Thần ma chi mộ

Chương 379 : giải quyết

Gió lạnh ban đêm thổi mây đen từ từ di động che lấp bầu trời, khiến mặt trăng tỏ ra ảm đạm vô quang. Thị Huyết ma đao xoay chuyển bên người Triệu Thụy lại do hấp thu chân khí cường đại mà tán phát hồng sắc quang mang chói mắt ra xung quanh, như mặt trăng non màu máu rơi xuống mặt đất, yêu dị mà lại khủng bố. Triệu Thụy lơ lửng trên không trung, điều khiển Thị Huyết ma đao, lạnh lùng nhìn Lục Phách thạch nhân, sát khí lan tràn xung quanh. Hắn chuẩn bị cho Lục Phách thạch nhân một kích cuồng mãnh, để pho tượng ma này vỡ nát triệt để! Lục Phách thạch nhân đại khái cũng cảm thấy sự thay đổi của không khí xung quanh, tuy nó không biết sợ nhưng nhờ vào trực giác cũng lờ mờ cảm thấy có nguy hiểm to lớn sắp đến. Lãnh quang xanh trắng trong mắt nó nhảy mạnh một cái, tranh phát động công kích trước Triệu Thụy. Nó nắm chặt ngân phù thạch thương trong tay, dùng lực múa mạnh một cái, vạch một vòng tròn xinh đẹp trên không trung, trong miệng đồng thời phát ra tiếng thì thầm trầm muộn, như đang ngâm tụng chú văn cổ quái. Theo từng tràng tiếng thì thầm của nó, ngân sắc phù chú trên ngân phù thạch thương dần dần sáng lên, ngân sắc quang tuyến rực rỡ hoàn toàn bao phủ cả thạch thương, khiến nó tỏ ra bén nhọn vô cùng. Gió đêm vốn chậm nhẹ bỗng mạnh lên, giống như hung thú bạo ngược gào rít xông xáo khắp xung quanh. Trong cuồng phong này, thạch thương trong tay Lục Phách thạch nhân biến một thành mười, mười thành trăm, trăm thành ngàn, sau cùng không thể đếm nổi, chỉ thấy không gian trước thân nó hoàn toàn bị từng cây ngân phù thạch thương lấp đầy! Ảo ảnh? Trong đầu Triệu Thụy lúc đầu nổi lên cách nghĩ đó. Cách nghĩ này của hắn còn chưa tiêu tán trong đầu, Lục Phách thạch nhân tức giận rít lên một tiếng trầm trầm, rung tay một cái, trường thương chỉ ra. Hàng ngàn cây ngân sắc thạch thương giống như mưa sao băng từ vũ trụ rơi xuống, kéo theo cái đuôi sáng dài, phô thiên cái địa bắn tới Triệu Thụy. Mấy ngàn cây thương cấp tốc phi hành, xé rách không khí, phát ra tiếng phá không bén nhọn, giống như thủy triều, khiến tai người ta phát đau! Triệu Thụy thấy một chiêu này của Lục Phách thạch nhân thế đến hung mãnh, tuy không cách nào xác định những cây thạch thương đó có phải ảo ảnh hay không, nhưng cảm thấy tạm thời tránh đi cũng không có chỗ xấu. Hắn vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, vượt qua mấy chục mét không gian, thử tránh thoát phạm vi công kích của mấy cây thương “Vèo” một tiếng, hai cây ngân thương bay qua vị trí hắn vừa mới lơ lửng, rơi xuống đằng xa. “Ầm ầm” Theo hai tiếng nổ lớn như sấm động, mặt đất rung lên, cát bụi đất đá bị sóng xung kích to lớn cuốn lên trên cao rồi rơi rụng tứ tán. Chỗ ngân thương rơi xuống xuất hiện hai cái hố to đường kính tới bốn mét, đến xe tải hạng nặng cũng có thể dễ dàng rơi xuống. “Uy lực thật cường đại!” Ánh mắt Triệu Thụy chăm chú, hắn lúc này cuối cùng cũng xác định mấy ngàn cây ngân thương to lớn do vu chú cổ xưa ảo hóa thành đó tịnh không phải ảo ảnh mà là thực thể! Hai cây ngân thương đã có lực phá hoại đáng sợ như thế, nếu như mấy ngàn cây ngân thương cùng rơi xuống đất, đừng nói con đường cấp hai này, cho dù cả một quả đồi chỉ sợ cũng bị san thành bình địa trong phút chốc! Triệu Thụy không khỏi vui mừng vì mình đã lựa chọn chính xác, không cứng rắn chống lại, nếu không, cho dù hắn không bị thương cũng mất một lượng lớn chân khí, tịnh không có lợi. Hắn còn chưa kịp thở phào một hơi, trong lòng đã sinh cảnh giác, tiếng gió vang mạnh lên phía sau. Chỉ thấy từng chấm ngân quang từ phía xa đang bay thẳng lại. Thì ra mấy ngàn cây ngân thương vừa rồi bay qua, dưới sự khống chế của Lục Phách thạch nhân, quay ngoắt lại bay trở về, vẻn vẹn chỉ có mấy cây ngân thương rơi xuống đất. Lần này khoảng cách giữa ngân thương kéo rộng ra, diện tích che phủ rộng hơn, thậm chí vượt ra ngoài phạm vi Thuấn gian di động của Triệu Thụy! “Đúng là âm hồn bất tán!” Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi có chút phẫn nộ. Bất quá là một Lục Phách thạch nhân do nhung vu chế tạo mà thôi, lại từng bước bức bách một Xuất Khiếu kì tu chân giả như hắn thế này! Hắn nắm chắt Thị Huyết ma đao, triển động thân hình, bay về phía Lục Phách thạch nhân, chuẩn bị tiếp cận công kích. Bất quá, Lục Phách thạch nhân đại khái e ngại thuấn gian di động của hắn, lại không cho Triệu Thụy cơ hội tiếp cận nào, di chuyển thân thể to lớn lui về sau, đồng thời ngân phù thạch thương trong tay múa mạnh lên, lại bắn ra mấy ngàn cây ngân thương trí mạng! Không gian trước sau Triệu Thụy liền bị ngân thương lấp đầy, cơ hồ không có đất nào để tránh né! Lương Đông Hải ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn những đốm sáng bạc li chi lít chít trên không trung, trên mặt lộ vẻ chấn kinh. Hắn trước giờ chưa tùng thấy qua, thậm chí chưa từng nghĩ qua, trên thế giới này lại có trường chiến đấu hoa lệ mà khủng bố như vậy! “Thật là một trường chiến đấu rực rỡ tráng quan mà! Trước khi chết còn có thể thấy cảnh chiến đấu thế này cũng coi như không uổng kiếp này rồi.” Lương Đông Hải kinh thán nho nhỏ “Chỉ là người mang mặt nạ bạc rơi sâu vào trùng vây, không biết có thể thoát vây thành công, đánh bại pho tượng đá đó hay không?” Trong lòng hắn nghĩ vậy, không khỏi có chút lo lắng cho hoàn cảnh của người mang mặt nạ bạc. Hắn thân ở ngoài cuộc đã cảm thụ sâu sắc uy lực cường đại của ngân thương, mà ngươi mang mặt nạ bạc đó bị gần vạn ngân thương bao vây lại là cảnh tượng thế nào? Trong khi Lương Đông Hải lo lắng, Triệu Thụy đã ra quyết định. Hắn phải chính diện lay động bức màn sắt do ngàn vạn cây ngân thương tạo thành này! Tuy hắn không thích lắm kiểu xung kích chính diện cực hao chân khí này, nhưng trong lúc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Triệu Thụy trút toàn bộ chân khí trong cơ thể vào trong Thị Huyết ma đao. Thị Huyết ma đao bỗng bạo phát ra huyết sắc quang mang chói mắt, khiến người ta cơ hồ khó mở mắt ra! Huyết sắc quang mang đó không ngừng mở lớn ra, không ngừng trải dài, sau cùng hình thành một huyết sắc quang nhận dài đến mười mét, xuất hiện trong bầu trời tối đen! Triệu Thụy phát ra một tiếng hú dài réo rắt, khống chế quang nhận to lớn, đối diện với ngân thương bắn tới như mưa, không tránh không né, toàn tốc xông lên phía trước, đồng thời ma đao trong tay toàn lực chém xuống! “Ầm ầm ầm!” Tiếng va chạm to lớn như tiếng sấm ầm ầm liên miên bất tuyệt vang vọng nơi chân trời. Sóng xung kích sinh ra do va chạm dấy lên từng trận cuồng phong bạo nộ, gào rít bổ từ trên cao xuống, cuốn đất đá tung tóe khắp nơi, cơ hồ khiến người ta không cách nào mở mắt. Thị Huyết ma đao mang theo uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, trong chớp mắt đã xé rách bức màn sắt do mấy ngàn ngân thương hợp thành, hung hăng chém lên đầu Lục Phách thạch nhân! Đối diện với đao thế sắc bén kiểu này, những phù chú phòng ngự chạm khắc trên thân Lục Phách thạch nhân cũng không có được bất kì tác dụng nào nữa, dễ dàng bị đột phá. Tiếng nổ giòn tan vang lên, Thị Huyết ma đao lấp lánh huyết sắc quang mang óng ánh, mang theo khí thế vô kiên bất tồi chẻ thẳng xuống, chẻ Lục Phách thạch nhân thành hai nửa! Lục Phách thạch nhân phát ra một tiếng than khóc, đột nhiên sụp xuống, hóa thành một đống đá vụn. Ngân sắc cự thạch thương đầy trời mất đi người thi thuật cũng đồng thời nổ tung, biến thành bột đá rơi lả tả xuống đất. “Bại rồi! Thạch nhân cường đại đó lại bị người mang mặt nạ bạc đánh bại rồi! Bất khả tư nghị! Thật là bất khả tư nghị!” Lương Đông Hải thất thần nhìn Triệu Thụy lơ lửng trên không trung, trong miệng lầm bầm một mình. Hắn đã giao thủ với Lục Phách thạch nhân, sau khi tận mắt thấy cảnh giao chiến kịch liệt vừa rồi, hắn mới biết người mang mặt nạ bạc trước mắt rốt cuộc cường đại tới mức nào! Nếu như không tận mắt chứng kiến, tự thân thể hội, hắn tuyệt đối khó mà tin nổi! Trong mắt hắn, thực lực cường đại mà người mang mặt nạ bạc triển hiện ra, đúng là giống như thiên nhân, khiến người ta kính sợ! “Hắn rốt cuộc là người hay là yêu ma? Vì sao lại mang mặt nạ đó?” Nghi vấn trong lòng Lương Đông Hải cái này nối tiếp cái kia. Bất quá hắn cũng biết mình chỉ sợ không có cơ hội để hỏi. Bởi vì trớ chú của Lục Phách thạch nhân đã thâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của hắn, hắn đã cận kề cái chết, không thuốc nào cứu nổi. Triệu Thụy trừ diệt xong Lục Phách thạch nhân, theo quán tính quan sát xung quanh chiến trường có người nào chú ý không. Hắn đột nhiên phát hiện Lương Đông Hải vẫn còn một hơi thở, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn từ trên không đáp xuống rồi tới cạnh Lương Đông Hải, cúi đầu đánh giá hắn một cái rồi lạnh lùng nói. “Ngươi không nên đào trộm cổ mộ cho người Nhật Bản.” “Đúng… đúng rồi. Tôi quả thật… quả thật không nên.” Lương Đông Hải thều thào đáp, máu tươi không ngừng tuôn ra khỏi miệng hắn, hắn đã không còn sống được bao lâu nữa. “Nhưng… nhưng tôi không còn lựa chọn. Cha mẹ tôi, vợ con tôi, cháu tôi, đều… đều ở trong tay người Nhật Bản! Nếu tôi không làm, bọn họ toàn bộ đều bị giết sạch! Những người này tâm ngoan thủ lạt, nói được làm được! Tôi không có cách nào!” Triệu Thụy trầm mặc, cả nhà Lương Đông Hải đều bị tu hành giả của Thần Đạo giáo khống chế, lựa chọn còn lại của hắn đúng là không lớn. Lương Đông Hải ngẩng đầu nhìn Triệu Thụy, gian nan nói: “Tôi… tôi sắp chết rồi. Tôi biết, tôi không còn cứu được nữa. Nhưng tôi hi vọng ông có thể giúp tôi một lần, giúp tôi tìm người nhà, cứu hết họ ra. Tôi nguyện ý kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ông!” “Không cần kiếp sau.” Triệu Thụy vừa nói, vừa kiểm tra cặp da Lương Đông Hải vứt trên đất “Dùng thứ này làm tạ lễ là được rồi.” Lương Đông Hải cảm kích cười cười với Triệu Thụy, mọi người đều chết hết, mấy bảo bối trong cặp da này vốn là đồ trong túi của Triệu Thụy rồi. “Cảm… ơn.” Hắn nói xong, cúi đầu, tắt thở. “Yên tâm, ta sẽ cứu người nhà của ngươi ra.” Triệu Thụy nói xong, nhấn mũi chân xuống đất, bay lên trời, nhanh chóng xông ra khỏi kho hàng (?), biến mất trong màn đêm đen mênh mông.