Thần ma chi mộ
Chương 381 : Hai kiện bảo vật
Tiễn người nhà của Lương Đông Hải đi rồi, Triệu Thụy lại lặng lẽ quay về bên cạnh đám Đường Lỗi, chuẩn bị tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm Lương Đông Hải.
Còn chưa gặp mặt Đường Lỗi, chuông điện thoại bỗng reo lên, là Đinh Linh gọi tới, đầu tiên là hỏi vị trí của hắn, sau đó bảo hắn lập tức đi tới kho hàng hướng đông nam, nói là có phát hiện quan trọng.
Trong lòng Triệu Thụy liền minh bạch, khẳng định là cảnh sát đã phát hiện ra thi thể bọn Lương Đông Hải, bèn đáp ứng một tiếng, đi tới.
Khi hắn trở lại khu nhà kho, sự im ắng ban đầu của khu này đã bị đèn hiệu nhấp nháy của cảnh sát phá tan triệt để.
Đưa mắt nhìn ra, khắp nơi đậu đầy xe cảnh sát, hàng trăm cảnh sát vũ trang tận răng như lâm đại địch, phong tỏa triệt để khu vực này, không cho người ngoài tiếp cận.
Triệu Thụy lấy thẻ ra đeo trước ngực, rồi tiến vào kho hàng tìm Đinh Linh.
Cơ hồ chẳng tốn bao nhiêu công phu, Triệu Thụy đã tìm được chỗ Đinh Linh đang có mặt, cô đang đứng thẳng tắp ở cách thi thể Lương Đông Hải không xa, nhìn màn đêm tối đen ở nơi xa, mày liễu hơi cau lại, dường như đang buồn bực vì chuyện gì đó.
“Đinh đội trưởng, cô tìm tôi à?” Triệu Thụy đi tới, hỏi một câu.
“Ngươi vừa rồi đi đâu, sao không đi cùng với Đường Lỗi?” Đinh Linh tỉnh táo lại, nhìn hắn một cái, trực tiếp hỏi.
Triệu Thụy lấy cái cớ đã chuẩn bi từ trước để trả lời: “Cô không phải phân phó bọn tôi tìm chỗ hạ lạc của Lương Đông Hải sao? Khu vực phân cho chúng tôi to như thế, nhân thủ lại ít như thế, tôi chỉ đành phân công hành động với Đường Lỗi.” Trong đầu Đinh Linh lúc này đầy những thông tin liên quan tới vụ án của Lương Đông Hải, cũng không nghi ngờ cách nói của Triệu Thụy.
Triệu Thụy ngừng lại, rồi làm bộ hỏi: “Đúng rồi, Đinh đội trưởng, ở đây xảy ra sự kiện gì mà gọi chúng tôi tới gấp vậy? Không tìm Lương Đông Hải nữa sao?”
“Không cần tìm nữa, Lương Đông Hải ở đây rồi, hắn đã bị người giết!”
“Ồ? Lương Đông Hải bị người giết rồi! Hắn nổi tiếng khó đối phó, cả mười năm nay cảnh sát không có biện pháp gì với hắn, sao lại đột nhiên chết bất đắc kì tử vậy?” Triệu Thụy làm bộ kinh ngạc hỏi.
Đinh Linh cũng đang buồn bực vì chuyện này, nghe Triệu Thụy hỏi vậy, nóng nảy xua tay nói: “Nguyên nhân vụ này đang được điều tra, Đường Lỗi đã tới rồi, ngươi đi theo cùng hắn, khám xét hiện trường, xem có thể phát hiện điều gì không?”
Triệu Thụy đáp ứng một tiếng, xoay người đi tìm Đường Lỗi.
Đinh Linh thì lại dùng tay xoa xoa thái dương nhẵn bóng, tỏ ra thập phần đau đầu.
Theo tin tức trước mắt mà cô nhận được, ngoại trừ Lương Đông Hải còn có mười mấy người Nhật Bản cũng chết ngang trong khu này.
Những người Nhật Bản này tuyệt đại bộ phận đều cầm vũ khí hạng nặng mà đến cảnh sát cũng không được trang bị, phải nói là có sức chiến đấu rất mạnh mẽ.
Thế nhưng, những người này lại bị đánh thành tổ ong trong một thời gian rất ngắn, tử trạng kì đặc phi thường, dường như hoàn toàn không có lực hoàn thủ!
Những người Nhật Bản này có liên hệ như thế nào với Lương Đông Hải? Bọn họ rốt cuộc bị ai giết? Vì sao lại bị giết?
Từng cái nghi vấn trồi lên từ đáy lòng Đinh Linh, lại chẳng tìm ra chỗ nào giải thích được.
Thế nhưng, cô lại phải tìm ra giải thích, chết nhiều người như vậy, với lại còn gồm cả người nước ngoài, đây là một vụ đại án, nếu không thể phá án trong thời gian nhanh nhất sẽ dẫn tới phiền phức to lớn.
Đinh Linh đang phiền não ở đó, lão Vương được cô phái đi khảo sát hiện trường chạy lại báo cáo:
“Đinh đội trưởng, chúng tôi đã khảo sát quanh đây, phát hiện mặt đường trên đường cái có một số chỗ bị ngoại lực to lớn phá hoại.
Ngoài ra, trong khoảng năm trăm mét còn có hai hố lớn đường kính tới năm mét, đúng là giống như bị tên lửa đạn đạo bắn phá vậy! Thế nhưng chúng tôi lại không phát hiện bất cứ tàn tích thuốc nổ nào ở đó, chỉ phát hiện một ít bột đá kì quái.”
Nghe báo cáo của lão Vương, Đinh Linh thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy vụ này càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng bí ẩn.
Trong đầu cô rối thành một đống, không có chút đầu mối nào.
“Lão Vương, ông là cảnh viên lão thành, có nhận định gì với vụ án mới phát hiện này không?” Cô vô ý hỏi một câu.
“Nhận định của tôi?” Lão Vương cảm thấy có chút bất ngờ, thật ra lão cũng chẳng có manh mối nào y như vậy thôi “Tôi không có nhận định gì. A, tôi chỉ cảm thấy những vết tích đó giống như do hai người khổng lồ giao chiến kịch liệt để lại vậy.”
Nói tới đây, lão Vương chuyển giọng đùa cợt: “Những vật khổng lồ kiểu như Biến Hình Kim Cương vậy.”
Đinh Linh nghe câu này của lão Vương không khỏi mở to mắt, sương mù dày đặc trong đầu như bị thứ gì đó vẹt ra, lộ ra một tia sáng.
Cô nhớ lại tình cảnh lúc đầu gặp người mang mặt nạ bạc, lại nhớ lại cảnh tượng mình thấy lúc cùng Triệu Thụy tiến vào Vạn Cốt Thạch Quật. (lsqk: chỗ này tác giả lại lộn nữa, vốn là Đinh Linh đi với Khô Vinh đại sư)
Cô bỗng cảm thấy lời lão Vương nói tịnh không phải là không thể!
Bận rộn một đêm, hiện trường cuối cùng cũng được khảo sát hoàn tất, tư liệu liên quan cũng được chỉnh lý thành văn kiện, đặt trên bàn của Đinh Linh.
Đinh Linh không quản sự mệt mỏi do cả đêm không ngủ, trở về cục cảnh sát, cẩn thận lật đọc những văn kiện này, lọc ra từng tia manh mối, tiến hành liên hệ so sánh.
Cô phát hiện những manh mối này nếu suy nghĩ theo lẽ thường, căn bản giống như một mớ bòng bong, không thể có bất cứ kết quả nào.
Thế nhưng, nếu suy nghì từ góc độ phi thường, những manh mối này lại có thể liên kết lại, hình thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Lương Đông Hải và người Nhật Bản đến Tân Dương đào trộm cổ mộ, mới vừa đắc thủ, lại giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, cướp đoạt.
Thế nhưng, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.
Khi kẻ mạnh nhất mới vừa đắc thủ, lại lòi ra một kẻ thần bí khác, đại chiến một trận với kẻ kia.
Đinh Linh không cách nào biết được thân phận hai người này, càng không biết kết cục cuối cùng ra sao, bởi vì đó không phải là chuyện mà cô có thể phán đoán được.
Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều, Lương Đông Hải đó rốt cuộc trộm bảo bối gì mà gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Đinh Linh thở dài một hơi, cảm thấy vụ án lần này chỉ sợ là một vụ án không thể tìm ra đầu mối, không có kết quả gì rồi.
Trong khi Đinh Linh đang phiền não vì vụ án, Triệu Thụy đã bắt đầu trở về nhà.
Ở lại kho hàng cả đêm, ngày hôm sau hắn không cần đi làm, có thể nghỉ một lần.
Mua bánh quẩy đậu nành ở gần khu nhà trọ, mang về trong nhà, Triệu Thụy tắm rửa một phen xong, theo thói quen mở TV, vừa ăn sáng vừa xem tin tức.
Mới ăn được một nửa, cô phụ trách xinh đẹp của đài Tân Dương đã phát tin về vụ án xảy ra đêm qua.
Nói là một băng trộm mộ sau khi đào trộm cổ mộ bị người ta giết chết trong một khu kho hàng, trong đó có cả tội phạm truy nã cấp A của bộ Công an đã bị truy nã nhiều năm Lương Đông Hải, trước mắt cảnh sát đang điều tra nguyên nhân phát sinh vụ án, hi vọng mọi người dân hăng hái cung cấp tin tức.
“Hiệu suất cũng cao lắm, bây giờ đã phát rồi.” Triệu Thụy uống sữa đậu này, cười cười.
Hắn không cho rằng có ai cung cấp được tin tức gì.
Bởi vì đêm qua hắn đã điều tra cẩn thận, căn bản không có ai ở gần đó.
Ăn sáng xong, tắt TV, Triệu Thụy lấy cái cặp da ra khỏi Càn Khôn giới chỉ.
Đây là chiến lợi phẩm đêm qua, do đêm qua phát sinh quá nhiều chuyện, hắn còn chưa kịp mở ra.
Trong lòng Triệu Thụy có chút chờ mong, hi vọng chạy đông chạy tây cả một đêm có thể được chút thu hoạch.
Hắn từ từ mở cặp da ra, hai kiện bảo vật đặt trong cặp da xuất hiện trước mắt hắn.
Một trong hai kiện bảo vật này là một miếng đá hình chữ nhật, trên phiến đá khắc đầy văn tự cổ quái, Triệu Thụy chẳng nhận ra được chữ nào.
Hắn lật qua lật lại xem cả nửa ngày cũng chẳng nhìn ra nội dung gì, chỉ đành tạm thời giữ nó trong Càn Khôn giới chỉ, chuẩn bị có thời gian đi Thiên Phúc ảo cảnh tìm người đọc thử.
Xử lý miếng đá đó rồi, Triệu Thụy lấy kiện bảo vật thứ hai từ trong cặp da.
Đó là một kiện giáp trụ to cỡ bàn tay, giáp trụ được điêu khắc từ một loại khoáng vật màu xanh da trời, linh quang nhàn nhạt lưu động tới lui trên giáp trụ.
Độ dày của giáp trụ chưa tới 1cm, nắm trong lòng bàn tay cảm thấy hết sức nhẹ nhàng.
Mặt ngoài giáp trụ khắc li chi lít chít chú văn màu đỏ sẫm, có vài phần tương tự với chú văn trên Lục Phách thạch nhân.
Thế nhưng, những chú văn này tinh mĩ hơn, màu sắc cũng sáng bóng hơn, cho dù ở cách rất xa cũng có thể cảm thấy linh lực cường đại ẩn trong chú văn này!
Triệu Thụy đang chuẩn bị đưa nó lên xem cẩn thận một chút, kiện thạch giáp đó đột nhiên toát ra quang mang sáng rực màu xanh da trời, lơ lửng giữa không trung, từ từ xoay chuyển.
Triệu Thụy đầu tiên là hơi kinh hãi, sau đó duỗi một ngón tay, thử điểm một cái vào thạch giáp.
Kiện thạch giáp này nhanh chóng lớn lên đánh “vù” một cái, sau đó trùm lên người hắn, bọc kĩ nửa thân trên của hắn.
Triệu Thụy có chút ngạc nhiên kì quái cúi đầu nhìn thạch giáp trên người, không ngờ một vật to cỡ bàn tay lại có thể co dãn đến mức dễ dàng khoác lên người mình! Hắn đưa tay sờ sờ trên thạch giáp, chạm vào một mảnh lạnh băng, dường như tính chất cứng rắn dị thường.
Bất quá, cả kiện thạch giáp này lại nhẹ nhàng dị thường, cơ hồ khiến người ta không cảm nhận được trọng lượng!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương