con Tiêu Phương về nhà. Đỡ Tiêu mẫu nằm lên giường, Triệu Thụy dùng tay bắt mạch của Tiêu mẫu, rồi trút mấy tia chân khí cực nhỏ vào trong. Chân khí thuận theo kinh mạch của Tiêu mẫu, lưu động trong cơ thể, phản hồi toàn bộ tình huống cơ thể Tiêu mẫu về cho Triệu Thụy. Sau nửa phút, Triệu Thụy đã hiểu biết tường tận về tình huống thân thể và bệnh mà Tiêu mẫu mắc phải. “Thế nào? Triệu đại ca, anh có nắm chắc trị khỏi cho mẹ em không?” Tiêu Phương chờ Triệu Thụy bắt mạch xong, mở đôi mắt to, mang vài phần khao khát lẫn vài phần khẩn trương dò hỏi. “Hẳn là không vấn đề gì.” Triệu Thụy ôn hòa an ủi “Bất quá ta phải suy nghĩ phương án trị liệu một chút, cần yên lặng một mình, ngươi đừng quấy rầy ta.” Nói xong, Triệu Thụy đi vào thư phòng, đóng cửa bắt đầu suy nghĩ phương pháp trị liệu. Theo tình huống hắn vừa biết được, có một chỗ ở giữa xương sống Tiêu mẫu, vì trước kia bị va chạm mà lại không được chữa trị tốt lắm, dẫn đến thần kinh xương sống bị hủy, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu trong bệnh bại liệt của bà. Ngoại trừ chỗ đó ra, do nhiều năm bệnh nằm trên giường, cơ bắp Tiêu mẫu cũng hơi suy thoái, cần phải khôi phục. Ngoại trừ dùng chân khí trị liệu ra, còn phải dùng dược vật phối hợp mới được. Triệu Thụy lấy từ Càn Khôn giới chỉ ra Tử Thanh Tiên Y thần điển, cẩn thận lật đọc, tìm phương pháp trị liệu trong đó. Sau đại khái ba mươi phút, Triệu Thụy lập ra kế hoạch trị liệu, hắn chuẩn bị trước tiên dùng chân khí tiến hành trị thương cho Tiêu mẫu, tiến hành trị liệu sơ bộ cho chỗ bị thương của bà. Sau đó, lại cho Tiêu mẫu phục dụng đan dược đặc chế. Nếu như thuận lợi, Tiêu mẫu hẳn sẽ bình phục rất nhanh. Lập kế hoạch rồi, Triệu Thụy không bỏ lỡ thời gian, nhanh chóng dùng Ngũ Phương luyện thần lô chế ra đan dược đặc chế, lại đi ra ngoài mua ngân châm rồi mới trở về bên giường, tiến hành trị liệu cho Tiêu mẫu. Cắm ngân châm vào huyệt vị của Tiêu mẫu, Triệu Thụy dùng chân khí truyền theo ngân châm vào bên trong. Thật ra, hắn hoàn toàn có thể không dùng ngân châm, nhưng vì không muốn tỏ ra quá kinh thế hãi tục, cần phải dùng thứ này để che giấu. Chân khí thuận theo ngân châm tiến vào kinh mạch, tụ tập ở chỗ bị thương trên xương sống, tiến hành tu bổ vết thương. Rất nhanh, Tiêu mẫu liền cảm thấy một cổ nhiệt lưu nhỏ xíu không ngừng lưu động ở chỗ vết thương trên lưng, làm người ta cảm thấy hết sức dễ chịu. Bà không khỏi hơi kinh hỷ “ồ” khẽ một tiếng, từ khi bại liệt tới nay, đã nhiều năm rồi chỗ đó không có cảm giác gì. Không ngờ mấy cây ngân châm của Triệu tiên sinh này lại làm bà cảm giác được nhiệt lưu! Lòng tin của bà đối với Triệu Thụy không khỏi tăng thêm vài phần. Sau khi Triệu Thụy duy trì truyền chân khí vào cơ thể Tiêu mẫu khoảng mười mấy phút, mới rút ngân châm ra, rồi đưa ba viện đan dược đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu mẫu uống. Lại chờ mấy chục phút, đoán dược lực đã hoàn toàn phát huy tác dụng, Triệu Thụy mới nói với Tiêu mẫu: “Bác à, bây giờ bác đứng lên, thử đi hai bước xem sao.” “Đây… là khỏi rồi sao? Tôi quả thật… đi được à?” Trong giọng Tiêu mẫu mang vài phần hoài nghi, bà bại liệt nhiều năm, đã lâu chưa từng đi đứng. Thế nhưng người trẻ tuổi này, chỉ trị liệu cho bà vẻn vẹn một tiếng đồng hồ, đã bảo bà tự mình bước đi. Điều này không khiến bà hoài nghi không được. Bệnh nan y mười mấy năm, sao có thể trị khỏi trong một tiếng đồng hồ ngằn ngủi? Trừ phi thần tiên thì còn được! Tiêu Phương cũng nghi ngờ y như vậy, bất quá nó khôn ngoan ngậm miệng, không có nghi ngờ chất vấn gì hết. Cho dù hai mẹ con đều thập phần nghi hoặc, nhưng cũng hết sức phối hợp với Triệu Thụy. Tiêu Phương đỡ mẹ ngồi dậy khỏi giường, chuẩn bị xuống đất đi lại. Thần sắc Tiêu Phương tỏ ra có chút khẩn trương. Chuyện này quan hệ đến sự khỏe mạnh về sau của mẹ nó, nó có muốn bình tĩnh cũng khó làm được. Đầu tiên Tiêu mẫu thử giơ chân ra, dùng mũi bàn chân nhẹ nhàng tiếp xúc với đất, rồi từ từ dùng lực, dựa vào sức mình mà đứng dậy. Sau khi xác định mình có thể đứng vững, bà mới cẩn thận dè dặt bước ra một bước. Bà không bị ngã, bèn thử bước tiếp bước thứ hai, bước thứ ba… Ban đầu Tiêu mẫu đi còn lắc lắc lư lư, nhưng sau khi thích ứng, liền có thể đi lại trong phòng hết sức thuận lợi, cơ hồ không khác gì người bình thường! “Trị khỏi rồi! Bệnh tôi cuối cùng cũng được trị khỏi rồi! Tôi có thể xuống đất đi lại được rồi!” Đi đi lại lại trong phòng một vòng, cuối cùng sau khi xác định mình đã triệt để bình phục, trên mặt Tiêu mẫu đầy vẻ hưng phấn cực độ, thân thể kích động tới mức phát run. Bại liệt nhiều năm, hôm nay lại thoát khỏi khổ hải, loại tâm tình kích động này một người bình thường có thể thể hội được sao? Tiêu Phương càng trợn tròn mắt, nhìn mẹ mình khỏi bệnh, trong mắt đầy nước mắt vui mừng. Nó cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn lại, một câu cũng không nói ra được. Bệnh của mẹ nó đã trị liệu nhiều năm, đến chuyên gia y học của bệnh viện tốt nhất Tân Dương cũng cho rằng bệnh của mẹ nó không còn nửa điểm hi vọng có thể chữa khỏi. Thế nhưng, Triệu Thụy lại làm cho mẹ nó khôi phục chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đồng thời có thể đi lại thuận lợi! Đây đúng là khiến người ta không cách nào tin nổi! Có lẽ, chỉ có thể dùng từ “kì tích” để hình dung sự khôi phục của mẹ nó! “Kì tích! Đúng là kì tích!” Tiêu Phương che miệng, lầm bầm nói, ánh mắt hướng về Triệu Thụy đầy cảm kích vô cùng. Nó muốn cảm ơn Triệu Thụy, lại cảm thấy bất luận dùng từ ngữ gì, cũng không cách nào biểu đạt được sự cảm kích của mình đối với Triệu Thụy. Qua rất lâu, hai mẹ con mới từ từ bình phục từ trong kích động. Tiêu mẫu tới gần Triệu Thụy, hai gối gập lại, quỳ xuống run giọng nói: “Triệu tiên sinh, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, đại ân của anh đối với mẹ con tôi, chúng tôi cả đời cũng không trả hết!” Triệu Thụy thấy vậy vội vàng đỡ bà ta dậy, mỉm cười nói: “Sao bác lại nói thế, đây chỉ là chuyện vặt, bác ngàn vạn lần đừng xem trọng thế. Đùng rồi, thân thể bác mới vừa bình phục, bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt. Tiêu Phương, mau đưa mẹ lên giường nghỉ đi.” Tiêu Phương vội vàng đáp ứng một tiếng, bước qua dìu mẹ lên giường nghỉ. “Triệu đại ca, y thuật của anh thật là cao minh nha! Đúng là thần y, so với Xa phó viện trưởng đó không biết cao hơn bao nhiêu lần!” Tiêu Phương chăm sóc cho mẹ nằm xuống xong, quay đầu nhìn Triệu Thụy, hết sức sùng bái nói. “Không phải ta cao minh, mà là hắn quá kém.” Triệu Thụy cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Trị bệnh cho Tiêu mẫu xong, Triệu Thụy trực tiếp trở về cục cảnh sát làm việc. Tiêu Phương thì ở lại trong nhà, tiếp tục chăm sóc cho mẹ. Thấy mẹ hưng phấn đi đi lại lại trong nhà, Tiêu Phương không khỏi nhớ lại thái độ của Xa phó viện trưởng đối đãi với mẹ nó. Nó cắn hàm răng bạc, trong lòng tức giận bất bình, cảm thấy phải báo thù một lần cho thích đáng. Nghiêng đầu suy nghĩ, nó quyết định mang mẹ tới bệnh viện khoe khoang, kích thích tên lang băm đó thật mạnh, tiết ra một ngụm ác khí. Tiêu mẫu vốn cảm thấy làm vậy có hơi trẻ con quá, nhưng Tiêu Phương hết sức kiên trì, cũng đành theo nó. Ăn cơm trưa xong, hai mẹ con Tiêu Phương lại tới phòng khám chuyên gia về xương sống, Tiêu Phương tiến vào phòng khám đầu tiên, để mẹ chờ bên ngoài. “Ngươi tới đây làm gì? Không phải nói ta là lang băm sao? Thế nào? Bây giờ lại đến cầu xin ta hả? Ngươi có bản lãnh thì đừng tới!” Xa phó viện trưởng trầm mặt, liếc Tiêu Phương một cái rồi cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói “Bệnh của mẹ ngươi, ta đây trị không khỏi, cho dù trị khỏi, ta cũng không trị, ngươi đi nhờ người khác cao minh hơn đi!” Nói xong hắn căm ghét xua xua tay, giống như đuổi ruồi nhặng, muốn đuổi Tiêu Phương ra. Tiêu Phương hai tay để sau lưng, nháy mắt, vẻ mặt hồn nhiên nói: “Đúng đó, tôi biết ông là lang băm, trị không khỏi được bệnh của mẹ tôi, cho nên đã nhờ người khác trị khỏi cho mẹ tôi rồi. Lần này tới là muốn cho ông biết. Người y thuật cao minh, phẩm đức cao thượng trên đời này còn nhiều lắm. Ông so với người ta cũng chẳng là gì cả.” Xa phó viện trưởng thấy Tiêu Phương nói vậy không khỏi nổi điên trong lòng, đang muốn ngoác miệng chửi mắng, đá con nhỏ này ra ngoài. Đúng lúc này, mẹ Tiêu Phương chen vào trong phòng khám. Xa phó viện trưởng không khỏi giật nảy mình, tròng mắt thiếu chút nữa nhảy cả ra ngoài. Câu chửi rủa càng tắc nghẽn ở cổ họng, phun ra không được, nuốt xuống không xong. Hắn trợn mắt há miệng, đờ đẫn đánh giá mẹ Tiêu Phương hết lần này tới lần khác, vẫn không thể tin được những gì mình thấy. Hắn đã trị qua cho bệnh nhân này, hết sức rõ ràng bệnh tình của bà. Hắn biết xương sống bà bị tổn thương nghiêm trọng, với trình độ y thuật hiện đại, không có cách nào trị khỏi, thậm chí hơi khôi phục một chút cũng đã cực kì khó khăn rồi. Thế nhưng, một người bệnh nặng thế này, mấy tiếng đồng hồ trước còn ngồi xe lăn, nửa người bại liệt, không thể động đậy, đến bây giờ lại đột nhiên có thể tự do hành động! Đây đúng là không cách nào giải thích bằng nguyên lý y học! Đây rốt cuộc là chuyện gì! Trên người bệnh nhân này rốt cuộc xảy ra kì tích gì! “Bệnh… của mẹ ngươi khỏi rồi? Sao… sao mà khỏi được?” Xa phó viện trưởng lắp ba lắp bắp hỏi một câu. “Đương nhiên là trị khỏi rồi. Vừa rồi không phải tôi nói với ông rồi sao?” Tiêu Phương nhìn vẻ chấn kinh của Xa phó viện trưởng, chỉ cảm thấy một ngụm ác khí lắng đọng trong ngực cuối cùng cũng phun ra được, tâm tình thoải mái vô cùng. “Triệu đại ca tôi còn không phải là bác sĩ chuyên môn, kết quả chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ, đã trị khỏi bệnh cho mẹ tôi. Hừ, ông còn là phó viện trưởng, chuyên gia khoa xương, lại không có nửa biện pháp.” Xa phó viện trưởng như bị tát mạnh một cú thẳng vào mặt, trên mặt thoạt xanh thoạt đỏ, như kính vạn hoa vậy. Hắn nhìn bộ mặt thổi da trâu bay tới trời của Tiêu Phương, biết con nhỏ này chủ đích tới để đập bảng hiệu rồi. Hắn không khỏi thẹn quá hóa giận, đứng phốc dậy, chuẩn bị đuổi hai người ra khỏi cửa. Thế nhưng, Tiêu Phương lại nhanh hơn một bước, cười hì hì kéo mẹ nhanh chóng rời khỏi phòng khám, bỏ lại một mình Xa phó viện trưởng bị những bệnh nhân trong phòng khám ném tới những ánh mắt khinh thường.