Thần ma chi mộ
Chương 363 : Anh họ
Triệu Thụy trở về cục cảnh sát, mới vừa ngồi xuống, chuẩn bị uống ngụm trà, nghỉ xả hơi, đồng sự Đường Lỗi đã bước tới.
“Này, Triệu Thụy, vừa rồi đi đâu vậy? Sếp vừa tìm ngươi đấy!”
“Ta đi tìm manh mối một vụ án.” Triệu Thụy thuận miệng lấy một lý do “Đúng rồi, Đinh Linh tìm ta làm gì?”
Đường Lỗi không nghi ngờ gì, đáp: “Hơn một tiếng đồng hồ trước ở một hẻm nhỏ gần đường Tảo Thành phát sinh một vụ đánh nhau, năm người trọng thương, lão đại vốn muốn kêu ngươi qua kiểm tra tình huống, kết quả ngươi không có, bèn kêu lão Vương đi thay.”
Triệu Thụy vừa nghe đã biết Hoàng Điểu và mấy thủ hạ đã bị phát hiện, đồng thời kêu cảnh sát.
“Chẳng qua là đánh nhau bình thường thôi, giao cho đồn cảnh sát ở đó cũng được mà?” Hắn làm bộ không để ý hỏi.
“Đâu có đơn giản vậy.” Đường Lỗi lắc lắc đầu “Vụ án đánh người bị thương này liên quan đến chủ nhiệm bảo an công ti Hoa Nghiệp Đỗ Bằng Phi, trong cục hết sức trọng thị, cho nên giao vụ này cho Đinh đội trưởng xử lý.”
Triệu Thụy không khỏi có chút kì quái, công ti Hoa Nghiệp là xí nghiệp thanh danh hiển hách ở Tân Dương, vốn liếng chỉ sợ đến mười mấy ức, có sức ảnh hưởng trong hai giới chính thương ở Tân Dương, hắn đánh chẳng qua chỉ là mấy tên lưu manh đầu đường thôi, sao lại có liên quan với công ti Hoa Nghiệp?
Đường Lỗi nhìn ra nghi hoặc của Triệu Thụy, giải thích: “Trong số người bị thương có một người là em họ của Đỗ Bằng Phi, ngươi đại khái không biết, Đỗ Bằng Phi này trước kia nổi tiếng hung danh trên hắc đạo Tân Dương, tâm ngoan thủ lạt, nhỏ nhen thù vặt, cảnh sát vẫn luôn tiến hành điều tra với hắn. Đáng tiếc, hắn tương đối giảo hoạt, gây án không để lại vết tích, cảnh sát trước nay không tìm ra nửa điểm chứng cứ.
Ngoài ra, sau lưng hắn còn có chỗ dựa tương đối lớn, cho nên chúng ta không tìm ra biện pháp nào, để hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật tới giờ.
Bây giờ, em họ hắn xảy ra chuyện, thằng cha này phát điên lên, chỉ sợ muốn làm ra đại án, cho nên Đinh đội trưởng tiếp nhận vụ này là làm chặt chẽ một chút, để tránh sau này không thể vãn hồi.”
“Thì ra là vậy!”
Triệu Thụy gật gật đầu, đột nhiên nhớ lại, lúc đầu Hoàng Điểu muốn tránh nạn, từng nói hắn có anh họ làm việc bên cạnh Hổ Gia. Chắc chắn anh họ mà hắn nói chính là Đỗ Bằng Phi này.
Trong lòng hắn cảm thấy mình cũng phải lưu ý với Đỗ Bằng Phi một chút.
Triệu Thụy bèn nghĩ cách kiếm tư liệu của Đỗ Bằng Phi ra, rồi cẩn thận lật xem.
Khác với tưởng tượng của hắn, Đỗ Bằng Phi trong ảnh là một người tướng mạo bình thường hòa khí, mới nhìn không cách nào liên hệ người này với một phần tử hắc đạo hung thần ác sát được.
Bất quá, có thể người này có liên hệ với bảy vụ án mạng, hai mươi mấy vụ thương tích, được xưng là Tân Dương hắc đạo đệ nhất kim bài đả thủ!
“Thật là không thể xét người qua tướng mạo mà!”
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, ném xấp tư liệu lên bàn, dựa người ra ghế rồi quay đầu nhìn Đường Lỗi:
“Theo tư liệu ghi lại, Đỗ Bằng Phi này là một phần tử nguy hiểm cực độ, có thể nói là làm hết việc xấu, chẳng lẽ cách sát chúng ta không tìm ra chút biện pháp nào sao?”
“Không có biện pháp, thật sự không có biện pháp.” Đường Lỗi lắc lắc đầu “Ta từng tham dự điều tra một vụ hung án. Mọi người đều biết rõ ràng chủ phạm là hắn, kết quả sau cùng không có chứng cứ, còn để hắn vô tội thoát thân, thằng cha này mỗi lần trước khi gây án đều lên kế hoạch cẩn thận, không để lại chút dấu tích, muốn tóm hắn, quá khó.”
“Chẳng lẽ cứ để hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật như vậy sao?”
“Còn biện pháp nào nữa? Chỉ còn cách chờ hắn sơ ý mất Kinh Châu, chúng ta có lẽ có chút cơ hội.”
Triệu Thụy lắc lắc đầu, ôm cây đợi thỏ là biện pháp ngu nhất.
Bất quá, dưới tình huống không có chứng cứ, đây cũng chỉ là biện pháp trong lúc không có biện pháp.
Đương nhiên, Đỗ Bằng Phi tuy hung ác nhưng thật ra hắn hoàn toàn không để ý, bởi vì người hung ác hơn Đỗ Bằng Phi trăm lần hắn cũng đã thấy rồi.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là Đỗ Bằng Phi này có tìm mẹ con Tiêu Phương làm phiền không, đây là chuyện rất có thể xảy ra.
Triệu Thụy tịnh không muốn mang lại phiền phức gì cho mẹ con Tiêu Phương, hoàn cảnh bọn họ đã quá đáng thương rồi.
Hắn bắt đầu suy nghĩ phải làm sao đổi chỗ ở cho mẹ con Tiêu Phương.
Trong khi Triệu Thụy đang bắt đầu điều tra Đỗ Bằng Phi, Đỗ Bằng Phi đã mang bốn đại hán vạm vỡ đến hành lang phòng phẫu thuật ngoại khoa bệnh viện nhân dân số ba Tân Dương.
Hắn mặc đồ tây hàng hiệu, thắt cà vạt, xem ra không khác gì một lãnh đạo bình thường, chỉ là sắc mặt thập phần âm trầm, khiến người ta không khỏi thấy lạnh trong lòng.
Đỗ Bằng Phi vừa hút thuốc vừa đi qua đi lại ngoài hành lang phòng phẫu thuật.
Hắn và Hoàng Điểu là anh em chú bác, quan hệ lúc trước tương đối thân thiết.
Bất quá sau này, Hoàng Điểu mượn danh hiệu hắn làm không ít sự vụ khiến hắn rất tức giận, thêm nữa hai năm gần đây, thân phận địa vị hai người dần dần cách xa, cho nên tương đối ít qua lại.
Nhưng dù sao đi nữa, Hoàng Điểu vẫn là thân thích của hắn, bây giờ Hoàng Điểu bị đánh thành trọng thương, hắn vô luận thế nào cũng phải lôi kẻ thù của Hoàng Điểu ra, nếu không, đến em họ của mình bị đánh cũng không ra mặt, thanh danh của hắn trên hắc đạo sẽ bị tổn hại lớn!
“Mấy tiểu đệ của Hoàng Điểu giờ đã tỉnh chưa?” Đỗ Bằng Phi không quay đầu lại, hỏi thủ hạ.
“Phi ca, bọn họ đều tỉnh lại rồi.” Một đại hán cung cung kính kính đáp.
“Thế các ngươi hỏi ra từ miệng chúng được gì?”
“Bọn chúng nói, đả thương bọn chúng là một người trẻ tuổi họ Triệu, trước giờ chưa từng thấy, nhưng hạ thủ ác độc, hết sức lợi hại, còn như nguyên nhân xung đột là một con nhỏ kêu là Tiêu Phương, con nhỏ này trước kia là thủ hạ của Hoàng Điểu, bất quá sau này muốn rời đi, Hoàng Điểu không chịu, bèn xảy ra xung đột.”
“Biết chỗ ở của con nhỏ đó không?” Đỗ Bằng Phi hỏi, đã không tìm được tên họ Triệu kia, vậy xuống tay ở Tiêu Phương cũng thế. Đã là thanh niên Tiêu Phương kêu tới, khẳng định sẽ biết thân phận bối cảnh của thanh niên kia “Chỉ biết nó sống trong khu nhà lều ở Vương Gia Kiều phía đông thành phố, nhưng chỗ ở cụ thể thì không rõ.”
Đỗ Bằng Phi gật gật đầu, đang chuẩn bị hạ lệnh cho thủ hạ, một bác sĩ vừa khéo bước qua gần đó.
Hắn nhìn thấy Đỗ Bằng Phi hút thuốc, không khỏi thập phần bực bội, mở miệng quở trách: “Này, ở đây không cho hút thuốc, chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Mau dập tắt thuốc đi!”
Mấy đại hán bên cạnh Đỗ Bằng Phi đồng thời biến sắc mặt, chuẩn bị quát mắng tên bác sĩ không biết trời cao đất dày này.
Bất quá, Đỗ Bằng Phi lại giơ tay ngăn thủ hạ lại, rồi cười cười với bác sĩ kia, dập tắt thuốc: “Xin lỗi, bác sĩ, tôi thật không biết, sau này nhất định sẽ chú ý.”
Bác sĩ đó đại khái cảm thấy thái độ của Đỗ Bằng Phi không tệ, thêm nữa mình cũng đang có việc, bèn không nói nhiều nữa, vội vàng bước đi.
Bác sĩ vừa đi xa, Đỗ Bằng Phi thu nụ cười lại, xoay người lại, lạnh lùng phân phó thủ hạ: “Bất luận các ngươi dùng phương pháp gì, hôm nay phải kéo Tiêu Phương ra đây cho ta, rõ chưa?”
“Rõ!”
Hai tên đại hán vội vàng lãnh mệnh, xoay người rời đi.
Hiệu suất làm việc của hai tên thủ hạ Đỗ Bằng Phi rất cao, chỉ dùng mấy phút thời gian đã hỏi ra địa chỉ cụ thể của Tiêu Phương.
Đỗ Bằng Phi để hai tên thủ hạ tiếp tục theo dõi, mình thì dẫn thủ hạ bổ thẳng tới nhà Tiêu Phương.
Tiêu Phương lúc này đã tiếp được cảnh cáo của Triệu Thụy, chuẩn bị dời nhà đi nơi khác.
Chỉ là mẹ nó hành động không tiện, trong nhà lại có chút đồ cần mang, hơn nữa sắc trời đã tối, vì vậy nên nán lại.
Trong lòng Tiêu Phương tịnh không gấp, tuy nó nghe qua hung danh của Đỗ Bằng Phi, tương đối sợ hãi Đỗ Bằng Phi, nhưng nó trước giờ chưa dẫn người về nhà, thậm chí cực ít khi đề cập với người khác, khả năng Đỗ Bằng Phi nhanh chóng tìm tới nhà nó không lớn lắm.
Nó cảm thấy sáng sớm mai rời đi cũng không trở ngại gì.
Chỉ là nó vạn vạn lần không ngờ hiệu suất của Đỗ Bằng Phi cao hơn tưởng tượng của nó nhiều.
Lúc nó ăn cơm chiều, Đỗ Bằng Phi đã mang mấy thủ hạ tới ngoài cửa nhà nó.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Tiêu Phương đặt chén xuống, hỏi một câu: “Ai đó?”
Đỗ Bằng Phi không lên tiếng, lại gõ cửa.
Tiêu Phương nghi ngờ, nó đến bên cạnh cửa, chuẩn bị nhìn tình huống bên ngoài qua khe cửa, “ầm” một tiếng, cánh cửa mỏng mảnh bị người ta đạp một phát tung ra, nặng nề ép lên người nó.
Tiêu Phương trở tay không kịp, liền ngã ra đất, nửa ngày chưa bò dậy nổi.
“Các… các người là ai? Vì sao lại xông vào nhà chúng tôi?” Tiêu mẫu vừa sợ vừa giận nhìn đám Đỗ Bằng Phi vừa xông vào, lớn giọng chất vấn.
Đỗ Bằng Phi liếc Tiêu mẫu một cái, rồi hơi nghiêng đầu, hai thủ hạ chạy qua dùng vải bịt miệng Tiêu mẫu lại.
Đỗ Bằng Phi lại nhìn Tiêu Phương nằm trên mặt đất, rồi thọc tay vào túi quần, từ từ bước tới cạnh Tiêu Phương, đạp một cái lên cánh cửa, lại giẫm ngã Tiêu Phương vừa bò dậy, khiến nó không động đậy gì được nữa.
Sau đó, Đỗ Bằng Phi làm bộ cười hỏi: “Ngươi là Tiêu Phương hả, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Triệu đại ca của ngươi tên gì?”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
646 chương
345 chương